[111111]: " Nếu không thử làm sao biết chứ?"
" Vậy được rồi…" Một lát sau,Thi Yến do dự trả lời. Cô nhặt khẩu M416 từ dưới đất lên, sau đó dè dặt trả lời "… Trước đây tôi chưa bắn ai bao giờ, vậy nếu tôi bắn nhầm thì sao? Lỡ tôi bắn nhầm sau đó kẻ địch lại giết chúng ta thì sao?"
[111111]: "Nhặt những phụ tùng này lên và gắn chúng vào súng. Khi ai đó đến gần, chỉ cần nhắm vào trong phạm vi của anh ta và bắn liên tục nhiều nhất có thể. Về phía kẻ địch tấn công chúng ta, cô có nên thất bại trong việc giết anh ta hay không …"
[111111] dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục nói, và lần này, giọng nói êm ả của anh xen lẫn chút kiêu ngạo, "... Viễn cảnh này là điều không thể xảy ra. Nếu tôi muốn ai đó chết, nó cũng không còn đường sống đâu! Tương tự như vậy — tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến người mà tôi đặt trong lòng bàn tay mình để bảo vệ ! "
[111111]: "Vì vậy, hãy thoải mái làm bất cứ điều gì cô muốn. Không cần phải kìm nén bất cứ điều gì đâu. Nếu hắn ta cứ cố bắn cô cho bằng được, tôi dám chắc rằng trước khi viên đạn có thể rời khỏi nòng súng, hắn ta đã gục xuống trước rồi!"
Đến tận lúc này Thi Yến mới nhớ lại hình như đây là lần đầu tiên Mister Number nói nhiều trong một lần như thế này.
Đặc biệt là những lời anh nói trong câu chuyện — " Viễn cảnh này là điều không thể xảy ra. Nếu tôi muốn ai đó chết, nó cũng không còn đường sống đâu! Tương tự như vậy — tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến người mà tôi đặt trong lòng bàn tay mình để bảo vệ! "
Lời nói của anh kiêu ngạo và độc đoán như thế, nhưng không hiểu vì sao, Thi Yến lại không cảm thấy chán ghét. Thay vào đó, cô cảm thấy trái tim mình hình như đã lỡ mất một nhịp.
Có lẽ đó do lời nói của [111111] quá ngạo mạn nên cuối cùng đã phát huy được hiệu quả của nó, Thi Yến cảm thấy sự bối rối và lo âu của cô đã hoàn toàn biến mất không có dấu vết. Không lâu sau, một người chơi cuối cùng đã tiếp cận cái bẫy mà hai người đặt ra. Người đó thận trọng nhìn lướt khu vực, và sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh đây, anh ta mới tiến về phía trước để lấy trang bị.
Bắt chước theo những gì [111111] đã làm trước đó, Thi Yến đứng dậy, đúng lúc này có người chơi đang cúi người xuống nhặt trang bị, cô điên cuồng nả đạn vào anh ta.
Trong toàn bộ quá trình, Thi Yến không biết liệu cô có bắn đúng mục tiêu cần bắn không. Điều duy nhất trong đầu cô là bắn người đứng trước mắt mình, nả càng nhiều đạn càng tốt. Khi những viên đạn trong ổ đạn rốt cuộc cũng hết, cô nhận ra rằng người chơi kia đã ngã xuống và một thông báo nhấp nháy trên màn hình..
Mặc dù thông báo kia nhanh chóng biến mất, nhưng Thi Yến vẫn kịp đọc được nó một cách rõ ràng.
[ Yến Loves Ice Cream ] giết [ A Sleep Back To Youth] với khẩu M416.
Waaaaaaa, mình thật sự cũng đã hạ gục thành công được một người rồi!
Từ lúc cô bắt đầu chơi trò này, đây là lần đầu tiên cô giết người!
Thi Yến kích động đến nỗi cô suýt làm rơi điện thoại xuống đất. Cuối cùng sau khi bình lại, cô nhanh chóng kéo [111111] tiếp tục đi gài bẫy đến những chỗ khác.
Đến lần thứ mười , Thi Yến nhịn không được vểnh mặt lên trời tự hào " Điều này thật khó tin quá đi! Với tốc độ như thế này, chắc có lẽ không lâu sau tôi sẽ trở thành nữ thần bắn tỉa chứ nhỉ?"
[111111] không đáp lại câu nói của cô.
Rốt cuộc cũng kết thúc một ván, [111111] cũng không vội sang ván tiếp theo. Thay vì vậy, Thi Yến nhận được một tin nhắn riêng tư của anh trên WeChat [ Cảm thấy ổn hơn chưa?]
Thi Yến sửng sốt.
Vài giây sau, Thi Yến đột nhiên cảm thấy máu chảy trong cơ thể mình không ngừng gào thét
Có phải Mister Numbers tạo cơ hội cho cô giết người khác chỉ để cô có thể trút những phiền muộn trong lòng mình ra không?
Nói thật, lúc nãy cô chơi thật sự rất vui, đến nỗi cô hoàn toàn quên mất những câu chuyện trên diễn đàn của trường...
Thi Yến đã cố đè nén cảm xúc của mình xuống. Cô bình tĩnh ấn lên điện thoại trả lời lại tin nhắn của Mister Numbers: [Cảm ơn nhé.]
…
Nhìn thấy câu trả lời của [Loves Ice Cream], lông mày của Lâm Giang nhướn lên.