Chương 105: Tôi chỉ yêu cô ấy
Hà Minh Lam từ từ đứng dậy: “Không dám thừa nhận đúng không?”
Đỗ Minh Châu cần chặt răng: “Tấn Phong sẽ không tuyệt tình với tôi như vậy đâu!”
“Chuyện đã tới mức này rồi mà cô vẫn còn tin vào loại đàn ông máu lạnh đó sao?”
Đôi mắt của Hà Minh Lam hiện lên màu máu, cô ta nhìn chăm chăm Đỗ Minh Châu, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Đỗ Minh Châu lùi về phía sau một bước: “Cô có ý gì vậy?”
“Cho dù cô có thừa nhận hay không, trên thực tế, Trương Tấn Phong đã quên cô rồi.”
Hà Minh Lam khẽ nói: “Đỗ Minh Châu, sai lầm không nên phạm phải nhất là quá coi trọng bản thân mình trước mặt người đàn ông ấy”
Đỗ Minh Châu nghe được như vậy thì đen mặt lại.
“Chuyện cô muốn nối lại tình cũ với Trương Tấn Phong cũng không phải không có khả năng, thế nhưng điều kiện tiên quyết là Võ Hạ Uyên phải biến mất.” Hà Minh Lam nói với Đỗ Minh Châu bằng một giọng đầy mê hoặc: “Theo như thông tin tôi nhận được, Võ Hạ Uyên đã có thai rồi.”
Đỗ Minh Châu cười nhạo: “Thông tin của cô đúng là nhanh nhạy thật đất “Không thì làm sao có thể sống tiếp được?” Hà Minh Lam luôn mang theo nỗi hận khắc cốt ghi tâm: “Cô không bao giờ biết được Trương Tấn Phong tàn nhẫn như thế nào đâu!”
Câu nói này làm cho Đỗ Minh Châu lạnh run.
Sau một hồi im lặng, Đỗ Minh Châu nói với Hà Minh Lam: “Cô đã có cách để đối phó với Võ Hạ Uyên rồi?”
“Đương nhiên” Trong mắt của Hà Minh Lam toàn là sự điên cuồng…
Võ Hạ Uyên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bầu trời bên ngoài sáng sủa, ánh mặt trời chiếu lên hàng cây xanh, mọi thứ đều sinh động và tràn đầy sức sống.
Trương Tấn Phong không có ở đây, chắc là anh đã đi làm rồi. Võ Hạ Uyên rửa mặt rồi đi xuống lâu, dì Hà đã chuẩn bị xong món mà cô thích ăn nhất.
“Nhà dì Hà còn có ai vậy?” Võ Hạ Uyên ngồi nói chuyện với dì Hà.
“Có một đứa con trai và một đứa con gái, chồng tôi đã mất từ mấy năm trước rồi, chỉ còn lại một mình tôi thôi. Tôi không muốn nhờ đám người trẻ ấy nên đã ra ngoài làm thêm” Dì Hà ân cần nói.
“Vậy sao.” Võ Hạ Uyên cười: “Cơm dì làm ngon lắm, tháng sau tôi sẽ tăng lương cho dì.”
Hai mắt dì Hà lóe lên, vội vã gật đầu: “Cảm ơn cô chủ!”
Võ Hạ Uyên vừa ăn xong cơm thì quản gia tiến đến nói: “Bà Trúc Phương tới rồi ạ”
Trương Trúc Phương ư? Lúc Võ Hạ Uyên kiểm tra ra được cô đã có thai ở nhà cũ, Trương Trúc Phương không có ở đó, hôm nay đến đây chắc là vì chuyện đứa bé.
Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Mau mời người vào.”
Trương Trúc Phương mang đến bao nhiêu là thuốc bổ, bà ta vừa bước vào đã nói Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngồi xuống, cưng chiều cô hết mực.
Võ Hạ Uyên bật cười: “Không sao đâu cô, em bé vẫn rất khỏe mạnh.”
