Lâm Giang ném cho Hạ Thương Chu một cái nhìn kỳ dị và tự hỏi. "Có cái gì sai sai với cậu ta thì phải? Cậu ta làm gì ở đó thay vì vào trong nhà chứ?" Tuy nhiên, những lời này vừa bật thốt trên đầu môi của anh lại đổi thành, "Chị gái của tôi đâu rồi?"
Hạ Thương Chu chỉ về phía bên trong đèn đuốc sáng trưng và nói, "Chị ấy ở bên trong."
Lâm Giang đáp lại "Ừm" và anh bước vào trong biệt thự cùng Thi Yến và Hạ Thương Chu.
Họ đẩy cửa bước vào và thay dép lê đi trong nhà nhưng trước khi họ bước qua phòng giả trí đi vào phòng khách thì giọng nói của Lâm Tâm Ý đã vang lên, "Yến Yến đã đến chưa? Yến Yến, nhanh lên nào, vào nhìn xem chị đã mua quà gì cho sinh nhật của em này!"
"Em đến đây, chị Tâm Ý!" Thi Yến trả lời và vội bước vào. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách thì cô dừng lại.
Lâm Giang thắc mắc nhìn Thi Yến và anh cũng đảo mắt nhìn quanh phòng khách.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Tâm Ý thì những người hầu trong biệt thự Lâm gia trưng bày mọi thứ cô đã mua để gọn gàng trên sàn nhà.
Túi xách, giày dép, quần áo, phụ kiện, son môi,…
Cái thực sự kì lạ là những món đồ được trưng bày đều là những món đồ được thiết kế giống nhau từ đầu đến chân và chỉ khác nhau về màu sắc mà thôi.
Người cuối cùng bước vào là Hạ Thương Chu, nhìn cảnh tượng trước mặt—anh ấy kinh ngạc trừng to mắt và há hốc miệng. Một lúc lâu sau đó, anh ấy vẫn đứng chôn chân tại đó trước khi bước về phía Lâm Giang và thì thầm vào tai anh, "Ông chủ, chị của cậu chuyển cả kho vật dụng vào nhà cậu à?"
Nhưng trước khi Lâm Giang kịp trả lời câu đánh giá của Hạ Thương Chu thì đôi tai thính của Lâm Tâm Ý đã nghe thấy, "Có chuyện gì sao?"
"Ôi, dĩ nhiên là không rồi, chị đại Lâm! Em chỉ bị ấn tượng với cá tính trong thói quen mua sắm hào phóng của chị mà thôi!" Không do dự, Hạ Thương Chu giơ ngón tay cái với Lâm Tâm Ý và khen ngợi cô hết lời.
Hài lòng với câu trả lời của Hạ Thương Chu, Lâm Tâm Ý hào phóng giải thích cho anh ấy, "Đúng vậy, sự thật là tôi cũng không chắc chắn Yến Yến của chúng ta sẽ thích kiểu cách nào, nên tôi đã mua mọi thứ tôi cho là hợp thời trang và Yến Yến của chúng ta có thể chọn được cái mà con bé thích nhất."
Sau khi nói xong, Lâm Tâm Ý bước đến chỗ Thi Yến và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Yến Yến, không cần phải giữ lại cho chị. Hãy tự do lựa chọn mọi cái em thích. Em không phải lo lắng về những đồ còn dư vì chị sẽ sử dụng chúng."
Vậy…chị ấy đã mua những món đồ này xem như quà tặng cho Thi Yến hay chị dùng nó như một lý do đi shopping của mình vậy?
Lâm Giang chẳng buồn đến việc vạch trần Lâm Tâm Ý, nên anh lượn một vòng quanh những món đồ và ngồi xuống ghế sofa. Thỉnh thoảng, mắt anh không kiểm soát được phóng về phía tay của Thi Yến vẫn đang bị tay Lâm Tâm Ý nắm lấy.
Chị còn định nắm tay cô ấy đến bao giờ nữa hả? Không phải nên buông tay rồi hay sao?
"Yến Yến, đến đây và chọn nhiều hơn nữa đi. Lần này, chị mua hơi nhiều một chút nên chị không nghĩ là chị có thể một mình sử dụng hết được chúng đâu…"Sau khi nói điều này, Lâm Tâm Ý bắt đầu dẫn Thi Yến đi dạo quanh những món đồ đang được trưng bày và hỏi ý kiến của Thi Yến về từng món.
Ha, nên chị cũng ý thức được mọi thứ à. Chị tự biết bản thân mình mua quá nhiều luôn à…Lâm Giang lẩm bẩm trong lòng và chăm chú nhìn vào bàn tay của Lâm Tâm Ý vẫn đang nắm chặt. Thế nên, anh ngẫu nhiên buông lời nhận xét, "Chị không nghĩ bản thân đang làm khó cô ấy khi nhìn lướt qua mọi thứ với bàn tay bị nắm chặt như vậy à?"
Cuối cùng Lâm Tâm Ý cũng buông tay Thi Yến và nói, "Chị sẽ để em tự chọn cái mà em thích. Chị đi uống chút nước đây."
Thi Yến nhanh chóng chọn ra một món đồ mà cô thích rồi cám ơn Lâm Tâm Ý.
Lâm Tâm Ý không hỏi Thi Yến có tiếp tục chọn thêm món đồ nào nữa không. Thay vào đó, cô nhìn liếc sang người hầu bên cạnh và ra hiệu cho họ đưa những món đồ đó vào phòng cô ở lầu trên.
Khi cuối cùng những món đồ đấy cũng được đóng gói lại thì đột nhiên Thi Yến nhớ đến điều gì đó và cô chạy ra khỏi căn biệt thự.
Không lâu sau, cô đã quay trở lại với chiếc túi trong tay và vài bông hoa tươi trong phía tay còn lại.