Ngẫu ngộ, ngẫu ngộ, không tiện.
Khác với lần đầu nóng bỏng như lửa, lần này thiên về mơn trớn và triền miên hơn. Bất luận là sinh lý hay tâm lý, nhu cầu và khát vọng của hai người đối với đối phương đều đạt đến đỉnh điểm, thậm chí nhân sinh đại sự như việc bụng đói cũng đều có thể tạm thời bỏ qua không để ý đến.
….
Chỉ là tạm thời.
Thẩm Thận Nguyên nằm ngửa mặt lên trời, thỏa mãn duỗi duỗi chân: “Em đã gọi vịt quay Bắc Kinh.”
La Thiếu Thần vuốt ve eo cậu, giọng nói hơi khàn khàn: “Ừ, nghe có vẻ rất ngon.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Còn có sườn xào chua ngọt.”
“Ừ.”
“Cá pecca hấp.”
La Thiếu Thần ôm cậu, hôn lấy môi, thật lâu mới buông ra: “Em đói à?”
Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng nói: “Em nói nhiều như vậy chính là muốn nói, em đói rồi.”
La Thiếu Thần cúi đầu cắn lấy đôi môi cậu, răng nhè nhẹ day cắn: “Đói đến mức nào?”
Thẩm Thận Nguyên phản ứng lại, đè lên người anh, mút một hơi thật sâu mới nói: “Nói một cách không khoa trương là có thể ăn cả một con bò. Nói một cách khoa trương là hiện tại cho em một mặt trăng, em có thể ăn nó như ăn cái bánh Trung thu. Rất khoa trương phải không?”
“Đúng vậy, Lý Bạch hiện đại.”
“Giống Lý Bạch sao? Em lại thích Đỗ Phủ hơn.”
“Tại sao?”
“Em không thích uống rượu.”
“Vậy chốc nữa chúng ta uống một chút.”
“Vậy em muốn uống rượu vang đỏ…”
Hai người chuyện phiếm câu được câu không, rất nhiều câu căn bản không thèm suy nghĩ, cũng chẳng có chút logic nào, nếu như chỉnh lý những đoạn đối thoại đó thành tư liệu, bọn họ nhất định sẽ cười vỡ bụng vì những câu nói trước sau mâu thuẫn của bản thân. Nhưng vào lúc này, bọn họ ai cũng đều không cảm thấy bản thân hoặc đối phương có gì kỳ quái.
Không thể không nói, ông chủ có lúc tuy rằng hơi keo kiệt, nhưng ý thức phục vụ tương đối cao, cho dù Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần mất tích gần hai tiếng đồng hồ, nhưng phòng bao vẫn được giữ lại, hơn nữa sau khi bọn họ vào phòng không lâu thì bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Trên nền phòng bao rải đầy cánh hoa màu hồng, trên tường treo đủ loại đồ chơi hình trái tim, trên trần dán những quả bóng bay to to nhỏ nhỏ hình trái tim, đập vào mắt là những mảng màu hồng lớn.
Chính giữa bàn là một đôi nến hình trái tim, cực kỳ lãng mạn.
Nhưng La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên ăn một lúc liền bật đèn. Ăn cơm mà, sáng sủa một chút vẫn tốt hơn, cảm giác ăn cá mà không gỡ được xương cá quá nguy hiểm.
Có điều Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng không gọi rượu vang đỏ, mà gọi một chai sâm panh, hai người mỗi người một ly, vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện.
Chuyện gia nhập LB là trung tâm mâu thuẫn của hai người, nhưng mâu thuẫn không giải quyết thì vĩnh viễn tồn tại. Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên không muốn phá hoại quan hệ hai người khó khăn lắm mới khôi phục đồng thời đang càng thêm thân mật, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng nói: “Về việc ký hợp đồng, anh có thể suy xét một chút không?”
La Thiếu Thần nhìn cậu một cái, trầm mặc uống sâm panh.
