Bùi Thông cũng từ bên ngoài về nhà. Vì một màn vừa rồi nên sắc mặt cậu không dễ coi lắm. Cậu tiến lên đằng trước, nhìn Thẩm Ý một cái, không nói không rằng trực tiếp kéo tay Bùi Y Y đi vào khu chung cư.
Thẩm Ý không biết sống chết, hò với vào bên trong: “Bùi Y Y, để dành mai hôn nhé.”
Quá đáng lắm rồi!
Bùi Thông buông tay Bùi Y Y ra rồi quay lại, vẻ mặt của cậu khó coi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Bạn Thẩm Ý, em gái tôi mới tròn mười tám, cậu đừng bắt nạt nó.”
Bùi Y Y cũng chạy đến định giải thích, nhưng Thẩm Ý cong môi cười, “Bạn Bùi Thông à, tôi đâu có nỡ bắt nạt em ấy chứ.”
Bùi Thông không nói chuyện với Thẩm Ý nữa, kéo Bùi Y Y đi vào bên trong, Bùi Y Y vội vàng ngoảnh lại vẫy tay với Thẩm Ý.
Đợi đến khi hai người vào bên trong Bùi Thông mới buông Bùi Y Y ra, nói: “Anh biết em làm bài tập cùng cậu ta, cũng đoán được hai người đang yêu nhau, nhưng em còn quá nhỏ, bây giờ chưa hiểu cái gì, đừng để bị... mấy tên đẹp mã biết nói ngon nói ngọt lừa.”
Haiz.
Chỉ mấy câu nói cũng khiến Bùi Y Y thầm than thở trong lòng. Dù cô và Bùi Thông là cặp sinh đôi ra đời cùng nhau, ăn cơm lớn lên cùng nhau, chưa từng xa nhau một ngày nào, nhưng Bùi Thông đơn thuần hơn Bùi Y Y hàng trăm lần. Nếu để anh ấy biết cô và Thẩm Ý đã làm cả chuyện không nên làm rồi, anh ấy nhất định sẽ thổ huyết cho mà xem.
Bùi Y Y không nỡ để Bùi Thông phun ra máu, bèn ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết mà anh.” Cô nghĩ ngợi giây lát rồi bổ sung thêm: “Thẩm Ý dạy em làm bài tập, giảng đề bài cho em, em cảm thấy em đã có chút tiến bộ rồi, tối đến anh có thể hỏi em từ vựng để kiểm tra.”
Bước vào thang máy, Bùi Y Y nhìn sang Bùi Thông, không chịu nổi cảm giác yên tĩnh, lại hỏi anh trai: “Anh ơi, buổi sáng không nghe anh nói sẽ ra ngoài, anh đi làm gì đấy?”
Bùi Thông trả lời ậm ừ: “Đưa vở bài tập cho bạn học.”
Bùi Y Y rất nhanh nhạy, vừa nghe thấy thế thì hỏi: “Đưa cho Thẩm Lộ sao?”
“... Ừ.” Bùi Thông dần tỏ ra bất lực, “Vốn định nói chuyện với cô ấy một lúc, nhưng cô ấy nhận được vở bài tập một cái là chạy mất tiêu.”
Bùi Y Y cảm thấy luống cuống thay Bùi Thông, cô kéo áo cậu lại, nói: “Anh ơi, ngày mai Thẩm Ý đưa em đến tiệm sách mua tài liệu ôn tập, anh
cũng dẫn cả Thẩm Lộ đi mua đi, sau đó em sẽ tạo cơ hội cho hai người, được không?”
Bùi Thông tỏ ra do dự, khi đến trước cửa nhà mới gật đầu đồng ý: “Vậy để lát nữa anh gửi tin nhắn cho cô ấy.”
Khi Bùi Thông gửi tin nhắn hỏi Thẩm Lộ, đầu bên kia rề rà mãi mới nhắn lại một chữ “ừm”. Khi làm đề vào buổi tối, Bùi Y Y lại hỏi Bùi Thông, cậu nói Thẩm Lộ đã nhận lời rồi.
Sáng hôm sau, Bùi Y Y lại đi tìm Bùi Thông, cô đã nghĩ được một kế hoạch kín kẽ, tuyệt đối có thể tác hợp hai người.
“Bên trên tiệm sách có một căn nhà ma, chúng ta mua tài liệu ôn tập xong sẽ đi chơi nhà ma. Thẩm Lộ nhát gan, lúc ma nhảy ra, anh hãy ôm lấy cô ấy.”
Bùi Thông hơi chần chừ, “Thế có ổn không?”
“Cô ấy sợ, anh bảo vệ cô ấy, sao lại không ổn nhỉ?” Bùi Thông bị hỏi ngược lại, không nói gì nữa.
Nhan sắc và chiều cao của hai anh em đều tập trung những ưu điểm của bố mẹ, bắt đầu từ hồi cấp hai đã có không ít người theo đuổi. Nhưng có lẽ Bùi Thông một lòng muốn làm rạng danh tổ tiên, chỉ cắm đầu vào học hành, căn bản không dính đến chuyện yêu sớm. Còn Bùi Y Y đam mê tiểu thuyết và những gì kích thích nổi loạn, cũng chưa từng “dính thính” của nam sinh nào.
Về mặt này, Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên rất yên tâm về hai anh em, cho nên khi hai người nói ăn trưa xong sẽ ra ngoài cùng nhau, đồng thời không về ăn cơm tối, hai vợ chồng cũng không nghi ngờ gì.
Đến khi hai người đi xuống, Thẩm Ý đã đợi ở bên ngoài cổng chung cư như thường lệ. Nhưng hôm qua sau khi rời khỏi cổng chung cư, hai người lập tức có thể nắm tay ôm ấp, còn hôm nay Bùi Thông ở bên cạnh, đôi uyên ương này chẳng thể làm gì cả.
Bùi Y Y đang than vãn trong lòng, bỗng nhiên được nắm tay, cô ngạc nhiên cúi xuống nhìn rồi lại nhìn sang Thẩm Ý, thấy người ta tỏ ra đầy thản nhiên, không hề sợ Bùi Thông đang đi bên cạnh chút nào.
Con trai lớn không theo mẹ, em gái lớn không theo anh trai, cho nên tất nhiên là Bùi Thông cũng không thể quản được, hơn nữa cậu cũng đã có người trong lòng, còn đang muốn ở bên cạnh đối phương đây. Chỉ cần Bùi Y Y và Thẩm Ý không làm ra chuyện gì quá giới hạn là được.
Bùi Thông làm như không nhìn thấy, nhanh chân đi lên trước mặt hai người.
Thẩm Ý không những nắm tay cô, còn cầm tay cô bỏ vào túi quần của mình. Bùi Y Y vừa thò tay vào trong đã chạm vào một thứ gì đó sắc cạnh. Cô buông tay ra chạm vào món đồ đó, chạm phải lớp giấy bóng bên ngoài, cô tò mò lôi thứ đó ra xem.
Ba con sâu!
Đúng lúc đó Bùi Thông đi đằng trước ngoảnh lại nhìn về phía này, “Xe bus đến rồi.”
Dù gan của Bùi Y Y có to hơn nữa thì lúc này cũng bị dọa sợ, vội vàng cầm chiếc bao trong lòng bàn tay, hoảng loạn nói: “Ồ, ồ, đến rồi!”
Thẩm Ý bất chấp, ghé miệng vào sát tai cô, “Đợi lát nữa bọn họ đi chơi, chúng ta tìm nơi để làm t.ình nhé.”