• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con gái có sự mẫn cảm bẩm sinh, có thể dễ dàng phân biệt được người nào thích người nào, đoán một cái trúng tám chín phần.

Lúc này, Bùi Y Y nhìn cô ả mông trắng, cô ả mông trắng cũng nhìn lại Bùi Y Y. Vẻ mặt của cả hai đều không tốt lắm, nhưng cô ả mông trắng khá nóng nảy, chưa đến hai giây sau đã chỉ vào Bùi Y Y, la toáng lên: “Anh Thẩm Ý, con này là ai?”

“Bạn gái anh.” Thẩm Ý trả lời rất dứt khoát.

Lời này khiến Bùi Y Y gật gù trong lòng, ừm, đúng thế, trong số những bộ tiểu thuyết mà cô từng đọc đúng là có đoạn này.

Nữ phụ thích nam chính sẽ hỏi về mối quan hệ của nam nữ chính. Sau khi biết được nam nữ chính là người yêu, nữ phụ sẽ tỏ ra không thể tin nổi, không tin mình có chỗ nào không sánh bằng nữ chính.

Tình tiết đều đã trùng khớp, chỉ là không biết cô ả mông trắng này thuộc kiểu nữ phụ nào.

Là kiểu trà xanh trước mặt một kiểu đằng sau lại một kiểu? Là kiểu nữ phụ lòng dạ nham hiểm giở thủ đoạn trả thù? Hay là hoa sen trắng yếu đuối đáng thương?

“Không thể nào!” Cô ả mông trắng vô cùng tức giận, đập bộp hai cốc nước chanh xuống dưới đất, một cốc bị vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Nhưng điều

khiến người ta cảm thấy khó hiểu là, sau khi cô ta lên cơn xong, giọng cô ta đã bình tĩnh hơn một chút, ra chiều nũng nịu với Thẩm Ý, “Anh Thẩm Ý, chẳng phải anh thích em sao? Hôm nay anh đã nhận lời phụ đạo cho em mà, chỉ có hai chúng ta thôi có được không? Anh bảo nhỏ này đi trước đi!”

Ồ ~ Bùi Y Y nhìn ra rồi, hóa ra cô ả mông trắng thuộc hình tượng nhân vật đại tiểu thư tùy hứng.

Thẩm Ý cười nhạt, nói: “Lê Nhu, anh rất thích em.”

Lời này đã khiến trái tim của Bùi Y Y vọt lên tận trên đầu.

“Nhưng...” Thẩm Ý vẫn mỉm cười, “Sự yêu thích của anh không phải với con người em, mà là vì em là cô em gái Lê Nhu của Lê Diệu, nếu đổi thành ai đó là Lê Nhu, anh cũng sẽ thích người đó.”

Trái tim của Bùi Y Y lại rơi trở lại lồng ngực rồi.

Với kinh nghiệm cày tiểu thuyết bao nhiêu năm của cô, nghe đến đây, về cơ bản cô đã có hiểu biết nhất định về mối quan hệ của Thẩm Ý và Lê Nhu.

Cái người tên là Lê Diệu nhất định là bạn học hoặc bạn tốt của Thẩm Ý, Lê Nhu là em gái Lê Diệu, thích Thẩm Ý bao nhiêu năm, nhưng Thẩm Ý vẫn luôn coi cô ta như em gái của mình. Nhưng vì mối quan hệ với Lê Diệu, Thẩm Ý cũng không tiện lạnh lùng cự tuyệt tình cảm của Lê Nhu. Có lẽ được sự nhờ vả của Lê Diệu, cho nên bình thường Thẩm Ý rất quan tâm săn sóc Lê Nhu, mà Lê Nhu lại coi sự quan tâm này thành Thẩm Ý thích cô ta.

Kiểu quan hệ như thế này cô đã từng đọc vô số lần trong tiểu thuyết rồi, đã chẳng còn thấy mới mẻ là bao, đoán bừa cũng có thể đoán trúng phóc.

Có lẽ Thẩm Ý không chỉ nói qua câu này một lần, Lê Nhu nghe xong cũng không kích động ném phăng cốc nước chanh như lúc nãy, vẻ mặt đầy cao ngạo của cô ta đã chứng thực hình tượng nhân vật đại tiểu thư tùy hứng.

Lúc này, cô ta hất cằm lên, điệu đà hứ một tiếng, “Anh nhất định phải chia tay cô ta trước thứ hai!”

Cô ta xoay người định đi nhưng bị Thẩm Ý gọi lại, “Lê Nhu, anh có lỗi với anh trai em chứ không có lỗi với em. Sau này đừng có gây họa nữa, anh phải phụ đạo cho bạn gái, không có thời gian đi thu dọn mớ rắc rối của em nữa đâu.”

“Em mặc kệ, anh nhất định phải thích em, phải nghe lời em. Dù sao em chỉ cho anh thời gian hai ngày thôi đấy, nếu thứ hai các người vẫn còn ở bên nhau, anh sẽ biết tay em!”

Ôi trời trời ơi, phách lối gớm, nhà cô ả Lê Nhu này lăn lộn trong giới hắc đạo sao? Làm thế nào bây giờ, cô chưa bao giờ đọc truyện hắc bang.

Bùi Y Y lo lắng kéo góc áo của Thẩm Ý, “Nếu như thứ hai chúng ta vẫn ở bên nhau thì rốt cuộc cô ta định làm thế nào? Sao chưa nói rõ ràng đã đi mất rồi? Đúng là khiến người ta sốt ruột mà.”

So với sự nôn nóng của cô, Thẩm Ý cứ như một người ngoài cuộc, tươi cười một cách thư thái, không nói năng gì.

Nhưng Bùi Y Y lại suy nghĩ rất nhiều, cô ghé lại gần hỏi khẽ: “Thẩm Ý, cô ta vẫn luôn uy hiếp anh... Có phải ảnh khỏa thân của anh nằm trong tay cô ta không?”

Nụ cười của Thẩm Ý lập tức biến mất, “Mang trí tưởng tượng của em vào việc học hành, nhất định em sẽ không đội sổ suốt như vậy nữa đâu.”

“Được rồi, anh không lo lắng thì chắc chắn sẽ không có việc gì rồi.” Bùi Y Y thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt lấy tay anh. Nhưng khi vẻ mặt của Bùi Y Y đã nhẹ nhõm, Thẩm Ý lại nhướng mày lên hỏi: “Bùi Y Y, rõ ràng lúc ở trong rừng cây nhỏ em cũng nhìn thấy rồi, vì sao không chất vấn, cũng chẳng nghi ngờ?”

Bùi Y Y tỏ vẻ đây không phải chuyện quan trọng, nói: “Vì nhìn thấy cảnh tượng nào đó mà nữ chính hiểu nhầm nam chính, nam chính sẽ rất thất vọng về sự không tín nhiệm của nữ chính, cho nên không muốn giải thích nhiều. Hai người đâm ra nghi ngờ lẫn nhau, cãi vã thậm chí là chia tay... Để tiểu thuyết dài hơn một xíu, rất nhiều tác giả thích nhất là sử dụng những tình tiết cẩu huyết như vậy.”

Thẩm Ý phì cười, “Thế thì em đúng là người tỉnh táo trước cuộc đời đấy.”

Nhân lúc nói đến chủ đề này, Bùi Y Y di mũi chân trên đất, hỏi: “Thẩm Ý, anh đã giết anh trai của Lê Nhu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK