Mẫu nữ hai người một đường đi tới, tiểu Hàn thị giới thiệu tình huống gia thế hai nàng dâu mới định.
"Hồng Nhi và Hộc Nhi không thể so với đích trưởng tử là đại ca các ngươi, sau này muốn kế thừa gia nghiệp, cho nên thời điểm chọn tiểu tức phụ, ngược lại cũng không coi trọng dòng dõi xuất thân." Tiểu Hàn thị nói: "Định thân hôn cho Hồng nhi là lão sư của hắn ở Quốc Tử giam, chi nữ Thái học Tiến sĩ, tiểu nữ hài kia ta cũng có xem qua, tính tình đúng là nhàn tĩnh biết quy củ lại biết đại thế, làm người chất phác. Định hôn cho Hộc nhi cũng là chi nữ một hộ thương hộ, là tự Hộc nhi chọn trúng."
Nói đến đây, tiểu Hàn thị lại thêm một câu: "Thật sự là con lớn không cần nương."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Nhị đệ và Tam đệ đã trưởng thành, tự nhiên là muốn thành gia lập nghiệp. Mẫu thân luyến tiếc bọn họ, không bằng cứ không cho bọn hắn đính hôn."
"Ngươi chế nhạo ta." Tiểu Hàn thị cười điểm điểm trán Thường Nhuận Chi, không khỏi thở dài nói: "Hồng nhi và Hộc sự ngược lại thôi đi, chính là Hộc nhi tự mình xem trọng cô nương kia, trong lòng ta khó tránh khỏi có chút lo lắng."
Thường Nhuận Chi ôn nhu nói: "Đó cũng là duyên phận của Tam đệ, người mà Tam đệ tự mình xem trọng, chỉ cần cô nương kia tốt, cũng không có gì không ổn."
"Nói là nói như thế..." Tiểu Hàn thị dừng một lát, buồn cười lắc đầu nói: "Quên đi, lão thái thái cũng không có ý kiến, ta tự nhiên cũng sẽ không thể phản đối. Tả hữu sau này thành thân, là hai phu thê bọn hắn sống với nhau, ta làm gì thao đa tâm như vậy."
Thường Nhuận Chi vuốt cằm nói: "Mẫu thân nhìn thông suốt là phải, nhưng đừng vì chuyện này tự mình hờn dỗi. Bằng không, Tam đệ mà biết chỉ sợ trong lòng sẽ bất an."
Một đường nói xong, rất nhanh đã đến tiểu viện của lão thái thái.
Lão thái thái vừa ngủ trưa dậy, đang ổn định tinh thần cho tỉnh táo, nghe nha hoàn bẩm báo nói thái thái và Tam cô nãi nãi đến, mỉm cười cho người đi mời các nàng vào.
"Con dâu nhắc người đúng là linh nghiệm. Này nha, hôm qua mới nhắc Nhuận Chi, hôm nay nàng đã trở lại."
Tiểu Hàn thị cười bảo nha hoàn vén rèm, cho ánh sáng lọt vào phòng, lại phân phó nha hoàn dâng nước trà và điểm tâm.
Thường Nhuận Chi vấn an lão thái thái, bà cười bảo nàng ngồi xuống.
"Lần trước lúc ngươi lại mặt, nhìn tiểu phu thê các ngươi quan hệ rất tốt, bây giờ còn ân ái không?" Lão thái thái nói trắng ra, khiến sắc mặt Thường Nhuận Chi ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: "Tạ lão thái thái quan tâm, đĩnh, đĩnh ân ái..."
Lão thái thái cười càng thoải mái: "Sống không tệ là tốt, thấy ngươi sinh hoạt thư thái, tâm của ta có thể buông xuống rồi. Phụ thân ngươi dưới gối có ba nữ nhi, cũng chỉ có ngươi làm người ta lo lắng."
Thường Nhuận Chi không khỏi cúi đầu, nghe lão thái thái từ tốn nói.
Tiểu Hàn thị ngồi ở một bên, thường thường chen vào mấy câu nói tốt cho Thường Nhuận Chi, vui đùa nói: "Lúc trước khi Nhuận Chi lại mặt, lão thái thái còn không cho Nhuận Chi hầu hạ, nói nàng là Hoàng tử phi, thân phận đoan đoan. Hôm nay Nhuận Chi trở về, ngài lại giáo huấn nàng, hơn phân nửa là vì tôn nữ tế (cháu rể) của ngài không có ở đây."
Lão thái thái trừng mắt liếc tiểu Hàn thị, nghiêm mặt nói: "Nếu có tôn nữ tế ở đây, ta cũng sẽ ở trước mặt hắn giáo huấn Nhuận Chi. Nhuận Chi có thể nghe hiểu lời ta là được."
Thường Nhuận Chi vội tỏ thái độ: "Lão thái thái nói cái gì, cháu gái đều nghiêm cẩn nghe."
"Ngươi xem."
Lão thái thái điểm điểm cằm nhìn tiểu Hàn thị, tiểu Hàn thị nói: "Nhuận Chi nghe lời biết chuyện, lão thái thái ngài cũng không thể phủ nhận công lao của đích mẫu ta đây nhé."
"Phải, là ngươi dạy giỏi." Lão thái thái bật cười, nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Ngươi nhìn thử mẫu thân ngươi, bao nhiêu tuổi rồi còn ở trước mặt ta làm nũng."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Đó là bởi vì mẫu thân xem ngài như mẹ ruột, lão thái thái nên kiêu ngạo mới phải."
Lão thái thái cười cười, một lát sau mới gật đầu: "Cũng đúng, đời này của ta cũng không có chuyện gì không thư thái."
Sau khi lão thái thái nói lời này, không khỏi bắt đầu ức từ trước.
Tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi quy củ nghe, không có nửa điểm không kiên nhẫn.
Sau đó vẫn là tiểu nha hoàn đến nhắc nhở lão thái thái, đã đến giờ lễ Phật, lão thái thái mới ngừng nói.
Tiểu Hàn thị cùng Thường Nhuận Chi nhìn theo lão thái thái đi tiểu phật đường, tiểu Hàn thị nói: "Nhuận Chi, ngươi đi trò chuyện cùng di nương ngươi đi, sau khi dùng xong buổi tối lại về phủ Hoàng tử mới hảo?"
Thường Nhuận Chi không có dị nghị.
Nhạc thị luôn luôn ở tại tiểu viện của mình chờ Thường Nhuận Chi đến, nhìn thấy Thường Nhuận Chi lập tức vui mừng, lôi kéo nàng nói: "Tam cô nương đã tới, di nương chờ ngươi hơn nửa ngày."
"Lúc nãy cùng thái thái đến tiểu viện của lão thái thái nói chuyện." Thường Nhuận Chi cười nắm tay Nhạc thị vào nhà, hỏi: "Di nương đang làm gì vậy?"
Nhạc thị nói: "Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên đan vài cái túi lưới."
Nhạc thị cầm túi lưới trong khuông châm tuyến ướm lên người Thường Nhuận Chi, lắc đầu nói: "Nhìn có vẻ lớn hơn người một chút."
Bà đặt túi lưới trong tay xuống, hỏi Thường Nhuận Chi: "Nghe Hầu gia và thái thái nói, Cửu Hoàng tử xuất môn ban sai. Lúc này đi thì bao giờ mới trở về?"
Thường Nhuận Chi nói: "Nhiều nhất nửa tháng."
"Vậy nếu tam cô nương không có chuyện gì, thì trở về Hầu phủ chơi." Nhạc thị cười nói: "Thường thường vẫn luôn nghe thái thái nhắc tới tam cô nương."
"Vậy di nương không có nhắc tới ta?" Thường Nhuận Chi cười hỏi.
Nhạc thị vuốt cằm nói: "Thái thái nhắc tới tam cô nương, di nương tự nhiên cũng nhớ tam cô nương."
Nhạc thị và Thường Nhuận Chi ngồi xuống, do dự một hồi, Nhạc thị vẫn nhỏ giọng hỏi Thường Nhuận Chi: "Trông Hạ và Tìm Đông không mang tới phiền toái cho Tam cô nương chứ?"
Thường Nhuận Chi vừa nghĩ liền hiểu rõ Nhạc thị muốn hỏi cái gì, nàng cười cười, cũng nhẹ giọng trả lời Nhạc thị: "Di nương yên tâm đi, Trông Hạ và Tìm Đông rất thành thật, cũng sẽ không thể thấu bên người A Đồng. Mặc dù các nàng thực dám thấu bên người A Đồng, A Đồng cũng sẽ không quan tâm các nàng."
Nhạc thị nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tam cô nương có thể long trụ trái tim Cửu Hoàng tử thì tốt."
"Giữa vợ chồng, không nói chuyện long tâm, chỉ nói thổ lộ tình cảm." Thường Nhuận Chi cười cười, nghiêng đầu tựa vào vai Nhạc thị: "Di nương không cần vì chuyện này mà lo lắng đề phòng, lui một vạn bước chẳng sợ tương lai A Đồng sinh tâm tư khác, ta cũng sẽ không có gì không ổn. Chàng làm sao đối ta, ta làm sao đối chàng. Quan hệ giữa người với người, vốn là lẫn nhau, không phải sao."
Nhạc thị đau lòng ôm nữ nhi, thật lâu sau mới nói: "Di nương sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng... Dù sao, nam nhân đều là như vậy, nếu có một ngày Cửu Hoàng tử di tình biệt luyến, di nương sợ Tam cô nương không tiếp thụ được..."
"Sẽ không." Thường Nhuận Chi cười cười: "Nam nhân nếu thay lòng, sẽ ngăn cản không được. Ta có thể làm, chính là sau khi hắn thay lòng, bảo vệ tâm chính mình... Ta có chừng mực, di nương an tâm."
Nhạc thị lúc này mới gật gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Đại nãi nãi đã đoán được ngày lâm bồn, Tam cô nương nếu không có việc gì, chờ Đại nãi nãi sinh hạ hài tử, trở về ôm ôm."
Dân gian có cách nói ôm hài tử nhiều dễ dàng có thai, Nhạc thị nói đề nghị này tự nhiên cũng là suy nghĩ nhường Thường Nhuận Chi sớm mang thai.
Thường Nhuận Chi cũng không chống đẩy, nói: "Đại tẩu sinh hài tử, ta đương nhiên phải trở về nhìn chất nhi. Chờ đại tẩu ra tháng, trong ngoài Hầu phủ còn muốn lo hôn sự cho Nhị đệ và Tam đệ. Ngược lại thật sự là hỉ sự không gián đoạn."
Nhạc thị cùng Thường Nhuận Chi đều nở nụ cười.