Cuộc sống kế tiếp, mẫu tử Phương gia, bà tức, phu thê, thê thiếp lui tới đánh cờ rất là phấn khích, đáng tiếc Thường Nhuận Chi không có biện pháp bàng quan.
Bất quá, mặc dù nàng muốn ở một bên xem kịch vui, bây giờ cũng không có ham thích đó.
Bởi vì nàng bắt đầu có phản ứng thai nghén.
Sáng sớm mỗi ngày, sau khi nàng thức dậy nhất định lại thấy ghê tởm, nôn mửa vài lần. Khi ba bữa, nàng ăn vào lại phun ra, phun tất cả những gì ăn được.
Thật vất vả dưỡng lên một chút thịt, mập lên chút đỉnh, cứ nhẹ nhàng như vậy, ốm trở lại.
Diêu Hoàng và Ngụy Tử nghĩ vô số biện pháp, cho dù là cho Thường Nhuận Chi ăn mứt chua ê răng, cũng không thể ngăn chặn được phản ứng này của nàng.
Lưu Đồng ở một bên nhìn cũng thấy sốt khô cả ruột, mỗi khi đến thời gian ba bữa, luôn như lâm đại địch.
Thường Nhuận Chi bắt đầu u buồn.
Mặc cho ai khi ăn cơm mà nhìn người thân cận, một bộ không yên lòng, lo lắng đòi mạng còn kiệt lực bảo trì biểu cảm trấn định, chỉ sợ sẽ thực không nuốt xuống được.
Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng nói: "Chàng đừng để ý, đó cũng là bình thường, dù sao cũng là phản ứng của thiếp hơi lớn, qua một thời gian thì sẽ ổn thôi. Lại nói, thiếp phun, cũng thành quen..."
Cách nói này hoàn toàn không thể khiến Lưu Đồng yên tâm.
Qua vài ngày sau, Thường Nhuận Chi lại nghĩ ra biện pháp, nói muốn cùng Lưu Đồng tách ra ăn cơm.
"Chàng cứ như thế này lộ biểu cảm xử ở trước mặt thiếp, cho dù là thiếp không phun, cũng ăn không vô." Thường Nhuận Chi nghiêm trang nói: "Chàng thấy thiếp phun ra, khẳng định cũng không còn khẩu vị."
Lưu Đồng cảm thấy nàng nói có đạo lý, nhưng sau đó lại quyết đoán cự tuyệt nàng.
"... Vì sao không đồng ý?" Thường Nhuận Chi trừng lớn mắt.
Lưu Đồng nghiêm trang đáp nàng: "Ta nhìn nàng nuốt trôi thức ăn, lòng ta sẽ cao hứng, ăn nhân tiện hương, chỗ nào sẽ không có tham ăn? Ta không ở bên cạnh nàng, không có người nói chuyện với nàng để dời đi lực chú ý của nàng, cũng không có người ăn cơm với nàng, nàng một mình cô đơn, khẳng định càng ăn không vô."
Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy Lưu Đồng nói có đạo lý, nghĩ muốn cự tuyệt hắn, lại rối rắm phát hiện hai người bọn họ lại lần nữa nói về nguyên điểm.
Từ sau khi biết nàng có thai, Lưu Đồng trở nên phá lệ bám người, cho dù là Thường Nhuận Chi muốn đứng lên đi lại, bị hắn nhìn thấy, lại là một bộ khẩn trương hề hề, giống như ngay sau đó nàng sắp bị ngã sấp xuống.
Thật thật trở thành lão công tốt Nhị Thập Tứ Hiếu.
Có đôi khi Thường Nhuận Chi nghĩ Lưu Đồng ở bên cạnh quản nhất cử nhất động của nàng, cảm thấy uất ức.
Khi thời tiết bắt đầu nóng bức, cái thai của Thường Nhuận Chi cũng ổn, tin tức nàng mang thai lặng yên truyền ra.
Tự nhiên phủ An Viễn hầu nhất phái hân hoan, lúc này tiểu Hàn thị cùng Nhạc thị, Tiền thị, mang theo một đống lớn lễ, chạy đến phủ Cửu Hoàng Tử.
Cùng đi chung còn có Thường Âu lại nhảy lên cao một tiết.
Thường Nhuận Chi vẫn không dừng nôn nghén, nhìn cả người lại gầy đi một vòng, bất quá ngược lại sắc mặt hoàn hảo.
Nhạc thị lôi kéo tay Thường Nhuận Chi nhưng không nói nhiều, trong mắt chỉ có ý cười vui mừng.
Tiền thị ở một bên vừa cười vừa nói: "Tam cô nương có thai, tiểu điệp yên tâm thôi?"
Nhạc thị nhẹ nhàng gật đầu, hai tay tạo thành chữ thập nói: "Đa tạ lão thiên gia phù hộ."
Tiền thị nói với Thường Nhuận Chi: "Tam cô nương không biết di nương người có bao nhiêu khẩn trương đâu, từ sau khi người thành thân, mỗi ngày đều bái trời bái phật tổ, bồ tát, sớm muộn gì cũng không chậm trễ, cực kỳ thành tâm."
"Di nương vất vả." Thường Nhuận Chi nắm tay Nhạc thị, nhẹ giọng nói: "Sau này di nương không cần vất vả như vậy đâu."
"Di nương không vất vả." Nhạc thị cười nói: "Di nương còn phải tiếp tục bái, nói không chừng thành tâm hữu dụng của di nương. Nếu có thể cầu lão thiên gia liên tục bảo hộ Tam cô nương, vậy tốt nhất."
Thường Nhuận Chi lắc đầu nói: "Như vậy rất vất vả."
"Dù sao di nương cũng không có việc gì làm, thời gian nhàn rỗi mỗi ngày rất nhiều." Nhạc thị cười, thân thiết hỏi nàng: "Sau khi có thai, thân thể còn tốt?"
"Rất tốt, gần đây hay nôn nghén nhiều hơn lúc trước." Thường Nhuận Chi mỉm cười trả lời.
Nhạc thị nói: "Nhẫn nhẫn thì tốt rồi, nên ăn nên bổ, còn phải ăn còn phải bổ, vì hài tử hảo."
Thường Nhuận Chi gật đầu.
Tiểu Hàn thị thấy mẫu nữ các nàng nói không sai biệt lắm, đưa ra một vấn đề thực tế.
"Hỉ mạch này của ngươi chẩn ra cũng một nguyệt thôi hả? Thời gian này, Cửu Hoảng Tử nghỉ ngơi ở đâu?"
Thường Nhuận Chi im lặng một lát mới trả lời: "Vẫn nghỉ ở trong phòng con."
"Mỗi ngày đều như vậy?"
"Ừ."
Tiểu Hàn thị nhíu mày, hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy hạ nhân trong phòng đều là tâm phúc, không tiếp tục mờ mịt mà hỏi trực tiếp: "Ngươi chuẩn bị để Trông Hạ và Tìm Đông hầu hạ Cửu Hoàng Tử sao?"
Thường Nhuận Chi không dự đoán được lúc này tiểu Hàn thị lại nhắc chuyện xưa, nhất thời lộ vẻ khó xử.
Tiền thị cười giảng hòa nói: "Thái thái thật là, Cửu Hoàng Tử ngưỡng mộ Tam cô nương, chẳng sợ Tam cô nương có thai mấy tháng, hắn nguyện ý tố, không phải chuyện tốt sao? Làm gì hiện tại lại ba ba đẩy hai tiểu nha hoàn ra."
Nhạc thị cũng khẩn trương nhìn tiểu Hàn thị.
Tiểu Hàn thị buồn cười nói: "Xem ngươi nói, giống như ta lại chờ Nhuận Chi an bài nha hoàn thông phòng."
Tiểu Hàn thị thở dài, nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Tình cảm vợ chồng các ngươi tốt, đương nhiên là việc tốt. Nhưng có một số việc, nêm làm chuẩn bị, cũng phải chuẩn bị nhanh một chút. Lung lạc được tâm nam nhân là bản lĩnh của ngươi, nhưng không thể quên phòng ngừa chu đáo."
Tiểu Hàn thị vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi: "Phòng hoạn chưa xảy ra là tốt."
Thường Nhuận Chi trầm mặc một lát, ôn nhu nói đùa: "Con đã biết mẫu thân, con sẽ chú ý xem tâm tư của chàng. Nếu như chàng có ý này, con sẽ an bài tốt."
Tiểu Hàn thị gật đầu, im lặng một lát nói: "Ngươi cũng đừng đặt chuyện này trong lòng."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Con sẽ không."
Lấy được lời cam đoan của Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị không cần nhiều lời nữa, ngược lại nói chuyện trong hầu phủ.
"... Việc hôn sự của hai đệ đệ ngươi đã định rồi, vậy thì muốn làm thân thích đứng đắn đi lại." Tiểu Hàn thị nói: "Bên phía Hồng Nhi ngược lại hoàn hảo, vốn cũng là quen biết, đi lại cũng không có gì không ổn. Chính là Hộc Nhi... Cùng gia nhân đi lại vẫn luôn cảm thấy có chút xấu hổ."
Đôi nhi tử song sinh của Tiểu Hàn thị đã định ra hôn nhân, thứ tử định nữ nhi lão sư của hắn ở Quốc Tử giam, coi như xuất thân dòng dõi thư hương. Tam tử định ra, là một nhà thương hộ.
Tiểu Hàn thị là người khéo léo như vậy, nhưng khi ở chung với đối phương cũng cảm thấy xấu hổ?
Thường Nhuận Chi kỳ quái nói: "Có chỗ nào không ổn?"
"Mẹ đẻ của Đổng cô nương mất sớm, là kế mẫu nuôi nàng lớn. Kế mẫu của nàng..." Tiểu Hàn thị thở dài nói: "Chờ sau khi Hộc Nhi thành thân, bà ta là nhạc mẫu của Hộc Nhi, cũng là thân gia của ta. Nhưng khi bà ta nói chuyện với ta, vẫn luôn thật sự cung kính, ngược lại khiến ta có chút không biết làm thế nào."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Là do bà ta tôn kính ngài."
"Chắc là sợ hãi nhiều hơn." Tiểu Hàn thị nói: "Đổng thái thái xuất thân nông phụ, kiến thức không nhiều. Dòng dõi phu gia kế nữ tương lai đối với bà ta mà nói, thật sự có chút cao, trong lòng bà ta hoảng loạn cũng là chuyện bình thường."
Tiền thị ở một bên cười, nói xen vào: "Đổng thái thái còn từng nói, cao môn nhà giàu việc xấu không ít, bà ta đối với những ngày sau khi Đổng cô nương xuất giá, thập phần lo lắng. Thành nghĩ lời này lại có người truyền đến tai thái thái."