• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện 4

Cách nói năng của Thôi Hàm đáng ghét nhưng Bùi Y Y lại không để ở trong lòng, dù sao họ cũng không ở cùng phòng ký túc, bình thường cũng không chung đụng quá nhiều.

Nhưng sự may mắn của Bùi Y Y không kéo dài quá lâu, ngày đầu tiên vào học chính thức, giáo viên hướng dẫn lại đột ngột thông báo cho mọi người là sắp phải đổi phòng ký túc.

Bởi vì nhập học phải tham gia kỳ huấn luyện quân sự, ký túc xá của mọi người đều được chia ngẫu nhiên theo hệ thống. Mặc dù phòng ký túc của Bùi Y Y vừa hay toàn là nữ sinh cùng lớp, nhưng những phòng khác thì không phải như vậy. Để mọi người có thể làm quen với nhau nhanh hơn, giáo viên hướng dẫn cũng không quan tâm xem mọi người có bằng lòng hay không, trực tiếp điều chỉnh lại phòng ký túc xá của cả khóa, sinh viên cả khóa bị trộn lẫn vào nhau rồi rồi phân chia lại theo mã sinh viên. Cứ thế, Thôi Hàm và Bùi Y Y lại trùng hợp được xếp vào cùng một phòng ký túc.

Nhưng một điều đáng an ủi là, có một bạn nữ ở cùng phòng với Bùi Y Y trước đây, sau khi sắp xếp lại vẫn ở cùng ký túc với Bùi Y Y. Vì đổi phòng ký túc nên hai người càng trở nên thân thiết, vội vàng chiếm cứ hai chiếc giường ở cạnh nhau, còn đặt gối cùng chỗ, tựa đầu vào nhau mà ngủ.

Đến tối, Bùi Y Y đang định kêu ca với Trâu Diễn về chuyện này, tin nhắn Wechat của Thẩm Ý lại tới trước: [Cuối tuần đưa em về nhà ăn cơm, có bố mẹ ông bà nội và cả nhà chú anh nữa.]

Bùi Y Y đọc xong tin nhắn này thì sợ hãi vô cùng.

Bùi Y Y đã từng gặp mẹ của Thẩm Ý, đó là người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp lại có khí chất, cô cực kỳ cực kỳ yêu mến bà. Nhưng trong cuộc trò chuyện của Thẩm Ý và mẹ anh, hình như bố của Thẩm Ý là một người hơi nghiêm khắc, lại còn có cả ông bà nội và cả nhà chú của Thẩm Ý nữa...

Cả nhà người chú có bao nhiêu người nhỉ, là một nhà ba người hay một nhà bốn năm người...

Trời đất ơi, nhiều người thế.

Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là Bùi Y Y đã cảm thấy căng thẳng lắm rồi.

Thực ra Bùi Y Y cũng đã có kinh nghiệm gặp phụ huynh rồi, nhưng lần trước chỉ có mình mẹ của Thẩm Ý. Lần này đông người như thế, ngoài căng thẳng ra, Bùi Y Y còn cảm thấy rất luống cuống.

Cô thật sự không muốn xây dựng hình tượng dâu hiền vợ đảm nữa, thật sự rất mệt rất khổ cực. Nhưng cô không biết ngoài cô gái ngoan hiền ra, các trưởng bối còn yêu thích loại hình nào khác không đây?

Khổ não quá đi à.

Cứ hỏi Trâu Diễn là được rồi, dạo này cô ấy đang cày tiểu thuyết hôn nhân, chắc chắn có thể học được rất nhiều kinh nghiệm.

Một giây trước khi cô tìm đến Trâu Diễn, Bùi Y Y lại bị xen ngang một lần nữa, lần này là điện thoại của Bùi Thông.

Bùi Y Y nghe máy, người bên đầu kia trực tiếp hỏi cô: “Y Y, sao em lại lấy tiền của Thẩm Ý vậy, không phải anh đã bảo là hết tiền thì xin anh sao?”

Hồi trung học thành tích của Bùi Y Y kém, sau cùng Chu Thu Vũ căn bản không cho cô tiền tiêu vặt nữa, cô lại không nỡ lấy khoản quỹ nhỏ của mình ra. Lần nào đi ăn vặt hay uống trà sữa đều là Thẩm Ý mua cho cô, sau này cô học được cách đọc tiểu thuyết bằng điện thoại, Thẩm Ý lại nạp tiền cho cô đọc truyện.

Đây đều là những chuyện Bùi Thông phát hiện trong một lần tình cờ sau này. Bùi Thông biết mối quan hệ yêu đương của Bùi Y Y và Thẩm Ý rất tốt, nhưng nói thế nào đi nữa, ăn chút đồ ăn vặt uống chút trà sữa thì đã đành, cả hai người họ đều còn nhỏ, chưa có khả năng kiếm tiền, Bùi Y Y không nên nhận tiền của Thẩm Ý.

“Không phải em đòi đâu, là lúc em đang tắm Thẩm Ý tự gửi rồi lấy điện thoại của em để nhận.”

Bùi Thông lại nghe thấy một chuyện quan trọng trong lời giải thích của Bùi Y Y, cậu cất cao giọng hơn, hỏi cô: “Sao cậu ấy lại lấy điện thoại của em

lúc em đang tắm? Em đến nhà cậu ấy à? Ban ngày đi đến nhà cậu ấy để tắm ư?”

“...”

Bùi Y Y mím môi, vốn dĩ cô đã thề giữ mồm giữ miệng, mà anh trai cô lại còn thông minh nữa chứ.

“Bùi Y Y, em mà còn như vậy nữa là anh sẽ giận đấy.”

Cái tốt không học lại quay sang học cái xấu, trước khi đến Bắc Kinh, Chu Thu Vũ đã từng nhắc nhở Bùi Y Y, bây giờ xem ra cô chẳng nghe lọt tai câu nào cả.

“... Anh ơi, em không làm thế nữa đâu.”

Bùi Thông dịu giọng đi một chút: “Bùi Y Y, em phải bảo vệ chính mình cho tốt.”

Cúp điện thoại xong, Bùi Y Y lại tươi tỉnh hơn chút, đeo tai nghe gọi điện cho Trâu Diễn.

Cô đã đăng ký thẻ ở trường, gọi điện thoại rất rẻ, cộng thêm hai chị em bạn dì cách xa nhau như thế, cách hai ngày phải gọi một cuộc điện thoại dài thật là dài, nói không hết lời, chia sẻ không hết chuyện.

Cuộc gọi vừa kết nối, Bùi Y Y vội vàng kể lại chuyện đến nhà Thẩm Ý ăn cơm. Trâu Diễn nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, cô ấy “ừm” một tiếng, phân tích như một người dày dạn kinh nghiệm: “Nhà anh ấy gọi cậu đến ăn cơm, có lẽ là chuẩn bị giục cưới, bàn bạc ngày lành để đến nhà cậu xin cưới đó.”

Bùi Y Y nghe xong lập tức đơ người. Giục cưới, xin cưới, ngày lành...

Cô cắn môi nhịn cười kìm nén sự phấn khích, hổi tưởng lại thật kỹ xem dạo gần đây Thẩm Ý có ra ám hiệu gì với mình không.

“Nhất định là thế, dù gì hai người đã đính hôn ngay từ hồi cấp ba rồi, bây giờ kết hôn lúc còn học đại học cũng không còn là chuyện hiếm lạ gì nữa rồi.”

“Thế...” Bùi Y Y mím môi, “Đến lúc đó bọn họ hỏi tớ, tớ phải nói thế nào mới thể hiện tớ khá là rụt rè đây?”

Vấn đề này vừa hay Trâu Diễn vừa mới lướt qua trên Zhihu, cô ấy dạy Bùi Y Y: “Cậu nên bàn bạc với Thẩm Ý trước đã, đến lúc đó họ hỏi thì cậu cứ để anh ấy nói, như thế có nói là thời gian còn sớm thì cũng thể hiện Thẩm Ý gấp gáp muốn kết hôn.”

Bùi Y Y bừng tỉnh ngộ, bái phục trí thông minh của Trâu Diễn.

Xem ra đọc nhiều sách vẫn có tác dụng ra phết, dù gì trong sách cũng có ngọc ngà vàng bạc mà, dĩ nhiên là tiểu thuyết cũng giống như vậy rồi.

“À, đừng quên mang quà nhé, ai cũng phải tặng quà đấy, như thế mới thể hiện cậu vừa lễ phép vừa tôn trọng gia đình họ. Ừm... còn hình tượng ấy hả, hình như hình tượng dâu hiền vợ đảm hơi lạc hậu rồi, người lớn mà, có lẽ thường thích những cô gái điềm đạm dịu dàng một tí. À đúng rồi, cậu đã nghe câu này bao giờ chưa? Những cô gái thích cười là những người rất may mắn.”

Bùi Y Y chưa nghe bao giờ, nhưng nghe xong cô lập tức sáng mắt lên.

Cô có một người chị họ hơn cô một tuổi, tính cách điềm đạm trầm tĩnh, ăn nói nhỏ nhẹ. Mỗi lần Tết đến anh em thân thích tề tựu lại, chị họ chắc chắn là đối tượng mà người lớn khen ngợi. Khi cả nhà nói chuyện với nhau, chị ấy không cười đùa chơi game giống như anh chị em họ khác, hầu hết thời gian đều chỉ ngồi một bên cười khúc khích.

Ừm, là như thế sao, Trâu Diễn đúng là người có sự quan sát tỉ mỉ, học rộng tài cao.

Mải ngẫm nghĩ đại sự trong lòng, Bùi Y Y không có thời gian chú ý đến những người khác. Đợi đến khi cuối cùng cô cũng kết thúc cuộc trò chuyện với Trâu Diễn, cô mới phát hiện ra có người đang tranh cãi trong nhà vệ sinh.

Cô vội vàng xuống giường đi vào đó, thấy Thôi Hàm đang gân cổ lên cãi nhau với một nữ sinh khác, cô xua tay khuyên can mấy câu. Sau khi làm rõ mới biết, hóa ra bạn nữ kia đang thử màu thỏi son mới mua, Thôi Hàm vào rửa hoa quả nhìn thấy son môi của nữ sinh thì lên tiếng chê bai son trong nước đều là rác rưởi, bạn nữ kia tức điên lên, hai người lập tức cãi nhau.

Thôi Hàm hạ thấp người khác nhưng không cảm thấy mình sai, còn nói năng đầy hùng hồn: “Son môi dưới một trăm mà cậu cũng dám bôi lên miệng? Bình thường tớ chỉ dùng son Chanel, Giorgio Armani thôi. Thực ra

không mua nổi thì có thể không dùng, nhưng tốt nhất đừng có dùng đồ rẻ tiền, nát môi đó.”

Bạn nữ kia không nói lại được Thôi Hàm, tức đến bật khóc, đi ra ngoài ném cây son vào trong thùng rác.

Bùi Y Y chưa từng dùng son môi nên không biết vì sao cây son dưới 100 tệ thì không được bôi lên miệng, cũng không biết Chanel hay Giorgio Armani gì đó. Nhưng dù thế nào, Thôi Hàm đúng là người quá đáng.

Bùi Y Y không hề đếm xỉa đến Thôi Hàm đang tỏ vẻ vô tội nhún nhún vai hỏi cô “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”. Cô rút khăn giấy trên bàn mình, lau sạch cây son được lấy trong thùng rác ra, đi đến khẽ vỗ vào lưng bạn nữ kia, “Màu son này rất đẹp, ném đi thì tiếc quá. Nếu cậu mặc chiếc váy màu trắng, đánh màu này chắc chắn sẽ xinh lắm đấy.”

Nữ sinh ném cây son đi, một mặt là bị Thôi Hàm chọc tức, mặt khác là vì cô ấy thực sự thấy ngượng ngùng.

Con gái sinh ra đã yêu cái đẹp, nhất là sau khi đã trưởng thành sẽ chú trọng ngoại hình. Nhưng điều kiện gia đình của cô ấy bình thường, sinh hoạt phí không đủ. Bình thường vừa học vừa làm, cũng chỉ nỡ mua mấy món đồ trang điểm có giá bình dân, không ngờ lại bị sỉ nhục vì chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK