Beta: Hạ Y
_____
Những người cầm thiệp mời được cho qua một cách thuận lợi.
Sảnh tiệc của lâu đài rất lớn và được trang hoàng lộng lẫy, với dàn mỹ nam, mỹ nữ đang nói cười vui vẻ, nếu không có những bi kịch tiếp theo, bữa tiệc mỹ mãn này sẽ là vốn liếng cho mọi sự thị phi ghen tị và khoe sắc trong nửa tháng tới.
Nhưng mà khi thảm kịch xảy ra, nó đã trở thành chủ đề bàn tán của thị trấn suốt ba đến năm năm tiếp theo, đây có được coi là một chiến thắng thay thế cho bữa tiệc không?
Trác Văn Sênh nhìn quanh người ra người vào trong sảnh tiệc, tuy rằng đã hơn mười năm trôi qua, nhưng trí nhớ tuyệt vời cho phép anh nhanh chóng hoà hợp với hầu hết các khuôn mặt.
Anh ta kéo Yến Lâu, nâng ly rượu ra hiệu: “Nhìn kìa, lão già đó là chủ gia tộc Brown, người phụ nữ bên cạnh là tình nhân của ông ta – bà Anna, con trai ngoài giá thú Barrow, con gái ngoài giá thú Elsa.”
Yến Lâu nhướng mày: “Ngay cả dịp này mà cũng dám đưa nhân tình và con hoang của mình lên ra sân, tôi nhớ vợ ông ta chưa chết mà.”
“Chưa, vẫn sống khỏe mạnh đó thôi.” Trác Văn Sênh mỉm cười: “Trên thế giới này cũng có một số bối cảnh trọng nam khinh nữ, những người thừa kế tài sản đầu tiên là con cháu trực hệ của nam giới, sau đó là họ hàng gần của nam giới, sau đó mới đến lượt con gái.”
“Vợ của Brown – phu nhân Bertha, vốn xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng nhà mẹ của bà ấy đã thất thế.” Trác Văn Sênh nhỏ giọng giải thích: “Phu nhân Anna tuy là dân thường nhưng vẫn trẻ đẹp, vả lại còn sinh được một cậu con trai cho Brown. Trong những năm đầu, phu nhân Anna đã quang minh chính đại xuất hiện ở nhà Brown, địa vị của bà ấy thậm chí còn cao hơn cả phu nhân Bertha, thái độ của bà ấy thường có thể ảnh hưởng đến quyết định của Brown.”
Không phải Yến Lâu chưa bao giờ nhìn thấy loại chuyện này, mặc dù Brown có làm hơi quá đáng nhưng điều đó không làm anh ngạc nhiên. Trác Văn Sênh chỉ ra tất nhiên những người này không đến để buôn chuyện, mà là vì con búp bê được phu nhân Anna ghim vào vai như một vật trang trí.
“Đó là Hương Thảo.” Trác Văn Sênh nói: “Khả năng của nó là dẫn đường, có chút khả năng ngoại cảm, sức mạnh không lớn, nhưng hương hoa của nó có đặc tính mê hoặc người khác, có thể thêm phần quyến rũ, nên rất dễ được phụ nữ yêu thích.”
“Và con trai của họ, Barrow, người không may đã chết đầu tiên trong phó bản, cái chết của cậu ta chính là ngòi nổ của sự hỗn loạn sau đó.”
Yến Lâu nói: “Tôi muốn bắt những con búp bê trước, giải quyết xong lại nghe chuyện phiếm sau.”
Trác Văn Sênh nhún vai: “A, cậu thật là nhàm chán.”
Nicholas chen vào giữa hai người, đẩy Trác Văn Sênh ra một cách không thương tiếc: “Tự chơi một mình đi!”
Trác Văn Sênh: “… Hứ.”
Trác Văn Sênh bất đắc dĩ nói trước cử chỉ điên rồ của Nicholas: “Được thôi, để tôi xem có cô bé dễ thương nào chơi cùng được không…”
Anh nói nhỏ rồi rời đi, Yến Lâu nhìn quanh, nói: “Các nhân vật chính chắc là đều có búp bê Tiên Hoa xung quanh họ, ngoại trừ Hương Thảo được mang ra ngoài, những đứa khác chắc là đều bị giấu đi, chúng ta đi tìm thử.”
Cả hai rời sảnh tiệc sôi động, bước vào lâu đài.
Để tránh thu hút sự chú ý, hai người đi ở những nơi tối tăm ít người, ai biết luôn có vài người cũng đang tìm kiếm ở một nơi như vậy.
Nghe được âm thanh phóng đãng từ trong góc tối, Yến Lâu ngượng ngùng kéo Nicholas nhanh chóng chạy trốn.
Người hầu đẩy xe thức ăn đến, Yến Lâu nhanh chóng mở một cánh cửa bên cạnh trốn vào, đó là một căn phòng trống.
Nicholas buồn cười nhìn cậu: “Em đang trốn cái gì đấy?”
Yến Lâu sững người một lúc, sau đó tỉnh ngộ lại. Phải nhỉ, cậu cầm thiệp mời vào đây, tại sao khi nhìn thấy người khác phải trốn chứ? Ngoài ra, cậu có thể tàng hình mà.
Cậu vừa muốn nói gì đó để vãn hồi, Nicholas đột nhiên đưa tay lên nhéo lấy dái tai bên phải của cậu, trầm thấp cười: “Đỏ rồi.”
Yến Lâu cảm thấy mặt mình còn nóng hơn nữa.
Nicholas tò mò cúi xuống gần hơn, nhẹ nhàng nói: “Trước kia em nói em xấu hổ, ta còn rất ngạc nhiên, không ngờ em lại còn dễ xấu hổ hơn ta tưởng.”
Yến Lâu cảm thấy mình đang bị gạ gẫm.
Được rồi, có thể loại bỏ hết những gì y đang cảm nhận không.
Mặc dù người gạ gẫm cậu là bệ hạ, nhưng Yến Lâu cảm thấy cậu không thể nhận thua như thế. Cho nên cậu nắm chặt các đầu ngón tay của mình, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Nếu bệ hạ không có ở đây, tình huống vừa rồi chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Nicholas nhướng mày, mỉm cười.
“Ta biết chủ tiệm Yến là người làm đại sự, cậu sẽ không sợ hãi trước những chuyện nhỏ như vậy, chứ đừng nói là đột nhiên xấu hổ.” Nicholas gật đầu, nụ cười giữa hai lông mày biến sương giá cũng thành gió xuân: “Em muốn biểu đạt cái này phải không?”
Yến Lâu: “… Ừm.”
“Ta còn biết em muốn nói…” Nicholas ghé vào tai cậu, giọng nói vô cùng mềm mại, giống như một đầu lông mềm đang cào vào ốc tai của cậu: “Em vì quan tâm đến ta cho nên mới xấu hổ phải không?”
Nét ửng hồng trên khuôn mặt Yến Lâu cuối cùng không thể che giấu được nữa, hoàn toàn che phủ đôi má nhợt nhạt của cậu.
Cậu kìm lại một lúc lâu mới yếu ớt nói: “Bệ hạ, ngài đã thay đổi rồi, trước kia ngài không như thế này.”
Nicholas im lặng một lúc, đứng dậy, có chút bất đắc dĩ nói: “Trước… trước đó ta đã đặc biệt sưu tập một vài cuốn sách.”
Yến Lâu tò mò: “Sách gì thế?”
Nicholas dừng lại, chạm vào chóp mũi, chột dạ nói: “Là một cuốn sách về cách theo đuổi người khác.”
Kỳ thật không chỉ có sách mang về từ Thế giới Âm Dương, Brian cũng đọc không ít sách cho y nghe, tích lũy kinh nghiệm cho y, Brian vỗ ngực bảo đảm sẽ hữu dụng, bây giờ y gần như có một bể tư duy tình yêu trong hoàng cung rồi.
“Tại sao bệ hạ lại đọc sách này?” Yếu Lâu lơ mơ hỏi.
Nicholas ho khan một tiếng: “Chỉ… học một chút thôi.”
Y dừng lại, tiếp tục: “Lúc đầu ta nghĩ em không muốn đón nhận ta, cho nên ta có chút lo lắng. Về sau em nói cần chút thời gian, ta sẽ đợi, ngoài việc chờ đợi, ta cũng muốn theo đuổi em trong khoảng thời gian này, để em không bất an quá nhiều.”
Chuyện này nghe có vẻ hơi buồn cười nhưng Yến Lâu lại cảm thấy sống mũi cay cay.
Cậu cảm thấy mình sắp chết chìm trong sự dịu dàng của Nicholas, một người cao quý nhường ấy lại sẵn sàng bỏ đi lòng kiêu hãnh của mình, cố gắng hết sức mang lại cho cậu một chút cảm giác an toàn.
Yến Lâu nghĩ, có lẽ may mắn và bất hạnh là tương đương nhau, cậu đã trải qua quá nhiều bất hạnh nên bây giờ cậu mới có được may mắn nhất trên đời như vậy.
Cậu sụt sịt, bước tới giơ tay định ôm Nicholas, nhưng lại có một giọng nói truyền đến từ bên ngoài.
“Cậu còn ở đây làm gì?” Có người hét lên: “Trong sảnh tiệc xảy ra chuyện, tiên sinh nói mọi người phải về trước, còn không nhanh lên!”
Những người hầu vừa bị mắng nhanh chóng bỏ thứ đang cầm xuống, đi theo anh ta vào sảnh tiệc.
Yến Lâu dán tai vào cánh cửa nghe một lúc, nhanh chóng đã rõ ràng, kịch bản đã bắt đầu, tên Barrow không may đầu tiên bị đầu độc chết bất đắc kỳ tử.
Tất cả người hầu đều rời đi, Yến Lâu đứng thẳng người suy nghĩ, bây giờ mọi người đang tập trung ở sảnh tiệc, có lẽ là thời điểm tốt để đi tìm Tiên Hoa.
