Tiềm rồi, tiềm rồi, tiềm muộn rồi.
Thẩm Thận Nguyên xung trận đi đầu, xông vào Cẩm Viên, hai mắt nhanh chóng quét qua đại sảnh, sau đó dán chặt vào một bóng lưng quay lưng lại với cửa lớn. La Thiếu Thần đang còn nói chuyện say sưa với người nào đó, không chút chú ý đến động tĩnh ở cửa. Nhưng chỉ nhìn như thế thôi, Thẩm Thận Nguyên đã cảm thấy tim được lấp đầy rồi.
“Thu liễm một chút.” Từ Húc khẽ giọng nói bên tai cậu.
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Tôi có làm gì đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là tứ chi không làm, mắt thì gần như cái gì cần làm thì làm hết rồi.”
“Cái gì vậy.” Thẩm Thận Nguyên giả ngu.
“Cái gì cái gì vậy. Trước lên lầu đi.” Từ Húc kéo cậu đi lên trên, “Bào thúc còn đang đợi chúng ta đó.”
Thẩm Thận Nguyên lưu luyến đi lên trên, mắt nhịn không được lại nhìn một lần nữa. Không nhìn thì còn ổn, vừa nhìn liền giật nảy mình, bởi vì người ngồi trước mặt La Thiếu Thần chính là Lỗ Thụy Dương!
Dường như cảm thấy được ánh mắt của cậu, Lỗ Thụy Dương đột nhiên quay đầu lại.
Vào tình huống này, bốn mắt nhìn nhau với Lỗ Thụy Dương tuyệt đối không nằm trong kế hoạch của Thẩm Thận Nguyên, cậu ngớ người hai giây, đang định điều chỉnh biểu cảm chào hỏi, Lỗ Thụy Dương đã quay đầu đi rồi.
La Thiếu Thần dường như chú ý đến động tác của Lỗ Thụy Dương, cũng quay đầu qua.
Thẩm Thận Nguyên ra sức chớp mắt.
La Thiếu Thần hai mày khẽ chau, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Lỗ Thụy Dương.
…
La Thiếu thế mới là diễn chứ!
Thẩm Thận Nguyên lè lưỡi, vừa quay đầu liền nhìn thấy Từ Húc day mũi: “… Khoảng cách gần thế này anh nói trực tiếp là được rồi.”
“Có một số lời nói nhiều sẽ gây tổn thương tình cảm đôi bên.”
“Anh có thể nói hàm súc một chút.”
“Trông cậu rất một cộng một?” (Bụi: Số 2 trong tiếng Trung còn có nghĩa là ngốc nghếch.)
“… Day mũi được đấy, day nhiều day nhiều sẽ thẳng đấy.”
Trong phòng bao Bào Quỳnh và đạo diễn đã đến.
Từ Húc nhìn đạo diễn, mí mắt khẽ giật, không chút vết tích mà cảnh giác hơn.
Bào Quỳnh nhìn thấy bọn họ vừa định đứng dậy chào, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên làm một động tác cực kỳ quen mắt… rút cuốn sổ tay nhỏ dùng để ký tên và bút trong túi áo ra.
“Đạo diễn Hùng!” Thẩm Thận Nguyên kích động đến đỏ bừng mặt, “‘Nhà hàng chàng rể quý’ của ngài tôi xem đi xem lại rồi xem đi xem lại đến mức thuộc lòng rồi.”
Đạo diễn hùng ưỡn cái bụng to như Phật Di lặc, ha ha cười nói: “Tiểu Quỳnh nói với tôi rồi.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn Bào Quỳnh khóe mắt đầy nếp nhăn, tự động hạ mình xuống thành Tiểu Tiểu Thẩm.
Bào Quỳnh không cảm thấy gượng gạo chút nào, hùa theo nói: “Đạo diễn Hùng là ân sư của tôi, Tiểu Thẩm à, cậu nếu như có thể nhận được sự chỉ đạo của ông ấy thì rất có lợi cho con đường diễn xuất từ nay về sau của cậu đấy!”
Đạo diễn Hùng đấm vào vai ông ta, cười mắng: “Ít bợ đít đi! Không sợ người trẻ tuổi cười chê.”
Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc vội vàng một tung một hứng khen ngợi mấy câu, vừa khéo phục vụ mang đồ lên, không khí chuyển sang mô hình vui vẻ hài hòa.
