• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi rác xung quanh bốc lên từng đợt mùi hôi thối, mặc dù Mao Mao đội mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy, nhưng vẫn bị mùi hôi thối nồng nặc làm cho kích động, nó nhăn nhó thè lưỡi như muốn nôn mửa.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam và Du Vu Ý lại lạnh nhạt bốn mắt nhìn nhau, giống như là không có khứu giác vậy.

Không biết qua bao lâu, Du Vu Ý nhẹ nhàng mở thỏi son môi màu đậm, sau đó tô lên môi, khẽ nói: "Mạnh tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau."

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, thậm chí còn không thèm nhấc kính mũ bảo hiểm lên.

"Không phải tôi," Du Vu Ý đột nhiên nói không đầu không đuôi, cô khoanh tay trước ngực với vẻ lười biếng, "Lúc đó tôi không có ở đó."

Ý tứ bóng gió, muốn nói cô không phải là người đưa Bạch Tử rời khỏi quảng trường.

Mạnh Dĩ Lam vẫn không nói gì, cũng không bước xuống xe, một chân của cô hơi chống xuống đất, như thể sẵn sàng tăng tốc và rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

"Tính tình của cô cũng giống hệt như nhóc thỏ hoang vậy," Du Vu Ý nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, "Xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi, thật ra hai người không có chút nào phù hợp, ngày này qua ngày nọ mắt lớn trừng mắt nhỏ, không bị nghẹn chết ah?"

Mạnh Dĩ Lam đột nhiên vặn ga, tiếng động cơ như tiếng dã thú đột nhiên phát ra từ xe máy, cô dường như muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

"Mũi kim đó đối với cơ thể nhóc thỏ hoang thật sự tổn thương rất lớn," Du Vu Ý không quan tâm đến sự lạnh lùng của đối phương, như nói với chính mình: "Cô ấy cần một nơi thích hợp để dưỡng thương..."

Chiếc xe máy vẫn đang gầm rú đột nhiên im bặt, Mạnh Dĩ Lam giơ tay nâng kính mũ bảo hiểm lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Du Vu Ý: "Cô ấy ở đâu?"

"Cô ấy đang ở một nơi rất an toàn nhưng... Có chút nguy hiểm," nụ cười Du Vu Ý càng sâu hơn, "Nhưng cho đến khi cô ấy hoàn toàn bình phục, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào khác."

Nghe thấy Du Vu Ý biết nhiều về tình trạng của Bạch Tử như vậy, cảm giác bất an trong lòng Mạnh Dĩ Lam càng ngày càng mãnh liệt, cô lạnh lùng hỏi lại: "Cô ấy ở đâu?"

"Cô thay đổi rất nhiều," Du Vu Ý nhướn mày khó hiểu, "Trước đây tôi đã xem những video chuyên đề mà cô thực hiện trên mạng, tôi luôn cảm thấy Mạnh tiểu thư là một người khá ôn hoà và dịu dàng."

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày nghiêng đầu đi, cố ý dời ánh mắt tránh đối mặt cùng Du Vu Ý, lần này cô cũng không vội rời đi nữa.

"Đừng lo lắng, cô ấy sẽ sớm bình phục thôi," Du Vu Ý vén mái tóc dài ra sau tai, "Chỉ là hiện tại, tình trạng thể chất của cô ấy phức tạp hơn trước rất nhiều, có thể cô ấy không còn thích hợp ở lại thành phố B."

"Cô ấy," Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi: "Ở, đâu?"

"Cô không giúp được cô ấy," Du Vu Ý vẫn như cũ tự quyết định, "Cô ấy cũng không cần cô giúp."

Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc quay đầu lại nhìn Du Vu Ý, sắc mặt lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cô."

Vừa dứt lời, Mạnh Dĩ Lam chợt nhớ tới trước đây mình cũng từng nói những lời tương tự với Bạch Tử.

Cô vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Bạch Tử không hề tỏ ra buồn bã, như thể đó không phải là chuyện gì to tát.

Mạnh Dĩ Lam cau mày, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, thật ra lúc đó, có lẽ cô có thể ôn nhu hơn một chút.

Trái ngược với tâm tình phức tạp của Mạnh Dĩ Lam, Du Vu Ý cau mày, giọng điệu có chút cường ngạnh nói: "Chỉ có tôi mới có thể giúp được cô ấy, tôi cũng rất muốn giúp cô ấy."

Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam trầm xuống, không nói gì.

"Cô hẳn là đã nghe nói, tình hình hiện tại ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nhiều khu vực màu vàng đã thoát khỏi sự kiểm soát của chính phủ," Du Vu Ý lạnh nhạt nói, "Dựa vào thân phận của Mạnh tiểu thư, dù sao vẫn sống thoải mái, nhưng thân phận của nhóc thỏ hoang nhạy cảm như vậy, sẽ mang phiền toái đến cho cô."

