Điện thoại vừa ngắt được nửa phút, tin nhắn liền gửi tới.
Không ngờ rất nghiêm túc.
Sét trắng lấp lóe, tiếng sấm vang ầm ầm trên nóc nhà.
Thẩm Thận Nguyên trong lòng buồn bực nói không nên lời, dường như sắp có chuyện gì xấu xảy ra lại không cách nào ngăn cản được.
La Thiếu Thần rất nhanh nhấn nút gọi lại.
Không có phát ra loa, Thẩm Thận Nguyên không biết Tư Mã Thanh Khổ nói gì, chỉ nghe thấy La Thiếu nói: “An toàn trên hết. Nếu bọn họ nhất quyết đi, thì thả cho bọn họ đi.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc. Cậu nghĩ rằng mỗi một người trong La gia đều hận Lỗ Thụy Dương đến tận xương tủy, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ không tiếc hết thảy tiêu diệt hắn!
La Thiếu Thần để điện thoại di động xuống, mày vẫn không giãn ra.
“Anh thật sự buông bỏ?” Thẩm Thận Nguyên hỏi.
La Thiếu Thần nói: “Anh hi vọng báo thù, nhưng không điên cuồng đến mức hy sinh mạng sống người khác.”
Thẩm Thận Nguyên khẽ thở phào. Cậu và Tư Mã Thanh Khổ tuy chỉ gặp mặt vài lần, nhưng ấn tượng để lại lại hết sức tốt đẹp.
“Thế nhưng, đề nghị bị cự tuyệt.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩn ra.
La Thiếu Thần nói: “Ông ấy nói chuyện này đã thăng cấp lên đến mức sự vụ nội bộ của tam tông lục phái, một khi thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời bị mở ra, còn có thể gọi đến yêu ma cường đại, hậu quả khó lường.”
Trên đời còn có rất nhiều yêu ma cường đại?
Thẩm Thận Nguyên líu lưỡi nói: “Em có thể bình an sống nhiều năm như vậy thật sự là không dễ dàng.”
La Thiếu Thần nói: “Đã đói bụng chưa?”
“Hả?”
“Ăn khuya chút gì đi.” La Thiếu Thần nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, “Dù sao không thể ngủ sớm.”
Bữa ăn khuya là mì trộn dầu vừng, không cần kỹ xảo gì, tùy tiện trộn một lúc cũng rất thơm.
La Thiếu Thần mở một chai Champagne, cùng Thẩm Thận Nguyên đang cầm bát mì ngồi ở trước cửa sổ sát sàn, vừa ăn mì, vừa uống Champagne. Ngoài cửa sổ mưa sa gió giật, sấm sét ầm ầm, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự an bình trong phòng.
Thẩm Thận Nguyên ăn một miếng lại nhìn đồng hồ treo tường một lần.
Thời gian quả thật rất chậm, lại quả thật rất mau.
Cậu vừa muốn nhanh đến một giờ công bố kết quả, lại sợ thời gian quá nhanh, Tư Mã Thanh Khổ bọn họ không kịp làm gì.
Mười hai giờ mười lăm phút, bọn họ ăn mì xong cùng nhau rửa bát.
La Thiếu Thần thừa dịp Thẩm Thận Nguyên lau bát, mở ti vi, kênh điện ảnh đang phát lại 《 Hắc bạch chi gian 》, Thẩm Thận Nguyên ở bên trong diễn vai phụ khách mời, chết rất nhanh. Lúc mở ti vi, đã chết rồi.
Thẩm Thận Nguyên từ trong phòng bếp đi ra, ánh mắt tỏa sáng, “Đại thần!”
La Thiếu Thần khoan thai đổi kênh.
“Hơ.”
“Nghe nhạc đi.” Màn hình chuyển tới kênh MTV, một cô gái thanh thuần men theo con đường vừa đi vừa hát, thần sắc tiêu điều. Ngã tư đường màu sắc ảm đạm, người qua lại con đường mặt không chút thay đổi, lạnh lùng như rối gỗ.
Thẩm Thận Nguyên khom lưng dựa vào sô pha, “Đặng Duyệt. Cô ấy là đồ đệ của anh phải không?” Tuy rằng cậu không mấy quen thuộc giới ca nhạc, nhưng cái tên Đặng Duyệt cậu cũng đã nghe qua. Quãng thời gian cô nổi tiếng nhất, địa vị chẳng khác gì Trương Giai Giai trong giới ca nhạc, chỉ cần ra album, nhất định đạt giải thưởng, đạt kỷ lục tiêu thụ đĩa. Có thể nói, cha đỡ đầu âm nhạc tên gọi này của La Thiếu Thần có một nửa là công lao của cô.
La Thiếu Thần nói: “Trước kia xem như.”
“Trước kia?”
“Cô ta đi ăn máng khác.” Trước khi anh rời khỏi EF.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Cô ấy vì sao phải đi ăn máng khác?” Tinh thần tám chuyện rục rịch.
La Thiếu Thần nhíu nhíu mày, tựa hồ không muốn nói.
“Thực sự là vấn đề tình cảm?”
“Em biết?”
“Em đã xem qua tin tức này. Nghe nói là do anh phản đối cô ấy cùng Lưu Suất yêu nhau, nói không chia tay liền phong tỏa hoạt động, cô ấy chịu không nổi liền huỷ bỏ hợp đồng, bỏ đi.” Thẩm Thận Nguyên tò mò nhìn bên mặt của La Thiếu Thần, không ngờ anh còn có lúc bảo thủ như vậy.
“Không phải.” La Thiếu Thần lạnh lùng bật ra hai tiếng. Truyền thông ăn xằng nói bậy anh có thể mặc kệ, nhưng đối với người mình yêu, anh nhất định phải làm rõ.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Hơ, vậy thì là cách nói thứ hai rồi. Anh thích cô ấy, ghen tị…” hai chữ Lưu Suất còn chưa kịp nói, đã bị ánh mắt phi đao của La Thiếu một kích tất sát.
La Thiếu Thần sợ cậu càng nói càng thái quá, quyết định giải thích, “Vào sinh nhật của cô ấy, cô ấy hỏi anh có muốn ở cùng không, anh nói không, một tháng sau, cô ấy bỏ đi.”
“… Anh nói thẳng là không à?”
La Thiếu Thần nhíu mày hỏi: “Bằng không thì sao? Nói Cút?”
“… Có thể uyển chuyển một chút.”
“Thí dụ như?”
“Anh cảm thấy anh không xứng với em gì gì đó.”
La Thiếu Thần nở nụ cười, nguy hiểm cực độ, “Em cảm thấy anh không xứng với cô ấy?”
Thẩm Thận Nguyên muốn lui về phía sau, lại bị La Thiếu Thần nắm cằm, cười khan nói: “Chỉ là đề nghị có thể tung ra lá bài người tốt một cách thích hợp.”
“Em phát ra bao nhiêu lá bài người tốt rồi?”
“Ha ha a… Không có không có.”
“Mắt nhìn vào anh.”
“… Không nhớ rõ.”
“Tức là rất nhiều.”
“Không đúng không đúng.”
“Mắt.”
“… Em sai rồi! Em cảm thấy anh trả lời câu “Không” quả thực là pháp bảo độc nhất vô nhị để cự tuyệt tỏ tình, chặt đứt tình đơn phương hiệu quả. Không còn câu nào có thể tốt hơn câu này!”
La Thiếu Thần nói: “Cho nên em sau này cũng đáp như vậy?”
“Nhất định!”
La Thiếu Thần gật gật đầu.
Thẩm Thận Nguyên thầm nghĩ nguy hiểm thật, mới vừa thở phào nhẹ nhõm chợt nghe La Thiếu Thần chậm rãi nói: “Xem ra em đối với việc trêu hoa ghẹo nguyệt trong tương lai đã có quy hoạch.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Lời này sao nghe thế nào cũng đều thấy nơi nơi là cạm bẫy?
MTV của Đặng Duyệt chấm dứt, ngay sau đó là Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên mặc một bộ áo gió sẫm màu đi ra từ trong đống hoang tàn, sau đó ngồi xổm xuống, dùng sức nhảy một cái, nhảy đến trên nóc nhà, nâng tay làm tư thế Tôn Ngộ Không trông về phía xa.
La Thiếu Thần nói: “Đây là đang tìm chỗ cho Cao Cần hoá duyên à?”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Hai người dựa vào nhau xem MTV một lát, lại xem phim một lát, thời gian vừa qua mười hai giờ năm mươi.
Thẩm Thận Nguyên ánh mắt liên tiếp dừng ở trên đồng hồ treo tường, cái mông bất an vặn vẹo.
La Thiếu Thần cầm lấy tay cậu, tựa hồ đang xem tv, nhưng nhìn kỹ con ngươi của anh có thể phát hiện, ánh mắt chính là dại ra, hoàn toàn là nhìn vào chừng không.
“Cha Hươu đang chạy bộ…”
Tiếng chuông thình lình vang lên khiến Thẩm Thận Nguyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
La Thiếu Thần bắt máy cực nhanh.
Đầu bên kia điện thoại ồn ào rào rạo, một lúc lâu mới phát ra giọng nói của Đồ Lạc Văn.”Hai người kia đều bắt được rồi… Đều đến bệnh viện bắt cóc người thực vật, vào một cái tóm gọn. Nói cho anh biết một tiếng, đừng lo lắng. Tư Mã đại sư nói với tôi rồi, không có Hoàn Dương Thổ, không bày được Ngũ Hành Thông Thiên đại trận.”
“Bọn hắn có thể tìm người khác hay không?”
“Cảnh sát luôn luôn chú ý chặt chẽ các bệnh viện lớn và phòng khám, trước mắt không có người thực vật đặc biệt khả nghi.”
“Có tin tức của Lâm Lâm không?” La Thiếu Thần đột nhiên hỏi.
Đồ Lạc Văn nghẹn lời, ấp úng nói: “Vẫn đang cố gắng.”
Lúc này bọn họ đều nghĩ đến một vấn đề. La Lâm Lâm có khi nào cũng bị làm thành người thực vật hay không.
La Thiếu Thần cúp điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên tha thiết chờ mong nghe anh gọi điện tiếp.
“Hoàn Dương Thổ có hạn chế gì không? Thí dụ như nam nữ, hoặc là thời gian.” Thẩm Thận Nguyên lóng ngóng đưa ra đủ loại giả thiết, “Hay là chúng ta gọi điện cho Tư Mã đại sư hỏi một chút?”
La Thiếu Thần ngón tay ở trên màn hình điện thoại di động vuốt phẳng một chút, liền thấy trong phòng đột nhiên sáng lên, tựa như toàn bộ đèn đều được bật, tựa như lập tức từ đêm tối chuyển sang ban ngày. Bên cạnh anh, Thẩm Thận Nguyên trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn ngoài cửa sổ.
La Thiếu Thần quay đầu lại, chứng kiến trên trời đột nhiên vọt lên một luồng ánh sáng trắng hình trụ thô dài.
Mây đen trên trời bị chọc ra một cái động lớn.
Mưa như trước, tia chớp hội tụ gần động lớn, như tổ chim, lẹt xẹt lóe sáng không ngừng.
Thẩm Thận Nguyên đứng lên, dán vào cửa thủy tinh, sợ hãi lẩm bẩm: “Trận pháp, thành rồi sao?”
Phía sau cậu, La Thiếu Thần mặt trầm như nước.
Chính giữa ánh sáng trắng.
“Ha ha ha ha…” Lỗ Thụy Dương cất tiếng cười to. Tình cảnh hắn nằm mơ bây giờ đã diễn ra trong hiện thực. Những gì bỏ ra mấy năm nay cuối cùng cũng có thu hoạch và hiệu quả! Hắn quay đầu nhìn Thẩm Tuyền đang khom người bố trí trận pháp, trong lòng thoáng qua một chút an ủi.
Hắn trời sinh tính đa nghi, cũng không dễ tin người bên ngoài, nhưng lúc này đây, hắn tự đáy lòng cảm thấy, may là mình đã tin.
Thẩm Tuyền tựa hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú của hắn, ngẩng đầu lên.
“Còn phải đợi bao lâu?” Hắn hỏi.
Thẩm Tuyền tầm mắt từ mặt hắn chuyển đến cổ hắn, lạnh nhạt nói: “Còn cần hai thứ.”
“Lúc này sao?” Lỗ Thụy Dương nhíu mày, “Là gì?”
“Hoàn Dương Thổ cùng Lưu Tinh Thiên Hỏa.”
Lỗ Thụy Dương nói: “Là cái gì? Chưa từng nghe, ở đâu có?” Hắn tuy rằng không biết là cái gì, nhưng trực giác khiến hắn bất an. Tay phải hắn chậm rãi cho vào túi áo, cầm chặt súng.
“Ngươi hiện tại có.”
“Ta?”
“Tro cốt của ngươi và mảnh vụn Thiên Hỏa trên cổ ngươi.” Thẩm Tuyền mặt không chút thay đổi nói, tự nhiên giống như đang mượn một đồng tiền.