Mạc thị bệnh nặng vạn phần kỳ quái, không hề trưng triệu.
Lưu Đồng nhận được tin tức, ngựa không dừng vó chạy về phủ Hoàng tử.
Rõ ràng trước một ngày, hắn và Mạc thị ở trên bàn cơm vẫn nói nói cười cười, làm sao Mạc thị có thể đột nhiên bệnh nặng chứ?
Lưu Đồng cảm thấy thập phần kinh ngạc, trong lòng cũng rất sốt ruột.
Trở về phủ vào phòng, đi thẳng đến trước mặt Mạc thị, ánh vào mi mắt hắn, là một nữ tử cuộn mình thành một đoàn, cắn chặt răng ôm chân bị thương.
Lưu Đồng bước lên phía trước nâng nàng dậy, sốt ruột hỏi đã mời thái y chưa. Tiểu nha hoàn vội vã đáp đã đi mời, một phòng hạ nhân đều lộn xộn.
Trong lòng Lưu Đồng rất không vui, dư quang lại liên tục ném đến trên người lão ma ma bên cạnh Mạc thị, lão đứng im một chỗ bất động, sốt ruột cùng phẫn nộ nhất thời dâng trào trong lòng, Lưu Đồng một cước đạp đi qua mắng:
"Chủ tử ngươi ở chỗ này khó chịu như thế, ngươi ngược lại xem như không có quen hệ tới ngươi! Đều cút đi cho bổn Hoàng tử! Đều cút đi!"
Lão ma ma phát hoảng, vội vàng đụng đầu cấp tốc lui đi ra, còn lại bọn nha hoàn cũng không dám đợi ở đó, nối đuôi nhau mà ra.
Dù sao, khi Lưu Đồng nổi giận lên vẫn rất dọa người.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại phu thê hai người bọn họ.
Lưu Đồng cảm thấy cần phải lưu lại một hai người hầu hạ, đang muốn kêu hai người trở về, lúc này, hắn nghe được Mạc thị nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ôm lấy nửa người trên của Mạc thị, lên tiếng trấn an nàng nói:
"Không có việc gì, thái y lập tức đến."
Lưu Đồng cũng không ý thức được tình huống của Mạc thị có bao nhiêu nghiêm trọng, còn tưởng rằng chỉ là không khỏe nhất thời.
Nhưng mà Mạc thị lại nhanh nhẹn bám lấy cánh tay hắn, đối hắn lắc đầu, ý bảo hắn, nàng có chuyện muốn nói.
Lưu Đồng liền dựa sát vào người nàng chút.
Mạc thị chăm chú nhìn Lưu Đồng một lát, như là dùng sức, thở hổn hển nói:
"Gia, chàng là... Người tốt."
Lưu Đồng biết vậy nên càng không hiểu, lại có chút dở khóc dở cười:
"Đã là lúc nào rồi, nói cái gì người tốt người xấu. Nàng đừng lo lắng, thái y..."
"Vô dụng."
Trên trán Mạc thị đã tràn đầy mồ hôi:
"Thái y đến cũng vô dụng, thiếp biết, bọn họ nhất định phải để thiếp chết..."
Lưu Đồng nhất thời trừng lớn mắt, căn bản nghe không rõ ý tứ trong lời nói của Mạc thị.
Mà đối với Mạc thị, lời này là nàng đã dùng hết khí lực còn lại để nói.
"Gia, chàng là người tốt, thiếp không, không muốn lừa chàng, để chàng cả đời chẳng biết gì..."
Lời Mạc thị nói đứt quãng, khó nhọc:
"Thiếp không phải, không phải là đích nữ phủ Phụ quốc công, thiếp là, thiếp là thứ nữ... Vốn nên gả cho chàng, là đích tỷ của thiếp, nàng, nàng bây giờ là... Là Đừng phủ Thái tử, Mạc nhũ nhân..."
Tay Lưu Đồng ôm Mạc thị nhất thời cứng ngắc như sắt, ẩn ẩn còn có một tia run run.
Không thể tin.
"Thái tử và đích tỷ của thiếp đã sớm có xã giao ám muội, phụ thân và tổ phụ, bọn họ cũng biết... Bọn họ muốn đưa đích tỷ vào phủ Thái tử, nhưng mà, nhưng mà lại không cam lòng để nữ nhi đích xuất làm thiếp, cho nên..."
Lời Mạc thị nói đã có chút mơ hồ, nhưng giờ phút này Lưu Đồng lại nghe được rành mạch.
"... Thái tử nhường gia cưới đích tỷ bất quá chỉ là ngụy trang, hắn đã sớm trước một bước, tiếp đích tỷ đến phủ Thái tử. Mà thiếp, thiếp muốn thay thế đích tỷ gả cho gia. Thiếp vốn, vốn cho rằng chuyện này cũng là một đường ra cho thiếp, đường ra, nhưng mà..."
Mạc thị nói xong, nước mắt cũng rớt xuống:
"Nhưng mà thiếp không nghĩ tới, trước khi xuất giá vì cảnh cáo thiếp không cần nói lung tung, lại bị chặt đứt một chân, sau khi xuất giá, trong phủ lại phái người theo tới giám thị thiếp... Các nàng hứa là xem, xem gia và thiếp cảm tình dần dần hảo, bọn họ lo lắng một ngày kia, kế sách này sẽ, sẽ bại lộ. Cho nên..."
Mạc thị thở gấp mấy hơi, vốn Lưu Đồng chết lặng vội vàng thu hồi tinh thần đa nghi, ôm nàng sát thêm một chút, động động miệng muốn nói cái gì, lại phát hiện mình cái gì cũng nói không nên lời.
