Chương 24. Tôi muốn có cả đứa bé và em
Dường như trong khoảng thời gian này, Trương Tấn Phong cực kỳ dễ tức giận.
“Võ Hạ Uyên, cô không có chuyện gì muốn giải thích với tôi sao?”
“Không có.’ Võ Hạ Uyên không chút do dự lắc đầu: “Ngay từ đầu tôi cũng không nói về quan hệ của mình với Trương Thiên Định, cũng không muốn gây thêm phiền phức gì. Hơn nữa, trong ba tháng nay tôi và anh ta đều không có chuyện gì xảy ra.
Trương Tấn Phong cười nhạo một tiếng: “Võ Hạ Uyên, quả nhiên cô rất thủ đoạn nhưng Trương Thiên Định sẽ không bao giờ nói chuyện vì một người phụ nữ đâu.”
Những lời này giống như những gì Trương Thiên Định từng nói qua.
“Không có chuyện gì xảy ra sao?” Trương Tấn Phong đột nhiên nắm chặt lấy căm của Võ Hạ Uyên ép cô phải đối mặt với mình, đáy mắt màu mực của người đàn ông đang không ngừng cuồn cuộn: “Như thế này thì sao?” Anh bỗng nhiên lại gần rồi chạm nhẹ môi lên môi Võ Hạ Uyên như chuồn chuồn lướt nước.
“Ầm ầm” trong đầu một tiếng, cảm giác tê rần xuyên từ mũi bàn chân lên thẳng đỉnh đầu, Võ Hạ Uyên vô thức che miệng lại: “Anh là đồ lưu manh àm Tâm tình Trương Tấn Phong trở nên tốt hơn, anh cười khẽ một tiếng: “Hình như là vậy nhưng cũng không nhiều” Anh nhìn xuống Võ Hạ Uyên từ trên cao: “Hơn nữa, tôi là chồng của cô thì sao có thể nói là lưu manh được?”
Sắc mặt Võ Hạ Uyên đỏ ửng, trái tim điên cuồng đập loạn xạ.
Trương Tấn Phong hơi nghiêm mặt, sau đó giữ một khoảng cách với Võ Hạ Uyên: “Tôi không muốn nói chuyện vớ vẩn, đây là chuyện từ trong nhà họ Trương truyền ra ngoài.”
Võ Hạ Uyên hiểu ý của anh, tuy không bằng lòng với quá nhiều yêu cầu anh đưa ra đối với mình, mà bản thân anh lại còn dây dưa không rõ ràng với Vũ Tuyết Mai: “Còn anh Phong thì sao?
Có lẽ anh cũng nên kiểm điểm đời tư một chút chứ nhỉ?”
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Tôi nói rồi, tôi coi Tuyết Mai như em gái.”
Trong lòng Võ Hạ Uyên thầm cười lạnh, không phải đàn ông đều như vậy sao, tự cho mình là đúng?
“Cô đang ghen à?” Trương Tấn Phong có chút hứng thú.
Võ Hạ Uyên im lặng nhìn anh: “Anh Phong nghĩ nhiều rồi, anh và tôi chỉ vì đứa bé nên mới miễn cưỡng phải buộc lại với nhau, chuyện này tôi đã biết từ lâu rồi.”
Trương Tấn Phong sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó lạnh mặt nói: “Biết rõ thì tốt.”
Đồng thời, Võ Hạ Uyên cũng biết rõ rằng cho dù cô và con có phải đi một vòng quanh cửa sinh tử thì Vũ Tuyết Mai cũng sẽ không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào.
Sau khi khoẻ lại, Trương Phúc lập tức thúc giục hai người đi chọn lựa váy cưới, định ngày rồi nhanh chóng thông báo ra ngoài càng sớm càng tốt để tránh những lời chỉ trích về đứa con trong bụng Võ Hạ Uyên.
Tính ra đứa nhỏ cũng mới được hai tháng rưỡi, vẫn chưa rõ bụng lắm, đúng là thời điểm thích hợp để làm đám cưới.
Váy cưới do một mình Võ Hạ Uyên đi chọn, cô không nghĩ rằng Trương Tấn Phong sẽ rảnh rỗi đồng ý đi cùng mình nên cũng không đụng chạm đến người đàn ông xúi quẩy đó.
Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiệm váy cưới, Võ Hạ Uyên chọn một chiếc váy trang nhã và trầm tĩnh , sau đó bước vào phòng thay đồ.
Váy cưới rất hợp với cô, quả nhiên phụ nữ đẹp nhất chính là khi mặc váy cưới, người phụ nữ trong gương có bộ ngực đầy đặn, dáng người uyển chuyển, kiêu sa duyên dáng. Chỉ có điều cô hơi gầy, Võ Hạ Uyên xoấ tóc ra để những sợi tóc phủ lên trên vai, sau đó quay người kéo rèm ra muốn hỏi nhân viên bán hàng một chút: “Mọi người cảm thấy…”
Võ Hạ Uyên đột nhiên im lặng, bởi vì một bóng người cao gầy đang đứng ở cửa.
Nghe thấy tiếng động, Trương Tấn Phong ngẩng đầu lên, sau đó dừng mọi hành động của mình lại, trong đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
Ánh mắt chăm chú của anh khiến toàn thân Võ Hạ Uyên cũng như bắt phải lửa nóng bừng lên, cô lắp bắp hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”
“Vợ của tôi chọn váy cưới thì tại sao tôi lại không thể đến?” Trương Tấn Phong hỏi lại.
Võ Hạ Uyên không phản bác được, cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, anh có thể đến thì đương nhiên cô sẽ rất vui vẻ, dù sao đây cũng coi như là một sự kiện trọng đại trong đời mà.
Những người nhân viên trong cửa hàng kia nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên, tấm tắc chúc phúc: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mặc chiếc váy cưới này xinh đẹp như vậy!”
“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên ngượng ngùng gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi Trương Tấn Phong: “Có được không?”
“Tạm được” Trương Tấn Phong dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác, có chút không kiên nhãn nói: “Nhanh lên một chút đi, công ty còn có việc.”
Nghe anh nói thế, tâm trạng cô hơi sa sút phiền muộn, đồng thời Võ Hạ Uyên cũng lười thử lại nên bèn nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy cái này đi.”
Trương Phúc cũng đã đặt trước thời gian làm hôn lễ, chỉ một tuần sau nữa thì hôn lễ sẽ diễn ra nhưng bởi vì lý do an toàn nên Võ Hạ Uyên vẫn đang ở trong bệnh viện.
Một buổi chiều Võ Hạ Uyên vừa tỉnh ngủ thì thấy trong phòng bệnh có khách đến thăm, là Lê Thành Danh.
Người đàn ông này vẫn đẹp trai nho nhã như trước, anh ấy đưa bó hoa hồng trên tay cho Võ Hạ Uyên, toàn thân ngập tràn hơi thở khiến người ta cảm thấy dễ chịu: “Cuối cùng cũng thấy em đẹp hơn rất nhiều rồi.”
Võ Hạ Uyên vội vàng nhận lấy, cô hơi xấu hổ, †ại sao Lê Thành Danh lại đến để tặng hoa hồng cho cô chứ?
Lê Thành Danh ngồi xuống, anh ấy im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Em nhất định phải kết hôn với anh ta sao?”
Võ Hạ Uyên bị câu hỏi của Lê Thành Danh làm sững sờ: “Không thì sao? Chúng tôi đã nhận được giấy chứng nhận từ lâu rồi, hơn nữa trong bụng tôi lại đang có con của anh ấy”
“Nhưng hai người không hề yêu nhau.” Vẻ mặt Lê Thành Danh vô cùng nghiêm túc.
Võ Hạ Uyên bật cười: “Anh Danh, không phải cuộc hôn nhân nào cũng đều có tình yêu trong đó, tôi phải có trách nhiệm với con của mình”
“Nếu như…” Anh ấy ngập ngừng một chút: “Nếu như có một ngày anh ta không cần em nữa thì sao?”
“Vậy thì đương nhiên tôi sẽ mang theo con mình rời đi”
Không biết tại sao, Lê Thành Danh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Nếu thực sự đến ngày đó thì em hãy đến tìm anh, anh muốn có cả đứa bé và em.
Câu nói cuối cùng của anh ấy nhẹ vô cùng, Võ Hạ Uyên nghỉ ngờ lỗ tai mình có vấn đề, đột nhiên đoá hoa hồng trong tay nóng bỏng giống như tâm ý đột ngột của Lê Thành Danh vậy.
“Anh Danh, anh…”
“Anh đi trước đây: Lê Thành Danh rất sợ phải nghe lời từ chối, anh ấy vội vàng đứng dậy: “Bao giờ có thời gian thì anh sẽ lại đến thăm em”
Cho đến khi Lê Thành Danh rời đi, Võ Hạ Uyên mới cảm thấy hơi bối rối, tại sao anh ấy lại chọn lúc này để nói như vậy chứ?
Chạng vạng tối Trương Tấn Phong trở về, vừa bước vào cửa thì ánh mắt của anh đã rơi vào bó hoa hồng đặt trên tủ đầu giường: “Cô mua sao?”
Võ Hạ Uyên cảm thấy chột dạ khó hiểu, cô nói khẽ: “Không phải, buổi chiều anh Danh có ghé qua: “Đến tặng hoa hồng cho một người phụ nữ đã có chồng sao?” Trương Tấn Phong hừ lạnh, sau đó ra lệnh cho Phùng Bảo Đạt phụ tá riêng ở sau lưng: ‘Vứt ra ngoài đi!”
Phùng Bảo Đạt thô lỗ kéo hoa hồng ra, Võ Hạ Uyên nhìn thấy thì vô cùng không đành lòng: “Này, đợi nó héo rồi hãy ném đi.”
Đáy mắt Trương Tấn Phong vô cùng lạnh lẽo: “Có cần tôi nhắc nhở cô một chút không, cô đã kết hôn rồi đó.”
Võ Hạ Uyên từ bỏ tranh luận, nghiêng người nằm xuống.
Trương Tấn Phong ngồi trên giường bệnh bên cạnh.
Võ Hạ Uyên nghiêng đầu nhìn anh: “Đau bụng, có chuyện gì thì nói đi?”
“Tâm tư của Lê Thành Danh đối với cô không đơn thuần, sau này đừng liên lạc với anh ta nữa”
Giọng điệu của Trương Tấn Phong hết sức bá đạo.
Võ Hạ Uyên không ngờ rằng lần này Trương Tấn Phong cũng đã nhận ra nhưng cô không muốn dễ dàng thoả hiệp, vì vậy cô trốn trong chăn không nói lời nào. Trương Tấn Phong giật giật góc chăn, một bàn tay của Võ Hạ Uyên đập lên trên mu bàn tay của anh, Trương Tấn Phong cảm thấy hứng thú, anh nắm lấy hai tay của Võ Hạ Uyên rồi đè lên đỉnh đầu cô, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn cô: “Nghe rõ chưa?”
Khoảng cách của bọn họ rất gần nhau, không đợi Võ Hạ Uyên trả lời mà Trương Tấn Phong trực tiếp cúi người hôn lên môi cô.
Võ Hạ Uyên vô thức muốn giấy dụa nhưng sức lực của đàn ông rất lớn, đôi môi tràn ngập hơi thở của anh cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Ưm… Võ Hạ Uyên không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng.
Sau khi Trương Tấn Phong nghe thấy, trong mắt chợt hiện lên ý cười, nụ hôn của anh lập tức trở nên điên cuồng và nóng bỏng, kéo dài cho đến khi Võ Hạ Uyên cảm thấy hô hấp khó khăn thì lúc này anh mới chịu buông ra.
Trong lòng Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng bối rối, đây là nụ hôn nghiêm túc và tỉnh táo đầu tiên kể từ khi bọn họ quen biết nhau.
“Nghỉ ngơi thật tốt đi” Trương Tấn Phong vuốt ve tóc của Võ Hạ Uyên, giọng điệu trầm thấp hơi đồn dập: “Chờ đến ngày hôn lễ đã”
Trương Tấn Phong nói rất nghiêm túc, nếu không phải xảy ra những chuyện mâu thuẫn trước đây thì Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ tin rằng dường như anh đã muốn chung sống cùng với mình.