Cảm xúc của Nhuận Chi không đúng.
Lưu Đồng mẫn cảm nhận ra trong giọng nói của thê tử, nhận thấy được tâm tình nàng biến hóa.
Hắn nhất thời khẩn trương thò người ra, đưa tay giữ chặt tay nàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao? Chỗ nào khó chịu?"
Thường Nhuận Chi lắc đầu ba lần, rồi thấp giọng nói: "A Đồng, nói với thiếp, đến cùng thân thể thiếp xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Lưu Đồng trầm xuống, trên mặt vẫn duy trì thân thiết, nghe vậy còn hợp thời cười cười: "Không sao cả, cơ thể chỉ có chút yếu."
"Vậy vì sao thiếp liên tục uống thuốc?"
Lưu Đồng đang muốn trả lời, Thường Nhuận Chi nâng tay nói: "Đừng nói là bởi vì muốn bổ thân thể cho thiếp, nào có vì bổ thân thể mà liên tục uống thuốc? Đều đã uống hai tháng. Muốn bổ thân thể, không ăn đồ bổ lại muốn uống thuốc, ai nghe xong không nói là lang băm khai phương thuốc? Chàng đừng bại hoại thanh danh Thái Y viện."
Lưu Đồng vô thức sờ sờ mũi, Thường Nhuận Chi từ động tác nhỏ của hắn nhìn ra hắn chột dạ.
Đối với tình huống thân thể mình, nàng càng khẳng định.
"Nói đi A Đồng." Thường Nhuận Chi nói: "Thiếp mang thai bốn tháng, mỗi ngày phải nằm trên giường, thời gian xuống giường hoạt động đều được khống chế chính xác... Nếu thân thể thiếp chỉ có chút yếu, thiếp không tin."
Lưu Đồng biết thê tử mình trí tuệ, huống chi mang thai là nàng, thân thể chính mình không ổn, nàng làm sao có thể không phát hiện?
Nhưng nghe Nhuận Chi hỏi như vậy, trước tiên Lưu Đồng vẫn thấp giọng nói: "Ai ở trước mặt nàng nói loạn luyên thuyên?" Ý đồ họa thủy đông dẫn.
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ cười, cảm thán: "Chàng cho rằng thiếp ngốc sao? Còn cần người khác nói luyên thuyên mới biết được thân thể chính mình có vấn đề?"
Lưu Đồng không hé răng.
Không thể gạt được.
Hắn tinh tường biết không thể gạt... Nhưng nói làm sao, hắn còn phải châm chước.
Thường Nhuận Chi thấy hắn không nói thẳng, dự đoán được hắn còn đang "Trau chuốt" lời mình sắp sửa nói, nói tiếp: "Nếu chàng không rõ nói, thiếp đây liền hỏi Thái Y viện muốn mạch án của thiếp."
Thái Y viện vì hoàng tộc, tôn thất chuẩn mạch, đều sẽ ghi lại mạch án, lưu làm lưu trữ. Thân thể Thường Nhuận Chi như thế nào, chỗ lưu trữ nhất định sẽ viết rành mạch.
Lưu Đồng bất đắc dĩ nhìn nàng, nửa ngày sau bại trận, ủ rũ nói: "Được, ta nói."
Thường Nhuận Chi nhìn hắn.
Lưu Đồng nói: "Thái y nói, ta nghe cũng không hiểu rõ mấy, nên không nói với nàng... Tóm lại, ý của Thái y là, cái thai lần này rất yếu, nếu dưỡng không tốt, hài tử dễ dàng sẩy không nói, thân thể của nàng cũng tổn thương thật lớn. Bây giờ thân thể nàng đã dưỡng trở lại chút, thai tướng hơi ổn một chút, nhưng vẫn không tốt lắm, cho nên Thái Y viện mở dược, nàng phải tiếp tục uống. Mặt khác..."
Lưu Đồng do dự, thấy sắc mặt Thường Nhuận Chi cũng không có gì không tốt, liền đem lời Thái Y dặn nói ra: "Mặt khác, mặc dù giữ được cái thai này, hài tử phỏng chừng không đủ tháng sẽ sinh ra. Mấu chốt phải xem, có thể giữ đến lúc nào."
Sắc mặt Thường Nhuận Chi có chút trắng.
"Nhuận Chi..." Lưu Đồng lo lắng nhìn nàng: "Nàng..."
"Thiếp không sao." Thường Nhuận Chi cúi thấp đầu, tay đặt ở trên bụng đã hở ra, miễn cưỡng cười nói: "Khó trách... Chàng không muốn thiếp tiếp xúc cùng người khác, cũng hạn chế Dương Dương cùng Lăng Nhi thân cận với thiếp. Là sợ va chạm đến thiếp sao?"
Lưu Đồng gật đầu, không có phủ nhận.
Thường Nhuận Chi im lặng một lát, lại nhẹ giọng hỏi: "Thái y có nói hay không, nếu như thiếp chết, có thể... Bảo trụ hài tử đến mấy tháng?"
Lưu Đồng nói: "Thái y nói, nếu điều trị tốt, hài tử có thể sinh trước một tháng."
"Vậy nếu như có chuyện bất ngờ xảy ra?" Thường Nhuận Chi mím môi: "Xảy ra bất trắc, lúc nào cũng có thể sinh?"
Lưu Đồng miễn cưỡng cười cười: "Đừng nghĩ chuyện này có được hay không, chúng ta cam đoan hài tử sẽ sanh ra trễ nhất là tốt rồi."
"... Dạ."
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng gật đầu.
Sau ngày ấy, Thường Nhuận Chi liền tuân lời dặn của thái y, cố gắng dưỡng thai.
Đến sinh nhật Dương Dương, Thường Nhuận Chi nhường Ngụy Tử dạy Lưu Đồng làm ngàn tầng cao cho Dương Dương, rồi hát bài hát mừng sinh nhật.
Năm nay xem như là ấm đông, Thường Nhuận Chi lại mặc thành một thân mập mạp, chính nàng cảm thấy hình tượng này buồn cười, nhưng trong phủ không ai dám cười nàng.
Sau đó đến năm mới, sinh nhật của Nguyên Vũ đế, Thường Nhuận Chi cũng không có tiến cung.
Trong phủ không quá mức náo nhiệt, chỉ sợ kinh hách đến nàng.
Lúc này, Thường Nhuận Chi đã mang thai tám tháng.
Sáng sớm mỗi ngày Thái y đều vội tới chuẩn mạch cho nàng, thuốc cũng nhường nàng mỗi ngày đều uống, chẳng qua phương thuốc, thuốc đều biến hóa, vì thích ứng thân thể của nàng.
Thường Nhuận Chi cảm thấy thân thể mình càng ngày càng suy yếu.
Nàng biết, hài tử đang hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể nàng, chuẩn bị sinh ra.
Như muốn căn kiệt sức sống của nàng.
Nhưng mà, đối với chuyện này Thường Nhuận Chi lại vui vẻ chịu đựng.
Nếu hài tử có thể thông qua phương thức như vậy, bình an sinh ra, thuận lợi sống sót, Thường Nhuận Chi vô cùng vui vẻ.
Hai tháng hai ngày, Thường Nhuận Chi không hề có dấu hiệu sinh nở.
May mà tất cả đều sớm chuẩn bị, mặc dù hài tử còn kém mấy ngày nữa mới đến chín tháng, nhưng hiện tại sinh ra cũng không phải không có việc gì.
Hài tử không đủ tháng, nên cái đầu rất nhỏ.
Tuy rằng mang thai gian nan, nhưng tốt xấu gì Thường Nhuận Chi cũng đã sinh hai lần, sinh đẻ bào thai này, trừ bỏ dùng nhiều ngoại lực, quá trình sinh sản lại hết thảy thuận lợi.
Thời gian chạng vạng, một nữ anh gầy yếu sinh ra.
Thật sự rất gầy yếu, ghé vào trên người Thường Nhuận Chi, nhẹ như không có sức nặng gì.
Nhưng nhìn thấy hô hấp của cô bé, cảm nhận được nhiệt khí hô hấp nàng phun ra, vuốt ve thân thể ấm áp của cô nhóc, nghe tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt...
Thường Nhuận Chi cảm thấy, tất cả đều đáng giá.
Đứa nhỏ này, có thể sống sót.
Thường Nhuận Chi mê man đi, vú nuôi thu dọn xong, sau khi dỗ tiểu nha đầu ngủ thì bọc kín, đưa đến trong tay Lưu Đồng.
Lưu Đồng chân tay luống cuống ôm lấy cô bé.
Dương Dương cùng Lăng Nhi đều tiến lên muốn xem, Lưu Đồng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Muội muội ngủ, không được nháo nàng."
Hai hài tử liền yên tĩnh xuống, thăm dò nhìn về phía tiểu muội muội.
Lăng Nhi tính trẻ con, nhất thời cau mày nhỏ giọng hỏi Dương Dương: "Ca ca, tại sao muội muội lại xấu như vậy..."
"Nói bậy!" Tuy rằng Dương Dương cũng cảm thấy muội muội khó coi, nhưng theo bản năng liền phản bác đệ đệ, ngoài miệng lại không giữ chặt cửa ải, bật thốt lên: "Muội muội còn nhỏ, trưởng thành sẽ dễ nhìn."
Lưu Đồng nghe hết đối thoại của hai huynh đệ vào trong tai.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nữ nhi vừa mới sinh, ánh mắt nhu hòa.
Dáng vẻ hai con trai vừa sinh ra, hắn cũng đã gặp qua, cùng tiểu nha đầu trước mắt so sánh, ai xấu hơn còn không nhất định.
Lưu Đồng nghĩ trong lòng, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ mặt nữ nhi.
"Tiểu nha đầu, hoan nghênh con." Lưu Đồng cúi người hôn lên trán nữ nhi, Dương Dương cùng Lăng Nhi theo sát phía sau, thăm dò nhìn muội muội trong tã lót, cũng lên tiếng nói: "Muội muội, hoan nghênh muội."
Dương Dương làm đại ca, cảm thấy chính mình càng thêm ổn trọng, đứng thẳng phía sau hỏi Lưu Đồng: "Cha, đặt tên cho muội muội chưa?"
Lưu Đồng vuốt cằm nói: "Lấy, đặt là A Đào."
"Lưu Cảnh Đào, Nhạc Nhạc, A Đào, Tiểu Đào Tử..." Lăng Nhi "Khanh khách" nở nụ cười: "Sau này đệ sẽ gọi muội ấy là Tiểu Đào Tử!"
"Huynh gọi muội là Nhạc Nhạc."
"Đệ mang Tiểu Đào Tử đi chơi!"
"Huynh mang Nhạc Nhạc viết chữ vẽ tranh."
"Đệ đem đồ chơi nhỏ của đệ đều cho Tiểu Đào Tử!"
"Huynh kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc, nói giỡn."
"Đệ..."
"Huynh..."
Hai huynh đệ tranh trước sợ sau, Lưu Đồng ở một bên mỉm cười lắng nghe.
Hắn không khỏi suy nghĩ, sau khi nữ nhi mở mắt, sẽ có đôi mắt thế nào đây?