Trong lời nói có hàm ý, thật không dễ dàng gì.

Chưa đầy nửa giây, Mạnh Dĩ Lam đã đáp lại, nhưng giọng điệu rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, âm lượng cũng thấp hơn trước, thế nhưng lời nói của cô lại như gai độc khiến người ta không dám chạm vào: "Cho dù cô không cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi cũng sẽ dùng mọi cách để tìm được cô ấy."

Trong lúc nhất thời không ai nói lời nào, tâm trạng của hai người đều chùng xuống hơn nhiều so với lúc vừa gặp nhau.

Cuối cùng, Du Vu Ý bất lực lắc đầu: "Hai người các cô... Tôi thật sự cảm thấy cô và nhóc thỏ hoang không thích hợp chút nào, nhưng có những lúc, lại luôn khiến người ta cảm thấy..."

"Không có gì là thích hợp hay không thích hợp," Mạnh Dĩ Lam nhíu mày phản bác, nhưng nói đến nửa câu sau, giọng điệu của cô có chút không chắc chắn, "Chúng tôi không phải loại quan hệ đó."

Du Vu Ý lộ ra một nụ cười khó hiểu, sau đó lại không đầu không đuôi nói: "Được rồi, thuyết phục thất bại, vậy tôi đành phải mang cô theo."

Mạnh Dĩ Lam sững sờ: "Ý cô là gì?"

"Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô trước," Du Vu Ý cười nói, "Như tôi vừa mới nói, sau này việc đi hay ở là do nhóc thỏ hoang quyết định."

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, nắm chặt tay cầm xe, nhưng lại bình tĩnh đáp: "Đương nhiên, đây là tự do của cô ấy."

"Mạnh tiểu thư nói xong lời này tôi liền an tâm một chút, dù sao tôi cũng thật thích nhóc thỏ hoang, muốn dẫn cô ấy rời khỏi chỗ này đi khắp nơi chơi đùa." Du Vu Ý nói xong, cũng không để ý tới Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên đen mặt, cô lùi lại vài bước, rồi cúi xuống nhặt một tấm ván gỗ phủ đầy cát.

Dưới tấm ván gỗ lộ ra một cái miệng hang động có đường kính khoảng nửa mét.

Sau đó Du Vu Ý nói: "Cô ấy ở dưới đó."

Mạnh Dĩ Lam hơi giật mình.

Mao Mao ngồi phía sau Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm vào hang động một lúc, rồi lại nhìn Du Vu Ý, sau đó mang theo mũ bảo hiểm trực tiếp nhảy xuống xe, sau khi đến miệng hang, nó nóng lòng thăm dò nhìn xuống.

Miệng hang không lớn, xem ra chỉ có thể chứa một người trưởng thành gầy gò.

Du Vu Ý đưa tay đẩy Mao Mao đang đội mũ bảo hiểm sang một bên: "Trong này sâu hàng trăm mét, đừng không cẩn thận té xuống."

Mao Mao đầu to đội mũ bảo hiểm bất mãn vỗ nhẹ vào chân Du Vu Ý, sau đó nhảy trở lại xe máy vì sợ đối phương trả đũa.

Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng cởi mũ bảo hiểm ra, đá chân chống xe xuống, sau đó bước nhanh về phía miệng hang.

"Cô có nhìn thấy miệng hang không? Đó không phải là đá hay cát, mà là gỗ," Du Vu Ý nói. "Thực ra đây là một thân cây rỗng."

"Ý cô là gì?"

Du Vu Ý suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Mặc kệ cô có tin hay không, ý tôi là - có một cây cổ thụ khổng lồ cao ít nhất mấy trăm mét ở dưới hồ nước này."

"Mấy trăm mét?" Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, tựa như đang nghe chuyện hoang đường nào đó.



Du Vu Ý nhún vai: "Nhưng thân cây của nó rỗng, tạo thành một không gian rất độc đáo dưới lòng đất, thông với miệng hang này."

Mạnh Dĩ Lam nhìn hang động tối đen như mực: "Bạch Tử ở dưới đáy thân cây này sao?"

Du Vu Ý gật đầu: "Chúng ta phải phân chia công việc để cùng nhau hợp tác, việc này không được có người thứ ba biết."

"Nói." Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào miệng hang.

"Trước hết, tôi sẽ từ nơi này đi xuống gặp nhóc thỏ hoang, sau đó có hai cách để đưa cô ấy lên," Du Vu Ý vội vàng giải thích, "Cách thứ nhất, trực tiếp từ đường cũ quay về; cách thứ hai, đề phòng không thể quay lại đường cũ, thì phải đi một lối ra khác của hang động."

