Mục lục
Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Teade

Beta: Tiêu Tiểu Tước

Chương này có sạn gì mọi người báo t nhé =)))

_________

Tề Kỳ cầm rễ cành cây chọt liên tục vào đống lửa, cứ một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. 

“Cậu nhìn cái gì vậy?” Tần Trạch Giang bất mãn nói: “Có gì để nhìn đâu chứ, chẳng phải là vài NPC thôi à? Đâu phải là cậu chưa từng thấy đâu.”

Đường Ngọc Thư nói lời công bằng: “Nhưng đây đúng thật là lần đầu tiên chúng ta gặp một NPC có tên màu vàng.”

Tề Kỳ lẩm bẩm: “Lý do không phải là tên màu vàng, mà là… cứ nhìn thấy người đó là tôi lại có cảm giác kỳ kỳ, không rõ là vì sao nhưng mà tôi thấy anh ta rất quen.”

Tần Trạch Giang lườm cậu ta, cười lạnh đáp: “Tôi thấy cậu chưa tỉnh ngủ thì có.”

Tề Kỳ không phản bác, đúng là trước kia cậu ta chưa gặp Yến Lâu lần nào, nhưng trừ trước đến giờ, linh cảm của cậu ta chưa từng sai! Nếu như trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau vậy thì chắc là giữa bọn họ có mối quan hệ gì đó.

Tề Kỳ sờ cằm ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ nói: “Chẳng lẽ… mẹ tôi lén sinh thêm một người anh cho tôi à?”

Tần Trạch Giang cười nhạo: “Cậu nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi, cậu cảm thấy có thể là thế à?”

“Tại sao không?” Tề Kỳ tức giận thở hổn hển, đứng phắt dậy: “Tôi đến đó hỏi!”

“Ê, cậu đừng manh động!” Đường Ngọc Thư vội vàng cản cậu ta lại, tiếc là không ngăn được, hai người đành phải đi theo sau để tránh cho tên ngốc này gặp chuyện.

Yến Lâu đang ngồi dựa vào bên giường, chân trần giẫm lên tấm da hổ, nương theo ánh sáng từ ngọn lửa lật xem quyển sách ở trong tay. Đọc sách lúc rảnh rỗi là việc cậu làm nhiều nhất trong khoảng thời gian này, nó giúp cậu bổ sung những chỗ còn thiếu, để cậu có thể nhanh chóng hòa nhập vào thế giới to lớn phức tạp này.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn ba người kia, chỉ vào chiếc bàn bên cạnh rồi nói: “Mời ngồi. Đường Cát, pha một bình trà nóng lại đây.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Mỗi lần cãi nhau với Tần Trạch Giang xong, Tề Kỳ sẽ bắt đầu giả điên, làm sai cậu ta tự chột dạ, nhưng chỉ cần ở gần Tần Trạch Giang thì bọn họ sẽ hở chút là cãi nhau, thế là hết lần này đến lần khác toàn tự đào hố chôn mình – hệt như bây giờ vậy, Tề Kỳ bưng chén trà nóng mà đứng ngồi không yên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chẳng lẽ lại hỏi thẳng đối phương có phải anh trai thất lạc nhiều năm của mình hay không à? Cậu ta ra đường có mang não theo, cảm ơn.

Yến Lâu xoa xoa thái dương, ánh sáng ở đây vẫn khá yếu, đọc sách hơi hại mắt nên cậu đành lấy thẻ đánh dấu trang sách lại, để sách vào không gian rồi cười hỏi Tề Kỳ: “Xin hỏi cụ nhà bao nhiêu tuổi?”

“Hả?” Tề Kỳ sửng sốt, hơi choáng váng nói: “Mẹ tôi, mẹ tôi năm nào cũng mười tám… không phải, năm nay bà ấy năm mươi rồi.”

Yến Lâu đoán: “Chắc cậu mới hai mươi thôi phải không, mẹ cậu sinh muộn nhỉ.”

“Đúng rồi!” Tề Kỳ gãi gãi đầu, không có bím tóc nên cậu ta cứ có cảm giác trống trống trên đầu mình: “Ban đầu mẹ tôi không muốn lập gia đình, ba tôi theo đuổi bà ấy rất lâu mới cưới được, hai năm sau đó cuộc sống ổn định rồi mới sinh tôi.”