“Hừ” Trương Trúc Phương ngồi bên cạnh Võ Hạ Uyên, võ nhẹ cái bụng của cô: “Đây là cục vàng cục bạc đấy, cô với Tấn Phong đều xinh đẹp như vậy, đứa trẻ này nhất định sẽ rất đáng yêu, nói trước rồi nhé, lúc nào nó được sinh ra thì tôi sẽ nuôi.”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Được ạ”
Cô nhìn bộ dạng mong mỏi của Trương Trúc Phương, trong lòng hơi thổn thức, nhớ lại trước đây Trương Trúc Phương ghét cô và đứa con đầu lòng như thế nào: “Khoảng thời gian trước cô đã đi đâu vậy?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Sắc mặt Trương Trúc Phương lập tức biến đổi: “Nói đến việc này là tôi phải nhắc nhở cô, dạo gần đây phải chú ý một chút. Hai ngày trước không phải tôi đã đi du lịch ở Tiền Giang sao? Tự nhiên lại xuất hiện cái bệnh truyền nhiễm hô hấp cấp tính UV, làm tôi sợ đến mức phải vội vã quay về.”
“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên lẩm bẩm, vậy thì phải chú ý một chút mới được.
“May mà tôi chạy nhanh, nghe nói bây giờ sân bay đã bị phong tỏa rồi.”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Còn phải nói! Nghiêm trọng đến nỗi có người chết rồi” Trương Trúc Phương võ vào ngực: “Mong là đừng có lây tới tận đây”
Sự thật đã chứng minh, cái miệng này của Trương Trúc Phương là cái miệng cứ nói đến những điều không tốt thì điều ấy sẽ xảy ra.
Một tuần sau, đài truyền hình địa phương đã đưa tin về những người bị nhiễm bệnh UV, Võ Hạ Uyên xem xong tin tức liền thở ra một hơi nặng nề Lần này bệnh truyền nhiễm hoành hành đã làm cho các trường tiểu học và trung học phải nghỉ học, nhiều công ty cũng chỉ có thể làm nửa ngày, hễ có người bị sốt là lập tức đưa đế ện. Trên phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi đều ngửi thấy mùi cồn và mùi a-xít.
Ở trong nhà cũng vậy, một ngày quản gia phải sát trùng khử độc đến ba lần. một buổi sáng, Trương Tấn Phong đang nằm trên giường đột nhiên nóng hầm hập, cho dù Võ Hạ Uyên có gọi như thế nào cũng không thấy có phản ứng gì.
Võ Hạ Uyên lập tức gọi Phùng Bảo Đạt, đưa Trương Tấn Phong tới bệnh viện, tiện thể báo luôn cho người nhà biết.
Bố Trương vô cùng sốt ruột, nhất định đòi qua đó xem như thế nào, thế nhưng tuổi của ông đã cao rồi, mọi người phải khuyên can mãi ông mới chịu ở nhà.
Mỗi một bệnh viện đều có một đội chuyên về bệnh UV, thế nhưng Võ Hạ Uyên lại không ngờ rằng Bác sĩ chữa trị chính của bệnh viện này lại là Đỗ Minh Châu.
Đỗ Minh Châu còn căng thẳng hơn Trương Tấn Phong, vội vàng sắp xếp cho anh lấy máu để kiểm tra, cuối cùng chẩn đoán được là đã bị nhiễm bệnh UV, Võ Hạ Uyên cảm giác như đột nhiên mình bị rơi xuống đáy vực vậy.
“Cô Võ, ở đây có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, cô cũng đang mang thai nữa, cô cứ về trước đi.”
Đỗ Minh Châu đứng ở bên cạnh khuyên cô một câu.
Võ Hạ Uyên lắc đầu, nhìn chằm chằm Trương Tấn Phong đang nằm trên giường bệnh của tấm kính của của cửa sổ.
“Cô Võ, nếu như cô và đứa bé có chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?” Đỗ Minh Châu lại nói.
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi chịu.
Nói xong, sắc mặt cô thay đổi, cô lại nhìn vào trong phòng bệnh. Hình như là có thần giao cách cảm, Trương Tấn Phong chậm rãi mở mắt ra, môi anh vẫn còn nhợt nhạt nhưng lại mỉm cười với Võ Hạ Uyên, ánh mắt anh lưu luyến và ấm áp, miệng hơi mấp máy.
