• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày lễ Quốc khánh trường trung học số 1 không cho nghỉ nhiều, trước đây cũng chỉ có khối 10 và khối 11 được thả lỏng, còn khối 12 chỉ được nghỉ một ngày. Năm nay nhà trường đổi ngày nghỉ này sang mùng 7, cũng chính là thứ bảy, cộng thêm chủ nhật nữa là có hai ngày nghỉ tất cả.

Lúc ăn cơm tối, Bùi Y Y đã xin phép Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên, cuối tuần đến nhà bạn làm bài tập.

Mấy ngày gần đây Bùi Y Y rất ngoan ngoãn, một tối nọ Chu Thu Vũ kiểm tra đột xuất, thế mà Bùi Y Y lại đang học từ vựng, điều này làm Chu Thu Vũ kinh ngạc suốt mấy ngày. Cho nên lúc này bà cũng chẳng hỏi han gì mà đồng ý ngay.

Đến tối vẫn phải làm bài tập cùng Bùi Thông, làm được mấy câu, Bùi Y Y thấy tiếng tin nhắn của Bùi Thông kêu liên tục, bèn nhỏ giọng hỏi anh ấy: “Anh ơi, anh và Thẩm Lộ yêu nhau rồi à?”

“Vẫn chưa.” Là anh em sinh đôi, Bùi Thông cũng không giấu Bùi Y Y chuyện gì.

“Vậy bây giờ cô ấy có thiện cảm với anh chưa?”

Bùi Thông thoáng trầm mặc, Bùi Y Y tưởng mình đã chạm vào nỗi đau của anh ấy, anh ấy không muốn nhắc đến thì cô sẽ không truy hỏi nữa. Nhưng qua một lúc, Bùi Thông lại đáp lời: “Chắc là có.”

Chỉ ba từ vỏn vẹn đã khơi dậy hứng thú của Bùi Y Y, cô kề lại gần, “Anh ơi, em cũng cảm thấy thế.”

“Vì sao?” Ánh mắt của Bùi Thông hiện lên chút mong chờ.

Bùi Y Y phân tích cho anh mình, “Nếu Thẩm Lộ mà không thích anh, đọc thư tình xong cô ấy đã từ chối với em luôn rồi. Lúc em bảo sẽ nói lại với anh trước, cô ấy cũng không ngăn em lại. Với lại anh à... anh không phát hiện ra, mỗi lần cô ấy nhìn anh hoặc nói chuyện với anh, mặt đều đỏ hết cả lên sao? Bình thường nhìn thấy nam sinh mà mình thích, con gái mới hay như vậy.”

Bùi Thông tinh tế hơn cánh con trai bình thường, nhưng Bùi Y Y hiểu rõ chuyện này hơn cậu, vả lại giữa con gái với nhau luôn có sự quan sát tỉ mỉ hơn con trai.

Lời của Bùi Y Y khiến khóe môi của Bùi Thông không tự chủ được hơi nhếch lên. Thẩm Lộ quá dễ xấu hổ, chỉ một cái đụng chạm lơ đãng cũng đã khiến cô ấy đỏ mặt hồi lâu. Màu đỏ yêu kiều đó lan từ gò má xuống đến cổ, như muốn kéo dài xuống tận nơi căng đầy dưới cổ áo...

Nghĩ đến cảnh tượng này, Bùi Thông lập tức có phần mất tự nhiên, cậu kéo cổ áo ra, khẽ ho một tiếng, “Được rồi, em làm xong trang này thì về ngủ đi.”

Bùi Y Y làm xong bài tập thì cũng mới có 9 giờ, cô đi tắm rồi về phòng lục lọi cặp sách một phen. Sau đó cô chui vào chăn, giở một tờ giấy ra xem thật kỹ càng.

Tờ giấy có một mặt là Tiếng Anh, một mặt là Tiếng Trung, Bùi Y Y lật sang mặt Tiếng Trung để đọc.

Vừa mới nhìn vào dòng chữ đầu của phần hướng dẫn sử dụng tinh dầu thần kỳ Ấn Độ, tay nắm cửa đột nhiên bị vặn tròn, cô sợ hãi đến mức phản xạ có điều kiện, vo viên tờ hướng dẫn sử dụng bỏ vào trong miệng.

Chu Thu Vũ đẩy cửa đi vào, hỏi cô: “Y Y, bố con đói bụng nên mẹ nấu mì cho ông ấy, anh con cũng muốn ăn, con có ăn không?”

Bùi Y Y cũng hết cả hồn rồi, còn ăn mì được sao!

