Khổng Sâm Học rất tin tưởng diễn xuất của Thẩm Thận Nguyên, có thể nói thế này, nếu nói tiêu chuẩn diễn xuất bình quân của toàn bộ đoàn làm phim là C, thì người mới kia liền là F, Thẩm Thận Nguyên chính là A++giúp hắn bổ khuyết chỗ trống. Nhưng kịch bản sửa lại, tình tiết cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng của Khổng Sâm Học.
Thẩm Thận Nguyên thế nhưng lại diễn hỏng.
Nói diễn hỏng không phải là diễn không tốt, mà là diễn quá tốt. Người mới vốn diễn rất gượng gạo, bị đạo diễn vừa đe vừa búa từng chút từng chút một rèn ra, đạo diễn bất đắc dĩ đem nhân vật trở thành một nhân vật có chút cứng nhắc, có đôi khi biểu hiện hơi làm ra vẻ, thế nhưng Thẩm Thận Nguyên vừa diễn, toàn bộ liền lưu loát.
Khổng Sâm Học nói với Thẩm Thận Nguyên: “Thay đổi khuôn mặt chỉ là thay đổi khuôn mặt, không phải đầu óc, đừng nhầm lẫn. Tôi sẽ cắt nối những phần hắn diễn lúc trước cho cậu, cậu cầm đi xem, cẩn thận nghiền ngẫm nghiền ngẫm. Hiện tại trước hãy diễn tốt Tư Mã Xung đã.”
Thẩm Thận Nguyên diễn Lã Thắng Nghĩa bị hỏng vài lần, trạng thái rõ ràng trượt dốc, sức ảnh hưởng của Tư Mã Xung vốn vững vàng chèn ép Lăng Đa Tình do Lâm Tử Khiếu diễn cũng lập tức yếu đi, khi diễn tay đôi thế nhưng có chút bị áp chế ngược.
Khổng Sâm Học quyết định thật nhanh, hô kết thúc công việc ăn cơm.
La Thiếu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên ủ rũ đi tới, chỉ chỉ sau xe: “Có muốn ngủ một lúc không?”
Thẩm Thận Nguyên phờ phạc rũ rượi gật gật đầu, ngồi vào sau xe, nhét mình vào trong túi ngủ, giống như con sâu lông cuộn mình ngủ. Hiện tại túi ngủ cũng giống như đệm xe, trở thành đồ vật thiết yếu.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
“Tiệc kiểu Pháp.”
“Được.”
“Đừng có mua bánh mỳ kiểu Pháp.”
“Đó chỉ là dỗ trẻ con.”
Thẩm Thận Nguyên nguyên vốn đã chợp mắt lại đột nhiên mở to mắt hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”
La Thiếu Thần nói: “Anh hoàn toàn xác định anh không có khuynh hướng ngược đãi nhi đồng.”
“Ý em là nói sinh em bé nuôi em bé.”
La Thiếu Thần liếc nhìn qua kính hậu một cái, “Anh có bụng không có nghĩa là anh có thể mang thai một đứa bé trong bụng.”
“Em cũng không thể.”
“Anh rất vui vì em đã nhận ra điều đó.”
“Chẳng lẽ anh không muốn sao?”
“… Anh có biểu hiện ra dục vọng muốn biến đổi giới tính sao?”
Thẩm Thận Nguyên bĩu môi nói: “Em không có ý này. Ý em là nói, nếu chúng ta ở bên nhau, cả hai đều không thể sinh em bé, anh có tiếc nuối không?”
La Thiếu Thần trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Nghe có vẻ em rất tiếc nuối.” Anh nói chậm, tốc độ xe cũng chậm lại, toàn bộ xe tràn ngập một loại cảm giác đè nén như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Thẩm Thận Nguyên vội vàng rút tay từ trong túi ngủ ra làm động tác thề, “Không có! Em có anh là đủ rồi!”
La Thiếu Thần nói: “Em muốn coi anh như con để nuôi?”
“Không có.” Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm nói, “Cũng không thể tham gia họp phụ huynh cho anh.”
“… Rất xin lỗi, anh quá tuổi rồi, không thể để em tham gia họp phụ huynh cho anh.”
“Ha ha, em hiểu, em không trách anh.”
La Thiếu Thần nói: “Để bù đắp lại, lần sau cho em tham gia đại hội cổ đông của anh.”
Thẩm Thận Nguyên vội nói: “Vừa rồi em chỉ nói đùa.”
“Anh cũng vậy.”
“…”
Ăn xong bữa tiệc kiểu Pháp, Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần đi đến phòng tập thể thao chạy bộ. Đúng vậy, là dùng máy tập chạy để chạy bộ, lý do là thời tiết rất lạnh.
Người đến phòng tập thể thao trong tiểu khu không nhiều lắm, ngoài La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên, chỉ có mấy ông bà già đang ngồi nói chuyện phiếm ở đó.
Thẩm Thận Nguyên nhìn ra bọn họ là ba đôi vợ chồng, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
“Em hâm mộ cái gì?” La Thiếu Thần ghé vào tai cậu hỏi.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Cầm tay Người đi đến hết cuộc đời. Thật đẹp biết bao!”
La Thiếu Thần bình tĩnh kéo tay cậu, “Không buông ra là được.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn mười ngón tay đan vào nhau, trong lòng vừa ngọt ngào vừa lo lắng. Lúc đạt được càng hạnh phúc thì lúc mất đi càng đau khổ. Đôi khi cậu lại hy vọng La Thiếu Thần đối xử tệ với mình một chút, như vậy cậu mới sẽ không càng lún càng sâu, càng ngày càng không biết đủ.
“Bố hươu đang chạy bộ…”
Tiếng hát của Thẩm Thận Nguyên vang lên.
La Thiếu Thần lấy di động ra. Sau diễn xong vở kịch bị Tiểu Chu tàn nhẫn bỏ rơi trước mặt Lỗ Thụy Dương, anh liền quang minh chính đại đổi lại nhạc chuông di động.
“Cái gì?”
Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần biến sắc, vội vàng tắt máy tập chạy của hai người.
“Bệnh viện nào? … Tôi biết rồi, tôi lập tức tới.” La Thiếu Thần gác máy, liền kéo Thẩm Thận Nguyên đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Học Mẫn đụng xe rồi.”
“Hả?!”
Ấn tượng của Thẩm Thận Nguyên về La Học Mẫn rất tốt. Có thể nói, trong số bốn đứa con của La Định Âu, ấn tượng của cậu về La Học Mẫn là tốt nhất, còn tốt hơn cả La Khải Trạch vốn làm “bố hờ” của cậu một thời gian. Cho nên vừa nghe nói cô gặp tai nạn, cậu chạy còn nhanh hơn La Thiếu Thần, hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ lấy thân phận gì chạy tới thăm bệnh.
Đi được nửa đường, Thẩm Thận Nguyên lại nhận được một cuộc điện thoại.
Từ Húc nói: “Lần trước tôi đã nói chúng tôi không tìm được Lỗ Thụy Dương, nhưng lại tìm được hai người bị thương đúng không? Thân phận người bị thương theo nhận định của Tư Mã đại sư, xác định là Thông Thần phái chưởng môn Đỗ Thần Thông và môn hạ đệ tử của hắn.”
Thẩm Thận Nguyên có chút không để tâm ừ một tiếng.
“Bọn họ đã giao thủ với Thẩm Tuyền, nhưng đều thua. Bọn họ hoài nghi là Thẩm Tuyền đã lấy linh hồn của những người rơi vào cảnh sống thực vật.”
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy hai chữ Thẩm Tuyền, không hiểu sao tim thót lại, hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Từ Húc nói: “Tư Mã đại sư nói hắn sẽ nghĩ cách tiếp tục truy tìm. Đợt này có lẽ tôi không có thời gian đi theo cậu, bản thân cậu cẩn thận chút, tốt nhất đừng tách khỏi La Thiếu.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Thận Nguyên liếc nhìn La Thiếu Thần một cái, “Anh có thể giúp ta kiểm tra một việc không?”
“Cậu nói đi.”
“La Học Mẫn bị xe đâm, anh có thể kiểm tra bối cảnh của người đâm xe không, xem có liên quan đến Lỗ Thụy Dương hay không.”
“La Học Mẫn bị xe đâm?” Từ Húc có chút giật mình, nhận lời luôn.