Thấy Mạnh Dĩ Lam có vẻ trầm ngâm, Du Vu Ý tiếp tục nói: "Mạnh tiểu thư, phiền cô đợi chúng tôi ở đây hoặc ở lối ra khác của hang động."

Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc mở miệng, lại hỏi một vấn đề không liên quan: "Vậy ra là ông lão kia đã bắt Bạch Tử đi? Cô và ông ấy không phải cùng một nhóm sao?"

Du Vu Ý sững sờ một lát, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này cô ấy cũng nói cho cô biết?"

Mạnh Dĩ Lam không đáp lại, yên lặng chờ đối phương trả lời.

"Tôi không phải cô ấy, tôi sẽ không coi trọng cô như vậy mà kể cho cô nghe mọi chuyện." Du Vu Ý xoay người nhìn về phía núi rác xung quanh mình. "Nhưng cô đoán không sai, nói chính xác hơn là tôi không quan tâm đến bất cứ ai, tôi không thuộc về hội nhóm nào, tôi thích độc lai độc vãng - ngoại trừ lần này."

Du Vu Ý vốn muốn hành động một mình, nhưng cô luôn cảm thấy nếu không để Mạnh Dĩ Lam tham gia, toàn bộ thành phố B có thể sẽ rơi vào hỗn loạn vì Bạch Tử.

Suy tư khoảng hai giây, Mạnh Dĩ Lam nói: "Tôi xuống đón Bạch Tử."

Du Vu Ý nhướn mày: "Cô phụ trách tiếp ứng."

"Tôi xuống đón Bạch Tử." Mạnh Dĩ Lam không hề tỏ ra yếu đuối.

Hai người bế tắc một lúc, không ai chịu nhượng bộ ai.

Cuối cùng Du Vu Ý cũng mất kiên nhẫn: "Mạnh tiểu thư, cái cây này cao mấy trăm mét đấy."

Mạnh Dĩ Lam hiếm khi nói về quá khứ của mình: "Tôi đã từng đoạt giải trong cuộc thi leo núi, còn có kinh nghiệm khám phá hang động".

Du Vu Ý nhíu mày: "Mạnh tiểu thư, đây không phải cuộc thi leo núi, cũng không phải hành trình thám hiểm hang động."

Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng, dường như không muốn thỏa hiệp.

"Bên trong có thể sẽ gặp rất nhiều dị nhân," Du Vu Ý thấp giọng nói, "Cho dù cô không ngại giữ nhóc thỏ hoang bên cạnh làm vật cản vướng víu mình, nhưng ít nhất đừng để mình làm vướng víu cô ấy chứ?"

Cuối cùng, thần sắc của Mạnh Dĩ Lam cũng có chút buông lỏng.

"Tôi nhất định sẽ mang cô ấy an toàn về mặt đất." Du Vu Ý khẽ mỉm cười.

Mạnh Dĩ Lam mặt không biểu tình nói: "Lối ra còn lại ở đâu?"

Có thể hỏi ra vấn đề này, biểu thị Mạnh Dĩ Lam đã đồng ý với sự sắp xếp của Du Vu Ý.

"Một điểm tiếp ứng khác..." Du Vu Ý nheo mắt lại, thấp giọng nói: "Tại nhà của tiến sĩ Ngô mà cô đã đến thăm trước đó."

Mạnh Dĩ Lam cau mày khó hiểu: "Cô đang theo dõi chúng tôi à?"

"Xin lỗi nha, không thể trả lời," Du Vu Ý mỉm cười ôn hòa nhưng xa cách, "Nhưng cô đừng lo lắng, tôi biết Ngô phu nhân, bà ấy sẽ phối hợp hành động với chúng ta."

Nghe đến "Ngô phu nhân", Mạnh Dĩ Lam lập tức nghĩ đến bà lão có chút quỷ dị ấy.

Nói xong, không đợi Mạnh Dĩ Lam hỏi lại, Du Vu Ý đã đến gần cửa hang động nhìn xuống: "Chúng ta đợi năm ngày nữa mới ra tay, để trong những ngày này nhóc thỏ hoang hồi phục đã."

Mạnh Dĩ Lam mím môi, nhìn vào bên trong hang động tối đen như vực thẳm không đáy.

"Màu đen" bên trong dường như còn đậm hơn cả màu bầu trời, nó giống màu mực đặc hơn, mang theo một cỗ khí tức cực kỳ u ám.

Mà Bạch Tử đang nằm dưới đáy thân cây sau một thời gian dài hôn mê, thứ đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy cũng là "màu đen" còn đậm hơn cả màu bầu trời.

Bạch Tử đã lâu không nhìn thấy loại màu đen này, cô cảm giác như căn bệnh quáng gà nặng nề của mình lại xuất hiện lần nữa.