Võ Hạ Uyên biết, anh nói rằng: “Về đi.”
Võ Hạ Uyên bỗng nhiên trào nước mắt ra.
Trương Tấn Phong nhíu mày, tiếp tục mấp máy môi: “Đừng khóc, không sao đâu”
Võ Hạ Uyên gật đầu lia la.
Đỗ Minh Châu đứng bên cạnh nhìn thấy như vậy thì căn chặt răng, cô ta rất muốn đẩy Võ Hạ Uyên ra, rõ ràng người đứng ở vị trí ấy phải là cô ta Cho dù có nói thế nào thì bệnh viện cũng không phải là nơi phù hợp cho phụ nữ mang thai, nhất là khi dịch bệnh đang bùng phát thế này, Trương Trúc Phương phải đích thân đến bệnh viện bắt người về. Dù Võ Hạ Uyên không nỡ nhưng cô vẫn ph đi vì đứa bé.
Đương nhiên, cô không chỉ lo lẳng cho.
Trương Tấn Phong mà còn lo lắng cả Đỗ Minh Châu.
Đôi mắt của người phụ nữ ấy đã thay đổi khi nhìn thấy Trương Tấn Phong, rõ ràng là có ý định chiếm đoạt.
Võ Hạ Uyên yêu cầu Phùng Bảo Đạt báo cáo tình hình sức khỏe mỗi ngày của Trương Tấn Phong, may mà ba ngày sau anh đã hạ sốt, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện để quan sát thêm.
Đỗ Minh Châu mở cửa phòng ra, Trương Tấn Phong đang nằm ngủ, cô ta kiểm tra chai nước truyền rồi ngồi bên cạnh, nhìn Trương Tấn Phong mê mẩn.
Sao trước đây cô ta lại ngốc như vậy?
Thế mà lại buông tay người đàn ông này, nếu không thì bây giờ cô ta đã trở thành bà chủ Trương rồi.
Cứ ngồi nghĩ như vậy, Đỗ Minh Châu bất giác nắm lấy tay của Trương Tấn Phong, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy sung sướng, vui vẻ. Lúc cô ta đang định đan mười ngón tay lại với anh, bàn tay anh đột nhiên rút ra, Đỗ Minh Châu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt không gợn sóng của Trương Tấn Phong.
“Anh tỉnh rồi sao?” Đỗ Minh Châu hơi ngượng ngùng.
“Cô đang làm gì vậy?” Trương Tấn Phong trầm giọng hỏi.
“Mu bàn tay của anh xanh hết lại rễ mắt của Đỗ Minh Châu lộ ra vẻ đau lòng, Trương Tấn Phong lại cảm thấy buồn nôn: “Đỗ Minh Châu” Anh gắn từng chữ một: “Có cần tôi nhắc nhở cho cô không, cô đã lấy chồng rồi”
Đỗ Minh Châu chết lặng, sau đó ấm ức nói: “Chính là vì như vậy nên anh mới không chịu tiếp nhận em sao?”
“Đừng nói linh tinh nữa!” Giọng nói của Trương Tấn Phong có vẻ giận dữ: “Cho dù mấy năm nay cô không làm gì cả, tôi cũng không tiếp nhận cô đâu, tôi đã có Võ Hạ Uyên rồi”
“Em không tin!’ Đỗ Minh Châu kích động đứng dậy: “Rõ ràng trước đây chúng ta đang tốt đẹp như vậy, trong lòng anh chỉ có mỗi em, em biết mài”
“Cô cũng nói rồi đấy, đấy đã là chuyện trước đây, bây giờ không còn nữa đâu.”
Trương Tấn Phong từ trước đến giờ đều nói chuyện rất tàn nhẫn với những người anh không thích: “Nếu như vẫn còn nghi ngờ gì Ánh thì tôi cũng không ngại nói rõ, tôi yêu Võ Hạ Uyên, chỉ yêu mỗi cô ấy mà thôi.”