Ánh đèn bên rìa quảng trường hắt tới từ phía sau lưng người y tá, màu cam u ám, quầng sáng nhàn nhạt, chiếu sáng mái tóc bị gió thổi rối tung của người y tá, như một bức tranh tĩnh. Nếu miệng không cử động, Thẩm Thận Nguyên gần như cho rằng cô ta là tượng sáp…
Thế nhưng điều quỷ dị nhất là, cô ta vẫn mặc đồng phục y tá…
“Lâm Lâm đâu?” Cậu lo lắng bước lên trước một bước…
“Ba tay súng bắn tỉa.” Y tá rút tay phải từ trong túi áo ra, chỉ về ba vị trí khác nhau ở các phía Đông, Tây và Tây Nam.
Thẩm Thận Nguyên lòng trầm xuống…
Không chỉ cậu, tay súng bắn tỉa mai phục và Từ Húc lòng đều lạnh toát. Bởi vì phương vị người y tá chỉ chính là vị trí mai phục của các tay súng bắn tỉa.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Cô muốn gì?”.
Người y tá ngồi xuống đất, “Chúng ta tâm sự đi.”.
Cô ta vừa ngồi xuống, tay súng bắn tỉa phía tây và phía tây nam đều bị thân thể Thẩm Thận Nguyên chắn hoàn toàn…
Từ Húc trầm giọng nói vào microphone: “Nghe theo cô ta.”
Thẩm Thận Nguyên ngồi xổm xuống…
Mới vừa mưa, trên mặt đất ẩm và lạnh, người y tá dường như không cảm giác, “La Lâm Lâm không sao. Chờ sau khi tôi rời khỏi, cô bé sẽ tự mình đi ra.”.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Làm sao tôi tin được cô?”.
“Nếu như tôi không tìm cậu, cậu cả đời cũng không tìm được tung tích của La Lâm Lâm.”.
Từ Húc nói với Thẩm Thận Nguyên: “Hỏi cô ta tìm cậu làm gì.”.
Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa mở miệng, chợt nghe người y tá nói: “Tôi tìm cậu là để nói cho cậu biết những chuyện cậu không biết.”
Thẩm Thận Nguyên lập tức hỏi: “Lâm Lâm ở đâu?”.
Y tá nói: “Vấn đề này cho dù có hỏi ngàn lần, đáp án cũng sẽ không thay đổi. Dù sao sau khi tôi đi, cô bé sẽ tự mình đi ra.”
“… Cô muốn nói cho tôi biết chuyện gì?”
“Nói ví dụ, quán bar nổ tung cậu lại bình yên vô sự.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ có ẩn tình?”
“Lỗ Thụy Dương cần mảnh đất trung tâm văn hóa kia, Giản Tĩnh Nhiên không chịu. Trước khi sắp đặt vụ nổ, Lỗ Thụy Dương vài lần tìm Giản Tĩnh Nhiên đều bị cự tuyệt, hắn dưới cơn thịnh nộ không chút lưu tình, quả bom đó chính là nhắm vào cậu.”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên nói: “Chú Giản chưa từng nói.”
“Hắn người này tự cho mình siêu phàm lại nhát gan như chuột, sẽ không thừa nhận liên luỵ cậu ở trước mặt cậu.”
“Vậy tại sao tôi lại… A! Cô biết lúc ấy trong thân thể Lâm Lâm là tôi sao?” Chẳng trách!
“Bom cách người quá gần, bùa hộ mệnh lại qua hạn, thân thể cậu bị thương nặng. Tuy rằng kịp thời ăn Tái tạo kim đan, nhưng nỗi đau đớn trùng sinh máu thịt người thường không thể nào chịu đựng được. Đúng lúc hồn phách La Lâm Lâm bị Cát Phụng lấy đi… Linh hồn của cậu đã được tạm thời gửi trong thân thể La Lâm Lâm.”
Thẩm Thận Nguyên đờ người ra nhìn cô ta…
Y tá: “…”
Y tá nói: “Có chỗ nào không hiểu?”.
“Tôi chỗ nào cũng không hiểu. Bùa hộ mệnh quá hạn ở đâu ra?”.
“Người khác tặng cho cậu.”
“Cô sao?”
“Không phải tôi.”
“Vậy là ai?”
Y tá nói: “Thẩm Tuyền.”
Thẩm Thận Nguyên trong đầu đùng một tiếng, hai lỗ tai ù ù, ánh mắt nhìn miệng y tá khép mở tựa hồ đang nói cái gì, thế nhưng đều nghe không thấy bất cứ gì nữa. Hai chữ Thẩm Tuyền không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu. Còn cả thi thể tóc hoa râm, mặt tái nhợt, không có chút sức sống nằm trên bàn giải phẫu kia.
Y tá vỗ lên đầu cậu một cái…
Tiếng vỗ thực vang…
Từ Húc đang muốn nhắc nhở Thẩm Thận Nguyên cẩn thận, bên cạnh liền vụt thổi qua một trận gió, La Thiếu Thần mở cửa trực tiếp nhảy xuống xe. Nếu không phải Từ Húc ôm đùi đúng lúc, La Thiếu Thần có lẽ đã vọt tới trước mặt y tá liều mình với cô ta rồi…
“Bình tĩnh.”
La Thiếu Thần cúi đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi chỗ nào không bình tĩnh.”
Từ Húc: “…”
“Thẩm Thận Nguyên có phản ứng rồi.” Đồng nghiệp của Từ Húc nói.
Thẩm Thận Nguyên hít một hơi thật sâu nói: “Bùa hộ mệnh ông ấy đưa cho tôi lúc nào?”
Y tá ngửa đầu. Bầu trời đêm nặng trĩu bị những tòa nhà cao tầng chung quanh quảng trường che khuất, giới hạn ở trong một khoảng nho nhỏ. “Ánh mắt của người, kỳ thật rất giản đơn. Cho nên lòng người, không cần quá lớn.”
Thẩm Thận Nguyên nóng lòng, “Cô có phải có lời gì muốn nói với tôi hay không?”
Y tá cúi đầu nhìn cậu, “Thẩm Thận Nguyên.”
“Hửm?”.
“Fan cuồng của cậu đã tạ thế rồi.”
“Hơ… Hả?”.
“Thẩm Tuyền là fan cuồng của cậu, đã từng xin chữ kí của cậu.”
Thẩm Thận Nguyên cố gắng nhớ lại.
“Bùa hộ mệnh cho cậu chính vào lúc đó.”
Thẩm Thận Nguyên mờ mịt lắc đầu, lại như có suy nghĩ gì nói: “Tôi có cảm thấy giọng nói của ông ấy dường như đã từng nghe qua ở đâu đó. Tái tạo kim đan là cái gì?”
“Linh dược. Ông ấy có sở thích sưu tầm.” Bàn tay của y tá vươn vào túi áo.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy Từ nhắc nhở mình Húc trong tai nghe, “Lui về sau.”
Y tá lấy ra một chiếc chìa khóa cùng tờ giấy, “Đây là địa chỉ, đây là chìa khóa cửa phòng. Bên trong là đồ sưu tầm của ông ấy, tặng cậu.”
Thẩm Thận Nguyên giật mình hỏi: “Tôi sao?”
“Làm điều kiện trao đổi, cậu nhận xác cho ông ấy.”
“…” Thẩm Thận Nguyên nhìn chìa khóa, lắc lắc đầu nói, “Không cần thứ này, tôi cũng đồng ý sắp xếp hậu sự cho ông ấy.”
Y tá bọc tờ giấy bên ngoài chiếc chìa khóa, “Giấy rơi vào nước, sẽ tan hết. Địa chỉ tôi không nhớ, nếu cậu muốn lãng phí tâm ý của ông ta, thì lãng phí vậy.” Cô ta thuận tay ném cả chìa khóa và giấy đi.
Thẩm Thận Nguyên liền phi ra, cả người ngã vào trong nước.
Đồ vật rớt ngay trên lưng cậu.
“… Động tác của cậu khoa trương quá rồi.”
Thẩm Thận Nguyên cầm lấy tờ giấy cùng chìa khóa, đứng lên.
Y tá nói: “Những gì tôi nên nói đã nói xong rồi, đi đây.”
“Đợi một chút!”.
“La Lâm Lâm ở trong cao ốc đối diện! Tôi nói với cô bé bốn giờ rưỡi xuống tầng.” Y tá không kiên nhẫn nói.
Từ Húc nghe lén lập tức phất tay ý bảo cảnh sát phía sau hành động…
Thẩm Thận Nguyên không chịu thôi chạy theo sau truy vấn: “Vì sao lại bắt Lâm Lâm? Chỉ vì muốn công trường Tinh La thành đình công, nhường vị trí lại? Đây là bắt cóc! Hơn nữa là bắt cóc một đứa trẻ mới có bảy tuổi!”.
Y tá xoay người, “Lỗ Thụy Dương mua chuộc được cảnh vệ La gia. Hắn mới gọi là bắt cóc. Khi đó Thẩm lão không muốn trở mặt với hắn, nhưng biện pháp an ninh của La gia thật sự làm cho người ta không biết nói gì, cần đếm xem đứa trẻ mới bảy tuổi này đã trải qua mấy lần bị bắt cóc sao? Tôi là tạm thời bảo quản giúp.”
Từ Húc nhìn La Thiếu Thần, “Nhà các anh hẳn là phải kiểm điểm lại cẩn thân.”
La Thiếu Thần mặt đen lại
Thẩm Thận Nguyên nghẹn lời.
“Đừng đi theo nữa.” Cô ta nhíu mày, “Cảnh sát sắp kềm nén không được xông lên rồi, cậu như vậy sẽ ngăn trở lộ tuyến bọn họ đi tới.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Từ Húc: “…” Nghi phạm chu đáo biết bao. Thật muốn bắt về tỉ mỉ tâm sự.
“Cô và Thẩm… Lão là quan hệ gì?” Thẩm Thận Nguyên hỏi.
Y tá nói: “Tôi thầm yêu ông ta.”
Thẩm Thận Nguyên chấn kinh.
“… Là không thể nào.” Y tá nói, “Tôi là người chăm sóc tư nhân, ông ấy trả tiền, tôi đi làm, chính là như vậy.”
“Người chăm sóc tư nhân cũng bao luôn vấn đề linh hồn xuất khiếu và bắt cóc sao?”.
“Thời đại đang tiến bộ, hàng hoá đơn nhất thì chỉ có thể bị thị trường đào thải thôi.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
“Bọn họ đuổi đến rồi, nhưng tôi không muốn đến cục cảnh sát. Chuyện đã hứa với tôi đừng quên, nếu như làm không được, tôi sẽ khiến cậu hàng đêm đều gặp ác mộng.” Y tá vẫy tay với cậu, “Khi nhận được giải thưởng hãy nhớ đến fan của cậu một chút.”
“Hả?”
Y tá từng bước từng bước lùi về sau.
Thẩm Thận Nguyên mắt nhìn chăm chăm cô ta, không hề chớp, nhưng cô ta vẫn cứ… biến mất?!
Cảnh sát mai phục từ bốn phương tám hướng đánh bọc về phía này.
Từ Húc vừa chạy vừa hô: “Tìm được La Lâm Lâm rồi, bình an vô sự! Người đâu rồi?”.
Thẩm Thận Nguyên sau khi ngây người một lúc lâu mới nói: “Tôi cảm thấy… Hình như cô ta vừa mới thi triển khinh công Bát bộ cản thiền trong truyền thuyết.”
Từ Húc: “…”
“Đi tám bước liền không thấy tăm hơi rồi.”
“… Sao không cho cô ấy ăn hàm tiếu bán bộ điên?” (Bụi: Một loại mê dược dùng để cưỡng gian phụ nữ, điên: gục)
Thẩm Thận Nguyên: “…” …
La Lâm Lâm bình an trở về, mây đen trên bầu trời La gia rốt cục tiêu tán. Việc cảnh vệ bị mua chuộc khiến cho La Định Âu nổi trận lôi đình, La Học Mẫn cùng La Khải Trạch ngoan ngoãn đứng trong thư phòng nghe chửi ước chừng ba tiếng đồng hồ
Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần ngồi ở trong phòng khách đều có thể nghe thấy rõ tiếng gầm gừ trên lầu…
“Sức khỏe của ông lão tốt thật.” Thẩm Thận Nguyên vui mừng.
La Thiếu Thần ôm cậu nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay buâng quơ vuốt ve tóc cậu.
Bọn họ trở về từ quảng trường, trước tiên liền đưa La Lâm Lâm đến bệnh viện làm kiểm tra cùng La Khải Trạch, sau đó đến La gia báo tin tức, cả đêm không ngủ, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi tới cực hạn.
Thẩm Thận Nguyên điều chỉnh tư thế một chút, đầu dựa vào hõm vai La Thiếu Thần, bàn tay cầm lấy bàn tay kia của La Thiếu Thần, ngửa đầu ngủ gật.
Lúc vợ chồng La Định Mỹ vào cửa liền chứng kiến được một hình ảnh ấm áp như vậy.