Beta: Hạ Y
_________
“Rầm!”
Yến Lâu rơi vào bãi cỏ ven hồ, vệt nước trên người nhanh chóng bốc hơi.
Cậu sờ lên cái tai đã nóng rực của mình, lén lút liếc nhìn Nicholas, sau khi bị đối phương nhìn lại thì lập tức nhìn đi chỗ khác, một lát sau cậu mới nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ đến đây từ lúc nào?”
Nicholas nói: “Vừa mới đến.”
“Ừm… búp bê đâu?”
Nicholas nhíu mày, bản thân y đã đứng ở chỗ này mà cậu còn muốn con búp bê kia làm cái gì?
Yến Lâu bị y nhìn đến không dám nhìn lại, cậu không tự chủ được lại nhớ lại nụ hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn mấy phút trước, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước vừa chạm đã tách ra, chỉ có sóng nước nhẹ nhàng tản ra, mang theo sự mát mẻ của hồ nước và cả sự ấm áp trên môi cậu nữa.
Ôi… Không được, không thể nghĩ nữa, cậu sắp bốc cháy rồi!
Cậu đột nhiên xoay người ngồi xuống mặt cỏ, vì dời sự chú ý mà cậu còn lấy những viên đá vừa nhặt được từ trong không gian ra, cẩn thận quan sát từng viên từng viên một như thể muốn bắt cả mười tám đời tổ tông của chúng lại vậy.
Nicholas có chút bất đắc dĩ: Sao lại thẹn thùng như vậy cơ chứ?
Rõ ràng trước đây cậu không như vậy, y nhớ rõ là lúc trước người này có thể mặt không đổi sắc nịnh hót y, nói đến mức y đỏ cả mặt.
Kết quả hiện tại y lớn mật, người hơi một tí đỏ mặt xấu hổ lại biến thành Yến Lâu.
“Em có muốn ăn cá không?” Nicholas buồn cười hỏi: “Ta đi bắt cho em nhé?”
Yến Lâu qua loa gật đầu, chờ người ta đi rồi thì cậu mới nhớ tới chiến tích lần trước của mình, cậu cũng không muốn ăn cá đen sì sì đâu!
Có điều nếu là bệ hạ nướng… vậy, vậy ăn mấy con cũng không sao.
Chỉ qua mấy phút, Nicholas đã bắt lên một con cá bạc to béo, đồng thời lấy một bộ đồ làm bếp đầy đủ dao kéo xoong nồi ra.
Yến Lâu hơi kinh ngạc nói: “Bệ hạ đi đâu cũng mang cái này ư?”
“Không phải.” Nicholas ho nhẹ một tiếng: “Ta về Vương Cung một chuyến để mang nó đến.”
Đương nhiên, sau khi y về Vương Cung cũng không chỉ mang theo một bộ đồ làm bếp mà còn tìm bếp trưởng học nấu canh cá cấp tốc nữa kìa.
Loại cá bạc này là món ngon nổi tiếng của Thế giới Ma Thuật, quan trọng nhất là chất thịt của bản thân nó đã rất ngon rồi, chế biến sẽ dễ dàng hơn, vậy nên y mới dám vừa học xong đã làm luôn.
Đầu tiên Nicholas cắt cá thành từng lát mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua được, y lấy ra một đĩa nhỏ nước chấm rồi đưa lát cá sống cho Yến Lâu, cười nói: “Em nếm thử xem?”
Yến Lâu gắp một lát cá sống, chấm nước tương, thịt cá này đàn hồi nhưng lại mềm mại, cực kì ngon miệng, lại có nước tương mà bếp trưởng tỉ mỉ pha chế nên Yến Lâu vừa ăn một miếng đã thỏa mãn đến nheo mắt lại: “Ngon quá!”
“Canh cá cũng đơn giản, em chờ một chút.” Nicholas nói.
“Được!” Yến Lâu đặc biệt ngoan ngoãn ôm cái đĩa, ngồi xổm bên cạnh, vừa ăn lát cá sống vừa xem Nicholas nấu canh cá.
Thịt cá trắng nõn trơn mềm, nước sôi nấu mấy phút thì ngay cả xương cũng đã không thấy, toàn bộ hòa tan trong nước canh thơm ngon đặc sánh.
Nicholas múc một ít ra bát cho cậu rồi thấp thỏm nói: “Em thử xem thế nào?”
Canh cá còn nóng, Yến Lâu thổi hai lần rồi húp một hớp lớn, hương vị tươi ngon từ đầu lưỡi truyền thẳng vào trong dạ dày, không chỉ tươi ngon mà còn ấm áp, cực kì thoải mái.
Yến Lâu uống một hơi hết bát canh, sau đó cậu thực lòng khen ngợi nói: “Bệ hạ thật là lợi hại, uống ngon quá!”
Nicholas lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bệ hạ tự tay xuống bếp, Yến Lâu cảm thấy chuyện này rất đáng giá kỷ niệm, cậu suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới Thành chủ Soy đã từng tặng cho cậu vài hũ rượu ngon.
Cậu lấy rượu từ trong một góc không gian và hai chén rượu sứ trắng ra.
Loại rượu mà Thành chủ Soy dùng làm quà tặng đương nhiên không phải là loại bình thường, đây là loại rượu lâu năm mà người ủ rượu nổi tiếng thành Angos đã ủ từ nhiều năm, màu rượu vàng óng trong trẻo, vừa mở vò mà hương rượu đã nồng đậm đến mức khiến người ngửi cũng thấy ngà ngà say.
Yến Lâu rót đầy rượu vào hai chén, sau đó cậu đưa một chén cho Nicholas: “Không có thứ gì xứng với canh mà bệ hạ làm cả, chỉ có thể uống tạm hai chén rượu mà thôi.”
Nicholas nhận chén rượu này, y nhìn Yến Lâu một chút rồi mới chần chừ uống một hơi cạn sạch.
Yến Lâu vừa mới nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy chén của Nicholas rỗng tuếch, cậu ngẩn ra, tửu lượng của bệ hạ tốt như vậy sao?
“Bệ hạ.” Yến Lâu đối diện với ánh mắt hơi chếnh choáng của Nicholas, cậu chần chừ nói: “Anh có…” Ổn không?
Nicholas chậm rãi nháy mắt mấy cái, y chậm rì rì nói: “A, hơi cay, còn hơi… mệt nữa.”
Yến Lâu trơ mắt nhìn y mơ hồ một hồi rồi ngã thẳng tắp xuống mặt cỏ phía sau.
Cậu cuống quýt bỏ chén rượu xuống rồi giơ tay đỡ lấy đầu của Nicholas: “Bệ hạ?”
Có lẽ Nicholas đã thực sự uống say, Yến Lâu gọi mãi cũng không thấy y có phản ứng gì, gò má ửng đỏ nằm trong lồng ngực của cậu, hơi thở đều đặn như đã ngủ thiếp đi.
Yến Lâu hơi chột dạ, cậu thật không biết Nicholas không uống được rượu mà!
Nếu cậu biết, cậu, cậu nhất định…
Yến Lâu cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say yên lặng của Nicholas, gương mặt đẹp trai lạnh lùng hơi hồng lên, dáng vẻ lúc nhắm mắt còn có chút ngoan ngoãn khiến cậu nhìn mà tim đập thình thịch!
Được rồi, cậu nhất định sẽ khuyên bệ hạ uống chậm một chút.
Yến Lâu giơ lên một tay che mặt, mấy phút sau lại xòe ngón tay ra, từ trong khe hở nhìn lén Nicholas, nhìn từ gương mặt đẹp trai đến đôi môi đỏ rực.
Cậu nhớ tới nụ hôn ngắn ngủi dưới đáy nước kia, môi Nicholas hình như rất mềm…
Yến Lâu nhanh chóng khép tay lại, trước mắt trở nên tối đen.
Mấy giây sau cậu lại không nhịn được xòe tay ra, lén lén lút lút nhìn chằm chằm vào Nicholas.
Cậu có thể lén lút hôn một cái được không nhỉ, lúc trước, lúc trước cậu cũng không cảm nhận được… Hơn nữa, bệ hạ cũng lén hôn cậu rồi, cậu hôn lại một cái cũng không, không quá đáng đâu đúng không?
Yến Lâu tìm lý do một hồi, rốt cục mới dám lấy dũng khí tới gần Nicholas một chút.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Nicholas, lông mày y hơi nhíu lại.
Môi Yến Lâu rất lạnh, mang theo chút do dự cọ nhẹ lên môi Nicholas, hơi ấm trên môi Nicholas nhanh chóng truyền sang cho cậu.
Một chút ấm áp đó lan tràn từ môi đến trên mặt, Yến Lâu chột dạ muốn lui lại nhưng phần gáy đột nhiên bị một bàn tay ấm áp đè lại không cho cậu rời đi, còn muốn kéo cậu về nữa.
Cậu nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của Nicholas mang theo ý cười và sự nuông chiều rất rõ ràng: “Lại muốn chạy à?”
Cảm giác ấm áp trên môi cực kỳ rõ ràng, Yến Lâu mở to mắt, cậu cảm thấy tiếng tim đập của mình như muốn phá tan màng nhĩ của mình vậy.
Qua một hồi lâu cậu mới được thả ra, Yến Lâu che gương mặt đang đỏ tới mang tai lại rồi nói: “Bệ hạ không say ư?”
Nicholas cười khẽ rồi xoa xoa hai bên thái dương, y nói: “Say rồi, đầu ta vẫn còn choáng váng này!”
Có điều với thực lực và thể chất của y thì kịch kim cũng chỉ có thể choáng váng một hai phút mà thôi, nhưng vất vả lắm Yến Lâu mới muốn chủ động một lần thì sao y có thể buông tha chuyện tốt như vậy được chứ?
Nicholas vừa mới ngồi dậy thì thân hình lại không ổn định, nhoáng lên một cái rồi lại đè Yến Lâu xuống.
Yến Lâu cảm nhận được trọng lượng trên người và mùi hương lạnh lẽo hỗn hợp với mùi cỏ xanh, cậu căng thẳng đến mức nói cũng nói không rõ: “Bệ bệ hạ, anh… anh là cố ý đúng không?”
Nicholas cúi đầu cười một tiếng, “Ừ, ta cố ý đó.”
Yến Lâu buồn bực: “Anh… lại học những thứ này từ đâu thế?”
Cậu cảm thấy mình càng ngày càng không chống đỡ được nữa, làm sao bây giờ?
Nicholas nói: “Có lẽ là cái tên to mồm Trác Vũ Sanh kia nói ra ngoài nên lần này đến tổng bộ có rất nhiều người đều đến chúc phúc cho ta, còn có người tốt bụng đến truyền kinh nghiệm cho ta nữa.”
Chính y cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Yến Lâu buồn bực, mấy người đó là ai thế này? Tại sao có thể dạy hư bệ hạ như vậy cơ chứ!
Có dạy hư hay không thì không biết, nhưng ít nhất thì Nicholas cũng thu hoạch kha khá, hơn nữa năng lực học tập của y cực kì đáng sợ, rất nhanh đã có thể học đi đôi với hành rồi!
Nicholas cúi đầu sát vào cậu rồi nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
Mặt Yến Lâu đỏ bừng lên chỉ trong nháy mắt, thích, thích cái gì? Cậu không biết cái gì hết!
“Ò ó o!”
Một con gà trống màu lông sặc sỡ thong thả bước ra từ trong bụi cỏ, cái đuôi to năm màu rực rỡ tỏa ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Cùng một cảnh tượng, kỳ lân bị hai tên cẩu nam nam cay con mắt này dọa sợ đến mức rơi cả trái cây, con gà trống này thì xù lông cả người lên, khí thế hùng hổ, ánh mắt hung dữ định xông lên mổ cho hai người họ một cái.
Yến Lâu:!!!
Nicholas: … Biết ngay mà, may mà lần này ta nhanh nhẹn!
Yến Lâu nhìn chằm chằm vào hai cái đùi gà to khỏe của gà trống, cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi nhỏ giọng nói: “Nó béo ghê!”
“Gà quay, gà rán, gà nướng, gà luộc…” Yến Lâu thì thầm trong miệng, hai mắt hơi sáng lên, chờ đợi nhìn về phía Nicholas.
Nicholas trầm mặc chốc lát rồi giơ tay che mắt cậu, xoay mặt cậu sang hướng khác: “Đừng có nghĩ, ta không biết làm đâu.”
Yến Lâu kinh ngạc nhìn y, sao đột nhiên lại không biết làm?
Nicholas bất đắc dĩ nói: “Ta vốn không biết làm mà, canh cá kia là ta vừa mới học đấy… Lúc về ta sẽ tiếp tục học, chờ lần sau ra ngoài em muốn ăn cái gì ta sẽ làm cho em ăn được không?”
Yến Lâu cảm động vì sự chu đáo của y, cậu mím môi muốn nói gì đó nhưng bên cạnh còn có một con gà trống phá hoại bầu không khí cứ liên tục kêu to, cử chỉ thần thái phi thường hung hăng.
Cậu âm u nhìn con gà trống đang xù lông kia rồi nói với Nicholas: “Tôi vẫn thấy nó béo lắm, hay là mang về đi, không phải Vương Cung có một đầu bếp U Linh sao?”
Nicholas hiểu ý giơ tay đập ngất nó, gà trống còn chưa huênh hoang được một phút thì đã thành công tắt thở.
Hai người mang gà về di chỉ cũ của Vương Cung, còn chưa tìm được đầu bếp U Linh thì đã nhìn thấy Andrea và Erwin trước.
Hai người đứng bên bức tường đá xanh, Erwin dựa lưng vào tường đá, mũ giáp đã bị tháo xuống để lộ ra một gương mặt trẻ tuổi đẹp trai. Lúc này chàng đang đỏ cả mặt dựa vào tường, bị Andrea giơ tay chặn lại trong một góc tường, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, thân hình cao lớn tỏa ra hơi thở nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.
Yến Lâu: … Này con mẹ nó, đúng là vạn vạn không ngờ tới mà!
Andrea nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, buông tha Kỵ Sĩ Trưởng đáng thương đã sắp chui vào trong khe nứt đến nơi.
Cô cười chào hỏi hai người, không có một chút lúng túng và ngượng ngùng khi bị bắt gặp nào cả: “Hai vị trở về rồi ư?”
“Đúng vậy.” Yến Lâu nói giảm nói tránh: “Chỗ hai người, náo nhiệt nhỉ?”
Andrea cười híp mắt nói: “Tàm tạm thôi! Erwin cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ thẹn thùng, ta chờ chàng ấy chủ động một chút mà chờ mấy trăm năm luôn, cuối cùng phát hiện ta chủ động thì tốt hơn!”
Erwin rầu rĩ cúi đầu, không dám nói lời nào.
Yến Lâu hoàn toàn cạn lời.
Nicholas nhìn Yến Lâu một chút, sau đó y tán đồng gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
Yến Lâu: …?