Sửng sốt hơn mười giây, Bạch Tử mới nhắm mắt lại, hồi tưởng lại mọi chuyện đã phát sinh trước khi mình hôn mê.

Lúc đó, mình đứng bên cạnh chiếc xe bán tải, nhìn Mạnh Dĩ Lam qua cửa sổ một lúc lâu, rồi mới chậm rãi đi về phía cô ấy.

Nhưng trong quá trình bước đi, toàn thân Bạch Tử như bị lửa đốt, cảm giác sau khi bị tiêm thuốc trong phòng phẫu thuật lại tái hiện, thậm chí còn thống khổ và khó khăn hơn trước gấp mấy lần.

Giống như một con voi sắp chết, nó một mình rời đi bỏ mặc người thân và bạn bè để đến một nơi xa xôi hẻo lánh, dùng nơi đó làm đích đến cuối cùng của cuộc đời này, không bao giờ đi đâu nữa.

Nghĩ tới đây, Bạch Tử không khỏi nhíu mày lại.

Cô nhớ rõ ràng lúc đó, cô thực sự cho rằng Mạnh Dĩ Lam chính là đích đến cuối cùng của cô trong cuộc đời này.

Nhưng bây giờ Bạch Tử không thể hiểu được suy nghĩ của mình lúc đó - những ngày này, cô rõ ràng luôn muốn rời khỏi thành phố B và Mạnh Dĩ Lam càng sớm càng tốt.

Đi được nửa đường, Bạch Tử cuối cùng không thể trụ được nữa, cô quỳ rạp xuống.

Đúng lúc này, phía sau lưng cô vang lên một tiếng động lớn, sau đó, một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.

Sau một khắc, Bạch Tử cảm giác được thắt lưng mình bị người nào đó nhấc lên, sau đó liên tiếp nổ ra vài tiếng động lớn, cô nhanh chóng bị mang đi khỏi quảng trường - cũng chính lúc đó cô hoàn toàn bất tỉnh.

Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh lại, cơn đau nhức trên người Bạch Tử vẫn chưa hề tan biến.

Tiếp đến cô cảm nhận được, từ đáy lòng lại bắt đầu tràn ra một cảm giác bồn chồn nóng nảy quen thuộc.

Thời gian trôi qua, sự bồn chồn nóng nảy đó ngày càng mãnh liệt.

Bạch Tử lại mở mắt ra, lại nhìn thấy bóng tối ngột ngạt, cuối cùng cô không cách nào tự điều khiển đứng dậy, nhưng lại té nằm sấp trên mặt đất như một con thú hoang.

Sau đó, cô nghe thấy một tiếng gầm cực kỳ đáng sợ phát ra từ sâu trong cổ họng mình.

Bạch Tử cảm thấy tim mình đập liên tục như muốn nổ tung, tựa hồ trong khoảnh khắc tiếp theo, lồng ngực của cô sẽ nổ ngay lập tức.

Cô vừa thở hổn hển, vừa giơ cao tay phải, sau khi xòe các ngón tay ra, cô uốn cong bàn tay giống như một con báo ghê-pa giương móng vuốt sắc nhọn, tiếp đến hung hăng đập đầu ngón tay xuống đất.

Ngay sau đó, dưới sự bồn chồn nóng nảy, Bạch Tử bỗng nhiên lao về phía trước, đầu đập mạnh vào một "bức tường" gồ ghề.

Nhưng cơn choáng váng mãnh liệt vẫn không thể khiến sự bồn chồn nóng nảy của Bạch Tử tiêu tán, cô bắt đầu điên cuồng cắm mười ngón tay vào tường, không ngừng cào cấu cho đến rách da.

Tiếp đến, Bạch Tử không ngừng điên cuồng gầm thét, dùng sức đem bản thân và đầu đập mạnh vào bốn phía, không biết qua bao lâu, sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, cô lại nằm xuống đất.

Sự bồn chồn nóng nảy dần dần tiêu tán đi, ý thức của Bạch Tử dường như trở lại bình thường, thậm chí ánh mắt của cô cũng dần dần rõ ràng hơn.

Bóng tối không thể nhìn thấu trước mắt cô dần dần tiêu tan, cô phát hiện phía trên đầu mình có một "Đường hầm" không thấy điểm cuối dẫn lên bầu trời.

Nhưng điều kỳ lạ là đường hầm không được bao quanh bởi đá mà giống như một loại gỗ nào đó, nó cũng được bao phủ bởi nhiều loại cây khác nhau, còn có một số loại trái cây hình tròn treo trên đó - có vẻ giống với những gì lão Hắc đã cho cô trước đây.

Bạch Tử quay người lại nhìn xung quanh, đoán chừng bản thân bị nhốt trong không gian chừng mười mét vuông.

Lúc này, bên ngoài không gian vang lên một âm thanh trầm đục, tiếp đến, hình như có đồ vật gì đó bị dời đi.

Giây tiếp theo, rõ ràng có tiếng bước chân vang lên, có người đi vào.

Thanh âm vang lên từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở bên tai Bạch Tử, cô không cần quay đầu lại, cũng có thể chắc chắn rằng có người đang đứng bên cạnh mình.

Bạch Tử dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý tới đối phương.

Người kia dường như đứng đó nhìn Bạch Tử một lúc lâu, rồi ngồi xổm xuống.

Sau đó Bạch Tử cảm giác được cằm của mình bị gõ ba cái, giống như phản xạ có điều kiện, cô lập tức mở mắt, quay đầu nhìn vào mặt đối phương.

Không phải Liêu Vũ Nhu, cũng không phải ông lão da ngâm đó.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi mắt.

Trong bóng tối, Bạch Tử không thể phân biệt rõ ràng màu mắt của đối phương, cô chỉ có thể nhìn thấy củng mạc không phải màu trắng mà là màu đen sậm, ở giữa đồng tử lại sáng màu mỏng và dài như mắt của một con rắn.

Người này mặc một chiếc áo choàng, đầu được che bởi một chiếc mũ trùm lớn.

Nét mặt có chút thiên về người phương Tây, nhưng Bạch Tử lại không nhìn ra được đối phương là nam hay nữ.

Người này tuy ngồi xổm, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác người đó rất cao lớn.

Không biết tại sao, Bạch Tử nhớ đến dị nhân cao gần hai mét, mà cô đã gặp ở cửa hàng thú nhồi bông trong vườn thú.

Bộ dáng của hai người có vẻ tương tự, nhưng trên gương mặt của người này không có dấu vết bị thối rửa, từ trong ánh mắt có thể nhận ra người này vẫn có ý thức.



Đột nhiên, người này từ trong áo lấy ra một ống tre ngắn mỏng, một đầu đưa vào miệng Bạch Tử.

Sau đó, một chất lỏng được rót vào trong miệng Bạch Tử - hình như là máu, nhưng vị lại ngọt hơn những gì Bạch Tử từng nếm trước đó.

Sau khi Bạch Tử theo bản năng nuốt lấy chất lỏng ấy, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Bạch Tử muốn nhìn rõ dung mạo đối phương, cũng muốn xác định giới tính đối phương, thậm chí muốn hỏi thân phận của đối phương, nhưng cô càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng không tự chủ được mà nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Cô lại rút lui khỏi bóng tối của hiện thực, bước vào sự im lặng của giấc mơ.

Mà lúc này, có một người khác rút lui khỏi bóng tối của giấc mơ, đột nhiên trở lại sự im lặng của hiện thực.

Mạnh Dĩ Lam nằm trên giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cô vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.

Lúc này, tâm trí cô vẫn đang tua đi tua lại những mảnh vỡ từ giấc mơ vừa rồi.

Cô đứng ở cửa trong một phòng bệnh, bên ngoài phòng có người liên tục hét lên bốn chữ "tội phạm giết người".

Đối diện cửa ra vào là cửa sổ phòng bệnh, có một cô gái gầy gò đứng quay lưng về phía cô, mái tóc dài đung đưa trong gió.

Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nghe chính mình nói: "Không sao, sự tình đã sáng tỏ, đừng sợ..."

Khi người đó quay đầu lại, quả thực là một thiếu nữ có gương mặt thanh tú, nhưng mắt trái của cô ấy lại bị băng gạc quấn quanh.

Mạnh Dĩ Lam hơi giật mình, sau đó ngay lập tức nhận ra đó là Bạch Tử.

Sau một khắc tiếp theo, cô liền từ trong giấc mơ tỉnh dậy.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, nghiêng người cầm lên chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, nhìn thời gian.

Lúc này đã là bốn giờ sáng, đã hơn ba ngày kể từ khi Bạch Tử bị mang đi.

Hai ngày nữa, cô sẽ cùng Du Vu Ý đưa Bạch Tử rời khỏi nơi đó.

Nhưng trên thực tế, Mạnh Dĩ Lam muốn ra tay ngay lập tức, cô ước mình có thể tìm được thiết bị để giải cứu Bạch Tử ngay khi Du Vu Ý nói cho cô biết.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam không thể không thừa nhận, ở phương diện này năng lực của Du Vu Ý mạnh hơn mình, cô thực sự không muốn trở thành vật cản của Bạch Tử.

Nhưng điều kỳ lạ là, vào đêm sau khi trở về từ bãi rác, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu mơ đi mơ lại cảnh tượng đó.

Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy chuyện này giống như một tình tiết có thật từng xảy ra trong thực tế hơn, như thể cô đã thực sự ở trong phòng bệnh cùng Bạch Tử nói chuyện.

Mạnh Dĩ Lam hít sâu một hơi, đặt đồng hồ lên tủ đầu giường, lại nhìn thấy trái cây màu xám mà Bạch Tử mang về.

Cô nằm nghiêng trên giường, từ từ nhắm mắt lại và ngửi.

Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm giống như bạc hà, nhưng không quá hăng nồng mà có chút ngọt ngào.

Đây là mùi thơm của trái cây màu xám.

Lúc này dưới chân truyền đến tiếng ngáy nhỏ nhẹ - Mao Mao vẫn đang ngủ say.

Mấy ngày nay, có lẽ vì Bạch Tử không có ở nhà nên Mao Mao hơi lo lắng, nó luôn nép mình bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, không ra ban công hóng gió nữa, cũng không còn lăn lộn trên ghế sofa.

Mạnh Dĩ Lam lắng nghe tiếng ngáy của Mao Mao, nghĩ về giấc mơ vừa rồi, về những phút giây cô trải qua cùng Bạch Tử mấy ngày nay, đồng thời nhớ lại mối quan hệ rạn nứt với Bạch Tử một năm trước.

Cứ như vậy, Mạnh Dĩ Lam không cách nào chìm vào giấc ngủ được nữa, cô cứ miên man suy nghĩ cho đến khi vang lên tiếng còi dỡ bỏ giờ giới nghiêm.

Buổi chiều, Lâm Khúc Vi mang theo rất nhiều tư liệu đến nhà Mạnh Dĩ Lam.

Vốn định gặp mặt vào hai ngày trước, nhưng Mạnh Dĩ Lam vì để chuẩn bị cho hành động của cô và Du Vu Ý, nên đã hoãn cuộc gặp với Lâm Khúc Vi sang hôm nay.

"Tác giả ở trong đoạn này có nhắc tới, ở thời đại Trời tối kỷ, con người thực sự đã tồn tại, mà trình độ phát triển khoa học công nghệ cũng tương tự như chúng ta bây giờ." Lâm Khúc Vi mở một tập tài liệu dày cộm nói, rằng trong mấy ngày qua, anh đã thêm vào đây các chú thích dày đặc và thậm chí nhiều thông tin mở rộng thu được từ những nơi khác.

Mạnh Dĩ Lam lấy tập tài liệu liếc nhìn một vài trang, trong đó có những mô tả về con người sinh sống trong hang động, chẳng hạn như sử dụng suối nước nóng hoặc đá magma để giữ ấm và sinh tồn.

"Nhưng nếu chúng ta cứ ở trong hang không ra ngoài, con người thật sự có thể sống sót sao?" Mạnh Dĩ Lam nghi hoặc hỏi.

"Khi đó, trên mặt đất tựa hồ có một loại sinh vật giống con người đang hoạt động." Lâm Khúc Vi lại cầm lên một tập tài liệu khác, mở ra đưa cho Mạnh Dĩ Lam, "Nhìn xem, chính là nó."

"Giống con người?"

"Hoặc một loại sinh vật nào đó có trí thông minh như con người," Lâm Khúc Vi kiên nhẫn giải thích, "Chức năng sinh lý của chúng rất thích hợp trong các môi trường băng tuyết, tiến sĩ Ngô suy đoán, rằng loại sinh vật này và con người nhất định có mối quan hệ chặt chẽ."

Mạnh Dĩ Lam đưa tay cầm lấy tài liệu, nhưng lại vô tình chạm vào tay Lâm Khúc Vi, Mạnh Dĩ Lam không để ý, chỉ cúi đầu lẩm bẩm: "Có một số sinh vật có trí thông minh cao như con người, chức năng sinh lý cũng rất thích hợp trong các môi trường băng tuyết..."

Nhưng lúc này, Lâm Khúc Vi lại cảm thấy tim đập nhanh vì sự đụng chạm nhỏ này.

Anh nhìn vẻ mặt trầm tư của Mạnh Dĩ Lam, trong lòng có chút khẩn trương.

Trước đây, anh không cần phải quá thận trọng với mối quan hệ của mình và Mạnh Dĩ Lam.

Nhiều năm trước, Lâm Khúc Vi có sự nghiệp và mục tiêu phấn đấu riêng, anh luôn giữ hình tượng tự tin và trưởng thành khi đối mặt với Mạnh Dĩ Lam - một người đàn em ưu tú luôn theo sau anh học hỏi.

Nhưng kể từ khi bị vu oan và bỏ tù, tất cả sự tự tin của Lâm Khúc Vi đều biến mất chỉ sau một đêm, chưa kể trong thế giới cực kỳ hỗn loạn hiện giờ, anh chỉ có thể làm một số công việc dân sự bình thường trong chính phủ.

Nhưng dù là như thế, một niềm hy vọng nào đó luôn ẩn giấu trong lòng Lâm Khúc Vi vẫn chưa bị dập tắt.

Khi cuộc thảo luận giữa hai người gần kết thúc, Lâm Khúc Vi hắng giọng, từ trong túi lấy ra món quà mà anh chưa kịp tặng vào ngày lễ tình nhân.

"Dĩ Lam," Lâm Khúc Vi mỉm cười nói, "Đây là tôi..."

Nhưng anh còn chưa nói xong, Mạnh Dĩ Lam đã đưa tay đẩy món quà lại: "Khúc Vi, đừng tặng quà cho tôi nữa. Mấy ngày nay anh đã mất nhiều công sức vào những tài liệu này, tôi hẳn là nên tặng quà cho anh mới phải."

Lâm Khúc Vi ngượng ngùng cười: "Chỉ là một món quà nhỏ thôi, nếu em không nhận, tôi càng khó chịu hơn."

Mạnh Dĩ Lam nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó nhận lấy món quà, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

"Dĩ Lam," Lâm Khúc Vi ngồi thẳng dậy, thu dọn tài liệu trên bàn, giả vờ không quan tâm và thở dài, "Nếu thế giới vẫn như trước, hoặc nếu năm đó tôi không bị vu oan phải ngồi tù, có lẽ cả hai chúng ta đã tiến triển rất tốt."

Mạnh Dĩ Lam không nói gì, chỉ im lặng nhìn bầu trời tối đen ngoài ban công, cô thầm nghĩ, nếu thế giới vẫn như trước, liệu cô có thể nhớ được mình cùng Bạch Tử đã phát sinh qua chuyện gì không?

Lâm Khúc Vi ngồi ở một bên, hoàn toàn không nhận ra Mạnh Dĩ Lam có gì không ổn, anh đang nghĩ cách ám chỉ tình cảm của mình với đối phương.

"Khúc Vi," nhưng Mạnh Dĩ Lam lại lên tiếng trước, "Bây giờ cũng trễ rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi."

Lâm Khúc Vi sững sờ một chút, sau đó lòng tự tôn còn sót lại khiến anh ý thức cất tài liệu vào túi, nhưng lại đầy mong đợi hỏi: "Vậy ngày mai tôi lại tới?"

"Mấy ngày nay tâm trạng tôi không được ổn," Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, "Tạm thời tôi sẽ không..."

Lâm Khúc Vi lập tức lo lắng tiến lại gần cô: "Sao vậy? Gần đây em thức khuya xem tài liệu hay là..."

Không hiểu sao Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy Lâm Khúc Vi có chút ồn ào, khiến đầu cô càng đau hơn, thế là cô nghiêng người kéo dài khoảng cách, sau đó lấy lý do cảm thấy không khỏe liền tiễn Lâm Khúc Vi ra về.

Lúc này, như thể vừa kết thúc một cuộc thi chạy marathon, cô kiệt sức nằm trên ghế sofa.

Tâm trí Mạnh Dĩ Lam mấy ngày nay vô cùng hỗn loạn, không chỉ vì chuyện xảy ra ở quảng trường mấy ngày trước, mà còn vì cảnh tượng mà cô cứ mơ thấy mấy ngày nay.

Nhưng cùng lúc này tương phản, mấy ngày nay tình trạng của Bạch Tử càng ngày càng tốt hơn.

Trong không gian nhỏ hẹp, phần lớn thời gian là Bạch Tử nằm trực tiếp trên mặt đất, ngơ ngác nhìn "Đường hầm" phía trên đầu.

Khoảng thời gian này, Bạch Tử đã hoàn toàn nhận ra đây cũng không phải là một đường hầm, mà là trung tâm của một thân cây lớn.

Mỗi khi nhìn chằm chằm vào điểm ngọn của thân cây, Bạch Tử sẽ cảm thấy một loại cảm giác thư thái cùng vui thích.

Nhưng đồng thời, cô cũng biết trạng thái này chỉ là yên bình ngắn ngủi mà thôi.

Mấy ngày nay, tâm tình Bạch Tử cực kỳ bồn chồn nôn nóng, nhưng cũng cực kỳ vui thích.

Ban đầu, mỗi khi cô tỉnh dậy sẽ rơi vào trạng thái bồn chồn nóng nảy, gầm gừ lao đi như một con thú hoang mất trí.

Nếu không phải ở trong không gian hoang vắng như vậy, Bạch Tử nhất định sẽ đại khai sát giới.

