Thi Yến không thể chạy được hết 3 vòng. Cô ấy gầy và còn yếu ớt nữa; chỉ mới chạy xong một vòng mà cô ấy đã mệt như thế rồi…
"Ông chủ, cậu đang nhìn cái gì mà say sưa thế?" Giọng của Lục Bôn Lai vang lên bên tai anh.
Ánh mắt anh nhìn Thi Yến dịu dàng tựa như hồ nước thu, bỗng giọng của Lục Bôn Lai lại the thé bên tai mình, Lâm Giang chuyển tầm mắt đi chỗ khác và lãnh đạm đáp lại, " Không có gì."
"Ông chủ, mình đã quyết định rồi. Khi nào hết thời gian tập thể dục tự do thì mình sẽ đi tìm nữ thần của mình để xin số điện thoại của cô ấy", Lục Bôn Lai hùng hồn tuyên bố khi anh nhìn thấy Lăng Nộ An đang chạy về phía anh.
Hạ Thương Chu nghiêng người chen vào, " Mình và cậu ta đã cá cược với nhau. Nếu cậu ta xin được số của cô ấy thì mình sẽ bao mọi người uống nước. Còn ngược lại thì cậu ta sẽ phải đãi tất cả chúng ta."
" Ừm…" Lâm Giang lãnh đạm trả lời. Vài giây sau, ánh mắt anh lại dần dần dán chặt lên thân ảnh của Thi Yến.
Từ nãy đến giờ cô gái nhỏ này cứ cúi đầu ngồi đó, nhưng hình như cô đã đỡ mệt hơn rồi thì phải— cô đứng bật dậy.
Lúc này cô đang nói chuyện phiếm với một cô gái khác vừa mới chạy xong 3 vòng, khuôn mặt cô hiện lên nụ cười tươi tắn rạng rỡ.
Một giây sau lại có thêm một nhóm khác cũng vừa chạy xong, mấy cô gái đó cười vô cùng vui vẻ.
Lâm Giang không nhịn được tò mò đưa mắt nhìn mấy người bọn họ lâu hơn một chút.
Rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy hầu như mọi nữ sinh trong lớp khi chạy xong đều sẽ chạy lại chỗ Thi Yến để nói chuyện.
Mối quan hệ của Thi Yến với người khác hình như có chút tốt thì phải…
Thật hiếm có cô gái nào có thể hòa đồng được với tất cả các nữ sinh trong lớp như cô.
Rốt cuộc thì trong thân ảnh nhỏ bé mảnh khảnh đó, Thi Yến còn cất giấu bao nhiêu bất ngờ nữa đây?
Nhờ việc tình cờ học chung tiết thể chất như hôm nay mình mới có thể mở mang tầm mắt…
…
Sau khi tất cả mọi người đều đã chạy xong thì bọn họ có 5 phút nghỉ ngơi trước khi thầy thể dục lại phát thêm hiệu lệnh tất cả mọi người phải thực hiện động tác đứng lên ngồi xuống liên tục 50 lần.
Làm xong, thầy giáo mới để cho bọn họ muốn làm gì tùy thích.
Giang Nguyệt và Hà Điền Điền muốn đi vệ sinh vì thế hai người họ kéo Thi Yến và Lăng Nộ An đi cùng.
Bốn cô gái trẻ đi đến tòa nhà gần đó nhất, ngay lúc họ chuẩn bị bước vào thì lại có một nhóm nam sinh bước ra.
Trong nhóm nam sinh này có hai người lúc nãy để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với phái nữ các cô vì cái tên quá đơn giản và dễ nhớ của họ.
Một người là Lục Bôn Lai và người còn lại chính là Hạ Thương Chu.
Thi Yến và 3 người bạn của mình đều hơi dịch người sang một bên để chừa khoảng trống cho mấy người họ bước qua.
Nhưng hình như những anh chàng này không có ý định bước qua.
Đứng chặn cả lối vào, bọn họ nhìn chằm chằm bốn cô gái trước mặt mình, sau đó tên mặc đồ thể thao vàng rực, chính là Lục Bôn Lai bước lên trước và tiến về phía bọn họ.
Giang Nguyệt và Hà Điền Điền vô thức cùng quay sang nhìn Lăng Nộ An và Thi Yến, hai người thầm nghĩ trong hai người họ thì vị học trưởng này định tiếp cận ai đây.
Lục Bôn Lai dừng lại ngay trước mặt Lăng Nộ An và hớn hở nói: " Chào em, rất vui được làm quen, anh tên là Lục Bôn Lai…"
Khi nghe đến cái tên đó một lần nữa thì Hà Điền Điền và Giang Nguyệt không thể nhịn được cười, sau đó họ cong môi cười khúc khích.
Lục Bôn Lai thoáng sững người lại nhưng anh ta không giận.
Anh ta vẫn tiếp tục dán chặt mắt lên Lăng Nộ An, "… Anh muốn hỏi em chúng ta có thể trao đổi số điện thoại cho nhau được không?"
Tuy tính cách của Lăng Nộ An vô cùng chu đáo nhưng chỉ chu đáo với con gái mà thôi.
Nhưng khi đối mặt với cánh đàn ông thì cô vô cùng lạnh lùng, giống như lúc này, cô từ chối không chút do dự: " Không."
Đứng phía sau nhìn cảnh tượng này, Hạ Thương Chu phải gồng người lên để kiềm chế không cho mình bật cười.
Lục Bôn Lai vẫn không từ bỏ, anh ta vẫn dai dẳng hỏi, " Không trao đổi số điện thoại với nhau cũng không sao. Vậy thì em có thể cho anh số của em được không?"
Lăng Nộ An lãnh đạm nhìn Lục Bôn Lai rồi đọc ra một dãy số.
Sau đó, một tay kéo Thi Yến, một tay kéo Hà Điền Điền đang nắm tay Giang Nguyệt, cô nàng nhanh chân rời khỏi chỗ này.