Cỡ giày, cỡ giày, là bao nhiêu.
La Thiếu Thần tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, “Vừa rồi cậu nhìn thấy gì rồi?”
“Không, vừa rồi tôi có thấy gì đâu.”
“Cậu khen thân hình của tôi mà.”
“Hoàn toàn xuất phát từ phép lịch sự thôi.” Thẩm Thận Nguyên thản nhiên nhìn phần thân trên của anh, sau đó gật đầu khen ngợi, “Thân hình thực sự rất tuyệt. Lần này là thực lòng đó.”
La Thiếu Thần nói: “Y phục chưa mang đến sao?”
“Nếu như mang đến rồi, sẽ vào hiện trường tắm rửa của anh trước.”
La Thiếu Thần nhướn mày.
Thẩm Thận Nguyên lập tức bày tỏ sự che chở của mình đối với nhục-thể của ‘tiểu tiểu thúc thúc’, “Trước lúc đó tôi sẽ đóng cửa lại trước.”
“Tôi không muốn có bất cứ vật gì ngăn trở giữa tôi và cậu.”
“Hơ, chỉ là một cánh cửa thôi mà…” Thẩm Thận Nguyên nhìn vào mắt La Thiếu Thần, cảm thấy phía sau sự lạnh lùng vốn có ẩn giấu quá nhiều cảm xúc cậu không thể nào phiên biệt được nhưng lại rõ ràng cảm thấy nguy hiểm.
Tiếng chuông cửa lịch sự cắt ngang luồng mắt giữa hai người.
“Concierge, lễ tân. La tiên sinh, tôi đến đưa y phục.” (Concierge: phu khuân vác, người giữ cửa.)
La Thiếu Thần thuận tay lấy ít tiền lẻ làm tiền boa, mở cửa ra, bộ y phục lễ tân chọn là một bộ trong nhà màu đen, và một quần lót màu đen. “Cảm ơn.” Sắc mặt anh không đổi, nhận lấy y phục, “Lúc nào cảnh sát đến?”
“Khi nào bọn họ đến, tiếp tân sẽ gọi điện cho tôi.” Vừa nói, điện thoại của anh ta liền vang lên, anh ta lùi sang một bên tiếp điện thoại, sau đó nói với La Thiếu Thần: “Bọn họ đã ở dưới lầu rồi.”
“Tôi thay đồ xong sẽ xuống.” Anh thuận tay đóng cửa.
Thẩm Thận Nguyên nhìn nhìn bộ quần áo đen xì trên tay anh, nói: “Bọn họ đề phòng anh lại bị hất mực nữa đấy.”
La Thiếu Thần nói: “Có thể lần tới bọn họ sẽ chuyển sang sơn trắng.”
“Lần này bôi đen, lần sau tẩy trắng? Bọn họ kỳ vọng rất nhiều vào anh nhỉ.” Thẩm Thận Nguyên nhìn anh cầm bộ quần áo đi vào nhà tắm, “Anh thay quần áo cũng không đóng cửa chứ?”
La Thiếu Thần đặt quần áo lên bồn rửa tay, một tay đặt lên tấm khăn tắm bao quanh eo, lùi một bước nhìn cậu, “Cậu muốn nhìn cái gì?”
“……không có.”
Khăn tắm rơi trên sàn, có điều một giây trước khi Thẩm Thận Nguyên nhìn rõ, La Thiếu Thần đã tiến vào nhà tắm.
……
Đàn ông với đàn ông có cái gì hay mà xem chứ?
Thẩm Thận Nguyên vuốt mặt, sau đó phát hiện… da thịt trên mặt mình có chút nóng.
La Thiếu Thần trở lại đại sảnh, người hất mực đã bị dắt lên xe cảnh sát đưa về cục, chỉ còn một người cảnh sát đợi bọn họ. “Người hất mực tên là Hoàng Tử Tường, đi cùng với anh ta là chị gái anh ta, tên Hoàng Mỹ Lệ. Bọn họ dùng túi giấy cứng đựng nước mực, phía trên treo một tấm áo len để ngụy trang, từ sau khi các anh đi vào phòng ăn tự phục vụ vẫn một mực ngồi đợi tại đại sảnh, tin chắc rằng không phải ngẫu nhiên.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi không muốn biết quá trình, tôi chỉ muốn biết hậu quả.”
“Anh cần đi cùng chúng tôi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.”
