Cô ấy bình ổn lại nhịp tim, ló đầu nhìn ra bên ngoài, trên hành lang tối đen như mực không thấy được bóng người, cũng không có ma quỷ nào đuổi theo.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa phòng rồi dựa vào tường ngồi xuống.
Đây là một phòng ngủ, có lẽ chưa từng được sử dụng, đồ vật rất ít, hơn nữa còn bị phủ lên một lớp bụi.
Sau khi cô gái đeo kính bình tĩnh lại thì bắt đầu đi tìm manh mối, mặc dù game sinh tồn nguy hiểm nhưng sẽ luôn để lại những manh mối để bọn họ hiểu rõ nguyên nhân hậu quả từ đó có thể tìm ra chìa khóa hoặc cách thức qua cửa.
Trên giường, trong tủ đầu giường trống không, cô gái đeo kính đi về phía tủ quần áo còn lại.
Cô ấy kéo cánh cửa tủ ra, tầng trên cùng của tủ quần áo có một con rối bằng nhựa cao khoảng ba mươi, bốn mươi cm, nó mặc đồ ngủ và đi dép lê, trông giống như một người đàn ông trưởng thành.
Cô gái đeo kính cảm thấy khó chịu vì con búp bê quá giống người thật, đặc biệt là con ngươi pha lê kia, giống như đang nhìn chằm chằm cô ấy.
Đáy lòng cô ấy có chút sợ, nhưng lại không muốn bỏ qua manh mối quan trọng nên đã nén sợ hãi và đưa tay về phía con rối.
Vừa chạm tay vào người nó thì cô ấy đã rụt tay lại như bị điện giật, con rối lạnh như một tảng băng, lạnh đến mức đầu ngón tay đau nhức.
Con rối này quá kỳ quái, cô gái đeo kính không dám chạm vào lần nữa, cô ấy đang định đóng tủ quần áo vào thì chiếc đèn trên đỉnh đầu đột nhiên “rẹt rẹt” rồi trở nên lập lòe.
Trong ánh đèn chớp tắt, cô ấy đột nhiên phát hiện con rối đã thay đổi, nó đứng dậy và trên mặt hiện ra một nụ cười quái dị.
Cô gái đeo kính đóng sầm cửa tủ quần áo lại, “rầm” một tiếng, một chiếc đao xé toạc tấm ván cửa tủ quần áo mỏng manh, mũi đao bén nhọn chỉ cách cô ấy vài cm.
Mũi đao bị thu lại, một con mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhìn vào cô ấy từ trong vết nứt vừa bị chém toạc ra kia.
“A ——”, cô gái đeo kính hét lên và xông ra cửa, nhưng khi mở cửa thì cô ấy phát hiện mình đã khóa lại rồi.
Cô ấy cuồng cuồng hoảng loạn mở khóa, tấm ván cửa tủ quần áo mỏng manh đằng sau đã bị chém thành từng mảnh và rơi hết xuống mặt đất.
Con rối từ trong tủ nhảy ra, thân hình nhỏ bé kéo theo một chiếc đao lớn nặng trịch, mũi đao cọ vào mặt đất phát ra tiếng ken két chói tai.
Cô gái đeo kính lo lắng đến mức hai tay run rẩy, liều mạng vặn nắm cửa, sau một hồi tay chân luống cuống thì cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Cô ấy vừa lộ ra một chút vui mừng thì tiếng gió rít đã bay xoẹt qua đầu, một chiếc đao lớn đã cắm vào trong chiếc cửa gỗ.
Vẻ mặt cô gái đeo kính trắng bệch nhìn con rối đang nhếch mép cười, mở cửa lảo đảo chạy vào hành lang tối đen, âm thanh chói tai của chiếc đao cọ xuống mặt đất cứ theo sau lưng như hình với bóng.
Bên kia, bụng bia và bím tóc nhỏ đều chú ý tới ảo cảnh khi mở cửa, từ đó, cả hai người đều đã nắm bắt được thông tin quan trọng, gác xép.
Vì vậy sau một hồi chạy loạn trong bóng đêm thì cả hai đã gặp nhau ở trước cửa gác xép.
Bụng bia vui vẻ vỗ chiếc bụng to, lịch sự nói: “Ôi chao, tiểu Tề, cậu vào trước đi?”
Bím tóc nhỏ cười một nụ cười giả tạo, “Không cần không cần, chú cứ vào trước đi!”
Yến Lâu cũng từ từ đi cùng lên xem tình hình với gương mặt đầy vẻ hứng thú, cậu nhìn màn biểu diễn của hai người họ, cảm thấy bây giờ hẳn nên có chút hạt dưa, bỏng ngô, coca cola đá, mặc dù vui nhưng không thể hiện được đẳng cấp, vậy một ly rượu vang đỏ cũng không tệ!
Đáng tiếc bên cạnh cậu, một là quản gia thỏ mặt trẻ con, một là sát thủ lạnh lùng mặt không cảm xúc, không có ai có thể mang lại niềm vui cả.
Yến Lâu ung dung nghĩ, cậu nên mang Đường Cát theo, ít nhất thì khi xem phim cũng có người đưa cho đồ ăn vặt.
Hai người ở cửa gác xép càu nhàu một hồi lâu, Đa Đa đợi ở bên trong không kiên nhẫn được nữa, nó tự mình mở cửa, nở một nụ cười u ám với hai người đang há hốc mồm, “Đến chơi trốn tìm với tôi đi, bắt được ai thì người đó sẽ biến thành con rối và ở lại đây với chúng tôi!”
Bụng bia đẩy bím tóc nhỏ về phía trước, quay đầu chạy xuống cầu thang.
“CMN!” Bím tóc nhỏ tức giận gầm lên, khi Đa Đa bổ nhào tới thì lăn khỏi chỗ rồi lại trở mình lăn lông lốc xuống dưới lầu.
Cậu bé bị đập đến nỗi mắt nổ đom đóm mà bò dậy, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Đa Đa đã đuổi theo bụng bia.
Bím tóc nhỏ vừa cười trên nỗi đau của người khác vừa quay người chạy lên gác xép.
Cửa gác xép không đóng, mắt thấy bím tóc nhỏ sắp chạy vào đó, Yến Lâu ở bên cạnh kéo cửa 1 phát, ấn khóa và khóa cửa lại.
Bím tóc nhỏ: “…”
Yến Lâu lắc đầu và nói với giọng điệu ân cần của bậc cha anh: “Nên tập cho trẻ con thói quen tiện tay đóng cửa, đợi lát nữa tôi sẽ tận tình dạy dỗ nó.”
Bím tóc bị gác xép từ chối ở ngoài cửa vẫn không nản lòng, cậu bé lấy một sợi dây thép từ trong túi ra và bắt đầu cạy khóa.
Điều này cho thấy tầm quan trọng của việc thành thạo một kỹ năng, ít nhất khi boss lén chơi ngáng chân thì bạn vẫn có thể lách được.
Yến Lâu có chút không vui khi mình thất bại, cậu đi theo đằng sau bím tóc nhỏ vào gác xép.
Gác xép âm u chật chội, khung cửa thấp hơn bình thường, bím tóc nhỏ phải cúi thấp đầu mới có thể đi vào, Yến Lâu… Cậu thuận lợi đi vào và đồng thời cảm thấy càng thêm không vui.
Trong gác xép rất ít đồ đạc, chỉ có một chiếc giường nhỏ và một cái tủ còn có vài đồ vật linh tinh, bím tóc nhỏ nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi một lần nhưng không tìm thấy chìa khóa mà cậu bé muốn.
Lúc này Yến Lâu mới hài lòng gật đầu, xem ra Đa Đa cũng không ngốc, biết mang theo những đồ vật quý giá bên mình.
Bím tóc sợ Đa Đa sẽ trở về gác xép, nên sau khi tìm kiếm không có kết quả thì lập tức rời đi, kết quả vừa mới xuống lầu đã đụng phải hai con rối, cậu bé lập tức bị chúng giơ đao đuổi giết.
Yến Lâu ghi nhận thái độ làm việc và sự tích cực của nhân viên, vì vậy thong thả đi tìm một người khác để quan sát tình hình.
Không biết người đàn ông cường tráng may mắn hay bất hạnh nữa, hắn đấu đá lung tung chạy một vòng trong bóng đêm, vậy mà lại trở về phòng khách có chiếc lò đang cháy, sau đó bị Dương Dương chờ ở đấy đã lâu tóm được.
“Bắt được anh rồi, anh phải chơi với tôi đấy!”
Cả người hắn đổ mồ hôi lạnh, muốn bỏ chạy, nhưng Dương Dương nhanh hơn, một chốc đã chặn ngay trước mặt hắn.
“Không được chạy! Phải chơi với tôi!”
Người đàn ông cường tráng căng thẳng nhìn nó, “Chơi, chơi gì?”
Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ “Chơi trốn tìm đi! Anh trốn ở trong phòng khách sau đó tôi sẽ đến tìm anh!”
Thấy nó còn có thể câu thông được, người đàn ông cường tráng ra sức chuyển động bộ não tràn đầy cơ bắp của mình, nói: “Vậy cậu quay mặt đi chỗ khác, tôi sẽ đi trốn.”
Dương Dương vui vẻ xoay người, lấy hai tay bịt đôi mắt của mình lại và bắt đầu đếm số.
Giọng của đứa trẻ vừa non nớt vừa khàn khàn yếu ớt vang vọng trong căn phòng trống trải, khiến cho căn nhà ma này càng thêm chút mùi vị u ám.
Người đàn ông cường tráng quay người bỏ chạy, không có chút chột dạ nào khi lừa dối trẻ con cả.
Đợi Dương Dương cao hứng bừng bừng đếm xong, chỉ còn lại một mình nó trong phòng khách trống không.
Yến Lâu đứng ở trên cầu thang nhìn thấy hết tất cả mọi việc, sau khi xem xong, cậu sờ cằm, nói: “Sao lại có thể lừa dối trẻ con chứ? Để trẻ con lại một mình không tốt chút nào hết, 9, bảo con rối đuổi hắn trở lại.”
Kill-9 nhận lệnh rồi đi tìm đám rối đang đuổi giết người chơi, vì vậy người đàn ông cường tráng vừa chạy chưa được bao xa thì đã gặp phải một con rối mang theo một chiếc đao, hắn kinh hãi bị đuổi trở lại phòng khách.
Một bóng ma cháy xém đột nhiên nhảy ra, suýt chút nữa thì dọa bay trái tim nhỏ bé của người đàn ông cường tráng.
“Ha! Tôi bắt được anh rồi, đến phiên anh bắt tôi!”
Người đàn ông cường tráng kiên cường giật giật khóe miệng, nói: “Vậy cậu trốn đi, tôi đi tìm cậu.”
“Được!”
Đợi Dương Dương vừa đi, người đàn ông cường tráng lại bỏ chạy lần nữa, chỉ là chưa đến hai phút sau đã bị con rối đuổi trở về.
Sau khi thử vài lần thì người đàn ông cường tráng cam chịu, hắn không chạy nữa, mặc dù tiểu quỷ này nhìn có vẻ dọa người nhưng rất biết đạo lý, vẫn luôn không tấn công hắn, chờ ở đây nói không chừng sẽ an toàn hơn.
Trong đội ngũ người chơi chỉ còn lại một người cuối cùng đó là người phụ nữ tóc dài nho nhã yếu ớt.
Trong bóng tối, người phụ nữ tóc dài lần mò theo vách tường và tiến về phía trước, vừa đi vừa khóc thút thít, vốn dĩ căn nhà đã âm u, nay lại có tiếng khóc ai oán của người phụ nữ nữa thì cảm giác lại càng làm cho người ta khiếp sợ hơn.
Khi Yến Lâu tìm đến đây thì nghi hoặc một lúc, phó bản này có bố trí cả tiếng khóc phụ nữ à?
Chờ sau khi làm rõ tình hình, cậu mới cảm thấy người phụ nữ này đúng là một nhân tài, nên bắt cô ta đi phối âm cùng với phó bản ma ám, cô ta khóc còn dọa người hơn cả quỷ nữa kìa!
Mặc dù người phụ nữ này khóc rất khủng bố nhưng vận may của cô ta không tồi, đi mãi đi mãi liền bị thu hút bởi ánh đèn sáng.
Cô ta ngạc nhiên tìm đến căn phòng đó, chính là nơi mà trước đây cô gái đeo kính đã dừng lại. Con búp bê ở đây đã đuổi theo cô ấy cho nên trong phòng rất an toàn, người phụ nữ tóc dài thuận lợi phát hiện một tờ giấy từ trong tủ quần áo, sau khi đọc xong trên mặt cô hiện lên sự kinh ngạc đến vui mừng.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết: Đồ vật thứ hai cần để người chết sống lại là máu bùn của rễ cây hoa hồng.
Mặc dù không hiểu ý nghĩa của những gì viết trên giấy nhưng người phụ nữ tóc dài chắc chắn rằng mình đã tìm được manh mối quan trọng, nói không chừng đợi khi tập hợp đủ những manh mối khác là có thể qua cửa.
Cô ta quên mất sợ hãi, cũng không còn khóc nức nở nữa mà chạy khắp nơi để đi tìm những người khác.
Chẳng mấy chốc cô ta đã may mắn lần nữa gặp được người chơi, chính là bím tóc nhỏ đang bị con rối đuổi giết.
Phía sau cậu bé có một vết thương do bị đao chém, máu tươi vương vãi khắp hành lang mà con rối vẫn đang đuổi cậu bé đến cùng.
Ban đầu, người phụ nữ tóc dài không nhìn thấy con rối ở đằng sau cho nên đã vui vẻ vẫy tay định gọi cậu bé.
Bím tóc nhỏ vội nói: “Chạy mau! Đừng nhìn nữa, có quỷ kìa!”
Người phụ nữ tóc dài đột nhiên hét lên một tiếng, nhanh chóng xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn bím tóc nhỏ bị thương rất nhiều. Đối mặt với việc chạy trối chết, cái gì mà nho nhã yếu ớt, cái gì mà chủ nghĩa nhân đạo giúp đỡ, tất cả đều không quan trọng bằng việc bảo vệ mạng sống.
Khi hai người đang chạy cố thoát thân, ngoại trừ người đàn ông cường tráng đang bị mắc kẹt trong phòng khách ra thì hai người còn lại cũng đã có phát hiện.
Lúc ban đầu, bụng bia đẩy bím tóc nhỏ ra để chắn quái, kết quả là Đa Đa bỏ qua bím tóc nhỏ và chạy thẳng về phía ông ta, bụng bia hời hợt tập luyện nên cả người toàn mỡ, chưa chạy được bao lâu thì đã bị Đa Đa bắt được.
Con rối u ám nằm nhoài trên cổ ông ta, nhẹ nhàng như không chút trọng lượng nhưng cảm giác tồn tại của nó lại rất rõ ràng.
Bụng bia cảm thấy vùng da bị Đa Đa chạm vào trở nên cứng ngắc, tựa như hơi thở lạnh lẽo đã xuyên thấu vào tận xương tủy, hơn nữa vẫn đang không ngừng tràn ra bên ngoài.
Đa Đa kề sát vào cổ của ông ta, đầy ác ý nói: “Ông phải chạy nhanh lên, đợi khi ông hoàn toàn biến thành con rối thì phải ở lại với chúng tôi mãi mãi đó!”
Ông ta bị dọa đến mức trở mình bò dậy, Đa Đa đã không thấy đâu, ông ta đưa tay sờ lên cổ của mình, lạnh lẽo cứng ngắc, không có cảm giác mềm mại của da người mà trái lại giống như một lớp vỏ nhựa chất lượng kém.
Bụng bia hoảng sợ, boss đã nguyền rủa, ông ta sắp trở thành con rối rồi.
Đầu bụng bia đầy mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ cảm nhận tốc độ biến hóa, ông ta dự tính rằng mình có thể sống thêm được một, hai giờ, chỉ cần chạy ra trước lúc đó là được!
Bụng bia vừa an ủi mình, vừa sốc lại tinh thần để đi tìm manh mối.
Anh ta bị Đa Đa đuổi theo chạy đến tầng hai, bên cạnh chính là phòng làm việc.
Bụng bia khẩn trương tìm kiếm manh mối, sách trên giá sách bị vứt khắp nơi nhưng ông ta không hề để ý đến chúng, tử thần đang đuổi theo đằng sau, bụng bia chỉ muốn nhanh chóng tìm được cách trốn thoát.
Cuối cùng, nỗ lực đều được đền đáp, ông ta tìm thấy một mảnh giấy được giấu ở một góc của giá sách.
Trên tờ giấy viết: Đồ vật thứ nhất cần để người chết sống lại là tro cốt của người chết.
Bụng bia nở nụ cười, xem như đã tìm được manh mối nhưng ông ta vừa vui mừng chưa được nửa phút thì có một con rối vác theo một thanh đao lớn đứng chặn ở cửa phòng làm việc, hơn nữa nó còn vừa cười nham hiểm vừa giơ chiếc đao về phía ông ta.