Cô cắn cục giấy, oán thán: “Mẹ, con đã thay tính đổi nết để làm người lại từ đầu rồi, sao mẹ vẫn còn không gõ cửa đã xông vào phòng đột ngột thế!”

“Ôi chà, thật ngại quá, lần sau mẹ sẽ chú ý, con có ăn mì không? Mẹ chiên cho con một quả trứng ốp la... Ấy, con nhai cái gì trong miệng vậy?”

“Con không ăn đâu, con nhai kẹo cao su rồi đọc nhẩm mấy từ vựng một lúc rồi đi ngủ ngay đây ạ.”

“Kẹo cao su cũng chứa đường, trước khi ngủ vẫn phải đánh răng, nếu không răng mà bị sâu thì con cố mà chịu đấy.”

Bùi Y Y lẩm bẩm: “Con biết rồi mà mẹ, đóng cửa lại hộ con, lần sau mẹ nhớ phải gõ cửa nha.”

Chu Thu Vũ vừa mới ra khỏi phòng, Bùi Y Y lập tức nhổ cục giấy kia ra. Nhưng trên bề mặt đã dính nước bọt, còn bị nhai nát nữa, Bùi Y Y hoàn toàn không muốn mở ra lần nữa.

Thôi, bỏ đi.

Tinh dầu thần kỳ Ấn Độ, nhìn một cái là biết bên trong chính là dầu. Đầu tiên dùng phương pháp loại trừ thì chắc chắn không phải để uống, cho nên nhất định đây là dầu để bôi vào chỗ ấy của con trai. Nhưng cô phải dùng

cách gì để khuyên nhủ Thẩm Ý đồng ý dùng loại dầu thần kỳ Ấn Độ này, mà không làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy đây...

Bùi Y Y còn chưa nghĩ được cách thì thời gian hẹn hò với Thẩm Ý đã đến. May sao nhà hai người chỉ cách nhau hai trạm xe bus. Bùi Y Y cũng không vội, ăn cơm trưa xong cô lần lượt chào hỏi Chu Thu Vũ và Bùi Phú Niên rồi mới khoác cặp ra ngoài.

Sau khi vào thang máy, cô thò tay vào trong cặp sờ một cái, chiếc chai cứng vẫn còn.

Sau cơn mưa vào mấy ngày trước, nhiệt độ chưa từng tăng lên, Bùi Y Y mặc một chiếc áo dài tay mỏng manh, nhưng Chu Thu Vũ sợ cô lạnh, khăng khăng nhét áo khoác cho cô.

Bước ra khỏi khu chung cư, đang định gửi tin nhắn cho Thẩm Ý, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây ở phía đối diện khu chung cư.

Người đó cao gầy tuấn tú, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi và một chiếc quần thể thao màu đen, không phải Thẩm Ý của cô thì còn ai vào đây nữa.

Bùi Y Y vui vẻ vô cùng, nhưng suy cho cùng vẫn đang ở cổng chung cư nhà mình, cô đành dằn lại ham muốn chạy như bay đến ôm chầm lấy Thẩm Ý. Hai người một trái một phải cùng đi ra ngoài, đợi đến khi ngồi lên xe bus, cô mới hớn hở kéo tay anh, “Thẩm Ý, sao anh lại đến đây? Là vì nhớ em quá nên anh gấp gáp đến gặp em à?”

Thẩm Ý không tỏ ra hớn hở dạt dào tình cảm như cô, “Ừm.”

Không có đèn đỏ và tắc đường, xe bus đi một mạch về phía trước. Sau khi đi qua ba trạm xe, Bùi Y Y đang tựa đầu lên vai Thẩm Ý mới phản ứng lại, “Chẳng phải là đến nhà anh sao?”

“Cùng anh đến một nơi trước đã.”

Bùi Y Y nhìn anh, “ồ” một tiếng thật dài, cũng không hỏi anh đi đâu làm gì. Không phải trước đó cô đã nhận định rồi sao, chỉ cần được đi cùng Thẩm Ý, cô sẵn lòng đến bất cứ nơi nào.

Nói chuyện một hồi, Bùi Y Y ngả đầu lên vai Thẩm Ý ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu sau, Thẩm Ý gọi cô dậy, cô mơ mơ màng màng bị anh kéo

xuống xe. Vừa mới ngáp được nửa cái, đã nhìn thấy một cô gái cầm hai cốc nước chanh, vui vẻ tiến lại gần.

Là cô ả có quả mông trắng trong rừng cây nhỏ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK