Có thể nói, thông hiểu đạo lý liền tốt.
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra, cọ cọ trán hắn, ôn nhu nói:
"Chuyện này chúng ta chậm rãi xử lý, ngủ đi, ngày mai còn phải đến Hầu phủ đó."
Lưu Đồng gật đầu, có chút ỷ lại, càng kề sát người nàng.
Thường Nhuận Chi nghe Lưu Đồng nói:
"Có nàng chiếu cố săn sóc, ta thật cao hứng. Chỗ nào ta làm không đúng, nàng có thể chỉ điểm cho ta... Ta càng cao hứng."
Thường Nhuận Chi vươn tay xoa xoa tóc hắn, lại nhẹ nhàng nhéo mũi hắn, cười:
"Toàn bộ thân gia chàng đều giao cho thiếp, thiếp làm bà quản gia, đương nhiên phải làm chuyện mà bà quản gia nên làm. Thiếp còn phải quản chàng cả đời, chỉ sợ đến lúc đó chàng không vừa ý."
"Sẽ không."
Lưu Đồng khẽ cười:
"Ta nguyện ý bị nàng quản cả đời."
Thường Nhuận Chi sẳng giọng:
"Miệng lưỡi trơn tru."
"Có sao?"
Lưu Đồng lộ vẻ kinh ngạc, thăm dò nói:
"Ta cảm thấy không có, không bằng nàng nghiệm chứng đi..."
Một phen hôn sâu, Thường Nhuận Chi thở hổn hển đấm nhẹ lên ngực hắn, ảo não nói:
"Ngủ."
Lưu Đồng buồn cười, lên tiếng, cảm thấy mỹ mãn, ôm Thường Nhuận Chi ngọt ngào ngủ.
Hôm sau, hai người tinh thần phấn chấn mang lễ vật đến phủ An Viễn hầu.
Tiểu Hàn thị đã sớm đợi ngày này, sáng sớm thức dậy, đồng dạng mang Nhạc thị ra cửa chờ mong Thường Nhuận Chi dắt tân hôn phu về ra mắt nhà mẹ đẻ.
Mặc dù biết tình cảm của Cửu Hoàng tử với Thường Nhuận Chi, lại tự mình đi cầu thánh chỉ tứ hôn. Nhưng không thấy Thường Nhuận Chi sau tân hôn, hai vị mẫu thân sẽ không yên tâm.
"Ta nói bà đi tới đi lui làm cái gì?"
Thường Cảnh Sơn ấn trán, tức giận trừng mắt nhìn tiểu Hàn thị nói:
"Nhìn bà mắt ta cũng hoa lên."
"Vậy ông đừng nhìn."
Tiểu Hàn thị trừng mắt liếc ông ta, đến cùng vẫn ngồi yên, bất mãn nói:
"Nhuận Chi lại mặt, ông làm phụ thân, lại nói như không có quan hệ gì với ông vậy."
Thường Cảnh Sơn lập tức kêu oan:
"Nàng về nhà lại mặt, thời thần còn sớm sao? Bà lại ba ba ở đây chờ, trông mòn con mắt, biết là bà đợi nữ nhi, không biết còn tưởng rằng ta rời nhà nhiều ngày không trở về, bà nóng lòng như lửa đốt!"
Tiểu Hàn thị bị ông ta trách móc mặt đỏ đến mức nặn ra máu, ngón tay chỉ Thường Cảnh Sơn nói "Ngươi" cả nửa ngày, đến cùng da mặt Thường Cảnh Sơn rất dày, hừ một tiếng sau đó không thèm để ý ông ta, kéo Nhạc thị nói chuyện.
Nhạc thị cười nhẹ, tiểu Hàn thị bị bà cười đến đỏ mặt, buồn bực nói:
"Ngươi cũng cười ta?"
"Thiếp thân không dám."
Nhạc thị vội xua tay, cười nói:
"Thiếp thân cảm thấy, tình cảm của thái thái và Hầu gia thật tốt."
Nhạc thị dừng một chút, có chút chờ mong nói:
"Nếu tam cô nương và Cửu Hoàng tử cũng giống thái thái và Hầu gia, thiếp thân cũng không còn cầu mong gì."
Nhạc thị một phen ái nữ chi tâm, tiểu Hàn thị cảm động lây.
"Yên tâm đi, Nhuận Chi sẽ sống tốt hơn trước mười lần, không, tốt hơn gấp trăm lần."
Tiểu Hàn thị thề son sắt, tiếp tục nói với Nhạc thị:
"Ngươi cũng đừng nói cái gì không còn sở cầu. Ngươi còn phải chờ mong Nhuận Chi sớm có thai, sinh nhi tử."
Nhạc thị liên tục gật đầu.
Thường Cảnh Sơn nhàm chán vô nghĩa ngồi một bên, nói với hạ nhân:
"Đi đằng trước nhìn thử, Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi đến chưa."
Hạ nhân lên tiếng trả lời, vội vã chạy đi, một lát sau lại vội vã trở về, nói:
"Hầu gia, Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi đã đến, đang xuống xe ngựa, nói vậy lập tức đến."
"Đến đến."
Tiểu Hàn thị vội ngồi thẳng, vân vê xiêm y, hỏi hạ nhân:
"Nhìn bộ dáng Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi không? Bọn họ ân ái sao?"
Hạ nhân vội đáp:
"Tiểu nhân thấy Cửu Hoàng tử đỡ Cửu Hoàng tử phi xuống xe ngựa đó, trên mặt hai người đều là ý cười trong suốt, chắc là ân ái thật sự."
Tâm tiểu Hàn thị nhất thời hạ xuống hơn phân nửa, nghiêng đầu nhìn Nhạc thị, cũng là bộ dáng như trút được gánh nặng.
Tiểu Hàn thị cao hứng, kêu thưởng, vui rạo rực chờ con rể tới cửa.
Thường Cảnh Sơn dặn dò bà:
"Bà cũng đừng dở uy phong mẹ vợ ra đó."
"Sao có thể?"
Tiểu Hàn thị nghiêng mặt liếc ông ta:
"Giảng quy củ, ta có thể sánh bằng ông biết nhiều."
Lời này Thường Cảnh Sơn phản bác không được, u ám hừ một tiếng, lòng nói đến lúc đó không tới phiên ông làm khó dễ con rễ mới.
Không lâu sau, Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đến.
Hai người tiến lên hành lễ với Thường Cảnh Sơn cùng tiểu Hàn thị, Thường Cảnh Sơn bình thản ung dung, tiểu Hàn thị ngầm trừng ông ta, tươi cười trên mặt không dứt:
"Biết hôm nay các ngươi đến, mau ngồi."
Hai người theo lời ngồi xuống, Thường Nhuận Chi hàm chứa ý cười, mắt thân thiết nhìn tiểu Hàn thị cùng Nhạc thị, mặt có chút nóng, vừa thấy chính là bộ dáng nữ nhân được nam nhân sủng ái.
Lưu Đồng hàn huyên với Thường Cảnh Sơn, tiểu Hàn thị kéo Thường Nhuận Chi ra một bên nói chuyện.
"Cửu Hoàng tử đối đãi ngươi thế nào?"
Tiểu Hàn thị hỏi.
Mặc dù có thể nhìn ra một hai, nhưng đến cùng vẫn không bằng Thường Nhuận Chi chính miệng nói.
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói:
"Tốt lắm, ngày thứ hai sau khi thành hôn, chàng liền giao quyền quản gia phủ Hoàng tử cho con."
Tiểu Hàn thị vừa lòng gật đầu, nhàn thoại vài câu, lại đem đề tài chuyển tới hậu viện phủ Cửu Hoàng tử.
"... Các nàng cũng rất thành thật, đợi ở Nhàn Lạc viện, ngày thường cũng không xuất môn."
Thường Nhuận Chi nói:
"Cửu Hoàng tử vẫn nhớ tình cũ với các nàng, liền dưỡng các nàng."
Tiểu Hàn thị suy nghĩ một lát, nói:
"Nếu như các nàng không có dã tâm, dưỡng các nàng cũng không phải việc gì khó, bất quá chỉ là chút tiền cơm cùng tiền son phấn."
Tiểu Hàn thị quan sát Thường Nhuận Chi, nói:
"Thừa dịp lúc này tân hôn, ngươi nắm bắt tâm Cửu Hoàng tử. Tương lai không sợ hậu viện của hắn thêm người, ngươi vẫn là đầu quả tim hắn, biết không?"
Thường Nhuận Chi như thường cười gật đầu, tiểu Hàn thị nên dặn cũng đã dặn, cũng không nói thêm nữa, gọi Nhạc thị tới nhường bà nói chuyện cùng Thường Nhuận Chi.
"Di nương."
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng kéo tay Nhạc thị, ngồi bên cạnh bà, nhìn mặt bà đau lòng nói:
"Vành mắt di nương đen như vậy, nhiều ngày rồi không ngủ tốt sao?"
Nhạc thị cười nói:
"Tam cô nương ra cửa, khó tránh khỏi có chút nhớ."
Lòng Thường Nhuận Chi ê ẩm trướng trướng, cười cười với Nhạc thị:
"Hiện tại di nương thấy được rồi, con rất khá, di nương không cần lo lắng cho con"
"Ai."
Nhạc thị gật đầu, vui mừng nói:
"Di nương thấy được, Cửu Hoàng tử thật tâm để bụng tới tam cô nương. Chỉ mới một lát, hắn đã nhìn qua tam cô nương vài lần."
Thường Nhuận Chi nghe vậy quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm tới tầm mắt Lưu Đồng.
Nàng mỉm cười nhếch mũi với Lưu Đồng, quay đầu lại nói chuyện với Nhạc thị:
"Di nương tự mắt nhìn thấy, đã yên tâm chưa?"
"Ừm."
Nhạc thị vuốt cằm, bàn tay bọc tay Thường Nhuận Chi, tha thiết dặn:
"Vẫn sớm chút sinh tiểu hài tử..."
"Được, con sẽ nỗ lực."
Thường Nhuận Chi son sắt đáp.
Tiểu Hàn thị ngồi một bên nghe vậy không khỏi cười, hỏi nàng:
"Mình ngươi nỗ lực cũng không được, Cửu Hoàng tử nỗ lực sao?"
Thường Nhuận Chi đỏ mặt, nói:
"Chàng... Rất nỗ lực."
Tiểu Hàn thị nở nụ cười, vẻ mặt Nhạc thị cũng rất thoải mái.