Beta: Hạ Y
_________
Tina nhắm chặt hai mắt, yên tĩnh nằm trên chiếc giường nhỏ, dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn đáng yêu y như lúc trước.
Kelly mở to mắt hỏi: “Các cậu nói trước đây không lâu các cậu đã tiến vào giấc mơ của Bé Lớn ư?”
Đường Ngọc Thư nói: “Chúng tôi cũng không xác định được đó có phải là giấc mơ không nữa, nhưng những gì chúng tôi thấy đều khớp với những điều cô kể trước đây, khẳng định có quan hệ với tình hình bây giờ của Tina.”
Tề Kỳ gật đầu, cậu ta thấy thương cho cô bé con đang hôn mê bất tỉnh: “Vậy nên xin cô nghĩ kĩ lại đi, người nhà cô có biết người nào tên là Betty không?”
“Betty, Betty…” Kelly cau mày suy tư một hồi lâu rồi hơi lo lắng lắc đầu: “Không, chúng tôi không quen biết người này, thế nhưng… hình như tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.”
Nhìn dáng vẻ nóng nảy của cô, Tề Kỳ động viên: “Cô đừng sốt ruột, từ từ suy nghĩ, hay là chờ chồng cô trở về cô hỏi anh ấy một chút thử xem?”
Kelly bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cô đột nhiên nhớ tới mình đãi khách không chu đáo nên đứng dậy nói: “Xem này, tôi vô ý quá! Tôi nên rót cho các cậu một ly nước nóng mới đúng, còn quần áo của các cậu nữa, các cậu có thể tắm ở đây, tôi sẽ lấy quần áo của Bach cho các cậu đổi.”
Họ muốn từ chối, nhưng thấy mình dáng vẻ chật vật, cả người bùn lầy thì chỉ có thể lúng túng nói cám ơn với Kelly.
Tề Kỳ và Tần Trạch Giang chen nhau trong phòng tắm, diện tích không quá lớn nên hai người chỉ xoay người cũng khó khăn.
Tề Kỳ vừa xoa xoa bọt trắng trên đầu vừa nhỏ giọng càu nhàu: “Sao anh cứ nhất định phải chui vào thế, to cao như vậy, chiếm diện tích quá đi mất!”
Tần Trạch Giang giơ tay kéo đầu cậu ta lại rồi xoa loạn lên, sau đó vuốt bọt trắng trên đầu cậu ta thành hình sừng dê khiến cho Tề Kỳ tức giận đến mức dùng bọt xà phòng bôi vào mặt anh ta.
“Sao anh trẻ con thế hả?” Tề Kỳ tức giận nói.
Tần Trạch Giang hơi cong môi: “Em cũng thế còn gì.”
“Hừ!” Tề Kỳ khó chịu hừ hừ nói: “Chờ em tìm được cậu thì sẽ bảo cậu đánh cho anh một trận!”
Tần Trạch Giang nhíu mày, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nếu như thật sự gặp được Yến Lâu thì có tính là ra mắt bố mẹ hai bên không nhỉ, có vẻ như vị phụ huynh này khá lợi hại đó!
Nghĩ tới đây, Tần Trạch Giang không nhịn được mà thấy sầu lo, anh ta sợ là mình sẽ bị đánh gãy chân mất!
Hai người vừa mới lau tóc đi ra buồng tắm thì chợt nghe Kelly dưới lầu hô to một tiếng: “A! Tôi nhớ ra rồi!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.
Kelly mừng rỡ nói: “Tôi nhớ ra Betty là ai rồi!”
“Ai?”
Kelly hơi chần chừ đi đến bên giường Tina rồi nhấc chăn lên, từ trong khuỷu tay của Tina ôm ra một con búp bê cao chừng ba mươi, bốn mươi centimet. Con búp bê này cũng mang dáng vẻ của một cô bé, mặc váy công chúa bồng xòe màu kẹo ngọt, tóc buộc hai bên, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, trông cứ như là Tina bản thu nhỏ vậy.
“Đây chính là Betty.” Kelly nói: “Nó là bạn chơi cùng của Bé Lớn, bình thường tôi đều gọi nó là Bé Xíu, tôi cũng suýt chút nữa đã quên tên của nó rồi! Vì Bé Lớn hôn mê khiến tôi quá lo lắng, lúc trước tôi cũng không chú ý đến mấy ngày nay con bé quá yên tĩnh, cảm giác không đúng lắm.”
Tề Kỳ nhếch miệng nhìn búp bê, lại nhìn Kelly, vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.
Đây, đây chính là… người mà họ tìm nửa ngày à?
Tần Trạch Giang nhẹ nhàng kéo áo cậu ta rồi nhắc nhở: “Là búp bê, loại sống được ấy.”
Tề Kỳ đã bị đám búp bê này cho lên bờ xuống ruộng nhiều lần rồi nên sởn hết cả da gà lên, lập tức cảm thấy con búp bê này không đáng yêu gì nữa.
Kelly nói: “Tình trạng của Betty có gì đó không đúng, tôi phải đưa nó đi xem thử.”
Nói xong thì cô định đi ra ngoài luôn, đúng lúc này có một người đàn ông cao lớn xuất hiện ngoài cửa, Kelly vui mừng nói: “Bach, anh về rồi à! Nhanh lên, mau dẫn Betty đi khám bác sĩ xem, hình như nó cũng xảy ra vấn đề rồi.”
Người đàn ông kia ngẩn ra, nhìn những người xa lạ ở trong phòng rồi lại nhìn con búp bê trong tay Kelly mà ngơ ngơ ngác ngác.
Kelly thấp giọng giải thích với anh ta vài câu, Bach bừng tỉnh đón lấy Betty rồi nói: “Anh đưa nó đi gặp Anan đại nhân, em tiếp khách đi.”
Tề Kỳ dính sát vào bạn mình, không thể tưởng tượng nổi mà hạ giọng nói: “Họ… đều thích búp bê à? Đây cũng quá… úi, đều là dũng dĩ cả!”
Lăng Hoa lườm cậu ta một cái rồi nói: “Có cái gì kỳ lạ đâu, búp bê nơi này cũng không phải búp bê bên trong phó bản. Búp bê bên trong phó bản hung tàn muốn chết, động một chút là kêu đánh kêu giết, có lẽ ở nơi này lại là cái áo bông nhỏ tri kỉ của chủ nhân thì sao?”
Tề Kỳ: “…” Cũng đúng.
Kelly chuẩn bị trà nóng cho họ, sau đó kể lại lai lịch của Betty.
“Quê tôi ở thành Angos, nửa năm trước tôi đưa Bé Lớn sang bên kia thăm cha mẹ, ở gần nửa tháng rồi đúng lúc cửa hàng búp bê mở cửa lại.” Kelly hơi kiêu ngạo nói: “Chúng tôi là nhóm khách mời đầu tiên của ngài Yến đấy! Đặc biệt là Tina, con bé là khách hàng đầu tiên của ngài Yến, Tina dùng một viên kẹo đổi Betty với ngài Yến rồi đưa nó về nhà.”
“Tôi và Bach đều quen gọi Betty là Bé Xíu, cái tên Betty này là Tina đặt đấy. Nó và Tina đều ngoan ngoãn hiểu chuyện như nhau, hai chúng tôi đối xử với với nó y như con mình vậy.” Kelly hối hận nói: “Đều là tại tôi không quan tâm đủ đến cả hai, nếu không thì cũng không lâu như thế mà không phát hiện ra có gì không đúng, tôi thật sự không phải một người mẹ tốt.”
Tề Kỳ cuống quít xua tay: “Không, không đến nỗi đó đâu.”
Nhưng trông Kelly có vẻ thật sự hổ thẹn vì sự sơ sẩy của mình, những người đến từ Thế giới Âm Dương cũng không hiểu được cuộc sống của cư dân trong Thế giới Hắc Ám như họ, thực sự là quá không thể tưởng tượng nổi!
Không bao lâu sau, Bach ôm Betty trở về.
Anh ta cúi thấp đầu, vẻ mặt khổ sở: “Em yêu, xin lỗi, đại nhân Anan nói… linh hồn của Betty đã bị thương vỡ nát trong tai nạn trên biển kia, nó, nó sắp chết rồi.”
Bốn người trợn mắt há mồm nhìn hai vợ chồng ôm đầu khóc rống.
Đường Ngọc Thư nhớ tới nguyên tinh biến dị khiến Tề Kỳ phát động phó bản, có lẽ viên tinh thạch này chính là mấu chốt của việc này.
“Cô Kelly đừng thương tâm vội, có lẽ chúng tôi có thể giúp được đấy.” Lăng Hoa bảo Tề Kỳ lấy ra viên nguyên tinh biến dị kia cho hai người xem.
Kelly vuốt ve viên tinh thạch màu xanh nhạt kia một lát rồi lắc đầu nói: “Tôi không biết nó có tác dụng gì, có lẽ có người sẽ biết. Ngài Yến là chủ cửa hàng búp bê, có lẽ ngài ấy là người có hy vọng cứu sống Betty nhất trong toàn bộ Thế giới Hắc Ám, thế nhưng tôi thực sự không có mặt mũi nào đi gặp ngài ấy nữa… Đại nhân giao Betty cho chúng tôi chưa đến nửa năm đã xảy ra chuyện như vậy…”
Cô nói vài câu rồi lại khóc lên.
Mọi người hết cách rồi, chẳng còn cách nào khác ngoài việc chủ động nhận trách nhiệm mang tinh thạch và Betty đi tìm Yến Lâu.
Tề Kỳ thật sự có một chút chờ mong, cậu ta đã tò mò về công việc của cậu cả từ lâu rồi, có lẽ lần này sẽ có thể nhìn thấy tận mắt cũng nên.
Bach đưa họ vào thành Philo, sau đó chỉ họ thông qua truyền tống trận đến thành Angos.
Họ đứng trên đường cái ồn ào huyên náo của thành Angos, trong mắt đều là cảnh tượng phồn hoa mang nét ngây thơ.
Tề Kỳ chỉ vào quảng trường cách đó không xa, bên trong quảng trường có những thứ như đĩa bay, chổi bay, dòng sông chocolate… khiến cậu ta kinh ngạc nữa.
“Con mẹ nó, trâu quá!” Cậu ta suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nói ra được một câu như vậy để diễn tả sự khiếp sợ trong lòng, không văn hóa đúng là thiệt thòi mà.
Tần Trạch Giang vỗ vỗ cậu ta, sau đó cùng Đường Ngọc Thư cản một người đi đường lại để hỏi đường.
Ở thành Angos, không ai không biết địa chỉ của cửa hàng búp bê cả, người qua đường tốt bụng chỉ đường cho họ, từ quảng trường đi về phía Bắc, cứ đi thẳng dọc theo đường lớn, quá năm con phố là đến rồi, cực kì dễ tìm.
Tề Kỳ chờ mong xoa xoa tay: “Mọi người nói xem chúng ta có thể ôm đùi của cậu và… mợ không?”
Tần Trạch Giang âm u liếc cậu ta một cái rồi nói: “Anh cảm thấy trước khi ôm đùi thì bạn trai em sẽ bị cắt đứt chân trước rồi.”
Tề Kỳ khựng lại một chút rồi nói: “Không đâu, cậu cả tốt bụng lắm, làm sao đánh anh được?”
Tần Trạch Giang không còn gì để nói: ‘Bé ngốc, đó là tốt với em thôi, cậu em không đánh gãy chân thằng ranh con bắt cóc cháu trai mình đã là tốt lắm rồi.’
Cửa hàng búp bê đúng là không khó tìm, tuy ở trên một con phố phồn hoa nhưng cửa chính và bảng hiệu gỗ đỏ của cửa hàng búp bê là bắt mắt nhất.
Tề Kỳ vừa tiến vào cửa hàng đã nhìn khắp nơi, cố gắng tìm cậu cả của mình, nhưng Yến Lâu lại không có ở đây.
Hughes đang trông cửa hàng phát hiện mấy người chơi họ, theo lý thuyết thì khi hệ thống không có thông báo về việc mở phó bản ở cửa hàng búp bê hoặc thành Angos thì sao lại có người chơi tới nơi này được nhỉ?
Nó lắc cái tai dài tiến lên, tươi cười tiếp đón mấy người rồi hỏi: “Quý khách tới nơi này có chuyện gì không ạ?”
Tề Kỳ gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi tới tìm cậu mình.”
Tìm cậu ư? Hughes kỳ quái nhìn cậu ta vài lần rồi hỏi: “Cậu của anh là ai?”
Tề Kỳ hơi chột dạ nói: “Cậu tôi là Yến Lâu!”
Mấy chục ánh mắt xung quanh đều tụ tập lại đây, có đám búp bê, có các khách hàng. Tất cả mọi người nghe Tề Kỳ nói như thế thì đều lập tức xông lên, ai cũng mắt sáng như đèn pha quét lên người Tề Kỳ.
“Trời ạ, cậu ấy nói cậu ấy là họ hàng của đại nhân đấy? Tôi không nghe lầm chứ?”
“Tôi cũng nghe thấy mà, không phải nói cháu ngoại trai giống cậu sao? Đại nhân đẹp như vậy cơ mà!”
“Ấy, thực ra cậu ấy cũng rất đáng yêu.”
“Nhưng không đẹp như Yến Lâu đại nhân, mặt cũng không giống!”
Tề Kỳ chột dạ rụt cổ lại một cái, có phải cậu ruột đâu, làm sao mà giống được?
“Chủ cửa hàng thông minh lại mạnh mẽ, cậu ấy yếu nhớt, không giống, không giống chút nào!”
“Đúng vậy, nhìn đã thấy ngốc nghếch rồi.”
Tề Kỳ sắp bị họ nói khóc rồi, đám người kia thật là đáng sợ, càng đáng sợ hơn là họ đang vây chặt lấy cậu ta khiến cậu ta có muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy.
‘Tui sai rồi, tui không nên nhận họ hàng lung tung!’
Tần Trạch Giang đau đầu bảo vệ bạn trai mình, rút thời gian hỏi Hughes: “Chủ cửa hàng của các anh có ở đây không? Chúng tôi có nhiệm vụ tìm ngài ấy.”
Hughes ngậm cái miệng đang há to lại rồi nói: “Đại nhân, đại nhân đang ở Vương Cung.”
Quần chúng đang hóng hớt lập tức buông tha Tề Kỳ, ngược lại phát ra tiếng huýt sáo ý vị sâu xa.
“Ôi, đại nhân đi gặp bệ hạ đấy, nhất định là như thế!”
“Lúc nào họ kết hôn? Đến cả việc đưa quà tặng và chúc phúc như thế nào tôi cũng nghĩ xong rồi.”
“Ôi, họ thật sự sắp kết hôn! Bệ hạ rốt cục không còn độc thân nữa rồi, tôi vui quá đi mất!”
“Anh vui cái gì?”
“Ngốc thế, bệ hạ thoát kiếp FA mà không đáng chúc mừng à? Chúc mừng thì không có lễ hội à? Có lễ hội thì không có ăn ngon, chơi vui và các chị gái xinh đẹp à?”
“… Có lý! Vậy lúc nào họ kết hôn?”
Hughes: “… Tôi, tôi cũng không biết.”
Mọi người thất vọng thở dài, sau đó rất nhanh đã có người phản ứng lại: “Đúng rồi, không phải họ nói có nhiệm vụ tìm đại nhân sao? Ngài Hughes, mau tìm đại nhân về đi! Nhanh lên!”
Họ đang chờ hóng hớt đây này!
Hughes: “…”