Tần Trạch Giang ở bên cạnh lén trừng cậu ta, tên ngốc này bị sao thế, sao lại nói hết mọi chuyện với NPC xa lạ vậy?

“Hôn nhân gia đình là chuyện rất quan trọng, cẩn thận một chút cũng đúng thôi.” Yến Lâu chẳng khác gì một bậc cha chú đang nói chuyện gia đình với người ta, tư thế và giọng điệu đều cực kỳ tự nhiên.

Tề Kỳ chẳng nhận thấy có gì sai, nói qua nói lại là bán mình ra tất. Hai đồng đội liếc mắt ra hiệu cho cậu ta đều uổng phí cả, Tần Trạch Giang tức đến mức gan cũng thấy đau.

“Ha, đừng xem mẹ tôi là một người đã có tuổi, tâm tính bà ấy còn trẻ lắm, không chịu nhận mình già chút nào.” Tề Kỳ than vãn: “Mỗi lần tổ chức sinh nhật đều không bao giờ để tuổi thật trên bánh kem, vì bà ấy mãi mãi mười tám tuổi, chỉ ăn sinh nhật mười tám tuổi, anh nói xem, thế thì chẳng phải ngày nào ba tôi cũng phạm pháp à?”

Yến Lâu gật đầu dở khóc dở cười, không biết nên bái phục sự cố chấp của phụ nữ với tuổi tác hay là bái phục điểm chú ý vi diệu này của Tề Kỳ, đúng là con ruột của mẹ cậu ta.

Tề Kỳ than thở tiếp: “Anh không biết đâu, nếu lúc còn bé tôi phạm lỗi, khóc lóc kiểu gì cũng vô ích, tính mẹ tôi rất nóng nảy! Anh biết phải làm sao bà ấy mới nguôi giận không?… Cứ cố gắng khen bà ấy là xong chuyện, khen bà ấy trẻ đẹp, sức hấp dẫn hơn người… Còn nữa, không được gọi bà ấy là mẹ, mà phải gọi là chị Tử Tuyền!”

Yến Lâu khẽ nhướng mày: “Mẹ cậu tên là Tử Tuyền?”

“Đúng vậy!” Tề Kỳ nói: “Anh đừng thấy giờ cái tên này cũ hay quê mùa rồi phổ thông tầm thường gì gì đó, vào thời của mẹ tôi, tên này rất là nghệ thuật đấy nhé!”

Yến Lâu cười cười, gật đầu nói: “Đúng là rất nghệ thuật, chẳng qua trước đó tôi cũng có quen một cô bé tên là Tử Tuyền, bây giờ chắc cô ấy cũng sắp năm mươi rồi.”

Tề Kỳ:???

Cậu ta im lặng một hồi rồi hỏi: “Cho tôi hỏi lúc anh quen biết với cô bé kia, người ta bao nhiêu tuổi?”

Yến Lâu nhớ lại một lát, nói: “Chắc là hai, ba tuổi gì đó, nói năng còn chưa sành. Bình thường cô bé ấy chỉ biết đi theo sau lưng bọn tôi gọi “anh ơi”, không để ý một cái là khóc, mà hễ khóc là không ngừng được.”

Lúc đó cậu cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, vừa rời khỏi căn nhà không thấy ánh mặ trời kia, bị đưa vào một cô nhi viện. Vì thiếu dinh dưỡng và bị ngược đãi trong thời gian dài, cậu lùn hơn những đứa bé năm, sáu tuổi khác, người gầy chỉ còn da bọc xương. Thật ra khi đó cậu nói chuyện cũng chẳng lưu loát, vì trước giờ không có ai dạy, cậu không biết nói cũng không biết chữ, thường thức cuộc sống lại thiếu thốn, thậm chí cậu còn không có cả tên nữa.

Tên của cậu từ đâu mà đến nhỉ?

Yến Lâu cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra. Khi đó, giáo viên trong cô nhi viện đăng ký lý lịch cho cậu, nhưng vì cậu không nghe lời nên giáo viên bất đắc dĩ, chỉ đành dẫn cậu đến tìm bà viện trưởng.