“Đến cục cảnh sát?”
“Đúng vậy.”
La Thiếu Thần nói: “Không khí nơi đó giúp tôi cung cấp thông tin nhiều hơn sao?”
“Anh thật vui tính. Chúng ta có thể đi được chưa?”
La Thiếu Thần cúi đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Bên ngoài có thể vẫn có rất nhiều mực đang đợi cháu, không có chú, ai cản giúp cháu?”
“Chú gọi vú Triệu đến cản giúp cháu.”
“Thân thủ của vú Triệu không linh hoạt bằng chú, diện tích che chở cũng không lớn bằng chú.” Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy chân anh, đáng thương ngẩng đầu, “Cho cháu đi với nhé? Chú biết là cháu chịu được mà.”
“Hơ, có phải là nên hỏi ý kiến tôi một chút không nhỉ?” Cảnh sát hỏi.
La Thiếu Thần nói: “Xe của anh đâu?”
Cảnh sát nói: “Có thể đi nhờ xe anh không? Được rồi, anh làm chủ.”
La Thiếu Thần không biết làm thế nào hơn, xoa đầu Thẩm Thận Nguyên nói: “Đi thôi.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chú mặc đồ đen đúng là đẹp trai cực kỳ!”
“Cháu nói bên trong hay bên ngoài?”
“… Bên trong không nhìn thấy.” Thẩm Thận Nguyên nói, “Có cần cháu dùng mắt nhìn chuyên nghiệp đánh giá không?”
Cảnh sát kinh ngạc quay đầu nhìn bọn họ.
La Thiếu Thần một tay bế Thẩm Thận Nguyên lên, úp mặt cậu vào vai mình, ngăn cản ánh mắt thăm dò của đối phương.
Ánh mặt trời chiếu từ đằng tây, phòng thẩm vấn lạnh lẽo được nắng chiếu thêm ấm áp.
La Thiếu Thần bị cách ly ghi khẩu cung.
Người đàn ông mặc vest ngồi đối diện với anh mở miệng: “Tôi họ Đồ, Đồ Lạc Văn, hiện tại phụ trách án La Khải Tùng và Mục Tất Thành bị giết. Xin lỗi, chỗ này không có phòng tiếp khách khá khẩm hơn.”
Thân thể La Thiếu Thần khẽ ngửa ra sau, thản nhiên nhìn bọn họ, “Ngoại trừ việc tôi suýt nữa biến thành quốc họa, các anh còn muốn biết gì nữa?”
Anh chàng mặc áo sơmi bên cạnh Đồ Lạc Văn nói: “Trước kia anh có quen Hoàng Tử Tường và Hoàng Mỹ Lệ không?”
La Thiếu Thần nói: “Có gặp mặt một lần trong tang lễ của La Khải Tùng.”
“Sau đó Hoàng Tử Tường từng xảy ra tranh chấp với anh tại bãi đỗ xe?”
“Ông ta đơn phương đe dọa bằng lời nói.”
Anh chàng áo sơmi hỏi: “Sau chuyện đó anh có tìm bọn họ không?”
La Thiếu Thần đáp: “Không có.”
“Tại sao? Bọn họ gây náo loạn tang lễ, hơn nữa còn đe dọa an toàn của các anh, chẳng lẽ anh không lo lắng sự tồn tại của bọn họ sẽ uy hiếp đến anh và người nhà anh chút nào sao?”
La Thiếu Thần nói: “Tôi tin rằng lực lượng cảnh sát được nuôi bằng tiền thuế không phải sâu mọt.”
Đồ Lạc Văn cười, “Anh có ý chống đối.”
“Anh muốn tôi vui mừng phát điên vì được bước vào phòng thẩm vấn sao?”
“Hợp tác sẽ khiến cả hai bên dễ chịu hơn.” Đồ Lạc Văn nói, “Tôi biết La gia rất coi trọng kế hoạch Tinh La Thành, nhưng chuyện của La Khải Tùng khiến cho kế hoạch này gặp trở ngại. Kết thúc chuyện này sớm, đều có lợi cho chúng ta.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi cũng rất hy vọng hung thủ giết La Khải Tùng sẽ bị bắt giữ.”
“Vậy chúng ta càng phải hợp tác rồi.” Đồ Lạc Văn nói, “Hoàng Tử Tường và Hoàng Mỹ Lệ sau khi rời khỏi tang lễ liền bị chủ nhà trọ thu lại phòng trọ đang thuê. Hoàng Tử Tường mất việc, gia đình đang mướn Hoàng Mỹ Lệ làm bảo mẫu cũng đuổi bà ta đi. Những chuyện này anh biết không?”
La Thiếu Thần nói: “Tôi hôm nay mới biết tên bọn họ.”
Đồ Lạc Văn chậm rãi nói: “Anh cảm thấy, có thể nào là do người khác trong La gia làm không?”
“Tôi cảm thấy, không phải.”
“Chắc chắn vậy sao?”
“Theo suy nghĩ chủ quan của tôi.” La Thiếu Thần nhìn đồng hồ, “Khẩu cung còn cần ghi bao lâu nữa? Cháu gái tôi còn đang đợi tôi.”
Đồ Lạc Văn bất ngờ bật ra một câu, “Anh và Thẩm Thận Nguyên có thân quen không?”
La Thiếu Thần mặt không đổi sắc hạ tay xuống, “Không quen.”
Đồ Lạc Văn nói: “Mã Duy Càn thì sao?”
“Gần đây hợp tác làm album.”
“Anh có biết ai trong giới Showbiz bị nghi hút ma túy không?”
“không biết.”
“La Khải Tùng trong giới Showbiz bạn bè có những ai?”
“Anh có thể xem tạp chí giải trí.”
Anh chàng mặc sơmi không hài lòng nói: “La tiên sinh, tôi biết anh là người nổi tiếng, những nơi đây là cục cảnh sát, tôi hy vọng anh có thể hợp tác hơn một chút.”
La Thiếu Thần liếc anh ta một cái, “Tôi vẫn nói thẳng nói thật.”
Đồ Lạc Văn không để tâm cười cười, “Tiểu Đổng, cậu không thấy chúng ta và La tiên sinh nói chuyện rất vui vẻ sao? Được rồi, câu hỏi cuối cùng. La tiên sinh, anh có biết người tình của La Khải Tùng là ai không?”
La Thiếu Thần nói: “Trên tạp chí giải trí hẳn ghi rất rõ ràng.”
“Không, tôi đang nói, người tình bí mật của anh ta cơ.” Đồ Lạc Văn nói, “Chúng tôi đã điều tra những ghi chép mua bán lúc sinh tiền của La Khải Tùng, phát hiện cứ cách một thời gian, anh ta đều mua một số món đồ giống hệt nhau về kiểu dáng.”
“Những người yêu nhau dùng đồ vật có cùng kiểu dáng là chuyện rất bình thường.”
“Bình thường sao? Đồng hồ nam giống hệt nhau, nhẫn nam giống hệt nhau, thậm chí giày nam cùng kiểu dáng khác kích cỡ?” Đồ Lạc Văn hài lòng nhìn biểu cảm lạnh lùng của La Thiếu Thần cuối cùng cũng lộ ra một khe hở nhỏ, “Tôi muốn biết, trước lúc anh ta qua đời, anh ta và người đàn ông nào qua lại thân thiết nhất?”
Trong thời gian một câu nói, La Thiếu Thần đã điều chỉnh xong biểu cảm, “Dựa vào lập trường của tôi, chắc hẳn là tôi rồi. Bởi vì trong trường hợp tôi và anh ta gặp mặt, chỉ có tôi và anh ta có số lần xuất hiện nhiều nhất.”
Đồ Lạc Văn cười nói: “Xem ra các anh thường xuyên gặp riêng nhau. Không ngại nói có tôi biết cỡ giày của anh chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Bốn mươi hai.”
“Cảm ơn.”
La Thiếu vừa ra liền thấy Thẩm Thận Nguyên đứng tại hành lang lo lắng mà nhìn ngóng, cho đến khi anh đi ra mới thở phào.
“Chỉ một hành động hất mực thôi mà sao nói chuyện lâu thế.” Cậu nhỏ giọng oán trách.
“Cháu gái của anh thật đáng yêu.” Đồ Lạc Văn đi từ sau La Thiếu Thần đi ra.
Khóe miệng La Thiếu Thần vừa nhếch lên liền kéo thẳng, bế Thẩm Thận Nguyên đi luôn.
“Chuyện vừa rồi tôi nói với anh, hy vọng anh có thể giữ bí mật.” Đồ Lạc Văn theo sau anh từng bước.
Cầu thang bộ của cục cảnh sát có chút hẹp, La Thiếu Thần đi rất chậm, “Biện pháp giữ bí mật tốt nhất là không nói với người khác.”
“Anh không muốn đổi lấy sự trong sạch cho La Khải Tùng sao?”
La Thiếu Thần dừng bước quay người lại, nhìn lên Đồ Lạc Văn đứng cách đó hai bậc cầu thang hỏi: “Anh nói gì?”
“Anh tin rằng La Khải Tùng buôn ma túy sao?” Đồ Lạc Văn chầm chậm đi xuống hai bước, cho tầm mắt hai người bằng nhau, “Anh ta là con trai La Định Âu, gia tài bạc triệu, không nghiện thuốc, cũng không mê cờ bạc, thú vui duy nhất chính là gây scandal với các nữ ngôi sao. Tại sao anh ta phải buôn ma túy? Lúc trước anh ta được phía cảnh sát bảo vệ, tôi và anh ta gặp gỡ tuy muộn nhưng trò chuyện rất hợp ý nhau. Chúng tôi nói chuyện lịch sử, chính trị, thiên văn, địa lý, gần như không gì không nói, chỉ duy có chuyện anh ta buôn ma túy thì giữ kín như bưng. Kỳ thực lúc đó anh ta đã thừa nhận buôn ma túy, người có địa vị như anh ta, còn có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này nữa? Trừ phi, hắn ta muốn bảo vệ người nào đó. Tôi hiện giờ chính là muốn tìm ra người đó.”
La Thiếu Thần nói: “Tìm ra người đó không đồng nghĩa với việc anh ta trong sạch.”
“Nhưng ít nhất có thể đem lại công bằng cho anh ấy.” Đồ Lạc Văn nói, “La Khải Tùng chết rồi, người đó lại vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật. Anh không cảm thấy không công bằng sao?”
La Thiếu Thần không tỏ thái độ, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy Khải Tùng có cảm thấy không công bằng không?”
Đồ Lạc Văn mỉm cười nói: “Có thể anh ấy hối hận rồi thì sao? Anh ấy chết vội vàng như vậy, anh làm sao biết anh ấy không phải là hối hận rồi nhưng không kịp nói? Đãi ngộ giữa chủ mưu và đồng phạm cũng tương tự nhau, nếu như anh ấy không phải, tại sao chúng ta phải đặt anh ấy lên bậc cao cho vạn người chỉ trích, còn liên lụy người nhà chịu tội cùng?”
Thân thể La Thiếu Thần khẽ đổ về trước.
Đồ Lạc Văn phối hợp vươn cổ ra.
La Thiếu Thần nhẹ giọng nói: “Nếu như anh có thể điều tra rõ chân tướng vụ án, tôi rất sẵn lòng tặng vòng hoa cho người đó, tặng cẩm kỳ cho anh cũng được. Cố lên.” (Bụi: Cẩm kỳ = cờ gấm, kiểu bằng khen í.)
Đồ Lạc Văn chớp chớp mắt, “Cẩm kỳ viền vàng được không?”
“18k thì có thể suy xét.”
Đồ Lạc Văn cười lớn nói: “Xem ra tôi phải cố gắng hết mình rồi.”
La Thiếu Thần bế Thẩm Thận Nguyên đi xuống lầu.
Tiểu Đổng đi từ tầng 3 xuống, đứng bên cạnh Đồ Lạc Văn, đến tận lúc không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa mới hỏi: “Anh cảm thấy có phải là anh ta không?”
Đồ Lạc Văn đáp: “Không giống.”
“Anh ta có ý chống đối.”
“Là tính khí không tốt thôi.”
“Anh cảm thấy không phải anh ta sao?”
“Chân anh ta quá to.”
“Cũng có thể là giả.”
“Không bằng như vậy đi.” Đồ Lạc Văn nói, “Tối nay cậu đến nhà anh ta trộm một chiếc giày về, liền biết là thật hay giả.”
Tiểu Đổng vò đầu nói: “Nếu như không phải anh ta, vậy thì là ai? Lúc trước chúng ta đã phân tích, khả năng của anh ta là lớn nhất. Rất quen thuộc với La Khải Tùng lại không gây chú ý cho người khác, anh ta là cha đỡ đầu âm nhạc, có địa vị nhất định trong giới Showbiz, đều quen biết Thẩm Thận Nguyên, Mã Duy Càn, nếu như muốn làm gì đều rất thuận tiện. Quan trọng nhất là, anh ta là em họ của La Khải Tùng, nếu như bọn họ thực sự có mối quan hệ không thể nói ra, đương nhiên không muốn để người khác biết, cho nên La Khải Tùng đến chết vẫn không chịu mở miệng.”
Đồ Lạc Văn nói: “Cậu bỏ qua một điều rất quan trọng.”
“Cái gì?”
“Động cơ. Anh ta và La Khải Tùng đều xuất thân từ gia đình giàu có, không phải lo cái ăn cái mặc, tại sao phải làm những chuyện đói ăn vụng túng làm liều thế này? Hơn nữa về sự nghiệp, bọn họ đều có thể coi là xuân phong đắc ý, cũng không tồn tại tâm lý báo thù xã hội.”
Tiểu Đổng nói: “Có khi nào là do chuyện tình cảm của họ không thể lộ ra ngoài, cho nên báo thù xã hội?”
“Vậy bọn họ nên đi đốt cục dân chính.”
“Vậy có thể là ai? Đã loại trừ hết người rồi.” Tiểu Đổng xuống vài bước cầu thang, do dự quay đầu nhìn anh, “Có khi nào là do chúng ta đã đi nhầm hướng không? Có thể sự việc không phức tạp như thế, chỉ có Thẩm Thận Nguyên, La Khải Tùng và Mục Tất Thành ba người. Động cơ giết Thẩm Thận Nguyên của sát thủ giống như hắn đã nói, là tuân thủ nguyên tắc nghề nghiệp.”
Đồ Lạc Văn nói: “Cậu không cảm thấy những việc này xảy ra như một ván cờ, sự xuất hiện của sát thủ chính là tướng quân cuối cùng, đẩy ván cờ này đến tử lộ, dễ dàng khiến người khác dựa vào khẩu cung của sát thủ mà nhanh chóng kết án. Càng là như vậy, càng nói rõ ván cờ này không hề đơn giản, phía sau nhất định có người nào đó. Hơn nữa lời khai chỉ chứng Thẩm Thận Nguyên cực kỳ mơ nhạt… chỉ dựa vào khẩu cung lập lờ nước đôi của người bên cạnh Mục Tất Thành và một băng ghi âm mơ mơ hồ hồ, giống hệt như bằng chứng giả ra sức dựng lên sau khi tìm được người chết thay.”
Tiểu Đổng thấy anh ta lúc thì chau mày lúc thì như đã nghĩ được điều gì đó, nhịn không được hỏi: “Anh nghĩ ra được gì rồi sao?”
Đồ Lạc Văn hỏi: “Cậu có nhớ không? Ai đang thúc giục vụ án này kết thúc?”
“Anh nói Mục gia sao?”
“Còn có Nhan, Lỗ, Mã.”
Tiểu Đổng vỗ tay nói: “Bọn họ vì muốn bảo vệ Mã Duy Càn?”
“Tôi đã điều tra Mã Duy Càn, cậu ta là họ hàng xa tám ngàn dặm của Mã gia, Nhan, Lỗ, Mã ba nhà sẽ không vì cậu ta mà huy động nhân lực, nhất định còn có một người khác quan trọng hơn.”
Tiểu Đổng nói: “Phạm vi này xem ra cũng không lớn.”
“Không phải không lớn, mà có thể khẳng định là rất nhỏ.”
“Chỗ nào rất nhỏ? Người bên trong bên ngoài ba nhà cộng lại cũng vượt quá hai bàn tay rồi.”
“Nhưng trong hai bàn tay này, có bao nhiêu người phù hợp với kích cỡ giày đó?”
Hai mắt Tiểu Đổng sáng lên.
Thẩm Thận Nguyên từ lúc La Thiếu Thần bị mời vào phòng thẩm vấn, tim như treo trên cổ họng, sau khi nghe thấy những lời sâu xa của Đồ Lạc Văn lại càng thình thịch không ngừng đập loạn, khó khăn lắm mới nhịn được đến trong xe, lập tức nhịn không được hỏi: “Vừa rồi hai người nói gì thế?”
La Thiếu Thần hỏi ngược lại: “Kích cỡ giày của cậu là bao nhiêu?”
“Hả? Bốn mươi bốn.”