Mục lục
Cưới Ngay Kẻo Lỡ Võ Hạ Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137: Chúng tôi muốn phòng đó

Qua năm mới, bất kể là Trương Tấn Phong hay Võ Hạ Uyên đều bắt đầu bận túi bụi.

Những chuyện trên phương diện làm ăn thì Trương Tấn Phong càng có quyền lên tiếng hơn Võ Hạ Uyên, vậy nên Võ Hạ Uyên cũng không hỏi đến. Mà chuyện làm cô bận bịu chính là chuyện cưới xin của anh trai.

Võ Đức Duy đã tới Cần Thơ từ hai ngày.

trước rồi nhưng lại không đến thăm Võ Hạ Uyên ngay lập tức. Võ Hạ Uyên cảm thấy không đúng, ép hỏi Võ Đức Duy vài câu mới biết vậy mà anh ta lại tới thăm cha của Trần Anh Thư.

Võ Hạ Uyên đã nhận thấy rằng anh trai của mình rất có thể có chút chút gì đó với Trần Anh Thư từ trước rồi, thế nhưng cô cũng không ngờ rằng nó lại nó tiến triển nhanh như vậy.

Trần Quốc Sinh tuyệt đối là một người theo chủ nghĩa lợi ích, ông ta chỉ có một cô con gái là Trần Anh Thư cho nên không thể để cô ấy tùy tiện kết hôn với một người bình thường được, vậy nên đương nhiên là mười ngàn lần vừa lòng với Võ Đức Duy. Cậu chủ nhà họ Võ ở An Giang nha, Trần Quốc Sinh vừa nghĩ đến điều này liền run cả tay.

Khi Võ Hạ Uyên tìm được Võ Đức Duy thì anh ta đang dùng bữa với Trần Anh Thư ở một nhà hàng phương Tây.

Võ Hạ Uyên tùy tiện ngồi xuống đối với hai người họ, đảo qua tầm mắt n‹ đi, chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”

Trần Anh Thư buông đũa xuống, có chút không thể ăn nữa: “Võ Hạ Uyên, chúng tôi..”

“Như em thấy đấy” Võ Đức Duy nhẹ giọng ngắt lời: “Không phải em luôn thúc.

giục anh tìm một người chị dâu cho em sao?

Em cũng biết Anh Thư rồi, không phải rất tốt sao?”

Trần Anh Thư khẩn trương nuốt nước miếng, cô ấy không xác định được thái độ của Võ Hạ Uyên.

Một lát sau, Võ Hạ Uyên nhoẻn miệng cười, giống như một đóa dành dành thấm.

đâm sương sớm: “Nếu hai người nói sớm một chút thì em đã có thể tới nhà họ Trần cùng với anh trai rồi, với lại anh có mang đủ quà biếu cho bác Trần không đấy?”

Võ Đức Duy và Trần Anh Thư đồng thời nhẹ nhàng thở ra, bàn tay của Võ Đức Duy đặt dưới gầm bàn nắm lấy tay của Trần Anh Thư tay, Trần Anh Thư hơi giấy giụa một chút, Võ Đức Duy lại càng nắm chặt hơn.

Trần Anh Thư mím môi, đáy mắt vụt qua một vệt ý cười, tùy anh đi.

Tại sao lại đồng ý lời cầu hôn bất ngờ.

của Võ Đức Duy chứ? Trần Anh Thư tự hỏi chính mình.

Có thể là do đây là người đàn ông dám.

tu thân như ngọc, đạp đất đứng bên cô ngày.

đó, chỉ nói: “Nếu em đã không quan tâm đối tượng kết hôn của mình là ai, vậy thì tại sao không thể là tôi?”

Đúng vậy, thái độ của Trương Thiên Định đối với hôn nhân, dù thành công hay không thành công thì Trân Anh Thư cũng đều không xuất hiện cái gọi là thái độ. Sau đó Trần Bính Quốc nói sẽ gả cô ấy cho bất kỳ người giàu có nào trong tương lai thì cô giống như trời sinh đã không thèm để ý đến hôn nhân rồi, ngay cả hạnh phúc cùng vậy, huống chỉ là một người đàn ông định đoạt?

Bất quá khi đối tượng đổi thành Võ Đức Duy, trái tim của Trần Anh Thư bỗng nhiên rung động một hồi.

Chẳng mấy chốc Trần Anh Thư đã suy nghĩ thông suốt, nếu cô ấy đã không chán ghét Võ Đức Duy, mà Trần Quốc Sinh lại thúc.

giục khẩn trương như vậy, thế thì chọn Võ Đức Duy đi. Nói cách khác, Võ Đức Duy đã xuất hiện rất kịp thời, cô cũng rất vừa lòng.

Vì thế hai người hẹn hò với nhau, được nửa năm thì tới ra mắt Trần Quốc Sinh.

“Yên tâm đi, anh trai của em là ai chứ?

Bác trai rất vừa lòng.” Võ Đức Duy cười nói.

Võ Hạ Uyên lại hỏi: “Khi nào thì kết hôn?”

Võ Đức Duy quay đầu nhìn về phía Trần Anh Thư: “Theo ý Anh Thư”

Trần Anh Thư khó có được một lần thẹn thùng, cổ đều đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói “Khi nào cũng được”

“Càng nhanh càng tốt” Võ Hạ Uyên móc di động ra bắt đầu tra lịch, Trần Anh Thư là là một cô gái tốt, khắp mọi phương diện đều vô cùng mạnh mẽ, tuy nhiên vẫn luôn rất trống rỗng về mặt tình cảm. Thế nhưng nếu.

sự trống rỗng này được người khác lấp đầy thì sao? Theo tính tình của Trần Anh Thư thì nhất định sẽ quyết một lòng với đối phương.

Võ Hạ Uyên càng nghĩ càng vui vẻ, anh trai cô đúng là nhặt được bảo bối rồi.

“Cô Võ” Giọng nói vui mừng cắt ngang động tác của Võ Hạ Uyên, cô ngẩng đầu lên thì nhất thời mất hứng, là Triệu Quang Khải.

“Anh Triệu” Võ Hạ Uyên lễ phép gật đầu.

Võ Đức Duy vừa thấy biểu tình của Võ Hạ Uyên liền biết cô không thích người này, nhưng anh ta vẫn lịch sự hỏi: “Bạn của em à?”

“Quen biết thôi” Võ Hạ Uyên giải thích.

Triệu Quang Khải có chút không vui, nhíu mày nhìn về phía Võ Đức Duy: “Anh là ai?”

“Anh trai tôi” Võ Hạ Uyên trả lời Triệu Quang Khải lập tức thay đổi sắc mặt, cười đến mức gần như lộ hết toàn bộ nếp nhăn trên mặt anh ta. Trần Anh Thư sau khi nhìn thấy thì hoàn toàn không muốn ăn nữa.

“Thì ra là anh Võ, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu” Triệu Quang Khải làm như rất quen thuộc.

Võ Đức Duy khẽ gật đầu đáp lại, nhưng không trả lời.

Triệu Quang Khải khô khan đợi hồi lâu, phát hiện bọn họ không có ý định mời hẳn ngồi, đột nhiên thấy mất mặt.

Võ Hạ Uyên thở dài: “Anh Triệu còn có chuyện gì sao?”

Triệu Quang Khải lúng túng nở nụ cười: “Không có gì, vậy tôi đi trước” Anh ta đi ra ngoài một lúc lại quay người lại nói: “Cô Võ, nếu gặp bất kì vấn đề gì trong cuộc sống thì hoan nghênh cô tìm tôi hỗ trợ”

Võ Đức Duy nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống: “Nếu em gái tôi có gặp phải vấn đề gì trong cuộc sống thì vì sao phải tìm anh chứ?”

Một người làm anh trai như anh còn chưa chết mà: “Còn nữa, chồng của em gái tôi cũng đang sống rất tốt” Ngụ ý là ai mượn anh quản việc không đâu?

Triệu Quang Khải hoàn toàn mất mặt, lại không dám đắc tội Võ Đức Duy nên chỉ có thể mang theo lửa giận nhanh chân rời đi.

“Người này bị bệnh sao?” Võ Đức Duy nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Quang Khải.