"... Gia, vốn thiếp chết liền chết, nhưng mà thiếp không muốn chàng làm một người hồ đồ, lại càng không muốn chàng bị lừa chẳng biết gì, còn muốn khăng khăng một mực thay Thái tử, thay Thái tử làm việc..."
Đồng tử Mạc thị bắt đầu tan rã:
"Cuối cùng, cuối cùng có cơ hội như vậy, có thể nói cho chàng biết chân tướng. Thiếp, thiếp cũng liền..."
Cũng liền an tâm...
Mạc thị còn chưa nói xong, đã khí tuyệt bỏ mình.
Hai mắt Lưu Đồng đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tơ máu, ôm lấy thân thể Mạc thị chậm rãi ngửa đầu.
Hắn cảm thấy hình như hắn khóc, chẳng qua không có rơi lệ.
Lưu Đồng lẳng lặng cùng Mạc thị đợi thật lâu, thẳng đến khi nha hoàn ngoài cửa không yên nói:
"Điện hạ, thái y đến."
Lưu Đồng im lặng không tiếng động, nửa ngày sau mới mở miệng khàn khàn nói:
"Cho thái y vào đi."
Thái y xách theo hòm thuốc đi vào gặp cảnh này liền nói thầm, một thanh mạch, nhất thời buông lỏng cổ tay Mạc thị ra, hoảng sợ nói:
"Cửu hoàng tử, này, Hoàng tử phi đã..."
"Đã chết?"
Mắt Lưu Đồng không biểu cảm.
Thái y vội gật đầu, trong lòng càng không yên cùng bất an.
Lưu Đồng nói:
"Đến cũng đã đến, nhìn thử đi. Hoàng tử phi đột nhiên bị bệnh, nàng đi gấp. Ngươi lại nhìn một cái, nàng bị làm sao vậy? Là bệnh gì đột phát?"
Thái y theo lời cẩn thận kiểm tra, rồi sau đó cung kính trả lời:
"Hồi Cửu hoàng tử, Hoàng tử phi là vì vết thương chân chuyển biến xấu..."
Vừa thông suốt giải thích, nói ngắn gọn chính là một câu nói.
Mạc thị đột nhiên bệnh nặng, là vì bị thương nặng dẫn phát. Chứng bệnh kỳ thực đã có đoạn ngày, chẳng qua không có chú ý tới. Hôm nay đột nhiên phát bệnh, tuy rằng tới gấp, nhưng cũng là chuyện trong dự kiến.
Lưu Đồng lẳng lặng nghe, nghe xong liền cho thái y đi xuống, lại phân phó người tiến vào, vào cung giao đãi báo tang.
Ngay sau đó, Lưu Đồng đưa hạ nhân hồi môn của Mạc thị tới.
"Các ngươi tốt."
Lưu Đồng mặt không biểu cảm nhìn những người này, nhe răng cười nói:
"Thân thể Hoàng tử phi không khoẻ, các ngươi thế nhưng không bẩm báo chuyện này, các ngươi hầu hạ chủ tử như thế nào hả?"
Lấy lão ma ma kia cầm đầu hạ nhân nhất thời phủ phục dưới đất, một đám hồn bất phụ thể.
Lưu Đồng không nói hai lời, quát:
"Người tới! Đem lão điêu nô kia khấu đứng lên!"
Lão ma ma nhất thời trừng to mắt, vội lớn tiếng nói:
"Cửu hoàng tử! Ta là ma ma, vú nuôi đích xuất của phủ Phụ quốc công!"
"Ở trước mặt bổn điện hạ, ngươi lại dám tự xưng 『 ta 』?"
Lưu Đồng cười đến càng thêm □ người:
"Nói đến nói đi bất quá cũng chỉ là một nô tài, cũng dám đùa bỡn uy phong ở trước mặt bổn điện hạ, có thể thấy được, trong ngày thường đối với Hoàng tử phi ngươi có bao nhiêu kiêu ngạo! Hôm nay, mượn ngươi tới khai đao!"
Lưu Đồng vung tay lên, Hoa Trạch và Hoa Hạo liền lập tức tiến lên giữ chặt hai cánh tay lão ma ma, kéo bà đứng lên.
Xử trí xong lão ma ma, thừa lại nô tài hồi môn của Mạc thị, Lưu Đồng đều cho người thống nhất kéo dậy.
Đến phiên lão ma ma, Lưu Đồng tự mình thẩm vấn một đêm.
Đối với lời nói của Mạc thị, Lưu Đồng cảm thấy bất khả tư nghị, lại tìm không thấy nửa điểm không ổn, chỉ cảm thấy nàng nói chuyện hợp tình hợp lý.
Nếu thật là như vậy...
Trong mắt Lưu Đồng nhiễm mê mang một lát, rồi sau đó lại chuyển thành kiên định.
Hắn thẩm vấn lão ma ma cả đêm, thủ đoạn ngoan độc đều sở xuất.
Cuối cùng, Lão ma ma vẫn không thể nhịn xuống nghiêm hình tra tấn như vậy, cắn chặt răng, thành thật giao đãi.
Hết thảy những gì Mạc thị nói, đều là thật sự.
Thẩm vấn lão ma ma xong, Lưu Đồng trực tiếp cho người ta đem nàng trượng tễ(1).
Kế tiếp đâu?
Muốn hỏi Thái tử lấy lại công đạo, truy cứu tội của phủ Phụ quốc công?
A.
Lưu Đồng bật cười, đưa tay che hai mắt