Chương 16: Không biết phải trái
Trương Trúc Phương bước lên tát vào mặt Võ Hạ Uyên một cái thật mạnh rồi nghiêm nghị quát mắng: “Đồ đê tiện! Nếu như con gái tôi có chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu”
“Không sao.” Võ Hạ Uyên giơ tay lên lau khóe miệng dính máu, lạnh lùng nói: “Bây giờ tốt nhất bà nên cho người tiêu hủy camera trong phòng ăn đi, nếu không thì chúng tôi sẽ lấy ra làm chứng cớ để kiện lên tòa đấy”
Nói xong, Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trương Trúc Phương, quả nhiên thấy sắc mặt bà ta hơi bối rối. Kế đó, Trương Trúc Phương khẽ đảo mắt rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Võ Hạ Uyên biết Trương Trúc Phương định làm gì nhưng cô không hề muốn ngăn cản, sự kiện video lần trước đã khiến cô thấy rõ địa vị của Vũ Tuyết Mai trong lòng mọi người ở nhà họ Trương. Cho dù cô lấy được camera thì cũng sẽ bị Trương Tấn Phong nghĩ cách đè xuống.
Chỉ là Võ Hạ Uyên không cam lòng nên muốn cho bà ta hoảng hốt một chút mà thôi.
Không lâu sau, Vũ Tuyết Mai bị đẩy ra. Cô ta đã tỉnh lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, vừa nhìn thấy bố mẹ mình thì đã cất lên tiếng nấc nghẹn ngào khiến người khác vô cùng đau xót. Lúc này, Trương Tấn Phong cũng đã trở lại, Vũ Tuyết Mai nắm lấy cánh tay anh rồi gọi khế: “Anh Tấn Phong…”
“Ngoan, vào trong trước đi” Trương Tấn Phong vuốt ve Vũ Tuyết Mai, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Một lát nữa anh sẽ đến thăm em”
Sau khi Trương Trúc Phương nói chuyện điện thoại xong thì trùng hợp nhìn thấy cảnh này, bà ta nghiêm túc nói: “Tấn Phong, dạy dỗ lại người phụ nữ ác độc này lại cho tốt đi”
Chờ bọn họ rời đi, trên hành lang chỉ còn lại Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong.
Võ Hạ Uyên hơi mệt mỏi ngẩng đầu lên: “Muốn đánh ở đâu? Đánh nhanh đi”
Ánh mắt Trương Tấn Phong chợt co rút, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng, người đàn ông giơ tay ra lau khóe miệng Võ Hạ Uyên rồi nói: “Là ai ra tay? Tại sao khi nãy không nói?”
Võ Hạ Uyên bị Trương Tấn Phong hỏi thì khẽ sửng sốt, sau đó cười xùy một tiếng hất tay người đàn ông ra: “Anh Phong, như vậy dối trá quá đấy”
Sắc mặt Trương Tấn Phong lập tức lạnh xuống, anh mạnh bạo nắm chặt cằm Võ Hạ Uyên: “Không biết phải trái” Sau đó xoay người sãi bước rời đi.
Một mình Võ Hạ Uyên đứng trên hành lang hồi lâu, vào lúc cô đi ngang qua cánh cửa phòng bệnh thì nhìn thấy Trương Tấn Phong đang ngồi ở mép giường dịu dàng nói gì đó với Vũ Tuyết Mai.
Bỗng nhiên trái tim cô khẽ đau nhói, Võ Hạ Uyên vội vàng dời mắt đi.
Võ Hạ Uyên thật sự rất hâm mộ Vũ Tuyết Mai, cho dù cô ta có làm chuyện xấu gì đi chăng nữa thì cũng sẽ có một đống người che mưa chắn gió cho cô ta.
Cái tát này của Trương Trúc Phương không hề nhẹ, bên tai Võ Hạ Uyên vẫn luôn vang vọng tiếng ong ong. Khi cô vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện được một đoạn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngã nhào trên đất.
Đến khi cô mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ, cô hoảng hốt bật mạnh dậy, sợ hãi ngắm nhìn bốn phía.
“Tỉnh rồi à?” Một âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên.
Võ Hạ Uyên dựa theo tiếng nói nhìn thấy một người đang ông đang ngồi trên ghế salon, mặc dù nghịch sáng nhưng cô vẫn có thể thấy được khuôn mặt anh tuấn của anh ấy như cũ.
Có lẽ vì vẻ ngoài của anh ấy nên Võ Hạ Uyên cũng buông lỏng cảnh giác hơn, cô nhẹ giọng hỏi: “Chào anh, xin hỏi đây là đâu?”
“Cô té xỉu ở trên đường, tôi nhìn thấy nên đưa cô trở về đây.” Người đàn ông trả lời.
Những lời này của anh ấy khiến cho Võ Hạ Uyên vô cùng kinh ngạc, người bình thường sẽ tùy tiện mang một người xa lạ về nhà sao?
Võ Hạ Uyên vừa muốn nói chuyện thì bên tai truyền đến một cảm giác đau nhói, cô lập tức đè trán lại, sau đó nghe thấy người đàn ông kia nói: “Bác sĩ đã kiểm tra cho cô rồi, màng nhĩ bị thủng do ngoại lực gây ra, tôi đề nghị cô nên nằm viện”
“Không cần” Võ Hạ Uyên từ chối liên tục, lúc cô đứng lên thì dưới chân cứ như nhũn ra: “Rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhưng bây giờ tôi phải về nhà rồi, sẵn tiện tôi có thể lưu lại phương thức liên lạc của anh không? Ngày khác tôi sẽ mời anh dùng cơm sau.”
Người đàn ông hào phóng đưa cho Võ Hạ Uyên một tấm danh thiếp: “Vậy thì làm phiền cô rÖi.
Người đàn ông này ở trong một căn biệt thự sang trọng, đây không phải là nơi để xe cộ tùy tiện ra vào, vì thế anh ấy đưa Võ Hạ Uyên đến khu “An Đàm” bên cạnh.
Võ Hạ Uyên vừa mới vào cửa đã nghe được mấy âm thanh gấp gáp, dì Hà vẫn luôn chăm sóc.
cô vội vàng xông lên nắm lấy tay cô rồi kích động nói: “Cô chủ, cô đã trở lại rồi. Chúng tôi…” Võ Hạ Uyên nghe không rõ lắm những lời nói phía sau của bà ấy bởi vì ngay lúc đó, cô nhìn thấy Trương Tấn Phong đang sầm mặt đi xuống.
Không biết có phải cho ảo giác của cô hay không, thế mà cô lại thấy dường như giữa hai hàng lông mày của Trương Tấn Phong có chút © luống cuống.