Beta: Hạ Y
________
Do có sự tồn tại của Game sinh tồn, văn hóa của Thế Giới Hắc Ám chịu ảnh hưởng rất lớn bởi các nền văn hóa ở thế giới khác. Ở nơi đây, cậu có thể thấy cung điện phong cách Châu Âu xa hoa tráng lệ, cũng có thể nhìn thấy các đình đài lầu các vô cùng cổ kính, còn có các mô hình thu nhỏ đến từ nền văn minh của thế giới khác.
Yến Lâu cảm thấy rất mới lạ, đây là một thế giới trẻ trung và tràn đầy sức sống. Các nền văn minh huy hoàng hòa quyện với nhau, nhưng đều tỏa sáng rực rỡ, lại mọc rễ nảy mầm ở nơi đây, nở ra những bông hoa chỉ thuộc về thế giới này.
Quán mì trước mặt theo phong cách cổ kính mà cậu khá quen thuộc. Cô bé tiến tới đón khách khoác trên mình bộ váy dài đỏ thẫm, làn váy lướt qua, tựa như một ngọn lửa cháy bỏng nhiệt tình ở ngay trước mắt.
Trong quán có thực đơn bằng gỗ, Yến Lâu nhìn lướt qua rồi mỉm cười nói: “Phiền cô cho tôi mỗi món một phần.”
Cô bé kinh ngạc chớp chớp mắt, “Quý khách có chắc không? Chủng loại mì phở trong tiệm rất đa dạng, số lượng cũng lớn lắm đó.”
Yến Lâu nói: “Tôi chắc chắn, phiền cô giúp tôi mang lên nhé.”
“Được ạ.” Cô bé không khuyên nhủ nhiều, chỉ dẫn cậu lên tầng 2 tìm bàn trống.
Yến Lâu bước lên bậc thang vang tiếng “kẽo kẹt” lên tầng 2, chọn một cái bàn trống rồi ngồi xuống. Vừa đợi đồ ăn, vừa nghe khách khứa cao giọng tám chuyện trong quán.
Dù sao trong tiệm cơm hay quán rượu cũng không thể thiếu việc ngồi tán gẫu được. Văn hóa trên bàn ăn không chỉ có rượu, mà còn lan truyền các tin tức khó phân thật giả nữa.
“Nghe nói tháng trước anh kiếm được một món hời lớn ở thành Buden, vậy thì anh phải mời bữa hôm nay đấy nhé!” Một người đàn ông có vẻ thô lỗ ngồi ở bàn bên cạnh cất giọng nói lớn.
Một người khác xua tay cười ha hả, “Được được được, tôi mời! Món lợi nhỏ thôi, sao so được với mấy vụ làm ăn lớn của các anh.”
“Ha, vận may gần đây của anh không tệ lắm chứ, nghe nói Thanh Quyên đồng ý gả cho anh rồi?” Bạn bè của anh ta cười nhạo bảo, “Thế tức là tài – sắc cùng thu đấy, vận may ập xuống nha!”
Nói đến chuyện này, nụ cười tươi trên mặt người bị cười nhạo kia muốn ngăn cũng không ngăn được, đang muốn tìm lý do thoái thác cũng đành sửa miệng, “Đúng thế, vào tháng sau, lúc đấy anh em nhớ tới chung vui với chúng tôi nhé!”
“Đương nhiên rồi!”
Còn có người thỉnh giáo anh ta, “Không phải lúc trước Thanh Quyên vẫn luôn chần chừ mãi à? Có phải anh đưa cô ấy đi chơi ở đâu không?”
Người nọ nở nụ cười, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Ừ, tôi với Thanh Quyên đi 7 thành phố lớn trong một tuần. Tôi cầu hôn cô ấy ở thành Lawrence, cô ấy đồng ý rồi!”
“Tôi biết ngay mà! Đi chỗ đó không sai tí nào!” Vẻ mặt bạn bè kích động vỗ vai anh ta, “Chúc mừng chúc mừng, hai người đã được Lawrence đại nhân chúc phúc, nhất định sẽ trăm năm hạnh phúc!”
“Cảm ơn cảm ơn!”
Yến Lâu cầm ấm trà trên bàn lên rót một chén, nước trà hơi vàng, có vị hơi đắng.
Thế Giới Hắc Ám tổng cộng có tám tòa thành, cậu đã sớm hỏi Hughes về những chuyện liên quan đến đó rồi.
Đương nhiên tòa thành lớn nhất là nơi tọa lạc của Vương cung – Vương thành. Lớn thứ hai là thành Budden chủ yếu kinh doanh về cờ bạc, lớn thứ ba là thành Lawrence – được xưng là thánh địa tình yêu, lớn thứ tư là thành Sevidro – thiên đường của những kẻ sành ăn, lớn thứ năm là thành Rhine nổi tiếng với những loài hoa đẹp, lớn thứ sáu là thành Parker – nơi thịnh hành những trận đấu bạo lực, lớn thứ bảy là thành Philo hỗn loạn, và thứ tám chính là thành Angos cậu đang ở.
Trừ Vương thành ra thì hàng năm các thành khác đều sẽ thay đổi thứ hạng, thành Angos gần mười năm liên tiếp thay chủ tiệm, xếp hạng vẫn luôn ở cuối. Về việc này dường như Hughes cũng hơi oán hận, nhưng nó cũng không nói nguyên nhân cụ thể cho Yến Lâu.
Hiểu biết của Yến Lâu đối với các thành trì mới chỉ dừng ở bên ngoài. Sau này nếu rảnh thì cậu sẽ tự tới các thành khác một chuyến, tìm hiểu chút về thế giới này.
“Quý khách, mì của ngài xong rồi.” Cô bé váy đỏ bưng khay đựng bảy tám bát mì, mỗi một bát đều lớn hơn mặt của Yến Lâu một vòng, “Đây là đợt đầu, tiếp đó còn có mười lăm phần. Ngài có chắc là muốn chọn món tiếp không ạ? Quán không khuyến khích lãng phí nha.”
Yến Lâu ngửi mùi xong tâm trạng rất tốt. Cậu nhìn cô bé đang ra vẻ nghiêm túc, cười nói: “Tiếp tục đi, tôi sẽ không lãng phí.”
“Vâng.” Cô bé ôm cái khay lớn, nhẹ nhàng rời đi.
Một người ăn mấy bát mì lớn cũng làm người khác ngạc nhiên. Bàn bên đã có vị khách nhỏ giọng thảo luận: “Người này từ đâu đến thế, nhiều như vậy có ăn hết không?”
“Không chừng là đến từ thành Parker, đấu sĩ ở thành Parker đều là thùng cơm.”
Yến Lâu hơi khựng lại, lạnh lùng nhìn về hướng người vừa nói. Bảo ai là thùng cơm? Có thùng cơm nào đẹp trai như cậu không?
Mấy người tám chuyện không mảy may phát hiện, nhưng lại có người phản bác: “Không thể nào. Anh nhìn bộ dáng công tử bột của cậu ta, chả có tí cơ bắp gì, sao có thể đến từ thành Parker!”
Yến Lâu: “……”
Hình như nói vậy cũng không tốt lên được tí nào.
Yến Lâu còn chưa nghĩ xong là có muốn thức tỉnh những người đang tám nhảm kia không, một trong số những fan mê muội cậu ngồi bên cạnh đã không nhịn được.
Vốn dĩ người phụ nữ dẫn theo trẻ con ngồi ở bàn bên kia đang ôm mặt nhìn lén, nghe thấy có người nói xấu nam thần mới của cô ngay trước mặt, liền tức giận rút đũa ném đi.
“Trời ạ……” Người bị ném phải nổi giận đùng đùng trừng sang. Thấy là phụ nữ và trẻ nhỏ, tức giận cũng theo bản năng giảm một nửa, giọng cũng thấp xuống 8 tone, “Có chuyện gì à?”
Người phụ nữ bất mãn nói: “Sao các anh lại có thể nói bậy về chủ tiệm chứ? Thật quá đáng!”
Người nọ:???
Chủ tiệm? Nghĩ đến tiệm thú bông mới vừa khai trương ở phía đối diện, đám người mới cẩn thận liếc Yến Lâu một cái.
“Là chủ tiệm hả?”
“Tôi không biết nữa. Không phải tối qua anh tới xem rồi sao?”
“Tôi mới chỉ đứng ở ngoài nhìn cậu ta một cái, không thấy rõ mặt. Nhìn kỹ hình như cũng hơi giống đấy.”
Đám người hai mặt nhìn nhau, một phút sau họ nhanh chóng xì xụp bát mì, sau đó chột dạ chạy xuống lầu nhanh như chớp tính tiền chạy lấy người.
Yến Lâu lễ phép mỉm cười với người phụ nữ. Người phụ nữ thẹn thùng ôm mặt, hai má đỏ lên.
Úi, nam thần nhìn cô kìa!
Đứa bé trai mà người phụ nữ dẫn theo ngẩng đầu nói: “Mẹ ơi, các chú kia ăn uống to tiếng quá!”
Người phụ nữ xoa xoa đầu của nó, ghét bỏ nói: “Bảo bối đừng học theo họ nhé, làm vậy không tốt. Con nhìn chú ở đối diện kia, cách ăn văn minh nhã nhặn như thế mới đẹp.”
“Dạ.” Bé trai nhìn Yến Lâu một hồi, lại ngẩng đầu nói với mẹ: “Nhưng mà chú này ăn nhiều quá, con cũng phải ăn nhiều như thế ạ?”
Người phụ nữ nhìn thoáng qua mấy cái bát chồng lên nhau trên bàn của Yến Lâu. Mới mấy phút đã hết một nửa, cô im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng không cần ăn nhiều thế đâu…”
Yến Lâu hơi dở khóc dở cười. Nhưng để không dọa đến anh bạn nhỏ kia, cậu vẫn nên thả chậm tốc độ ăn lại.
Khi hai mẹ con đối diện chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô bé váy đỏ lại bưng một khay mì đến cho Yến Lâu.
Người phụ nữ nhìn thấy một đống bát trên bàn của Yến Lâu, vẻ mặt phức tạp. Một lúc lâu sau, cô vô thức xoa xoa đầu con mình rồi lẩm bẩm: “Đúng là ăn nhiều thật… Ừm, chắc chắn là do chủ tiệm quá giỏi, cho nên mới có thể ăn nhiều như vậy!”
Yến Lâu đang cầm đũa bỗng khựng một cái, một lúc lâu sau lại tiếp tục ăn.
Quán này nấu mì đúng là rất ngon, dai dai, nước dùng vừa ngon lại vừa thơm. Sau khi ăn liên tiếp mười mấy bát, Yến Lâu vuốt cái bụng vẫn chưa no hẳn, đáy lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Cậu xuống lầu tính tiền, người tính tiền vẫn là cô bé váy đỏ kia. Còn nhỏ tuổi mà đã phải làm nhiều việc kiếm sống như vậy, không biết Thế Giới Hắc Ám có Luật bảo vệ lao động trẻ em hay không.
Trên quầy ngoại trừ bảng giá, bên cạnh còn có một cái bảng gỗ viết “Ban ngày 21:00 đến 03:00 là thời gian của phó bản”.
Yến Lâu biết phụ cận có không ít cửa hàng cũng thành lập phó bản, chủ quán sẽ lấy một khoảng thời gian làm thời gian mở phó bản. Loại phó bản này không giống với phó bản của tiệm búp bê, nội dung phó bản của tiệm búp bê đa số là tạo thành dựa trên ảo cảnh hư cấu, mà đa số phó bản trong thành đều là nửa thật nửa giả.
Phó bản nửa thật nửa giả ngoại trừ trung tâm và chủ tuyến, đều sẽ thay đổi căn cứ vào hiện thực hàng ngày. Ví dụ như chủ quán mì, đầu bếp và cô bé kia là thành viên cố định, nhưng lúc mở phó bản ra có thể sẽ có các vị khách khác nhau cùng tham gia vào.
Tiểu cô nương nhanh nhẹn tính tổng giá tiền, “Tổng cộng là 508 đồng. Chủ tiệm búp bê sẽ được hưởng 30% ưu đãi ở quán của chúng tôi, tổng cộng 355 đồng.”
Yến Lâu hơi hơi nhướng mày, lấy tiền từ không gian ra giao cho cô bé, thuận miệng hỏi: “Tôi chưa từng gặp cô ở tiệm búp bê.”
“Chẳng lẽ ngài có thể nhớ được mỗi người ra vào hàng ngày trong tiệm sao?” Cô bé kinh ngạc hỏi.
“Hầu hết là vậy, nếu cô từng tới chí ít tôi sẽ có một chút ấn tượng.”
Cô bé cười nói: “Vì bận trong quán quá nên là hai ngày này đúng là tôi chưa đến tiệm búp bê, nhưng tôi đã đứng ở ngoài nhìn thoáng qua, thế nên mới nhận ra ngài.”
Yến Lâu gật gật đầu, lúc đang muốn rời đi thì bị cô bé gọi lại.
“Chủ tiệm muốn đi dạo quanh con phố này ạ? Tôi rất quen với nơi này, có thể đề cử một số nơi cho ngài đấy.”
Yến Lâu hơi hứng thú, vì thế đứng lại nghe cô đề cử.
“Cửa hàng trên phố này rất nhiều. Ăn, mặc, dùng đều có cả.” Cô nói, “Nếu ngài vẫn còn muốn đi ăn, tôi đề cử ngài đến tiệm bánh bên kia đường, quán rượu ở đầu đường và quán rượu số 13 bên tay phải.”
“Gần quán rượu có 1 hiệu sách. Nếu là tư liệu mà nói thì tôi tin trong tiệm búp bê sẽ đa dạng hơn nhiều, nhưng trong hiệu sách có rất nhiều tiểu sử và tạp chí, nội dung trong đó rất thú vị.” Cô bé cười cong mắt, hiển nhiên cũng là một người thích tới hiệu sách đọc mấy cuốn sách linh tinh.
“Ngoài những nơi kể trên, tôi khuyên ngài nên đến nhất đó là tiệm may số 5 bên trái. Tiệm may do bà Turandot mở, bà là một thợ may lớn tuổi nổi tiếng trong thành. Quần áo bà làm vừa đẹp vừa thực dụng, phong cách nào cũng có.”
Cô bé hào phóng nói: “Đương nhiên, quan trọng nhất đó là cháu gái bà – Vivian là bạn tốt của tôi. Vivian là cô bé đáng yêu nhất trên thế giới. Tay của cô ấy linh hoạt giống y như bà Turandot vậy, ngài mà tới đó chắc chắn sẽ không thất vọng đâu.”
Yến Lâu là hồn ma, quần áo mặc trên người vẫn luôn là áo sơ mi được huyễn hóa ra, là trang phục cậu quen mặc nhất lúc còn sống. Trước đây cậu vẫn luôn không quan tâm đến vấn đề quần áo, nghe cô bé nói vậy cũng cảm thấy quần áo biến ra bằng âm khí đúng là không phù hợp cho lắm. Thân là chủ tiệm có nhiều người để ý nhất trong thành, hẳn là cậu nên có khí thế hơn một chút.
Ngoài ra, sự tồn tại của tiệm may mang đến cho Yến Lâu một số ý tưởng.
Trang phục của búp bê là phụ kiện, không thể thiếu nhưng cũng không phải là tất yếu. Có lẽ những thứ này cậu không cần phải tự tay làm, nếu có thể giao cho thợ may chuyên nghiệp chế tạo sẽ có thể bỏ qua rất nhiều phiền phức cho cậu.
Nghĩ đến đây, Yến Lâu tạm biệt cô bé ở quán mì, ra ngoài đi về phía tiệm may cô nhắc tới.
Đa số cửa hàng ở chung một con phố cùng với tiệm búp bê đều có bản lĩnh. Chưa nói đến việc bên trong cửa hàng có bao nhiêu khí thế, ít nhất mặt tiền của cửa hàng cũng rộng thoáng và dễ thấy.
Nhưng tiệm may này bị hai cửa hàng lớn kẹp ở giữa, bên trên treo một cái bảng hiệu cổ xưa đã phai màu. Chỉ có một cánh cửa gỗ nhỏ mở rộng, trong tiệm cũng tối tăm chật hẹp, trong một chuỗi các cửa hàng khác trông có vẻ khá nhỏ yếu.
Dưới ánh nến vàng nhạt ấm áp, một thiếu nữ tóc đen yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn, cầm kim chỉ trong tay cẩn thận thêu hoa văn. Trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của thiếu nữ vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ con, nhưng mặt mày lại có sự trầm ổn vượt quá tuổi. Mỗi động tác đều không giống một đứa bé ngây thơ.
Yến Lâu nhẹ nhàng gõ cửa. Thiếu nữ nghe tiếng lập tức ngẩng đầu, giọng nói của cô còn mềm mại hơn so với vẻ ngoài, “Chào ngài, hoan nghênh quý khách!”