Thật kỳ lạ. Rõ ràng là anh đã định cảnh báo cô rằng đừng chơi với em họ của Lương Cửu Tư, nhưng…
… Khi những từ ngữ đó đã tới được đầu lưỡi anh thì đột nhiên Lâm Giang lại cảm thấy có chút do dự.
Phải chăng là do anh sợ rằng cô sẽ tức giận sau khi biết được chuyện người bạn thân bấy lâu nay luôn cố tình tỏ ra thân thiết với cô để âm thầm che giấu mục đích thực sự phía sau?
Hoặc cô sẽ ngây thơ cho rằng tất cả chỉ là do anh đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi? Hay thậm chí là trách móc ngược lại anh vì đã nghĩ xấu cho người chị em thân thiết của cô?
Có lẽ phản ứng của Thi Yến sẽ là sự kết hợp của cả hai giải thiết đó, nhưng quả thực anh sợ chính mình sẽ làm cô buồn… Anh không khể không nhớ đến biểu cảm trên gương mặt cô ở Golden Resplendence, khi mà người bạn bất lịch sự đó của Lương Cửu Tư cố ý chế giễu cô giữa thanh thiên bạch nhật. Anh thực sự không muốn để cô phải trải qua điều đó thêm một lần nào nữa.
Quên đi. Có lẽ mình sẽ tìm một cơ hội nào đó để nói chuyện với Lương Cửu Tư sau đó bảo hắn trông chừng cô em họ phiền phức đó của hắn cho kỹ.
Lại nói về cậu ta, làm sao mà trên đời này có người chỉ biết đọc tạp chí khiêu dâm cho qua ngày mà lại có cô em họ thủ đoạn đầy mình cơ chứ? Thật khó để tưởng tượng nổi rằng hai bọn họ lại là người một nhà cơ đấy…
Dù sao thì anh cũng phải công nhận khả năng diễn xuất trời phú của cô em họ nhà Lương Cửu Tư. Mấy lời mà cô ta vô tình nói trước mặt ông nội anh lúc mới nghe qua thì giống như chỉ là vô tình chứ không có ẩn ý gì cả, nhưng chúng lại rất hiệu quả trong chuyện khiến cho ông nội anh cho rằng Thi Yến có một mối quan hệ thân mật rất đáng ngờ với một người đàn ông khác, rằng cô ấy đang tán tỉnh người khác ngay cả khi anh là vị hôn phu của cô.
Tại sao mà mối quan hệ giữa phụ nữ bọn họ lại phức tạp đến thế cơ chứ? Thật đúng là phiền phức!
Vừa đi vừa suy nghĩ miên man, Lâm Giang đã rảo bước tới trường học từ lúc nào không hay.
Anh hoàn toàn không biết rằng trong một chiếc xe hơi cách anh khoảng mười mét về phía sau, một người nào đó đã nhanh tay chụp lại cảnh tượng vừa mới xảy ra.
…
Trên đường trở về ký túc xá của anh, Lâm Giang không quên ghé qua phòng y tế của trường để mua một hộp thuốc cảm cúm.
Khi đẩy cửa phòng ký túc xá ra, anh còn cho rằng Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai có thể vẫn chưa thức giấc. Ngược lại với suy nghĩ của anh, lúc này cả hai mỗi người đứng ở một bên cửa phòng, đã thay quần áo xong xuôi từ lâu, đang đóng giả thành người gác cửa.
Đúng là hai tên thần kinh!
Lâm Giang vừa thản nhiên bước vào phòng vừa ném cho mỗi người bọn họ một cái liếc mắt đầy khinh thường.
Lục Bôn Lai ngay lập tức theo sau anh, trên tay còn giả vờ cầm một chai sữa chua như đang cầm một ly rượu vang, nói, "Ông chủ, đây là chút rượu mà tôi đã chuẩn bị cho cậu. Bây giờ thì cậu có thể chia sẻ câu chuyện của cậu cho chúng tôi rồi!"
Nhanh chóng Hạ Thương Chu cầm mấy lát thịt nguội cùng một gói mì ăn liền lên rồi đặt chúng lên đầu, "Ông chủ à, tôi cũng đã chuẩn bị một vài món phụ rồi đây. Kể cho bọn tôi về cuộc gặp gỡ kỳ diệu ngày hôm qua của cậu đi!"
Bây giờ có quá muộn để đổi phòng ký túc không?
Lâm Giang vừa thắc mắc vừa im lặng kéo ghế ra, ngồi xuống rồi cắm máy tính vào.
Thấy bọn họ đã hoàn toàn bị Lâm Giang ngó lơ, Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai liền đổi sang giọng nài nỉ.
"Ông chủ à, làm ơn đi mà! Tại sao cậu lại không kể cho chúng tôi chứ?"
"Ông chủ, cậu không còn yêu thương Lai Lai bé bỏng nữa hay sao? Dạo này cậu không còn tâm sự chuyện trong lòng với Lai Lai bé bỏng nữa rồi, cậu có biết là Lai Lai bé bỏng đã buồn phiền đến mức nào không…"
Lâm Giang điềm tĩnh mà gõ mật khẩu vào sau đó cắm USB vào máy tính.
Lục Bôn Lai: "Bố ơi…"
Hạ Thương Chu bắt chước theo: "Bố…"
Lục Bôn Lai: "Con trai này, con đang dùng sai vai vế rồi đấy. Con nên gọi cậu ấy là ông nội mới phải!"
Hạ Thương Chu: "Cậu biến đi!"
Bộ đôi ấy lại tiếp tục lý sự vớ vẩn thêm một lúc trước khi nhận ra rằng cả hai đã nói lạc đề từ lúc nào không hay.
Bọn họ chuyển ánh mắt về phía Lâm Giang nhưng còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Hạ Thương Chu đã nhanh mắt để ý thấy thư mục mà Lâm Giang đang sao chép rồi hét lên trong sự kinh ngạc, "Ông chủ à, tôi tưởng rằng cậu không muốn nhận dự án này cơ mà? Không phải cậu đã nói tiền công được trả không tương xứng với độ khó của dự án sao? Tại sao đột nhiên bây giờ cậu lại đổi ý vậy?"
Vẫn tiếp tục gõ phím, Lâm Giang thản nhiên trả lời, "Ồ, mình vừa mới nhận ra mình thực sự rất nghèo."
"Ông chủ, cậu đang cố tình sỉ nhục chúng tôi đấy phải không?"
"Đúng vậy! Không cần phải nhắc khối tài sản của nhà cậu thì tài khoản ngân hàng của cậu ít nhất cũng phải lên tới tám con số! Thế mà cậu còn dám ở đây mà than thở rằng cậu rất nghèo đấy à? Cậu đang cố tình lên mặt với bọn tôi về phương diện này thì có!"