Bà viện trưởng kiên nhẫn giao lưu với cậu, sau khi điền thông tin lý lịch một cách trúc trắc xong, chỉ còn lại mục tên, bà viện trưởng hỏi cậu: “Con có thể tự lấy tên cho mình, cũng có thể nhờ giáo viên lấy, con thấy sao?”

Đứa bé trai nhỏ gầy nhíu mày im lặng một lúc lâu, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng kêu ríu rít kèm theo tiếng đập cánh. Cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, mấy con chim én nhẹ nhàng bay qua mớ dây điện chằng chịt, bay từ một góc nhà cao tầng lên bầu trời bao la.

Bà viện trưởng cũng nhìn theo tầm mắt cậu một hồi, cho đến khi chim én bay đi hết, bà tháo kính lão ra chùi chùi, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé trai rồi nói: “Con hâm mộ chúng sao?”

Đứa bé trai khẽ gật đầu, nếu cậu cũng có một đôi cánh, có thể bay đi sớm thì tốt biết bao.

Bà viện trưởng nói: “Con không có cánh của chim én, nếu muốn bay lên thì phải cố gắng gấp đôi… Hay là đặt tên con là Yến Lâu đi, hy vọng con sẽ sớm được như chim én, bay ra khỏi chiếc lồng giam cao ốc này.”

Thời gian cậu sống ở cô nhi viện rất ngắn ngủi, mặc dù cũng có chút không dễ chịu nhưng vẫn đơn giản hơn thế giới của người lớn. Với Yến Lâu, đó là một ký ức bình thản xa xưa, người trong trí nhớ đã không còn liên lạc gì với nhau, cho đến lúc này, cậu mới bị một cái tên quen thuộc nhấc lên một góc ký ức.

Tiếc là, lời chúc năm đó của bà viện trưởng vẫn  không thể trở thành hiện thực.

Mãi đến trước khi chết, cậu vẫn không bay được ra khỏi chiếc lồng giam cao ốc ấy chỉ có thể gãy cánh và gục ngã dưới bóng tối của số phận.

Cậu ngây người  một lúc lâu, Tề Kỳ gọi  mấy tiếng cậu mới hoàn hồn.

“Ngài Yến, anh sao thế? Có phải tôi đã hỏi cái gì không nên hỏi rồi không?” Tề Kỳ lo lắng  hỏi.

“Không phải.” Yến Lâu mỉm cười lắc đầu: “Tôi chỉ chợt nhớ đến một vài người thôi… Cậu vừa hỏi gì đó?”

Tề Kỳ gãi đầu, lúng túng nói: “Tôi muốn hỏi  năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi ấy à…” Yến Lâu nhẩm tính: “Chắc là năm mươi lăm.”

Tề Kỳ:?!!!

Sau khi dại ra một lúc lâu, cậu ta ấp úng nói: “Nhìn, nhìn không giống cho lắm…”

Yến Lâu cười đáp: “Thời gian của tôi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi sáu, tuổi tác không có quá nhiều ý nghĩa với tôi. Nhưng mà chắc  là mẹ cậu sẽ không sinh được đứa con trai nào lớn hơn tuổi bà ấy đâu. Cho nên tôi không làm anh của cậu được rồi, cậu gọi tôi bằng chú thì còn được.”

Khóe miệng Tề Kỳ khẽ giật một cái, vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng thực ra cậu ta đã ngượng chín mặt.

Bàn tán sau lưng bị chính chủ nghe được, lại còn dùng chính chuyện này để trêu câu ta. May mà Yến Lâu tốt tính không tức giận, hu hu hu, sau này cậu ta không dám nữa đâu!

Yến Lâu thật sự không tức giận.  Trong mắt cậu, Tề Kỳ chỉ là một đàn em hơi ngốc nghếch, gặp được cậu bé ngây thơ như vậy còn khiến cậu thấy thân thiết nữa là đằng khác.

Thấy Tề Kỳ vừa chột dạ vừa khó xử, đôi mắt láo liên không biết nhìn đâu, Tần Trạch Giang bèn mở lời cứu nguy cho cậu ta: “Lúc trước ngài Yến nói muốn tìm người, có chuyện gì sao?”

Yến Lâu nhìn anh ta rồi nói: “Đứa bé tôi dẫn đến có thù oán cần giải quyết với bọn họ.”

Thù oán? Thù oán giữa NPC và người chơi sao? Anh ta và Đường Ngọc Thư liếc nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên nghiêm trọng.

Rõ ràng đứa bé kia không phải là NPC của phó bản này, có thù oán gì khiến bọn họ phải chạy đến tận đây để tìm người vậy? Hơn nữa NPC còn có thể rời khỏi phó bản của mình đi báo thù nữa sao? Vậy sau này lúc qua cửa bọn họ có nên chú ý một chút hay không?

Yến Lâu nhìn dáng vẻ lo âu của bọn họ, tốt bụng nói: “Đừng lo, bình thường bọn họ sẽ không rời khỏi địa bàn của mình đâu. Mọi người cứ làm như bình thường là được.”

Đường Ngọc Thư cười gượng đáp: “Cảm ơn ngài Yến.”

Tề Kỳ nói: “Nhắc đến đám người kia mới nhớ, hai ngày trước bọn tôi còn thấy họ đấy.”

“Ồ? Cậu thấy ở đâu?” Yến Lâu hỏi.

Tuy đã có bướm giấy bay khắp nơi tìm người nhưng rừng rậm Man Hoang lớn thế này, muốn tìm người chỉ nhờ vào vài con bướm giấy  là rất khó.Cậu cứ tưởng phải ở lại đây thêm vài ngày, không ngờ lại có tin vui bất ngờ thế này.

“Hôm kia tôi ra ngoài tìm đồ ăn thì nghe thấy tiếng động lạ, tôi lén nhìn thử thì thấy bọn họ đang bị hai con hổ đuổi giết.” Tề Kỳ liếc nhìn con hổ đang nằm ngủ gật dưới chân giường, nói tiếp: “Hình như hai con hổ kia không lớn thế này đâu, màu lông cũng nhạt hơn một tí.”

Con hổ to mở mắt nhìn Tề Kỳ khiến cậu ta sợ run người, vội vàng ngậm miệng lại.

Yến Lâu vỗ đầu con hổ, ra hiệu cho nó đừng dọa con nít: “Cậu còn nhớ ở  hướng nào không?”

Tề Kỳ vò đầu khó xử, cậu ta không phân biệt được phương hướng.

Đường Ngọc Thư trả lời thay cậu ta, chỉ về một hướng rồi nói: “Hẳn là bên đó, cách đây khoảng bốn, năm dặm, ở bên cạnh một ngọn núi nhỏ, không biết bây giờ bọn họ có còn ở đó không nữa.”

Tin tức vẫn rất ít ỏi nhưng cũng coi như là có thu hoạch.

Yến Lâu cảm ơn bọn họ, Tề Kỳ ngại ngùng nói: “Bọn tôi cũng không giúp được gì.”

Bọn họ tán gẫu một lát, Tần Trạch Giang đứng dậy nói: “Muộn rồi, bọn tôi về đây, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.”

Yến Lâu xua tay tỏ vẻ không sao: “Về nghỉ đi, lần sau có cơ hội chúng ta tán gẫu tiếp.”

“Tạm biệt ngài Yến!” Tề Kỳ ngoan ngoãn tạm biệt.

Lúc đi ngang qua Đường Cát, Đường Ngọc Thư hơi khựng lại, mỉm cười gật đầu chào nó một cái, sau đó nhanh chân rời đi.

Đường Cát vỗ cái bụng tròn của mình, nhỏ giọng thì thầm: “Ai da, hình như bị phát hiện rồi…”

Yến Lâu quay về giường lớn nằm xuống, giơ tay gãi đầu con hổ, nghe vậy thản nhiên nói: “Bị phát hiện thì sao, đâu phải chuyện ghê gớm gì.”

“Cũng đúng.” Đường Cát mỉm cười nói: “Đâu phải lần đầu bọn họ nhìn thấy búp bê? Chắc tập thành thói quen rồi.”

Đường Ngọc Thư: không, không quen nổi luôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK