Mọi người đều bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngoại trừ Mạnh Dĩ Lam.
Khi cái ôm giữa Bạch Tử và Du Vu Ý kéo dài đến giây thứ tư, trong mắt Mạnh Dĩ Lam hiện lên một chút lạnh lùng, nụ cười dần nhạt đi, lông mày cũng hơi nhướn lên.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ mở miệng nói chuyện.
Bạch Tử đang đeo mặt nạ rốt cuộc cũng phản ứng lại, cô ngạc nhiên đến đơ cả người, đưa tay vỗ vỗ lên lưng Du Vu Ý, đang định xê dịch cánh tay để tránh đối phương thì cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng *lạch cạch*.
Mọi người lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy bình nước nóng trên bàn không hiểu sao lại rơi xuống đất, toàn bộ nước sôi bốc khói đều đổ lên người Mạnh Dĩ Lam.
Từ phần eo trở xuống, toàn bộ chân trái của cô đều ướt đẫm.
Mặc dù sắc mặt Mạnh Dĩ Lam rõ ràng đã nhăn lại vì đau đớn, nhưng cô không hề kêu lên tiếng nào.
Hedy đứng gần nhất, la lên một câu bằng tiếng nước ngoài rồi lập tức tiến lại gần để kiểm tra.
"Tôi không sao," sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tái nhợt, lông mày nhíu chặt, "Thật có lỗi, tôi sơ ý làm rơi nó."
Ngay trước khi tay Hedy sắp chạm vào thắt lưng của Mạnh Dĩ Lam, một bóng người hơi thấp bé đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng mà cường ngạnh đứng giữa hai người.
Bạch Tử đang đeo mặt nạ, không biết từ lúc nào đã thoát khỏi vòng tay của Du Vu Ý, rồi đứng trước mặt Mạnh Dĩ Lam trong tích tắc.
Tuy rằng không thấy được nét mặt của Bạch Tử, nhưng Hedy có thể thấy được ánh mắt cực kỳ sắc bén từ trong đôi mắt ẩn dưới chiếc mặt nạ kia.
Vào thời khắc hai người vô tình nhìn nhau, Hedy cảm thấy hơi sợ hãi và thậm chí còn bất giác lùi lại nửa bước.
Bạch Tử không nhận ra rằng vào lúc này, cô tựa như một con cún hung dữ bảo vệ bạn đời của mình, sẵn sàng nhe nanh ra với bất kỳ ai xung quanh dám đến gần Mạnh Dĩ Lam.
Thế nhưng, ngay khi Bạch Tử thu hồi hàm răng sắc nhọn, muốn đến gần Mạnh Dĩ Lam thì phát hiện đối phương nghiêng người tránh né sự đụng chạm của mình.
Bạch Tử sững sờ, cảm thấy có chút mù mịt.
Hoa tỷ quay người định rời đi: "Tôi đi lấy quần..."
"Không thể thay quần áo được," Bạch Tử lập tức ngăn cản, "Phải xả với nước lạnh trước đã."
Một người đàn ông đầu hói cao gầy, chỉ vào cánh cửa bên cạnh nhắc nhở: "Phòng vệ sinh ở bên này."
Bạch Tử nghe xong, lần nữa xích lại gần Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng lần này, đối phương lại trực tiếp giơ tay, không cho cô chạm vào mình.
Liên tục bị từ chối hai lần, Bạch Tử khó hiểu nhìn Mạnh Dĩ Lam, nhưng người kia lại quay sang những người khác, nói: "Mọi người đừng lo, quần áo của tôi dày lắm, không có gì nghiêm trọng cả, không nên sử dụng nước ở đây, như thế sẽ lãng phí tài nguyên của mọi người, trở về tôi sẽ xử lý."
Mọi người nghe xong đều nhẹ nhàng thở ra, Mạnh Dĩ Lam tiếp tục nói: "Lát nữa sẽ có một lô hàng hoá chuyển đến, chủ yếu là sản phẩm giữ ấm, còn có đồ ăn thức uống. Mặc dù mọi người chưa đến đông đủ, nhưng hiếm khi được gặp nhau, hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhé, thư giãn một tí."
Ngoài Hedy, trong phòng còn có hai người khác do Mạnh Dĩ Lam đặc biệt mời đến để tham gia chữa bệnh cho Bạch Tử.
Một trong số họ là người đàn ông đầu hói vừa rồi chỉ đường cho Bạch Tử, anh ta khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, cũng là người Trung Quốc, trước đây từng làm việc cho chính phủ ở một thành phố khác.
Cách đây không lâu, sau khi được chú Hồng giới thiệu, Mạnh Dĩ Lam đã mời đến đây.
Người còn lại là một phụ nữ hơi tròn trịa, tóc ngắn, khoảng ba mươi tuổi, ban đầu làm việc trong phòng thí nghiệm của tập đoàn Hoành Á, sau đó được Mạnh Dĩ Lam thuyết phục nên đến đây.
Sau khi virus đột biến bùng phát, hai người này bận rộn suốt cả ngày trong phòng thí nghiệm.
Dù không như người thường, chưa từng trải qua sự tra tấn vô nhân đạo sau những thay đổi mạnh mẽ của thế giới, nhưng công việc với cường độ cao kéo dài hơn một năm, đã khiến tinh thần của họ căng thẳng đến mức suy sụp.
Lời nói của Mạnh Dĩ Lam khiến mọi người đều nhẹ nhõm hơn, họ nhanh chóng quên mất chuyện bình nước nóng bị đổ.
Đặc biệt là người trẻ tuổi nhất - Hồng Toàn, cậu ấy đã chủ động bắt chuyện với người phụ nữ tóc ngắn, Hoa tỷ cũng đi đến góc tường, bật dàn âm thanh lên, một bản nhạc Jazz bắt đầu phát ra giai điệu du dương.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam quay người lại nói với Du Vu Ý đang đứng bên tường: "Lúc trước tôi và Bạch Tử có chút mâu thuẫn, may nhờ có cô luôn quan tâm đến cô ấy, cũng cảm ơn cô đã phối hợp với Hoa tỷ tới cứu tôi."
Du Vu Ý lạnh nhạt nhìn Mạnh Dĩ Lam, không trả lời.
Mạnh Dĩ Lam lại cười: "Sau này cô muốn rời đi hay ở lại, Bạch Tử và tôi cũng sẽ không ý kiến, nếu cần hỗ trợ điều gì, cứ nói với chúng tôi một tiếng là được."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam xoay người, hơi khập khiễng bước về phía cửa.
Mặc dù bị Bạch Tử dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn, nhưng Hedy vẫn bước nhanh về phía trước, hướng Mạnh Dĩ Lam đưa tay ra.
Từ trước đến giờ Mạnh Dĩ Lam vốn chưa bao giờ thích tiếp xúc thân thể với người khác, dường như giờ đây đã thay đổi, cô không có nghiêng người đi như khi tránh mặt Bạch Tử vừa rồi, mà còn trực tiếp vòng tay qua vai Hedy.
Bạch Tử nhìn thấy cảnh này, trong lòng hỗn loạn lập tức biến thành kích động mãnh liệt, tần suất hô hấp của cô lập tức tăng lên.
Mạnh Dĩ Lam ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, tiếp tục dựa vào Hedy đi về phía cửa.
Tủi thân, buồn bã, chán nản... đủ loại cảm xúc tiêu cực vướng vào một sợi dây leo đầy gai, đem trái tim Bạch Tử trói chặt, dường như muốn vặn xoắn cho đến khi nó nổ tung mới thôi.
Bạch Tử làm thế nào cũng không thể hiểu được vấn đề giữa mình và Mạnh Dĩ Lam là gì.
Cô không hiểu tại sao Mạnh Dĩ Lam lại đột nhiên kháng cự mình đến gần.
Chẳng lẽ chuyện xảy ra trên biển đã khiến cô ấy tức giận đến giờ sao?
Vì sao lại như vậy? Cũng chỉ là nhảy xuống tàu và giết chết một dị nhân mà thôi, sao lại tức giận đến mức như vậy?
Sự bất an trong lòng Bạch Tử càng lúc càng lớn dần, rất nhanh đã nhấn chìm mọi cảm xúc khác.
Cô cảm thấy mình như không thở nổi, tiếng thở nặng nề của cô thu hút sự chú ý của Du Vu Ý.
Ngay lúc Du Vu Ý đang định hỏi thăm, cảm giác bồn chồn và nóng nảy trong cơ thể Bạch Tử rốt cuộc đạt đến đỉnh điểm - Cô đột nhiên giơ tay dùng sức giật mạnh chiếc mặt nạ ra, sau đó ném mạnh xuống đất.
Tiếng mặt nạ rơi xuống đất vang lên khiến tất cả mọi người giật mình, ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng dừng bước, quay đầu lại.
Lúc này, Bạch Tử nhìn về phía Hedy với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Khuôn mặt thanh tú trở nên cực kỳ hung dữ, hơi thở vô cùng nặng nề, giống như một mãnh thú đói đang cố gắng vồ lấy con mồi.
Hedy lập tức nhìn ra Bạch Tử đang rơi vào trạng thái kích động của người biến dị, cô cảnh giác rút súng ra, nhưng lập tức bị Mạnh Dĩ Lam ngăn lại.
Mạnh Dĩ Lam không nói gì, chủ động bước lại gần Bạch Tử một bước.
Cũng chính bước đi này, đã khiến Bạch Tử đang định lao vào Hedy toàn thân run rẩy.
Sau đó, Bạch Tử nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Mạnh Dĩ Lam.
Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy lửa giận trong mắt Bạch Tử đã tán đi phân nửa, cả người cô giống như chợt bừng tỉnh từ một cơn ác mộng, đầy bối rối và mờ mịt.
Mới vừa rồi còn trông giống như mãnh thú đói khát, nhưng lúc này dường như đã rút hết thú tính đáng sợ, lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Sau khi định thần lại, Bạch Tử cố gắng điều hòa hơi thở, nhặt chiếc mặt nạ dưới chân lên.
Nhưng lúc này, chiếc mặt nạ đã bị vỡ làm đôi.
Nhìn vết nứt kia, Bạch Tử bỗng nhiên nhớ tới cảm giác vừa nóng nảy, lại vừa như muốn bóp nát trái tim cô vừa rồi.
Khi đó, rõ ràng là cô muốn ném chiếc mặt nạ vào Hedy.
Nếu như không phải còn chút lý trí, đoán chừng đối phương đã sớm bị mình ném đến máu chảy đầy đầu.
Đang lúc Bạch Tử còn ngây người, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc khẽ gọi: "Bạch Tử."
Bạch Tử lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt người vừa gọi tên mình.
Mặc dù ánh mắt Mạnh Dĩ Lam vẫn lạnh nhạt, nhưng Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng được, trên mặt cô ấy hiện lên một vài tia lo lắng.
Thế là, trái tim xao động cuối cùng cũng tỉnh táo lại hoàn toàn.
Như là không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tử quay đầu nhìn Hoa tỷ: "Có dây thừng không?"
Hoa tỷ sững sờ.
Bạch Tử nói thêm: "Tôi cõng cô ấy lên."
Không cần giải thích, mọi người đều hiểu "cô ấy" chính là Mạnh Dĩ Lam.
Giọng nói Bạch Tử bình tĩnh mà ngắn gọn, mang theo khí thế không cho người khác phản bác, dường như ngay cả bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hoa tỷ không trả lời ngay, cô quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tử, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt rõ ràng đã dịu dàng hơn trước.
Một lúc sau, cô buông Hedy ra, nghiêng người cầm lấy chiếc mặt nạ trong tay Bạch Tử, cúi đầu nhìn vết nứt trên đó.
Tuy không nói nhưng Hoa tỷ cũng hiểu ý của Mạnh Dĩ Lam, thế là quay người đi đến cánh cửa bên cạnh: "Tôi đi lấy dây thừng."
Âm nhạc phát ra từ loa đã lên tới đoạn cao trào, giai điệu vui tươi đã che lấp sự việc phát sinh vừa rồi.
Mọi người bắt đầu ai làm việc nấy trở lại, ngoại trừ Hedy và Du Vu Ý vẫn đứng yên tại chỗ.
Bạch Tử đã hoàn toàn bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, cô đi tới trước mặt Du Vu Ý, khẽ nói: "Tiểu Ý, thật xin lỗi, tôi không thể đi cùng cô được."
Du Vu Ý không hề tỏ ra kinh ngạc, khẽ nâng khoé môi như thể đã đoán trước được, nhưng nụ cười lại có vẻ miễn cưỡng: "Đưa Mạnh tiểu thư lên trước đi, sau này chúng ta lại tìm thời gian nói chuyện."
Bạch Tử gật đầu, cầm lấy cuộn dây thừng do Hoa tỷ đưa tới, quay người đi về phía Mạnh Dĩ Lam.
Lần này, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng không tránh né nữa, cô đứng đó nhìn chằm chằm vào mắt phải của Bạch Tử một lúc, như đang quan sát cảm xúc của người trước mặt.
Một lúc lâu sau, cô mới quay sang Hedy và Du Vu Ý cười nói: "Chúng tôi lên trước, hai người chơi thêm nhé, thư giãn một chút."
Nói xong, cũng không đợi cả hai trả lời, cô cùng Bạch Tử đi ra cửa.
Hai người bị bỏ lại bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt không tốt lắm.
Một lát sau, Du Vu Ý xoay người định trở về phòng, thì lại bị Hedy sau lưng gọi lại: "Cô Du, trên đường về Dĩ Lam có nhắc tới cô."
Du Vu Ý nhướn mày.
"Thật ra tôi lớn lên ở Trung Quốc, cho đến khi trưởng thành mới ra nước ngoài," Hedy tự giới thiệu. "Trong một năm qua, tôi đã..."
"Thật có lỗi," Du Vu Ý vừa rồi mỉm cười với Bạch Tử, bây giờ dường như đã thành một người khác, vẻ mặt mệt mỏi và lạnh lùng, "Tôi sẽ không hợp tác với các cô dưới bất kỳ hình thức nào, cô có thể đi giao lưu với hai người còn lại, nhân tiện "thư giãn một chút'."
Nói xong liền quay người rời đi, để lại Hedy đứng ngây ngốc ở cửa hồi lâu.
Lúc này, trong hành lang tối tăm bên kia cửa ra vào, Mạnh Dĩ Lam hơi lảo đảo đi về phía trước.
Tốc độ của cô không hẳn là chậm, nhưng đôi chân vừa bị bỏng nước nóng rõ ràng không còn sức lực.
Bạch Tử vội vàng cầm sợi dây tiến lên phía trước, không nói lời gì liền giữ chặt cô lại.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam mới dừng bước.
Nhưng Bạch Tử lại không nói gì, trực tiếp quấn sợi dây quanh eo Mạnh Dĩ Lam.
Dường như ngầm hiểu, Mạnh Dĩ Lam cũng cúi đầu lặng lẽ nhìn người trước mặt.
Một lát sau, cô cười khẽ một tiếng, vừa tuỳ ý để Bạch Tử tiếp tục động tác, vừa nghịch nghịch chiếc mặt nạ trên tay, cả người toát ra vẻ lười biếng và quyến rũ.
Rất nhanh, Bạch Tử đã chạy về phía con tàu cùng với Mạnh Dĩ Lam trên lưng, giống như trước đó chạy trong tuyết.
Xuống tàu mất gần chục phút, nhưng quay lại tàu thì chưa đầy một phút.
Vừa mới ra khỏi cửa gỗ của căn hầm, Bạch Tử không nói một lời liền cõng Mạnh Dĩ Lam chạy vào phòng vệ sinh.
Sau khi vào cửa, cô buông Mạnh Dĩ Lam xuống, rồi vội vàng đem ghế và túi chườm nóng vào.
Bạch Tử bảo Mạnh Dĩ Lam ngồi trên ghế ôm túi chườm nóng, mình thì ngồi xổm sang một bên, liên tục dùng muôi xối nước lạnh vào chân trái của đối phương.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam ngược lại vô cùng nghe theo sự sắp xếp của Bạch Tử, cô ngồi an tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm đối phương.
Họ đã không nói với nhau một lời tử tế nào, kể từ khi rời con tàu kia.
Mà bây giờ, dù bên cạnh chỉ còn mỗi người kia, nhưng cả hai vẫn như câm điếc, lặng thinh không nói một lời.
Đột nhiên, Mạnh Dĩ Lam vươn tay nắm lấy đuôi ngựa của Bạch Tử, nhẹ nhàng kéo một cái.
Người kia sững sờ một lát, sau đó ăn ý nghiêng người sang, ngoan ngoãn đưa đầu tới.
Vừa rồi ở dưới tầng hầm, lúc Bạch Tử nóng nảy tháo mặt nạ xuống, bởi vì cử động quá mạnh nên làm tóc cô rối tung.
Mạnh Dĩ Lam giơ tay lên đỡ một bên mặt của Bạch Tử, sau đó dùng tay còn lại cởi dây chun buộc tóc của đối phương ra, tiếp đến nhẹ nhàng và chậm rãi chải lại mái tóc dài hơi lộn xộn của Bạch Tử, cuối cùng buộc thành một búi tóc đẹp mắt.
Trong lúc này, Bạch Tử vẫn ngồi xổm trước mặt Mạnh Dĩ Lam, vẫn không ngừng xối nước vào chân đối phương.
Hơn mười phút sau, Bạch Tử được búi tóc xong, cuối cùng cũng đặt muôi múc nước xuống, lại lấy một chiếc khăn tắm dày quấn chặt Mạnh Dĩ Lam, sau đó nhanh chóng bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Mạnh Dĩ Lam nhàn nhã nằm trong lòng Bạch Tử ngáp dài, sau đó hơi có vẻ buồn ngủ vùi đầu vào vai đối phương, nhắm mắt lại.
Lúc này, họ dường như đang ở hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau, một người đang khẩn trương và lo nghĩ, một người thì hững hờ.
Bạch Tử vừa mở cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Mao Mao nằm ở trên sofa bên tường.
Rõ ràng nó đang ngủ say, sau khi bị tiếng mở cửa đánh thức, liền ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, nhìn Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam bằng đôi mắt ngái ngủ nửa mở.
Chỉ mới mấy tháng không gặp, thân thể Mao Mao đã trưởng thành lên không ít, tuy bụng không còn tròn trịa như quả bóng, nhưng tay chân cũng tráng kiện hơn rất nhiều, cân nặng rõ ràng cũng tăng lên.
Có thể thấy được trong những ngày Bạch Tử rời đi, Mao Mao sống khá thoải mái.
Cùng lắm là như Mạnh Dĩ Lam đã nói trước đó, cái chân từng bị thương của Mao Mao đã xuất hiện những thay đổi vô cùng kỳ lạ.
Cả da và lông đều trở nên trắng như tuyết.
Hơn nữa, khu vực đột biến đã lan rộng đến phần bụng, đồng thời còn có xu hướng tiếp tục lan rộng.
Nhưng bây giờ, Bạch Tử tạm thời không có thời gian để nghiên cứu cơ thể của Mao Mao.
Lúc cô đóng cửa lại và cẩn thận bế Mạnh Dĩ Lam đang quấn khăn lên giường, Mao Mao cuối cùng cũng nhận ra hai người.
Tinh thần nó đột nhiên trở nên phấn chấn, sau khi nhảy khỏi ghế sofa, nó nhảy lên lưng Bạch Tử một cách đầy thuần thục.
Sau đó, Mao Mao bắt đầu nhe răng trợn mắt kéo tai Bạch Tử, thay vì nói bởi vì nhớ cô quá nhiều nên mới phấn khích như vậy, chi bằng nói bởi vì rất tức giận Bạch Tử rời đi quá lâu mà kích động.
Bạch Tử vừa tuỳ ý để Mao Mao ghé vào lưng mình trút giận, vừa lấy quần áo sạch từ trong tủ ra.
Mạnh Dĩ Lam ngồi ở bên giường không nhịn được nữa, cô lấy ra một gói trái cây sấy khô từ bàn cạnh đầu giường, ném cho Bạch Tử.
Bạch Tử ăn ý nhận lấy, dùng nó dụ dỗ Mao Mao ra khỏi cửa.
Mao Mao được quấn trong chăn nhỏ, cầm trái cây khô đứng ở hành lang ăn đến say sưa ngon lành, chờ đến khi nó kịp phản ứng thì cửa phòng ngủ đã bị khóa trái.
Trong phòng, hai người im lặng đã lâu, vẫn không lên tiếng nói chuyện.
Một người mãi loay hoay bận rộn không thể nói, còn người kia thì không muốn nói chuyện.
Bạch Tử đặt quần áo sạch sẽ lên giường, sau đó ngồi xổm dưới chân Mạnh Dĩ Lam, không nói một lời liền giơ tay lên muốn cởi chiếc quần ướt đẫm của đối phương ra.
Nhưng lúc này, Mạnh Dĩ Lam đang để Bạch Tử phục vụ mình đột nhiên đưa tay nắm lấy cạp quần, không cho đối phương chạm vào.
Bạch Tử bối rối dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Không hiểu sao, vẻ mặt của Mạnh Dĩ Lam bây giờ lại khiến Bạch Tử nhớ đến chuyện xảy ra dưới tầng hầm cách đây không lâu.
Trong phút chốc, cảm giác tủi thân, khổ sở cùng cảm giác bồn chồn bất an đều dâng lên.
Bạch Tử nhíu mày lại, hé miệng, sau đó cố đè xuống cảm giác rối bời trong lòng, lại muốn đưa tay cởi quần Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam càng giãy giụa mạnh hơn, cô lùi người về phía sau, trực tiếp ngồi lên giữa giường.
Bạch Tử rốt cuộc không nhịn được nữa, cô hít sâu một hơi, dứt khoát leo lên giường, đem hai tay Mạnh Dĩ Lam đè chặt xuống hai bên đầu đối phương, dùng dáng vẻ có chút "gia trưởng" đè người dưới thân mình.
Mạnh Dĩ Lam mím môi, giãy giụa một lúc nhưng không có kết quả.
Cô vốn luôn chiếm thế thượng phong về mặt khí thế, dần dần trở nên bất lực, vẻ mặt cố ý lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra sơ hở.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không chịu thua, dùng sức vặn cổ tay đang bị người kia giữ chặt.
Bạch Tử hạ quyết tâm cứng lòng, không hề thả lỏng chút nào.
Hai người dường như đang phân cao thấp, vừa thở phì phò vừa nhìn chằm chằm vào đối phương.
Và vẫn như cũ, không nói một lời.
Cứ giằng co như vậy một lúc, Mạnh Dĩ Lam đang nhìn chằm chằm vào mắt phải của Bạch Tử đột nhiên dời tầm mắt, nhìn vào mắt trái có chút thờ thẫn đang đeo kính áp tròng.
Trái tim bỗng nhiên mềm nhũn.
Không biết vì sao, cô chợt nhớ đến con mắt sáng ngời trong bóng đêm kia.
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc cũng thả lỏng tay ra, sau khi Bạch Tử nhận ra thì cũng buông lỏng.
Khi chắc chắn người dưới thân sẽ không phản kháng nữa, Bạch Tử mới quỳ chân đứng dậy, sau đó rón rén đem quần của đối phương cởi ra.
Đúng như lời Mạnh Dĩ Lam nói, vì chiếc quần được làm bằng chất liệu khá dày, nên chân cô không bị bỏng quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, làn da trắng nõn mịn màng vẫn ửng đỏ khiến Bạch Tử đau lòng nhăn mày.
Cô vô thức duỗi ngón tay ra, cẩn thận chạm vào vết đỏ nhất ở đùi trong.
Người bị chạm vào khẽ run lên, nhưng không phải vì đau.
Ngay sau đó, Bạch Tử hé miệng, nhẹ nhàng thổi vào chỗ bị bỏng.
Cảm giác tê dại như dòng điện chạy qua khiến Mạnh Dĩ Lam lại lần nữa run rẩy, một số ý nghĩ không nên có nào đó trong nháy mắt được Bạch Tử vô ý khơi dậy.
Mạnh Dĩ Lam lập tức cắn môi dưới, đè nén tiếng rên rỉ suýt thoát ra khỏi cổ họng.
Lúc này, đồng hồ của Mạnh Dĩ Lam chợt lóe lên, có người gửi tin nhắn.
Sau khi miễn cưỡng tỉnh lại từ bầu không khí kiều diễm, Mạnh Dĩ Lam cố tình phớt lờ Bạch Tử vẫn đang kiểm tra chân mình, trực tiếp nằm ngửa ra giường, hít một hơi thật sâu rồi giơ tay nhìn đồng hồ.
Vừa đọc tin nhắn xong, cô chợt cảm thấy đùi mình ấm áp.
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu xuống, nhìn thấy Bạch Tử vừa mới nửa quỳ giờ đã trực tiếp nằm ngay bên cạnh chân mình, môi nhẹ nhàng áp lên vị trí giữa đùi và bụng dưới - nơi cô không bị bỏng.
Cử chỉ cực kỳ thân mật này giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng ve vuốt trái tim Mạnh Dĩ Lam.
Nụ hôn qua đi, Bạch Tử áp gò má ấm áp của mình lên đùi Mạnh Dĩ Lam, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi nhìn về phía Mạnh Dĩ Lam.
Trong mắt Bạch Tử tràn ngập cảm giác đau xót, còn ấm áp hơn cả gò má của chính cô, khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn mềm nhũn.
Cô vô thức đặt đồng hồ xuống, ánh mắt khi nhìn Bạch Tử dần dần dịu đi.
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam thở dài như thể đầu hàng, sau đó đưa tay chạm gò má Bạch Tử, nhẹ vuốt ve.
Bạch Tử vẫn tựa vào đùi Mạnh Dĩ Lam không nhúc nhích, đôi mắt trong veo hiện rõ vẻ vui mừng khi được đối phương chạm vào.
Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam lại nói ra một câu có hơi phá tan mỹ cảnh: "Hàng hoá tôi nhờ người tìm đã được đưa tới bờ sông, tôi phải chuyển chúng xuống phía dưới."
Bạch Tử nao nao trong lòng, sau đó ngồi dậy: "Tôi đi, chị nghỉ ngơi trước đi."
Cô cầm lấy khăn tắm, nhanh chóng nhẹ lau khô người Mạnh Dĩ Lam rồi đắp chăn cho đối phương.
Làm xong hết thảy những chuyện này, Bạch Tử cũng không có lập tức rời khỏi giường, ngược lại lui về mấy bước, nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Sau đó, nghiêng người qua.
Hai người gần nhau đến mức chóp mũi như sắp chạm vào nhau, hơi thở của họ tựa như những ngón tay mảnh khảnh vô hình, đang nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của nhau.
Giờ khắc này, cả hai đều cảm thấy có một sự gắn bó sâu sắc với người bên cạnh, thậm chí còn có cảm giác thôi thúc muốn được đến gần nhau hơn.
Đã lâu rồi không được gần kề người trước mặt như thế này, Bạch Tử có chút không khống chế nổi mình.
Cùng sắp mất kiểm soát, còn có Mạnh Dĩ Lam.
Trong mắt cô, thái độ của Bạch Tử lúc này không khác gì một chú cún con háo hức được gần gũi.
Thế nhưng, nút thắt trong lòng khiến Mạnh Dĩ Lam cố vớt chút lý trí cuối cùng, cô ngừng động tác muốn xoa má Bạch Tử.
Cô biết rất rõ, nếu cứ để sự tình tiếp tục phát triển như thế này, hai người nhất định sẽ lại quấn lấy nhau đến tận trời tối.
Nhưng so với niềm vui thích nhất thời, hiện tại Mạnh Dĩ Lam muốn giải quyết vấn đề giữa hai người trước.
Thế là, cô đưa tay nắm vuốt lỗ tai Bạch Tử, kéo người ra xa một chút: "Mau lên, nếu không tôi sẽ tự đi."
Sau một khắc, vẻ sáng ngời trong mắt phải của Bạch Tử nhanh chóng ảm đạm.
Vẻ mặt đáng thương ấy khiến lòng Mạnh Dĩ Lam thấy xót, ngay lúc cô kìm lòng không đặng muốn tiến lại gần hôn Bạch Tử, thì đối phương đã cúi đầu rời khỏi giường.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, nhất thời không nhịn được: "Bạch Tử!"
Người được gọi đứng ở cửa, bối rối quay người.
Quỷ thần xui khiến, Mạnh Dĩ Lam đang nằm trên giường nhớ lại cảnh Du Vu Ý ôm Bạch Tử, mặc dù lúc đó Bạch Tử không ôm lại người kia, nhưng đối phương cũng không có từ chối sự gần gũi của Du Vu Ý.
Nghĩ đến đây, sự mềm mại trong lòng Mạnh Dĩ Lam còn chưa phai nhạt, không ngờ lại thêm tức giận hơn một chút.
Thế là, cô lập tức thu lại lời thân mật đang định nói, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn: "Xong việc rồi thì tranh thủ trở về."
Bạch Tử không thấy Mạnh Dĩ Lam có gì không ổn, gật gật đầu: "Được."
Sau đó, cô ngoan ngoãn đeo mặt nạ vào, quay người ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi cửa đóng lại, cơn tức giận vừa tích tụ của Mạnh Dĩ Lam lập tức tiêu tan bởi đôi mắt chân thành của Bạch Tử.
Lúc này, cô thực sự hy vọng Bạch Tử có thể vô lại hơn một chút, nhưng đồng thời, cô cũng rất vui vẻ khi người kia ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy.
Bạch Tử thật thà và đầy trách nhiệm không biết gì về chuyện này, cô vội vàng xuống tàu đi về phía một chiếc xe tải đậu bên bờ sông.
Đúng như Mạnh Dĩ Lam đã nói, trên xe có rất nhiều hàng hoá, bao gồm cả nhu yếu phẩm hàng ngày, cũng như các loại đồ ăn thức uống.
Bạch Tử đi tới đi lui bảy tám lần, ước chừng nửa giờ mới vận chuyển xong hết thảy đồ đạc.
Dưới tầng hầm có vài người đang chơi bài poker, họ rõ ràng đã dần dần quen biết nhau, cười cười nói nói, rất vui vẻ.
Tuy nhiên, Bạch Tử không nhìn thấy Du Vu Ý, cũng không nhìn thấy Hedy.
Bạch Tử vốn muốn nói chuyện vài câu với Du Vu Ý, lại nhớ đến lời dặn của Mạnh Dĩ Lam, nên sau khi giao những món đồ cuối cùng xong, cô liền vội vàng quay lại tàu.
Nhưng trước khi Bạch Tử lên đến tầng hai, cô đã nghe thấy giọng nói của Hedy phát ra từ cửa phòng ngủ của Mạnh Dĩ Lam.
Gần như ngay lập tức, trong lòng Bạch Tử dâng lên cảm giác khó chịu hệt như khi cô ném chiếc mặt nạ kia.
Cô dừng bước, cố gắng bình tĩnh lại.
Giọng nói của Hedy tiếp tục truyền đến: "Hay là tôi tìm gần đây xem có nha đam không, dùng nó thoa lên chân sẽ rất hiệu quả."
"Không sao, tôi thực sự không sao," Mạnh Dĩ Lam nhẹ cười từ chối, sau đó đổi chủ đề, "Cậu xem qua phòng thí nghiệm chưa? Có chỗ nào cần cải thiện không?"
"Trang thiết bị bên trong rất đầy đủ," Hedy lập tức cảm thán, "Trong hoàn cảnh hiện tại, cậu vẫn có thể làm được việc này, Dĩ Lam, tôi thực sự... rất khâm phục cậu."
Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: "Sao cậu không ở dưới đó chơi cùng mọi người một lát?"
"Ngày mai tôi còn phải báo cáo với chính phủ, nên cần nghỉ ngơi sớm một chút."
Bạch Tử nghe Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng thở dài, sau đó chân thành cảm tạ: "Hedy, cảm ơn cậu."
"Tôi mới là người nên nói lời cảm ơn," giọng Hedy trầm hơn một chút, cô nói cũng nghiêm túc không kém, "Thật ra, tôi khó có thể tiếp tục nghiên cứu ở bên kia."
"Khó có thể tiếp tục?"
"Người biến dị như Bạch Tử rất hiếm, đặc biệt là ở đất nước của chúng tôi, là tài nguyên nghiên cứu cực kỳ hiếm..."
Mạnh Dĩ Lam ngập ngừng ngắt lời đối phương: "Hedy, Bạch Tử là người, không phải 'tài nguyên nghiên cứu'."
Nhưng Hedy vẫn tiếp tục nói: "Nếu như tôi ở đây có được nghiên cứu đột phá, điều này tương đương với... cứu được toàn nhân loại, Dĩ Lam, cậu hiểu không?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
Hedy nói thêm: "Tôi vừa nói chuyện với hai người kia, họ cũng như tôi, cũng rất biết ơn vì cậu đã tạo cơ hội như vậy cho chúng tôi."
Một lúc sau, Bạch Tử nghe thấy Mạnh Dĩ Lam trầm giọng hỏi: "Cậu cảm thấy mình nắm chắc bao nhiêu phần trăm thành công?"
Hedy dừng một chút rồi trả lời: "Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, đừng đặt hết hy vọng vào tôi, đó là từ góc độ của một người bạn nói với cậu."
Sau một lúc im lặng, Hedy tiếp tục: "Tuy nhiên, 'nắm chắc bao nhiêu phần trăm thành công' nếu từ góc độ chuyên môn, tôi sẽ nói cho cậu biết, rằng không bao giờ có cái gọi là 'thất bại', tất cả những con đường dường như sai lầm thực sự là một cái thang được xây dựng cho sự thành công trong tương lai."
Câu này tưởng chừng như hoàn toàn chắc chắn "thí nghiệm sẽ thành công", nhưng thực chất lại chứa đầy ẩn ý bi quan.
Mạnh Dĩ Lam trầm mặc một lát, sau đó nói với giọng điệu cực kỳ khẳng định: "Tôi tin nhất định sẽ thành công."
Hedy cười: "Dĩ Lam, tôi rất thích cách cậu có lòng tin với chính mình. Tám năm trước..."
Tiếp theo, cô đột nhiên bắt đầu nói tiếng nước ngoài, mà Mạnh Dĩ Lam cũng đáp lại bằng ngôn ngữ tương tự.
Hai người vừa nói vừa cười, có vẻ như trò chuyện rất vui.
Bạch Tử đứng ở đầu cầu thang hoàn toàn không hiểu được cuộc đối thoại giữa hai người, cảm giác hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài này khiến cô lại bắt đầu phiền não.
Bạch Tử xúc động đi lên lầu, cố ý để cho hai người nghe được tiếng bước chân của mình.
Hedy nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Tử đang đi về phía mình, liền đổi ngôn ngữ nói với Mạnh Dĩ Lam: "Tôi về nghỉ ngơi trước, ngày mai gặp."
Sau đó, Hedy lại mỉm cười với Bạch Tử, rồi quay người bước vào căn phòng vốn thuộc về Hầu Tắc Văn.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam vừa mới tắm xong, trên vai còn có một chiếc khăn lau tóc.
Cô quay đầu nhìn Bạch Tử đang đứng ở cửa, nghi hoặc giơ tay nhéo nhéo tai đối phương, tức giận hỏi: "Đứng ngốc ở đó làm gì?"
Nói xong, quay người vào phòng.
Bạch Tử theo sau đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, có chút không vui hỏi: "Cô ấy... vừa nói gì với chị?"
Mạnh Dĩ Lam đứng bên giường, vừa lau tóc ướt vừa trả lời: "Hedy nói, tám năm trước, quán bar chúng tôi cùng đi..."
Mới nói được nửa chừng, Mạnh Dĩ Lam chợt nhận ra tâm trạng Bạch Tử có gì đó không ổn.
Cô nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy đối phương vẫn đứng ở cửa, lông mày nhíu chặt mà nhìn chằm chằm vào mình.
Mạnh Dĩ Lam ngồi xuống bên giường: "Em sao vậy?"
Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tử như vậy - Dường như đang tức giận, nhưng cũng giống như đang buồn rầu, làm người ta khó mà phân biệt được.
Nhưng Bạch Tử không trả lời câu hỏi của Mạnh Dĩ Lam ngay, mà thay vào đó là chậm rãi thở ra, rõ ràng đang kìm nén điều gì đó.
Sau đó, cô chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vén ống quần Mạnh Dĩ Lam lên, hỏi: "Còn đau không?"
Mạnh Dĩ Lam để Bạch Tử kiểm tra chỗ bị bỏng, nhưng lại nhướn mày, như nói trúng tim đen hỏi lại: "Em không thích Hedy?"
Dường như bị nói trúng tâm sự trong lòng, Bạch Tử lộ ra vẻ mặt có chút xấu hổ.
Mạnh Dĩ Lam lập tức khẳng định mình đoán đúng.
Hơn nữa, cô cũng biết rất rõ vì sao Bạch Tử không thích Hedy.
Không lâu trước đây, vì để "trả thù" Bạch Tử bị Du Vu Ý ôm, Mạnh Dĩ Lam đã cố tình để cho Hedy đến gần mình.
Vì vậy, Bạch Tử biểu hiện như hiện tại cũng là phản ứng hết sức bình thường.
Bạch Tử bị nhìn thấu tâm tư, cô không vội phủ nhận, cũng không cố ý chuyển chủ đề.
Cô vẫn thẳng thắn như trước, ngẩng đầu nói thẳng với Mạnh Dĩ Lam: "Cô ấy thích chị."
Mạnh Dĩ Lam lặng người, có vẻ như không hiểu ý đối phương, chờ khi kịp phản ứng lại, nhịn không được bật cười ra tiếng: "Không có khả năng đó đâu!"
Bạch Tử nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Dĩ Lam, không trả lời.
"Cô ấy có bạn..." Mạnh Dĩ Lam dừng lại, sau đó ngập ngừng sửa lại: "Tám năm trước, cô ấy có bạn trai... ý tôi là, Hedy thích đàn ông chứ không thích phụ nữ."
Chính vì biết rõ điều này, cho nên Mạnh Dĩ Lam trong lúc nóng nảy đã quyết định lợi dụng Hedy để chọc giận Bạch Tử.
Nhưng Bạch Tử vẫn ngồi xổm trên mặt đất không hề cử động, vẻ mặt vẫn tỏ ra sầu não và uất ức.
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, trong lòng cảm thấy hơi buồn bực.
Cô còn chưa trút cơn giận xong đâu, nhưng cái người đáng ghét này lại dám buồn phiền về một thứ thậm chí còn không tồn tại.
Mạnh Dĩ Lam dùng chân trần giẫm lên vai Bạch Tử, sau đó nhẹ nhàng đẩy đối phương về phía cửa: "Mau đi tắm đi."
Bạch Tử đang buồn, cũng không dùng chút sức lực nào để chống thân thể, liền bị Mạnh Dĩ Lam giẫm ngã ra đất.
Bộ dạng trông giống như một chú chó con bị bỏ rơi bên đường, thật làm cho người ta thấy thương cảm.
Mạnh Dĩ Lam cố ngăn bản thân sắp mềm lòng, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tử, sau đó quay người lại, cầm khăn lên tiếp tục lau tóc.
Bạch Tử ngồi dưới đất thở dài, cô không chỉ khó chịu vì bản thân đã thẳng thắn nói ra và làm to mọi chuyện, luôn khiến Mạnh Dĩ Lam không vui, cô càng khó chịu hơn khi bản thân cảm thấy khổ sở vì Mạnh Dĩ Lam và Hedy nói chuyện bằng ngôn ngữ mình không hiểu được.
Tính toán chi li, giống như một tiểu oán phụ.
Bạch Tử muốn cùng Mạnh Dĩ Lam nói ra cảm giác của mình, nhưng cô biết rất rõ, sau nhiều ngày đi tàu xe mệt mỏi, điều mà Mạnh Dĩ Lam cần nhất bây giờ chính là nghỉ ngơi.
Thế là, cô không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Bạch Tử vội vàng tắm xong, cho Mao Mao ăn một ít, cuối cùng mới ôm nó về phòng ngủ.
Đèn trong phòng đã tắt, trong bóng tối, Mạnh Dĩ Lam đang nằm nghiên trên giường, đưa lưng về phía cửa.
Mao Mao rất tự giác, sau khi vào cửa liền ôm chăn nhỏ của mình leo lên ghế sofa.
Bạch Tử đứng ở bên giường một lúc, dựa vào nhịp thở của đối phương, rất nhanh chóng suy ra lúc này Mạnh Dĩ Lam vẫn còn thức.
Nghĩ nghĩ xong, Bạch Tử tháo búi tóc mà Mạnh Dĩ Lam đã buộc giúp mình ra, tùy ý để mái tóc dài xõa xuống.
Tóc cô mọc rất nhanh, hiện tại đã dài qua vai, gần như đuổi kịp độ dài tóc của Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử rón rén leo lên giường, nhưng không dám tùy tiện tới gần Mạnh Dĩ Lam, mà nằm ở mép giường một lúc.
Đợi mấy phút sau, cô cẩn thận từng li từng tí, xê dịch cơ thể đến bên cạnh người kia.
Thừa dịp đối phương còn chưa ngủ, Bạch Tử nhịn không được mở miệng, có chút nghi hoặc nhẹ giọng hỏi: "Mạnh Dĩ Lam, lúc đó chị có phải là... cố ý?"
Bạch Tử hỏi về sự việc Mạnh Dĩ Lam không cẩn thận làm đổ bình nước nóng.
Trước khi Du Vu Ý ôm Bạch Tử, Bạch Tử vẫn như thường lệ nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam bằng mắt phải, đồng thời cũng cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, để nếu có chuyện gì xảy ra, cô có thể kịp thời bước tới bảo vệ đối phương.
Cho nên Bạch Tử mới nhớ rõ bình nước nóng được đặt ở giữa bàn, không thể nào dễ dàng bị Mạnh Dĩ Lam "không cẩn thận" làm rơi như vậy được.
Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa ngủ cũng không trả lời, nhưng tiếng hít thở nặng nề hơn, dường như là một sự ngầm thừa nhận.
Kỳ thật, Mạnh Dĩ Lam cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại làm như thế.
Cho tới bây giờ, cô vẫn khinh thường những thủ đoạn vặt vãnh như vậy, nhưng khi nhìn thấy Du Vu Ý ôm chặt Bạch Tử, đầu cô nóng bừng, không cách nào tự kiềm chế được và trực tiếp làm đổ bình nước nóng kia.
Cũng như sau đó cô để Hedy đến gần mình, cố tình làm cho Bạch Tử ghen.
Bạch Tử nhíu mày lại: "Đừng làm tổn thương chính mình như thế."
"Vậy còn em?" Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng vẫn đưa lưng về phía Bạch Tử, "Tại sao lúc gặp nguy hiểm, em lại bất chấp mọi thứ xông lên phía trước đầu tiên?"
Bạch Tử nao nao.
Cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng xoay người lại, nhẹ giọng trách hờn: "Em không muốn nhìn thấy tôi tự làm đau chính mình. Chẳng lẽ tôi có thể nguyện ý nhìn thấy em mỗi lần gặp nguy hiểm, liền bất chấp lao về phía trước sao?"
"Tôi..." Bạch Tử có chút chột dạ trả lời, "Tôi không sao đâu."
Mạnh Dĩ Lam lại càng kích động hơn: "Bạch Tử, em đừng tưởng mình thật sự sẽ không chết. Nếu như bị chặt đầu, em sẽ không thể sống được!"
Bạch Tử ngu ngơ tại chỗ, hơn nửa ngày vẫn không thể mở miệng phản bác.
"Tôi thật vất vả tìm nhiều người như vậy chỉ để giữ em ở bên cạnh," Mạnh Dĩ Lam tức giận chất vấn, "Em ngược lại là muốn mình gặp chuyện, lỡ như chẳng may có chuyện gì xảy ra, tôi phải làm sao bây giờ?"
Bạch Tử trầm mặc một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng muốn sống tốt để ở bên chị."
Có lẽ trước đây Bạch Tử không quan tâm đến mạng sống của mình, nhưng bây giờ thì khác.
Bạch Tử có thể cảm nhận được khát vọng sống của cô ngày càng mạnh mẽ hơn, cô khao khát được tiếp tục sống cùng Mạnh Dĩ Lam.
Hơn nữa, ngày tháng trôi qua, Bạch Tử dưới sự ảnh hưởng của Mạnh Dĩ Lam, cũng bắt đầu ngày càng có lòng tin rằng "mình sẽ khỏi bệnh".
Bạch Tử dần dần tin tưởng, cô cùng Mạnh Dĩ Lam nhất định có thể ở bên nhau thật lâu.
Nhưng bất chấp điều đó, theo quan điểm của Bạch Tử, giữa việc "muốn sống" và "hành động tức thời khi gặp nguy hiểm" sẽ không có sự mâu thuẫn nào cả.
Hơn nữa, khi gặp nguy hiểm, cô cũng không thể thờ ơ và trốn sau lưng Mạnh Dĩ Lam.
Cô không những phải ngay lập tức hành động, mà còn phải cực kỳ nhanh chóng loại bỏ mối nguy hiểm, tuyệt đối không được để Mạnh Dĩ Lam bị đe doạ.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không biết Bạch Tử đang nghĩ gì, cuối cùng trút giận xong, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Nếu em thật sự muốn sống bên tôi thật tốt, thì đừng tiếp tục đối nghịch với tôi như thế nữa, có biết không?"
Bạch Tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng lúc đó dị nhân liên tục va chạm mạnh vào tàu của chúng ta, lỡ như nó thu hút dị nhân ở gần đó thì..."
Nghe thấy người bên cạnh bắt đầu biện hộ, cơn giận của Mạnh Dĩ Lam lại bốc lên.
"Bạch Tử, cho dù không ai có thể giết được em, nhưng cơn đau của em cũng không hề biến mất," cô tức giận lớn tiếng chất vấn, "Cho dù em không sợ đau, nhưng khi nhìn thấy mình bị cắn một miếng thịt lớn như vậy, em có bao giờ nghĩ tôi đau lòng thế nào không?!"
Vừa dứt lời, một giọt lệ từ khóe mắt Mạnh Dĩ Lam chậm rãi rơi xuống.