“Đúng là không biết thân biết phận” Trần Anh Thư nói toạc một lời: “Tôi sẽ dành thời gian trồng một cây cổ thụ trong lòng anh ta, Hạ Uyên là người mà anh ta có thể mơ ước sao?”

Vừa nghe xong lời này, Võ Đức Duy hoàn toàn trầm mặt, anh phải tìm một người theo.

dõi một chút.

Quang Khải nổi giận đùng đùng đi xuống lâu nhưng lại bị một người phụ nữ cản đường. Anh ta nhìn chắm chăm vào người phụ nữ trong vài giây, xác định không quen biết mới hỏi: “Cô là ai?”

“Anh là anh Triệu phải không?” Người phụ nữ nở một nụ cười khôn khéo: “Tôi biết anh muốn gì, anh có muốn nói chuyện với tôi không?”

Triệu Quang Khải khẽ nhíu mày…

Chờ đám người Võ Hạ Uyên ăn cơm xong, Võ Đức Duy còn có chút công việc nên phải quay lại khách sạn để xử lý, Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư thì lại dự định đi mua sắm.

Trùng hợp lại thấy Du Dương vừa tới, vậy nên ba người phụ nữ ríu rít ghé vào cùng nhau tám chuyện. Thật ra đa số tình huống đều là Du Dương không ngừng quở trách Võ Hạ Uyên, còn Trần Anh Thư thì ngẫu nhiên hùa theo hai tiếng “Măng mệt chưa?” Võ Hạ Uyên cười tửm tỉm đưa cho Du Dương một chai nước: “Uống một chút làm trơn cổ họng đi”

Khi Du Dương nhận lấy chai nước còn không quên lườm Võ Hạ Uyên một cái: “Lần sau mà cậu còn còn biến mất một năm như vậy một lần nữa thì mình sẽ đánh cậu.”

“Được được được” Cuối cùng thì vị tổ tiên này cũng đã tạm nghỉ rồi, thế nào cũng được.

Đi dạo phố mua sắm, thời gian một chiêu đã “Roẹt” một cái trôi qua.

“Ai, nghe nói cua đồng trong nhà hàng “Hoa Sứ mới mở kia rất tuyệt, có ai muốn nếm thử không?” Trần Anh Thư vừa nhìn thấy nhà hàng, vừa vặn cũng vừa đi bộ mệt mỏi liền mở miệng đề nghị.

Du Dương gật đầu: “Được đấy, mình đói bụng quá.”

Võ Hạ Uyên giải quyết dứt khoát: “Xuất phát thôi Trần Anh Thư có thẻ hội viên ở nhà hàng “Hoa Sứ”, vì vậy ba người đi thẳng đến phòng VIP trên lầu năm. Thế nhưng ai ngờ vừa đi tới cửa lại được báo là phòng riêng đã được đặt trước.

“Đặt trước chúng tôi sao?” Trần Anh Thư.

nhíu mày nhìn về phía quản lý.

Một Quản “Nếu là chúng tôi tới trước thì tại sao lại phải nhường cho người đến sau?”

Trần Anh Thư lạnh giọng: “Đây chính là cách làm ăn của các anh sao? Được thôi, để tôi nhìn xem là người nào mà lại có mặt mũi lớn như vậy. Dù sao thì nhân vật có tiếng ở Cần Thơ cũng chỉ có mấy người, có thể lớn hơn chúng tôi hay không cũng còn chưa biết đâu”

Người quản lý nghe vậy đều sắp khóc: “Cô Trần, vị khách này thực sự không thể đắc tội được, kính mong cô đừng làm chúng tôi khó xử”

“Hiện tại là anh đang làm tôi khó xử đấy!” Trần Anh Thư cũng không phải là người dễ bị đuổi như vậy.

Trong khi tranh chấp thì có một người đàn ông trẻ tuổi bước đến, anh ta nhíu mày nhìn tình cảnh này, không để ý tới Trần Anh Thư mà trực tiếp hỏi người Quản lý: “Phòng đâu?”

“Chúng tôi muốn phòng đó!” Trần Anh iọt mồ hôi túa ra trước trán của Thư không hề khách khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK