Beta: ThyToretto
Tiểu Hàn thị vừa nhận lấy nhìn thử, có chút hồ đồ:
"Nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu không phải tỷ muội với tam thái thái phủ Trấn Quốc công sao? Ta nghĩ các nàng quan hệ gần, cho nên an bài các nàng ở cùng nơi. Có vấn đề hả?"
Mặt Thường Mộc Chi có chút âm trầm, nói:
"Tam thái thái phủ Trấn Quốc công là đích mẫu của hôn phu Thấm Chi, chúng ta đương thân thích đợi, an bài bà ta ngồi vị trí thân cận chủ | bàn tiệc ngược lại cũng không có gì không ổn. Nhưng nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu kia, thường ngày không có lui tới thân cận với chúng ta, làm gì cất nhắc bà ta như vậy."
Tiểu Hàn thị nghe thấy trong lời Thường Mộc Chi có chút không vui, đến cùng cũng là nữ nhi của mình, lúc này liền biết Thường Mộc Chi có chuyện gì đó gạt bà.
"Ở trước mặt mẹ ruột của ngươi, ngươi còn che dấu cái gì chứ?"
Tiểu Hàn thị tức giận nói:
"Nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu kia có chỗ nào đắt tội ngươi hả? Ngươi nhanh nói rõ ràng cho mẫu thân."
Thường Mộc Chi mím môi trầm mặc, Triệu Thanh Dao ở một bên khuyên nhủ:
"Vương phi có tâm sự gì, cứ nói với thái thái, đừng để trong lòng buồn một mình. Thái thái đã biết, còn có thể đưa ra chủ ý cho Vương phi không phải sao?"
Triệu Thanh Dao nghĩ có lẽ Thường Mộc Chi e ngại nàng ở đây, không tiện nói, nói xong lời này liền tìm cớ tránh đi.
"Được rồi, hiện tại chỉ có chúng ta, ngươi nói, nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu chỗ nào không ổn?"
Sắc mặt Tiểu Hàn thị trịnh trọng hỏi Thường Mộc Chi.
Thường Mộc Chi than dài một tiếng:
"Kỳ thực cũng là ta lòng dạ hẹp hòi, đệ muội tránh đi như vậy, ngược lại ta có vẻ bài xích nàng..."
"Nói đứng đắn."
Tiểu Hàn thị cười nói:
"Đệ muội ngươi còn tới mức không độ lượng như vậy."
Thường Mộc Chi thành thật nói:
"Mẫu thân cũng biết, trong khoảng thời gian này Vương gia ở trước mặt Thánh thượng được yêu thích đi?"
"Ừ."
Tiểu Hàn thị vuốt cằm.
"Lúc trước rất nhiều người đều nghĩ cách muốn cùng ta và vương phủ nhấc lên quan hệ, những người này, không ứng phó lại không thể nào nói nổi, ứng phó bằng lời, ta lại sợ chọc phiền toái cho vương gia. Cho nên, liên tục đều là nói dịu dàng thái độ có lệ."
Thường Mộc Chi than nhẹ một tiếng:
"Sau đó ta ngẫm lại cứ tiếp tục như vậy cũng không được, nhân gia còn nói một khi Thụy vương phủ chúng ta | đắc thế, liền không coi ai ra gì... Cho nên sau khi cùng Vương gia thương lượng, tổ chức mấy tràng yến hội."
Chuyện này tiểu Hàn thị cũng biết đến, phủ Thụy vương tổ chức yến hội, bà cũng đi hai lần.
Thường Mộc Chi nói đến đây, sắc mặt càng thêm trầm:
"Nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu mang nữ nhi nhà bà ta tới, dường như không xem thấy ta, cứ tiếp tục chạy tới bên cạnh Vương gia, liên tục khen thứ nữ của bà ta ôn nhu hơn người. Thứ nữ đó còn tìm cơ hội trực tiếp cọ lên người Vương gia, sau đó cũng không biết nàng ta dùng kế gì, lại ngã vào lòng Vương gia."
Lúc này Tiểu Hàn thị trợn tròn mắt:
"Vậy Thụy vương nói sao?"
Sắc mặt Thường Mộc Chi tốt lên một chút:
"Vương gia nói, đỡ người bất quá là nhấc tay chi lao, nói nhị thái thái đừng quá cảm kích hắn, trực tiếp đem câu kế tiếp của nhị thái thái đánh đổ."
Tiểu Hàn thị nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra:
"Như vậy không phải rất tốt sao? Vương gia không thèm để ý, các nàng cũng không có cách."
"Có cái gì tốt đâu."
Thường Mộc Chi phiền chán nói:
"Nếu cứ như vậy qua đi, ta cũng liền nhịn. Nhưng sau đó Vương gia trở về nói với ta, hắn ở trên đường cũng có thể gặp thứ nữ phủ Văn Viễn hầu, thứ nữ kia liên tiếp đến ngẫu ngộ cái gì... Vương gia mang ra đùa, nói ta nếu nghĩ không ra biện pháp để thứ nữ kia đừng quấn quít lấy hắn, vậy hắn liền đem thứ nữ kia nạp vào cửa, cũng đỡ cho hắn phải thành một khối thịt béo cho người nhớ thương."
Thường Mộc Chi nói xong phun ra một ngụm trọc khí:
"Ta hiện tại nhìn thấy người phủ Văn Viễn hầu liền cảm thấy ghê tởm. Thứ nữ kia ta cũng đã gặp qua, là một cô nương dè dặt cẩn trọng, có thể thấy được nàng ở dưới ánh mắt thủ hạ đích mẫu kiếm ăn, cũng không dễ dàng. Thứ nữ xảy ra chuyện gì? Không phải sẽ bị ném cho người ta làm tiểu thiếp chịu giày xéo sao?"
Tiểu Hàn thị nhíu mày:
"Ngươi đồng tình thứ nữ kia? Đây không thể được! Nàng ta sống không như ý, vậy cũng không có quan hệ tới ngươi, ngươi đừng có làm người hiền lành, thật sự nhường Thụy vương nạp nàng ta vào cửa."
"Sao có thể chứ."
Thường Mộc Chi nói:
"Ta bây giờ đang phiền không biết làm cách nào đuổi thứ nữ kia, trượng phu của mình bị người nhớ thương, cảm giác này rất sốt ruột."
Tiểu Hàn thị thở dài một tiếng, kéo tay nàng vỗ vỗ:
"Đi, theo ý ngươi, an bài nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu kia xa chút."
Tiểu Hàn thị nói như vậy, Thường Mộc Chi lại có chút chần chờ:
"Vậy... Tam thái thái phủ Trấn Quốc công có phải sẽ có ý kiến hay không? Rõ ràng các nàng là tỷ muội, còn an bài các nàng thật xa."
Tiểu Hàn thị nói:
"Khách tùy chủ liền, bà ta có ý kiến thì như thế nào? Đến lúc đó ta sẽ nói vị trí đã an bài thỏa đáng, không tốt sửa đổi. Nếu bà ta làm bộ làm tịch khó xử ta, vậy bà ta sẽ bị mang tiếng bá đạo hay soi mói, ta cũng không để ý giúp bà ta khuếch tán lớn hơn."
Thường Mộc Chi cười, lặng lẽ giơ ngón tay cái với tiểu Hàn thị.
Tiểu Hàn thị giương mắt cười, lại tiếp tục nói với Thường Mộc Chi:
"Chuyện của thứ nữ kia, kỳ thực cũng không khó. Đến cùng thì ngươi vẫn là Vương phi, phủ Văn Viễn hầu cũng không thể vì vậy mà cứng rắn đắc tội ngươi. Ngày nào đó ngươi trực tiếp phóng thoại, cảnh cáo bọn họ một phen, chắc hẳn bọn họ cũng cân nhắc không dám làm gì ngươi."
"Này..."
Thường Mộc Chi có chút do dự. Phương thức làm việc như vậy, khác hẳn hoàn toàn với hình tượng làm người hiền lành đại tướng kính đình bên ngoài.
Tiểu Hàn thị thấy nàng do dự liền biết nàng nghĩ cái gì, nói:
"Ngươi, cái đứa nhỏ này, trước khi gả ngươi giúp mọi người làm điều tốt, là để cho ngươi có chút tiếng tâm. Bây giờ ngươi đã có thanh danh là Vương phi hiền lương thục đức, không sợ thả ra chút cường thế, cũng để người ta biết, mặc dù ngươi giúp người ta làm điều tốt, cũng sẽ không ở yên đợi người ta tới bắt nạt."
Dừng một chút, tiểu Hàn thị mặt mày hớn hở nói:
"Theo ta thấy, Vương gia chỉ đùa với ngươi thôi, để ngươi nghĩ cách làm cho thứ nữ kia đừng quấn quýt lấy hắn, bằng không hắn cứ trực tiếp nạp thứ nữ đó vào cửa, kỳ thực cũng là đang ép ngươi làm một Vương phi đứng đắn. Lúc trước phu thê các ngươi ở trong hoàng thất đầu cũng không thấy được, bây giờ Thụy vương được thánh thượng coi trọng, ngươi muốn làm người mềm mỏng, Thụy vương cũng lo lắng không phải sao? Chẳng bằng ngươi cứ thừa dịp này, bày ra một mặt cường thế của ngươi, cũng để người ta phải suy nghĩ khi đánh chủ ý tới hậu viện Thụy vương."
Thường Mộc Chi rộng mở tầm mắt, nói:
"Mẫu thân nói phải... Sao ta có thể không nghĩ tới chứ?"
"Ngươi nha, còn phải ăn cơm nhiều năm nữa mới theo kịp ta."
Tiểu Hàn thị hí mắt, nói:
"Được rồi, chuyện này của ngươi cứ đặt sang một bên đi thôi, tới lúc đó ngươi lại xử lý. Chuyện quan trọng nhất hôm nay, chính là chung thân đại sự của Nhuận Chi, cũng không thể xảy ra sơ xót gì."
"Mẫu thân yên tâm, còn có ta nhìn chằm chằm mà."
Thường Mộc Chi cười cười, mau chân chạy tới xem Thường Nhuận Chi.
Tiểu Hàn thị vội hỏi:
"Ta để nàng đi ngủ, chờ lúc dùng cơm trưa lại kêu nàng dậy, tỷ muội các ngươi lại nói chuyện một lát."
Thường Mộc Chi nhất thời che miệng cười nói:
"Đây không phải giống với lúc ta xuất giá sao? Mẫu thân cũng để ta ngủ ngày nhiều chút."
"Không phải à, ban ngày ngủ đủ, buổi tối cứ việc ép buộc."
Tiểu Hàn thị nháy mắt mấy cái, Thường Mộc Chi buồn bực nở nụ cười.
Cười xong, Thường Mộc Chi cảm khái nói:
"Mẫu thân, nữ nhi thực may mắn, có mẫu thân tốt như người vậy... Nhuận Chi cũng cần phải cảm kích người mười phần á."
"Sao lại nói lời đó chứ."
Tiểu Hàn thị kỳ quái nói.
Thường Mộc Chi cười cười:
"Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới thứ nữ phủ Văn Viễn hầu, có chút cảm khái mà thôi."