Lòng Bạch Tử thắt lại, cô lập tức dỗ dành: "Xin lỗi."
Cô muốn đưa tay ôm lấy người trước mặt, nhưng ngay lập tức bị đối phương giơ tay ngăn cản.
"Tôi không muốn em 'xin lỗi'," Mạnh Dĩ Lam càng rơi nhiều nước mắt hơn, cô nghẹn ngào yêu cầu: "Tôi muốn em hứa với tôi, rằng nếu sau này gặp lại tình huống tương tự, em nhất định phải nghe lời tôi, không thể tự tiện hành động."
Trong bóng tối, Mạnh Dĩ Lam kiên nhẫn chờ đợi Bạch Tử nghe lời và thực hiện lời hứa của mình.
Nhưng đợi rất lâu, cô vẫn không nhận được lời hồi đáp từ Bạch Tử.
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam mất hết kiên nhẫn.
"Đi xuống." Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói, thanh âm không lớn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lãnh đạm.
Bạch Tử bối rối nằm ở một bên, không nhúc nhích.
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam cao giọng, đem hai chữ hơi kéo dài, thái độ càng lãnh đạm hơn trước:
"Đi —— Xuống ——"
Lần này, Bạch Tử không dám làm trái ý Mạnh Dĩ Lam, trực tiếp xuống giường.
Mạnh Dĩ Lam xoay người lại, lần nữa đưa lưng về phía Bạch Tử.
Bạch Tử đứng ở bên giường, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, nhưng vẫn ngoan cố không chịu mở miệng đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Biết Mạnh Dĩ Lam sẽ không cho mình ra ngoài vào lúc này, thế là Bạch Tử xoay người nằm lên sofa, nhưng lại không cẩn thận ép Mao Mao vào góc.
Mao Mao nhe răng trợn mắt, tức giận nhặt chăn lên tát Bạch Tử vài cái, sau đó giơ chân đạp Bạch Tử ra một khoảng, chép chép miệng rồi lại ngủ thiếp đi.
Bạch Tử mặc kệ Mao Mao thô lỗ, dù sao cô cũng không cần ngủ.
Mạnh Dĩ Lam đương nhiên cũng không ngủ được, nếu không phải bên ngoài đang có tuyết rơi, chắc chắn cô sẽ tức giận đến muốn ra ngoài chạy dọc bờ sông.
Hai người cứ thế, một người nằm ở mép sofa, người kia thì nằm trên giường, mỗi người đều đang bế tắc với chính cảm xúc của mình.
Dù biết Mạnh Dĩ Lam sẽ buồn vì mình "không nghe lời", nhưng Bạch Tử cũng biết rất rõ, cô không thể nào thỏa hiệp với vấn đề này được.
Chuyện gì cô cũng có thể nghe lời Mạnh Dĩ Lam, nhưng chuyện này thì không.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Dĩ Lam bôn ba suốt mấy ngày, cuối cùng cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, sắp chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong bóng tối, cô cảm thấy có gì đó đang chuyển động bên giường.
Dường như có người đang đến gần, Mạnh Dĩ Lam theo bản năng hơi mở mắt ra, nhưng do ý thức mơ hồ nên cô chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được người đang đến gần mình chính là Bạch Tử.
Vì là người mình tin tưởng nhất, nên Mạnh Dĩ Lam vốn đang mệt mỏi vô cùng, mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Bạch Tử lên giường, cô lặng lẽ đến gần thân thể có chút lạnh lẽo của Mạnh Dĩ Lam.
Sau đó, cô ngập ngừng vòng tay qua eo đối phương.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, Mạnh Dĩ Lam vì quá buồn ngủ nên cũng không chống cự sự tiếp cận của mình như trước.
Một lúc sau, Bạch Tử lấy hết can đảm trực tiếp tiến về phía trước, dùng thân thể ấm áp của mình ôm chặt lấy Mạnh Dĩ Lam từ sau lưng.
Vì biết chân Mạnh Dĩ Lam còn bị thương, nên Bạch Tử cũng không dùng cả tay chân ôm trọn người vào lòng như trước nữa, mà chỉ vỏn vẹn ôm lấy nửa thân trên của đối phương.
Nhưng điều mà Bạch Tử không ngờ tới chính là, Mạnh Dĩ Lam đang mơ mơ màng màng lại chủ động duỗi chân ra sau.
Đợi khi chân của hai người thân mật quấn vào nhau như trước, cô mới chìm vào giấc ngủ.
Bạch Tử không dám cử động nữa, sợ quấy rầy đến Mạnh Dĩ Lam trong ngực mình.
Tối đó, ngoài cửa sổ gió không ngừng thổi, tuyết cũng không ngừng rơi.
Lúc thức dậy, Mạnh Dĩ Lam có chút bối rối.
Rõ ràng là mình đã đuổi người đó khỏi giường, nhưng khi mở mắt ra, lại phát hiện mình cùng đối phương đang ôm ấp nhau trên giường.
Hai người như ngày thường nằm chung một gối đầu, thậm chí mái tóc dài của cả hai còn giao thoa với nhau, rất thân mật.
Lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam tức giận muốn rời khỏi giường, cô kéo tay Bạch Tử đang ôm eo mình ra, sau đó đá vào chân đối phương đang đặt trên chân mình, cuối cùng mặt lạnh nhanh chóng rời khỏi giường.
Mao Mao đã rời khỏi phòng ngủ tự lúc nào, những vụn hoa quả khô để lại nằm vương vãi trên chiếc sofa cạnh tường.
Bạch Tử trên giường ngồi dậy, như không có chuyện gì xảy ra, cô hỏi Mạnh Dĩ Lam đang thay quần áo: "Chân còn đau không?"
Mạnh Dĩ Lam không để ý đến Bạch Tử, cô thay quần áo, nhanh chóng chỉnh trang lại, sau đó vội vã ra khỏi cửa.
Bạch Tử lúc này mới nhớ tới, mâu thuẫn giữa cô và Mạnh Dĩ Lam chẳng những không được giải quyết, mà có vẻ còn trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều sau cuộc trò chuyện tối qua.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử tranh thủ buộc tóc thành đuôi ngựa, bối rối thay quần áo rồi cũng đi theo đối phương ra khỏi phòng ngủ.
Họ đã chiến tranh lạnh với nhau suốt cả buổi sáng.
Bạch Tử chiến tranh âm thầm nhẹ nhàng, trong khi Mạnh Dĩ Lam thì công khai và cứng rắn.
Hai bên giằng co mãi, không cách nào phá vỡ được khúc mắc.
Gần giữa trưa, chú Hồng lái xe đến bờ sông.
Hôm nay, ông đến để báo cáo tình hình hiện tại của Hoành Á cho Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cũng để nói với Mạnh Dĩ Lam rằng Mạnh Nguyệt muốn gặp cô ấy.
Thực ra, thân phận hiện tại của chú Hồng có chút khó xử.
Tuy vẫn đang làm việc ở tập đoàn Hoành Á, nhưng ông phải giả vờ như không biết Mạnh Nguyệt đang nhắm vào mình.
Nhưng may mắn thay, gần đây chính phủ và Hoành Á thường xuyên qua lại với nhau, Mạnh Nguyệt rất bận rộn, lại thêm Liêu Vũ Đình vẫn đang hôn mê, cho nên bà ấy tạm thời không có ý định ra tay với chú Hồng.
"Mạnh tiểu thư," chú Hồng ngồi trên sofa trong phòng khách, nghiêm túc nói với Mạnh Dĩ Lam: "Mấy ngày nữa, phó chủ tịch hình như muốn nói chuyện với cô về chuyện của chủ tịch."
Chủ tịch là cha của Mạnh Dĩ Lam, Mạnh Phàm.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang ngồi ở bên kia sofa, như lơ đãng nhìn Bạch Tử đang bận rộn trong bếp.
Cô nghe xong lời của chú Hồng, hơi nhướn mày suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Bạch Tử bưng hai đĩa thức ăn từ phòng bếp đi ra, nhìn qua chú Hồng và Mạnh Dĩ Lam rồi nhanh chóng đi về phía bàn ăn.
Khác với lúc trước, hôm nay Bạch Tử nấu nhiều món hơn.
Sau khi xác nhận mối quan hệ của mình với Mạnh Dĩ Lam, cô vô thức có thêm nhiều điều cần cân nhắc.
Trong số đó, có việc "yêu ai yêu cả đường đi" với những người xung quanh Mạnh Dĩ Lam, nhờ đó mà tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, tránh gây ảnh hưởng xấu đến Mạnh Dĩ Lam.
Dĩ nhiên, trước mắt cô vẫn không thể cư xử với Hedy như bình thường được.
Bạch Tử vừa đặt thức ăn lên bàn, cửa khoang tàu đột nhiên mở ra, Hồng Toàn đeo mặt nạ cùng Hedy bước vào.
Từ sáng sớm họ đã đi báo cáo với chính phủ, lúc đi hai tay trống trơn, hiện giờ quay trở lại tàu, mỗi người ôm một đống tài liệu, nhiều đến mức đếm không xuể.
Mạnh Dĩ Lam đứng lên, như một nữ chủ nhà mời mọi người ăn cơm trưa.
Một lúc sau, Hoa tỷ, chú Hồng cùng con trai và Hedy đều ngồi xuống, nhưng Bạch Tử, người khiến cô để ý nhất, vẫn không xuất hiện, người kia dường như vẫn đang lặng lẽ loay hoay gì đó trong bếp, hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng.
Mọi người bắt đầu ăn, duy chỉ có Mạnh Dĩ Lam không quan tâm, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng bếp.
Một lúc sau, Bạch Tử cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa, trên tay mang theo mấy hộp đựng thức ăn.
Cô nhìn Mạnh Dĩ Lam một chút, sau đó quay người đi về phía hành lang.
Mạnh Dĩ Lam cả buổi sáng không nói chuyện với Bạch Tử lập tức hỏi: "Đi đâu thế?"
"Đem cơm cho họ." Bạch Tử dừng bước lại, quay đầu trả lời.
"Ở dưới đó có chỗ nấu ăn," Hoa tỷ nói, "Họ..."
"Sẵn tiện tôi cũng muốn nói vài câu với Tiểu Ý." Bạch Tử lại nói, sau đó xoay người rời đi.
Hoa tỷ vô thức quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, quả nhiên sắc mặt đối phương lập tức lạnh đi mấy phần.
Thật ra, từ lúc cõng Mạnh Dĩ Lam rời khỏi tầng hầm, Bạch Tử vì cảm thấy áy náy mà nghĩ đến Du Vu Ý.
Nếu không phải vì Mạnh Dĩ Lam còn đang tức giận, tối hôm qua tắm rửa xong, cô đã nhịn không được muốn xuống tầng hầm tìm Du Vu Ý.
Rõ ràng cô đã nói rằng sau khi cứu Mạnh Dĩ Lam, cô sẽ cùng đối phương rời khỏi thành phố B, nhưng bây giờ, cô lại nói với Du Vu Ý mình sẽ không rời bỏ Mạnh Dĩ Lam.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lại càng cảm thấy vô cùng áy náy, bước đi nhanh hơn xuyên qua hành lang.
Thế nhưng, khi Bạch Tử đẩy cánh cửa sắt ra, cô chỉ nhìn thấy đôi nam nữ được Mạnh Dĩ Lam mời đến, không hề thấy dấu vết nào của Du Vu Ý.
Bạch Tử đặt đồ ăn lên bàn, cùng họ chào hỏi vài câu, sau đó giả vờ lơ đãng hỏi: "Mọi người biết Tiểu Ý..."
"Cô đang tìm cô Du hả?" Người phụ nữ chỉ vào một cánh cửa trong góc, "Cô ấy sống ở đó, hình như hôm nay cô ấy không ra ngoài."
Bạch Tử sững sờ, sau đó thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Một loại dự cảm kỳ quái dâng lên, Bạch Tử vội vàng đi tới gõ cửa: "Tiểu Ý?"
Không ai trả lời, nên cô chỉ có thể thử mở cửa.
Quả nhiên, cửa không khóa.
Du Vu Ý cũng không có trong phòng, Bạch Tử đứng ở cửa một lúc rồi bước vào.
Căn phòng này không tính là nhỏ, có một chiếc giường, một tủ quần áo, thậm chí còn có bàn làm việc và giá sách.
Trên bàn chất đầy đồ đạc linh tinh - Bạch Tử vừa nhìn đã nhận ra, đó là những thứ cô để lại ở chỗ Cốc Chi Du trước khi lên núi cứu Mạnh Dĩ Lam.
Du Vu Ý đã mang tất cả đến đây.
Bạch Tử chậm rãi đi về phía bàn làm việc, chỉ thấy trên bàn có một mảnh giấy, trên đó viết một câu đơn giản - "Nhóc thỏ hoang, tôi tạm thời rời khỏi thành phố B, sẽ sớm quay lại, cô phải giữ gìn sức khoẻ nhé."
Bạch Tử ngơ ngác đứng ở đó, hồi lâu sau mới buồn bã thở ra.
Cuối cùng, cô vẫn làm Du Vu Ý thất vọng.
Nhưng dù là như vậy, Bạch Tử vẫn không từ bỏ ý định muốn ở lại với Mạnh Dĩ Lam.
Cô gấp tờ giấy lại, cẩn thận cất vào túi quần, rồi nhìn lại những vật dụng linh tinh khác trên bàn.
Trong đó có cuốn album ảnh cũ của cô, một số vật dụng hàng ngày được sử dụng qua lúc ở vùng màu vàng, và cả cuốn sổ tay mà Mạnh Dĩ Lam đã dặn mình đưa cho đối phương xem.
Bạch Tử cầm cuốn sổ lên, tùy ý mở ra đọc.
Những gì được viết trong đó, đều là những việc vụn vặt cô đã làm ở khu vực màu vàng.
Nội dung nửa đầu khá ít và cũng không có gì đặc biệt, nội dung nửa sau thì dần dần tăng lên, chủ yếu ghi lại những chuyện trong đoạn thời gian ngắn cùng Du Vu Ý đi ra ngoài hái thảo dược.
Bạch Tử cảm thấy buồn, lại càng thêm áy náy.
Ngay lúc cô muốn đặt sổ tay xuống, lại vô tình lật đến trang cuối cùng.
Trên đó viết mấy dòng, nét chữ hơi nguệch ngoạc.
Mà đối với những dòng chữ này, Bạch Tử cũng không có ấn tượng nào cả.
Nội dung được ghi trên đó, tựa như là những việc đã bị cô hoàn toàn quên lãng.
Thế nhưng, sau khi Bạch Tử đọc hết những dòng chữ đó, cảm giác đè nén chợt dâng trào khi nghe lời tỏ tình của Mạnh Dĩ Lam trong phòng kính, đột nhiên quay trở lại——
「Tôi tình cờ nghe được Tiểu Ý và Cốc Chi Du trò chuyện, có hai việc rất quan trọng:
1. Hôm qua, Tiểu Ý đã chặt đầu người thân của mình
2. Tôi không thể khỏi bệnh được, mọi thứ đều là giả」
Ở cuối trang này, còn có một dòng chữ khác.
Nét chữ còn nguệch ngoạc hơn những câu trước, có thể thấy tâm trạng lúc đó của Bạch Tử cực kỳ kích động ——
「Tôi là quái vật, hãy vĩnh viễn rời xa Mạnh Dĩ Lam, đừng làm tổn thương cô ấy」
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Hôm nay không có canh gà trích lời.