Bào Quỳnh nhân cơ hội nhắc đến việc phân vai, đạo diễn Hùng trầm ngâm đáp: “Tiểu Quỳnh à, cậu biết tôi coi trọng Tử Tiêu. Thế này đi, tôi bổ sung một chút phần diễn của A Ngai, để thành nam chính thứ hai, cậu thấy thế nào?”
Bào Quỳnh đáp: “Đạo diễn Hùng đã nói như thế rồi, tôi không có ý kiến gì, Tiểu Thẩm cậu thì sao?”
Câu này rõ ràng là để Thẩm Thận Nguyên tranh thủ vai diễn, nhưng trên thực tế lại đang cò kè mặc cả. Từ Húc nói: “Trước tiên hãy xem qua kịch bản đã, Thận Nguyên còn cả chặng đường dài trên con đường diễn xuất, vẫn chưa đến mức tùy tâm sở dục, việc chọn vai diễn vẫn cần phải thận trọng hơn nữa, nếu không lại làm lỡ mất một bộ phim hay,”
Anh ta nói như vậy, sắc mặt đạo diễn Hùng lập tức xụ xuống.
Thẩm Thận Nguyên thầm khen. Bào Quỳnh nói không sai, luận kỹ thuật diễn, đặc biệt là kỹ thuật thay đổi sắc mặt, đạo diễn Hùng tuyệt đối là tiền bối của tiền bối.
Bào Quỳnh hòa giải: “Người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, thận trọng một chút cũng đúng thôi. Tử Tiêu cũng rất giỏi, có điều kỹ thuật diễn của Tiểu Thẩm đã được công nhận, tôi thấy tốt hơn hết là cho bọn họ có một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Đạo diễn Hùng dần giãn nét mặt, lấy ra trong túi áo cái bật lửa và xì gà đốt lên, hít một hơi, nói: “Cơ hội cạnh tranh công bằng cũng có thể cho đấy.” Ông ta đứng dậy, vươn vai, bỏ xì gà vào trong túi áo, lấy ra một tấm thẻ phòng đặt lên bàn: “Tôi trở về khách sạn trước, các cậu cứ thong thả ăn.”
Sau khi ông ta đi, Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Đạo diễn Hùng đến giờ vẫn chưa mua nhà sao?”
Từ Húc, Bào Quỳnh: “…” Biểu cảm đồng cảm này là thế nào?
Bào Quỳnh buột miệng: “Ông ấy thừa khả năng mua được nhà.”
Thẩm Thận Nguyên, Từ Húc: “…”
Bào Quỳnh cầm thẻ phòng, nhìn nhìn Từ Húc, lại nhìn Thẩm Thận Nguyên: “Tiểu Thẩm à, mọi thành công đều phải trả giá, giới Showbiz lại càng như vậy.” Ông ta đẩy thẻ phòng cho Từ Húc.
Từ Húc trong lòng hiểu rõ, nhưng không nói gì.
Thẩm Thận Nguyên trầm mặc thật lâu, hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Bào Quỳnh ngây người.
Từ Húc lần này ngay cả day mũi cũng không thèm, trực tiếp đạp cho cậu ta một cái.
Bào Quỳnh nhìn Từ Húc đã tiến vào trạng thái, lại nhìn Thẩm Thận Nguyên vẫn lởn vởn bên ngoài, nhịn không được đứng dậy nói: “Tôi đi rửa tay một chút.”
Sau khi ông ta đi, Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Đạo diễn Hùng không phải là muốn phong bì sao?”
Từ Húc không kiên nhẫn lấy thẻ phòng ra nói: “Muốn phong bì nhét đầy phòng ấy à?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Vậy thì là gì?”
Từ Húc không nói gì nhìn cậu.
“…” Đầu óc Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng bắt được quỹ đạo, “Tiềm nguyên tắc? Không phải chứ, đạo diễn Hùng kết hôn lâu rồi mà, tình cảm với phu nhân rất tốt mà. Tư liệu về ông ta tôi đã nghiên cứu rồi mà.”
“Cậu nhất định không update kho tư liệu của mình.” Từ Húc nói: “Ông ta qua lại với không ít nam diễn viên. Đặc biệt là Lâm Tử Tiêu, là diễn viên ngự dụng của ông ta. Tuy rằng bề ngoài không có scandal gì, nhưng trong Giải trí LB, điều này cũng chẳng phải là bí mật gì nữa.”