Sau khi suy nghĩ xong, cậu đột nhiên nhận thấy Nicholas đang rầu rĩ nhìn cậu.
“Ta cứ nghĩ là cuối cùng ta cũng có thể nhận được một chút lợi ích.” Nicholas buồn bã nói: “Thật đáng tiếc, ta lại bỏ lỡ rồi đúng không?”
Yến Lâu có chút dừng lại, sau một khắc, cậu cúi đầu nhào về phía trước, dành cho y một cái ôm ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng xoay người mở cửa.
“Chúng ta cần phải đi rồi.”
Nicholas khẽ cong môi, nhanh chóng theo nhịp bước đi vội vã của Yến Lâu.
Các nhân vật khác thì không rõ, nhưng bốn người phụ nữ trong gia tộc Brown chắc chắn phải có Tiên Hoa trong tay, Hương Thảo của phu nhân Anna đã bị mang đi, vậy của những người khác chắc vẫn còn giữ lại trong phòng.
Yến Lâu tìm thấy căn phòng của Eleanor, con gái của phu nhân Bertha, phát hiện có hai người ở trong đó.
Một người là Eleanor, cô là trưởng nữ của gia tộc Brown, là con duy nhất của phu nhân Bertha, lẽ ra cô phải là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất, nhưng vì sự tồn tại của Barrow, địa vị của cô và mẹ cô bị đe dọa.
Người phụ nữ còn lại là Flora, cô là em họ của Eleanor, là cháu gái của phu nhân Bertha. Anh trai của phu nhân Bertha – ông Baker, đã mất cách đây hai năm, cháu trai của ông – Bin, là một kẻ vô tích sự, gia tộc Baker nhanh chóng sa sút, đây là một trong những nguyên nhân khiến địa vị của phu nhân Bertha bị lung lay.
“Chú rất hài lòng với Jaster.” Flora nói: “Gia tộc Thompson mấy năm gần đây phát triển rất tốt, bản thân Jaster cũng có năng lực, ông chú có ý định kết thông gia với nhà Thompson. Anna luôn muốn chọn người tốt cho Elsa, nếu như chị không muốn thì chú nhất định sẽ đổi người thành Elsa.”
“Chị biết rồi, Flora.” Eleanor buồn bã nói: “Chị biết chị không có lựa chọn nào khác, cha thiên vị bọn họ, chị phải đấu tranh vì mẹ và các em, chị chỉ… thấy hơi hối hận.”
“Chị.” Flora dịu giọng điệu của mình: “Tại sao chị không hỏi anh Byron ý anh ấy thế nào?”
Eleanor cười khổ: “Chị thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích chị. Chị không dám nói chuyện với anh ấy, chỉ có mấy lần gặp gỡ có lẽ không gây ấn tượng với anh ấy chút nào, vậy chị hỏi anh ấy thế nào đây? Dù có hỏi, chị cũng biết kết quả rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã đến gần, Yến Lâu kéo Nicholas đi nấp.
Người hầu thông báo cho hai người họ đến sảnh tiệc, Eleanor và Flora nhanh chóng rời đi cùng họ.
Sau khi mọi người rời đi, Yến Lâu và Nicholas đẩy cửa đi vào.
Khuê phòng thiếu nữ giàu có mà vắng vẻ, giống như hoàn cảnh của Eleanor ở nhà Brown, bề ngoài sang trọng nhưng thực chất chỉ có họ mới biết được nỗi cay đắng bên trong.
Thiên Điểu được Eleanor đặt trên chiếc gối cạnh giường, chiếc váy màu cam lộng lẫy càng làm nổi bật con búp bê.
Cô trèo lên cột giường, trịch thượng nhìn Yến Lâu, cười hì hì nói: “A, cuối cùng cũng đến rồi! Tôi còn tưởng người kế vị mới là kẻ hèn nhát, nên hoàn toàn không dám đến tìm chúng tôi!”
Yến Lâu mỉm cười, không chỉ cậu đến mà cha của cô cũng đến để đánh cái mông cô, vậy tôi hỏi cô có sợ không?
Trong phòng không chỉ có Thiên Điểu mà còn có Hoa Thủy Tiên do Flora để lại.
Hoa Thủy Tiên đứng trên ngọn đèn nhỏ trên bàn cạnh giường, trông như một cô gái nhỏ yếu mềm, nhưng mở miệng ra lại như một con quỷ nhỏ hung ác: “Này, tên lùn kia! Cậu có thể bắt chúng tôi sao? Nếu cậu còn không bắt được chúng tôi, thì cậu sẽ chết ở chỗ này, chết thê thảm luôn đấy, tôi hứa!”
Yến Lâu hít thở sâu, mỉm cười: “Cô vừa… gọi tôi là gì?”
Thiên Điểu cười hì hì bay qua đầu cậu, lớn tiếng lặp lại: “Tên lùn! Cậu nhất định là lùn nhất trong số những người kế thừa… Hì hì, còn xấu xí nữa!”
Yến Lâu ngẩng đầu nhìn hai con nhóc đang không ngừng khiêu khích mình, cười hơi dữ tợn.