Cậu buông di động, nhìn thấy La Thiếu Thần sâu xa liếc nhìn mình, giải thích: “Chị Học Mẫn không phải thu mua cổ phần của tập đoàn TH sao? Nói không chừng Lỗ Thụy Dương chó cùng rứt giậu, tìm người đối phó chị ấy.”
Lông mày La Thiếu Thần thoáng giãn ra, “Cám ơn.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Là điều nên làm thôi.”
La Thiếu Thần vươn tay xoa xoa đầu cậu.
“Kỳ thật từ rất lâu em đã muốn nói, em không phải La Lâm Lâm.”
“Anh cũng không phải ông chú quái dị nhòm ngó cháu gái của chính mình.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Hai người chạy tới bệnh viện, mới phát hiện tình hình cũng không nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng. Đối phương say rượu, chạy sai làn sang đường ngược chiều. May mắn La Học Mẫn phản ứng nhanh, thời khắc mấu chốt tránh được phần lớn va chạm, xe bị đụng méo một khối, người không có việc gì, chỉ là khi chuyển tay lái dùng sức quá mức, bị sái cổ tay.
La Học Mẫn vừa thấy bọn họ đến nơi, thiếu chút nữa cười không nổi, “Thật sự đến đông đủ.”
Bên cạnh cô, La Định Âu và vú Triệu đang ngồi, La Khải Trạch mới vừa lấy thuốc trở về, sau khi hai bên chạm mặt chào hỏi, không khí bắt đầu trở nên cứng ngắc.
La Định Âu vỗ đùi đứng lên, “Còn chờ cái gì, đợi bác sĩ đi ra nói hoan nghênh lần sau lại đến sao? Đi thôi, đi hết đi.”
Ông, vú Triệu và La Khải Trạch đi ở phía trước, La Học Mẫn cố ý đi chậm lại, chờ đi cùng La Thiếu Thần bọn họ.
“Chị nghe cha nói, chú thím hai ngày nữa sẽ tới đây.” Cô nói.
Thẩm Thận Nguyên lập tức liền căng thẳng. Làm người của La gia trong quá khứ và trong tương lai, cậu biết rất rõ gia phả của La gia, đương nhiên biết chú thím là chỉ ai.
La Thiếu Thần nhíu mày nói: “Bọn họ không nói với em.”
“Đừng lo lắng. Là cha trong lúc vô ý nhắc tới Lỗ Thụy Dương, bọn họ lo lắng, cho nên đến xem.”
Nếu chỉ là lo lắng Lỗ Thụy Dương, không lí do gì lại không báo cho anh.
La Thiếu Thần mặt không đổi sắc, trong lòng lặng lẽ tính toán.
Quả nhiên, La Học Mẫn lại bổ sung một câu, “Nhưng chị nghe nói thím rất quan tâm đến hôn sự của chú, lúc trước còn gọi điện thoại hỏi chị có khuê tú mỹ nhân nào thích hợp không.”
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên hết sức lo lắng bất an, vừa hận không thể chắp cánh bay đi, lại muốn vểnh tai nghe cho hết.
La Thiếu Thần nói: “Chị giới thiệu Nguyên Nguyên chưa?”
La Học Mẫn khóe miệng giật giật, cười như không cười trừng mắt nhìn anh một cái, “Đừng lôi chị vào.”
La Thiếu Thần nói: “Lần sau em giúp chị.”
“Ha! Chị không có gì cần chú giúp hết.”
“Nghe nói người trước muốn quay lại.”
“Khải Trạch nói à? Trách không được gần đây khóe miệng nó nứt ra.”
“Kết quả thế nào?”
La Học Mẫn tiêu sái xua tay nói: “Chị nói với hắn, làm ăn không được còn tình nghĩa, mọi người đều là bạn bè, khi nào hắn nghèo túng, chị cho hắn vay tiền.”
La Thiếu Thần nói: “Thật sự cho vay?”
“Ai nói một xu không phải là tiền chứ?”
La Thiếu Thần thở dài: “Đáng tiếc hiện giờ muốn tìm một xu cũng không dễ.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Đúng là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.
La Thiếu Thần ngoài miệng đùa giỡn La Học Mẫn, trong lòng thì hiểu, cô đã chân chính thoát khỏi bóng ma ly hôn.