Thế giới quan của Thẩm Thận Nguyên trong giây lát liền sụp đổ.
Từ Húc nói: “Nhắc đến điều này, Cao Cần hình như cũng là…”
“Giám đốc Cao tuyệt đối không có! Anh ấy và anh Á Luân là yêu thực tình!” Thẩm Thận Nguyên ngừng một lúc nói: “Nếu như nhất định phải nói là tiềm nguyên tắc, thì cũng là anh Á Luân tiềm Giám đốc Cao!”
“… Cảm ơn thông tin của cậu.”
“Tôi là nói nếu như!”
Từ Húc thấy cậu ta cuống lên, qua loa cười nói: “Tôi biết, là yêu thực tình.”
Thẩm Thận Nguyên thấy dáng vẻ thản nhiên của anh ta, dường như không thấy kỳ lạ chút nào, trong lòng ngược lại cảm thấy không quen: “Anh không cảm thấy đàn ông với đàn ông…”
“Rất bình thường, không có gì không bình thường cả.” Từ Húc sợ cậu có áp lực, ngược lại an ủi cậu: “Đều là tình cảm giữa hai người mà.” Chuyện Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần trước khi anh nằm vùng Đồ Lạc Văn đã nói qua rồi, khi anh có thể tiếp nhận được việc này mới quyết định cho anh đi nằm vùng.
Thẩm Thận Nguyên thở phào: “Vậy thì tốt. Nói thực, tôi lúc ở Y Mã Đặc có thời gian nhìn thấy tình yêu khác giới ngược lại cảm thấy kỳ kỳ.”
Từ Húc: “…”
Bào Quỳnh quay trở lại: “Các cậu bàn bạc thế nào rồi?”
Từ Húc đang nghĩ xem nên giải quyết thế nào đã nghe thấy Thẩm Thận Nguyên nói: “Bào thúc, xin lỗi, tôi đã bị tiềm rồi. Cái gì cũng có nguyên tắc của nó, cái này… có trước có sau…”
…
Từ Húc lẳng lặng rót nước ngọt cho mình, lẳng lặng uống.
Bào Quỳnh ngạc nhiên, rất nhanh liền trấn định lại, không bộc lộ cảm xúc, cất thẻ phòng vào túi áo: “Cậu nói tiềm gì cơ? Tôi không hiểu.”
Từ Húc sợ Thẩm Thận Nguyên lại gây kinh ngạc lần nữa, giành nói trước cậu ta: “Ý cậu ta là bữa cơm này cậu ta mời, cậu ấy trả tiền.”
Bào Quỳnh đứng dậy, sâu xa nói: “Giới Showbiz rất phức tạp, đa phần đều là cổ phiếu hữu danh vô thực, tôi hy vọng các cậu nắm chắc tình thế, đừng tùy tiện đầu tư, bỏ ít mà mất nhiều.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Là cổ phiếu tốt. Có tài hoa, có tiền, còn rất đẹp trai!”
Một câu nói chặn cho Bào Quỳnh suýt chút nữa thổ huyết, để vớt vát mặt mũi, trước khi ông ta đi còn nhịn không được nói thêm một câu: “Người trẻ tuổi vẫn nên dựa vào thực lực mà tiến lên mới tốt.”
Sau khi ông ta đi, Từ Húc đóng cửa lại: “Hình như đắc tội ông ta triệt để rồi.”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Ai bảo ông ta nói La Thiếu là cổ phiếu hữu danh vô thực.”
Từ Húc nhìn cậu: “Tôi phải nhìn nhận cậu lại từ đầu rồi.”
“Hơ… Tôi và La Thiếu là yêu thực tình!”
“Tôi biết. Ý của tôi là, lúc trước tôi vẫn cho rằng cậu không biết nổi giận.”
“Ai bảo tôi không biết nổi giận, tôi là người dễ tính!”
“Bào Quỳnh đi xa rồi, chúng ta cũng đi thôi. Cậu làm gì thế?”
“Không phải tôi bỏ tiền sao? Vậy phải ăn nhiều một chút, nếu không thì lãng phí biết bao.”
“… La Thiếu có thể vẫn còn ở dưới…”
Anh ta vẫn chưa nói xong, Thẩm Thận Nguyên đã lau lau miệng ra khỏi cửa rồi.
Bữa cơm này ăn rất nhanh, trước sau đại khái chỉ tốn hơn tiếng đồng hồ, nhưng muốn La Thiếu Thần và Lỗ Thụy Dương ngồi ở đại sảnh suốt một tiếng đồng hồ đợi cậu ta rõ ràng không thực tế. Thẩm Thận Nguyên đang cảm thấy thất vọng liền nhìn thấy phục vụ đi qua nói: “Thẩm tiên sinh, Chủ tịch Lỗ đang ở phòng bao 303. Ông ấy nói ngài nếu như có thời gian có thể qua đó ngồi một chút.”
Thẩm Thận Nguyên tim nhảy loạn nhịp: “Chỉ có một mình ông ta?”
Phục vụ nói: “Không, còn có vài vị nữa.”
Từ Húc thấy Thẩm Thận Nguyên quay người, lập tức kéo cậu lại nói: “Có thể là cái bẫy.”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Có La Thiếu ở đó.”
Từ Húc nói: “Khó nói lắm. Có thể đã về rồi.”
Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ cảm thấy có lý, cúi đầu gửi tin nhắn cho La Thiếu Thần, rất nhanh nhận được tin đáp: Có.
Thẩm Thận Nguyên đưa tin nhắn cho Từ Húc xem.
Từ Húc dội nước lạnh: “Có rất nhiều bóng đèn.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “La Thiếu là mặt trời.”
“…” Nhìn bộ dạng yêu đến mù quáng của cậu ta, Từ Húc cuối cùng biết tại sao lại có câu nói yêu nhau uống nước cũng no.
Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng biết tại sao tình cảm trong nghịch cảnh lại gây xúc động lòng người đến thế, bởi vì áp lực càng lớn, ngọn lửa tình yêu sẽ càng mạnh! Khi cậu mở cửa phòng bao nhìn thấy La Thiếu Thần ngồi ở đó, cho dù toàn thế giới đều là bóng đèn… thời khắc này cũng đều mất điện hết.
Lỗ Thụy Dương nhìn thấy cậu, cười ha ha nói: “Thẩm Thận Nguyên, người dẫn đầu thời đại mới của LB!”
Thẩm Thận Nguyên vội nói: “Chủ tịch Lỗ khách khí rồi.”
Lỗ Thụy Dương nói: “Tôi và ba cậu là bạn tốt, cậu có thể gọi tôi một tiếng anh Lỗ.”
…
Bạn tốt của ba không phải nên gọi là chú sao? Từ Húc và Thẩm Thận Nguyên đồng thời nghĩ.
Có điều Thẩm Thận Nguyên vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng anh Lỗ, “Sao anh lại quen ba tôi? Mẹ tôi nói ông ấy đã mất tích rất lâu rồi.”
Lỗ Thụy Dương nói: “Hôm qua tôi vừa gặp Chủ tịch Giản, sao có thể mất tích rất lâu rồi chứ. Anh ấy nhờ tôi chiếu cố cậu, còn trách là sinh nhật mẹ cậu cũng không về nhà.”
Thẩm Thận Nguyên vừa đắc tội Bào Quỳnh xong, không muốn đắc tội thêm người nữa, cười khan nói: “Hôm đó vừa đúng lúc có việc.”
“Đừng đứng thế, ngồi đi, ngồi đi rồi nói.” Lỗ Thụy Dương chỉ chỉ.
Trong phòng bao, cộng cả La Thiếu Thần và Lỗ Thụy Dương là có 5 người, theo lý mà nói Thẩm Thận Nguyên muốn ngồi bên cạnh La Thiếu Thần cần tính ngẫu nhiên và giá trị may mắn nhất định, dù sao vị trí của La Thiếu Thần không hề gần cửa, nhưng sự việc lại cứ ngẫu nhiên, may mắn mà xảy ra như vậy.
Thẩm Thận Nguyên được sắp xếp ngồi bên cạnh La Thiếu Thần, Từ Húc lại bị cách một người.
Lỗ Thụy Dương nói: “Ba cậu bảo tôi chiếu cố cậu, tôi đương nhiên không thể cô phụ kỳ vọng của anh ấy. Hôm nay gọi cậu đến kỳ thực là có một chuyện. Tôi nghe nói… giữa cậu và La Thiếu có chút hiểu lầm?”