“Tuy rằng em rất muốn làm chút gì đó, nhưng em cần sự ủng hộ của anh.” Thẩm Thận Nguyên nhích ghế gần vào chỗ La Thiếu Thần: “Như thế mới hạnh phúc.”
La Thiếu Thần lắc lắc ly rượu, nói: “Lời thật lòng?”
Thẩm Thận Nguyên lập tức chỉ tay lên trời thề.
La Thiếu Thần nói: “Anh sẽ sắp xếp vệ sĩ cho em.”
“A?”
“Đây là giới hạn cuối của anh, không thể từ chối.”
“Ô.”
“Sau khi em rời khỏi tầm mắt anh mỗi một tiếng đều phải gọi điện báo cáo hành tung.”
“Hơ…”
“Cuối cùng, không phải em muốn dạy bảng chữ cái đấy chứ?”
“Í? Hả, không phải.”
La Thiếu Thần nói: “Cao Cần chiều nay đã liên hệ qua với người của Giải trí LB rồi, điều kiện đối phương đưa ra rất hấp dẫn. Nếu như không phải thuộc tập đoàn TH thì hẳn sẽ là một lựa chọn rất tốt.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Có thể ký ngắn hạn một chút không?”
“Đối phương muốn ký toàn bộ các phương diện, Cao Cần đang nỗ lực xoay chuyển, hy vọng chỉ ký hợp đồng điện ảnh.”
Thẩm Thận Nguyên vỗ tay nói: “Cái này tốt.”
“Nhưng hiện tại xem ra có chút khó khăn.”
“Hơ?”
“Bọn họ cũng rất hứng thú ký hợp đồng đĩa hát với em.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nói: “Tại sao mọi người đều hy vọng em hát vậy? Trương Phúc Mãn cũng vậy.”
La Thiếu Thần nói: “Trương Phúc Mãn hy vọng anh có thể hợp tác với em, nhưng LB… hẳn là không hy vọng anh và em hợp tác. Đúng rồi, trước khi em ký hợp đồng với công ty mới, vẫn còn một hợp đồng cần làm.”
“Ý anh là hợp đồng đĩa hát của Mã Duy Càn?”
“Hiện tại là của em rồi.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Được thôi, có điều, thanh tuyến của Mã Duy Càn rất mảnh, âm vực rất rộng, ca khúc của anh ta có lẽ không hợp với em.”
La Thiếu Thần nói: “Album của em đương nhiên là viết dựa theo khả năng của em rồi.”
“Tình ca sao?”
“Ca khúc thiếu nhi.”
“… Thật hay đùa đó?” Thẩm Thận Nguyên nhảy dựng lên.
La Thiếu Thần thấy bộ dạng trợn mắt há mồm của cậu, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Thẩm Thận Nguyên rất nghiêm túc kháng nghị: “Hát gì cũng được, rock cũng được, nhưng đừng hát ca khúc thiếu nhi được không?” Diễn viên đá chân sang ca hát cậu thấy nhiều rồi, nhưng diễn viên đá chân sang hát ca khúc thiếu nhi thì quá hiếm thấy rồi. Cậu cũng không phải ngôi sao nhi đồng!
La Thiếu Thần móc thẻ ra nói: “Thanh toán thôi.”
“Đợi đã.” Thẩm Thận Nguyên nói: “Còn tiết mục nữa.”
La Thiếu Thần nhướn mày.
Thẩm Thận Nguyên kéo La Thiếu Thần ra khỏi phòng bao, lại đi vào một phòng bao lớn ở cách vách.
La Thiếu Thần nhìn rõ bố trí trong phòng, “…Nhà hàng còn cung cấp chỗ chơi bóng bàn sao?” Anh hỏi như vậy là vì… căn phòng này bố trí quá giống phòng giải trí.
“Em đặc biệt nhờ ông chủ giúp bố trí đó.”
Thẩm Thận Nguyên lấy vợt bóng bàn từ trên bàn, đưa cho La Thiếu Thần, “Chị Học Mẫn nói rất đúng, trong lòng có gì không thoải mái đều phải phát tiết ra hết. Hôm nay em xả mạng bồi quân tử, nào, phát tiết hết vào em đi.”
La Thiếu Thần dùng vợt nhè nhẹ vỗ một cái vào mông cậu, đi đến đầu kia của bàn, thong dong nói: “Không phải đã phát tiết rồi sao?”
Thẩm Thận Nguyên mặt đỏ lên: “Cái đó không đúng.”
“Có gì không đúng?” La Thiếu Thần cầm bóng tìm cảm giác bóng.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Lúc em chuẩn bị tiết mục không nghĩ đến sẽ… chuẩn bị rồi thì đừng lãng phí.”
La Thiếu Thần nói: “Thêm đặt cược đi.”
“Cược cái gì?”
La Thiếu Thần ngẫm nghĩ nói: “Xem tối nay về đâu đi?”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nói: “Ai thua sẽ ra ngoài thuê phòng à?”
Tay sắp phát bóng của La Thiếu Thần khẽ khựng lại: “Thắng rồi thì liền nghe theo em.”
Thẩm Thận Nguyên xoa tay.
Nửa tiếng sau.
Thẩm Thận Nguyên thở hồng hộc ngồi trên ghế, xua tay nói: “Vừa ăn cơm xong vận động không tốt.”
La Thiếu Thần nói: “Chốc nữa phải lái xe, cho tỉnh rượu.”
Thẩm Thận Nguyên kéo cổ áo, rung rung áo nói: “Anh thắng rồi, đi đâu anh quyết định đi.”
La Thiếu Thần buông vợt xuống nói: “Đến nhà anh.”
“Phải qua đêm sao?” Thẩm Thận Nguyên hỏi.
La Thiếu Thần cười nói: “Cung cấp bàn chải, kem đánh răng miễn phí.”
“Nghe có vẻ rất có lời.”
“Còn có gối ôm hình người.”
“Quá lời rồi.”
La Thiếu Thần giúp cậu sửa sang lại y phục, giấu đi vết tích trên cổ: “Vậy còn đợi gì nữa?”
Hai người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng bao, thuận theo cầu thang đi xuống đại sảnh.
Lúc này khách của nhà hàng đã về bớt kha khá, chỉ chừa lại mấy vị khách ngồi trong đại sảnh trò chuyện không chịu đi.
Thẩm Thận Nguyên hờ hững quét qua gáy bọn họ liền định né đi, nhưng lại bị La Thiếu Thần nắm chặt tay, không khỏi ngạc nhiên dừng bước, lúc này mới phát hiện khách ngồi trong đại sảnh đều đã đứng lên, cùng đi về phía bọn họ. Đi đầu là một người đàn ông trung niên, tóc hơi xoăn, nhưng keo định hình bôi đến mức vào nếp từng sợi, khuôn mặt nhìn chính diện cho người ta cảm giác không dễ ở chung. Dáng người ông ta không cao, nhưng bộ Âu phục xám sẫm cắt rất vừa người, khiến ông ta trông rất tiêu sái lịch lãm. Ông ta đưa tay ra với La Thiếu Thần trước tiên, “La Thiếu, lúc trước tôi còn đang nghĩ, bạn bè và đồng nghiệp mình đều đã ngẫu nhiên gặp được cậu rồi, tại sao mãi mà không đến lượt mình, không ngờ nháy mắt liền gặp được rồi.”
La Thiếu Thần một tay ôm Thẩm Thận Nguyên, một tay nhét vào túi áo, không hề có ý bắt tay: “Chủ tịch Lỗ.”
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới biết người này chính là Lỗ Thụy Dương.
“Cùng uống một ly được chứ?” Lỗ Thụy Dương nói với La Thiếu Thần, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên nhìn La Thiếu Thần như thể đang hỏi ý kiến.
La Thiếu Thần nói: “Để hôm khác, hôm nay không tiện.”
Lỗ Thụy Dương cười nói: “La Thiếu hàng tháng cũng có lúc không tiện sao?”
La Thiếu Thần nói: “Tôi không phải 24 tiếng đồng hồ đều ngồi trên bệ xí, đương nhiên cũng có lúc không tiện, chủ tịch Lỗ thì không sao?”
Lỗ Thụy Dương khẽ sửng sốt.
La Thiếu Thần đã kéo Thẩm Thận Nguyên thong thả đi khỏi.
Trở về trên xe, Thẩm Thận Nguyên ngửi thấy trong xe vẫn chưa bay hết mùi vị kích tình, mặt liền đỏ lên, ngay cả việc vừa gặp Lỗ Thụy Dương cũng không nghĩ nữa, vội vàng mở cửa sổ xe, “Chúng ta đi rửa xe nhé?”
La Thiếu Thần nói: “Để người ở cửa hàng rửa xe rửa giúp sao?”
“Không, chúng ta tự rửa.”
La Thiếu Thần ngẫm nghĩ nói: “Bóng bàn anh thắng phải không?”
“Đúng vậy, không phải đi đến nhà anh sao?”
“Nhà anh không có dụng cụ rửa xe.”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nói: “Ngay cả giẻ lau cũng không có sao?”
“Buổi tối không cung cấp.” La Thiếu Thần nói xong, đã đạp ga đi thẳng.
Cho dù La Thiếu Thần miệng nói buổi tối không cung cấp giẻ lau, nhưng gara của anh đã bán đứng anh. Trên giá đặt một tệp giẻ lau ngăn nắp, bên cạnh còn có ống nước nối với vòi nước, thậm chí cả xi đánh xe, bình xịt làm sạch không khí, chổi quét dầu đều có.
Thẩm Thận Nguyên cầm ống nước nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần day trán nói: “Chúng ta nhất định phải rửa xe trong tối nay sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chẳng may có người hỏi mượn xe của anh thì làm sao?”
“Trước tiên giới thiệu người đó đi vay nặng lãi đã.”
“… Chẳng may xe bị trộm thì sao?” Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ hết sức xa xôi.
“…” La Thiếu Thần lấy bó hoa hồng trong xe ra, đặt lên đỉnh giá: “Thôi được, để xe của anh không bị trộm, chúng ta rửa xe vậy.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Em dùng nước xịt qua đã.”
“Anh đem đệm ra đã.”
Hai người cũng làm rất ra dáng.
Thẩm Thận Nguyên mở vòi nước ra, đang định xịt về phía xe, liền bất ngờ bị tưới rùng cả người.
La Thiếu Thần thấy cậu ngây người để nước từ lỗ thủng trên ống nước tưới ướt người còn không biết né đi, vội vàng chạy qua đóng vòi nước vào, “Không sao chứ?”
Thẩm Thận Nguyên hồ nghi nhìn anh, giống như thám tử nhìn tội phạm: “Anh nhất định đã biết ống nước bị hỏng rồi.”
“Anh không biết, anh lâu lắm không dùng rồi, có thể bị chuột cắn rồi.”
“Chuột cắn sao?”
“Chuột cắn đó, cắn thế này nè.” La Thiếu Thần ôm lấy cậu, cắn yêu một cái lên mặt cậu.
Thẩm Thận Nguyên nghiêng người đi mở vòi nước.
La Thiếu Thần nhanh nhẹn túm lấy tay cậu bẻ ra sau: “Chúng ta làm chút chuyện khác đi, tiết kiệm nước thôi.”
Thẩm Thận Nguyên trên người ướt sũng cảm thấy khó chịu, bỏ ống nước xuống nói: “Em đi lên tắm một cái.”
La Thiếu Thần sợ cậu bị cảm lanh, chỉ đành nhịn lại lửa lòng, đóng cửa xe, cầm theo bó hoa cùng lên tầng.
Hai người vừa vào cửa, điện thoại liền một trước một sau vang lên. Hai người cùng nhìn nhau, chia ra đi đến hai bên phòng khách.
“Giám đốc Cao?”
“Lại có chuyện gì?”