Mỗi lần cô phát tiết xong, thời điểm kiệt sức, đều sẽ có người mang cho cô một ống tre, mời cô uống thứ "thuốc" hơi ngọt hơn máu ấy.

Khi đó, sự bồn chồn nóng nảy của Bạch Tử sẽ lập tức tiêu tan, có khi cô sẽ rơi vào trạng thái buồn ngủ, có khi lại rơi vào trạng thái cực kỳ vui vẻ, giống như là bây giờ.

Nhưng ngoại trừ người đàn ông cao lớn bí ẩn với đôi mắt kỳ lạ, mà cô nhìn thấy lần đầu tiên sau khi phát điên, những người khác đến giao thuốc cho cô đều là những ông lão da ngâm đen.



Đột nhiên, cánh cửa bên cạnh mở ra.

Nhìn thấy người tới, Bạch Tử có chút nhàm chán hỏi: "Sao lại là cô?"

Liêu Vũ Nhu đến trước mặt Bạch Tử, ngồi xổm xuống: "Ông lão đó ngày hôm qua đã uống nhiều rồi, ngủ đến bây giờ, nên hôm nay tôi sẽ thay mặt ông ấy đến gặp cô."

Ông lão da ngâm đen chính là người đưa "thuốc" cho Bạch Tử, nhưng người Bạch Tử hỏi tới lại không phải ông ấy.

"Người kia đâu?" Bạch Tử lại hỏi: "Người đặc biệt cao lớn, có đôi mắt rất kỳ quái."

Liêu Vũ Nhu khẽ xì cười một tiếng: "Đôi mắt kỳ quái? Cô không phải không biết, rằng đôi mắt của chúng ta giống nhau," Sau đó cô lấy ống tre ra, nói thêm: "Dù sao thì chúng ta cũng cùng loại."

Bạch Tử hơi giật mình, đưa tay cầm lấy "thuốc" Liêu Vũ Nhu đưa cho, sau khi tự giác uống xong, cô nghe thấy đối phương hỏi: "Hôm nay thế nào?"

"So với trước tốt hơn nhiều." Bạch Tử nói.

Bây giờ cô không còn cảm giác kích động khi tỉnh dậy, cũng không rơi vào tình trạng hôn mê ngay sau khi uống "thuốc", thay vào đó, cô cảm thấy rất thư thái và vui vẻ.

Liêu Vũ Nhu nói thêm: "Cô biết, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào mà phải không?"

Cửa ra vào ở nơi này không khóa, Bạch Tử thậm chí còn đi ra ngoài mấy lần, bên ngoài là một hang động ẩm ướt lạnh lẽo, không có ánh sáng, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Tuy nhiên, Bạch Tử không có nhân cơ hội rời đi.

Trước đó lão Hắc đã nói với cô, rằng cô tốt nhất nên rời đi, sau khi thể chất và tinh thần đã hoàn toàn bình phục và ổn định.

Quả thực lúc đầu, thể chất và tinh thần không thể kiểm soát của Bạch Tử, khiến cô hoàn toàn không cách nào rời đi.

Nhưng hiện tại, cô lại không quá muốn rời khỏi đây.

Liêu Vũ Nhu đứng dậy và đi về phía cửa, sau đó quay lại nói: "Chúng tôi sẽ tiếp tục đến đây gặp cô, cho đến ngày cô quyết định rời đi."

Bạch Tử không trả lời, chỉ gật gật đầu, sau đó ngáp một cái.

Lúc này, cô không có ý định rời khỏi nơi đây.

Thậm chí Bạch Tử còn cảm thấy nằm ở đây cả đời cũng tốt.

Sau khi Liêu Vũ Nhu rời đi, Bạch Tử vẫn nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn "Đường hầm" dài vô tận phía trên đầu mình.

Sau đó, cô nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lát, sẵn sàng cho trạng thái "kích động" đột ngột tiếp theo.

Nhưng không lâu sau, Bạch Tử đột nhiên nghe thấy một số tiếng động lạ.

Cô mở mắt ra, nhìn "Đường hầm" trước mặt, xác định chuyển động vừa rồi đến từ sâu trong "Đường hầm".

Tuy rất nhỏ, nhưng cô nghe thấy rất rõ ràng.

Sau đó, ở cuối đường hầm, dường như có một chấm đen nhỏ đang từ từ hạ xuống.

Bạch Tử cho rằng mình đang gặp ảo giác, mãi đến khi cái chấm đen nhỏ đó càng lúc càng lớn, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng con người trên đó, cô mới nhận ra rằng cái chấm đen nhỏ đó, thực chất là một người.

Đúng lúc này, một tiếng răng rắc rõ ràng vang lên, người này đột nhiên ngã xuống.

Bạch Tử tò mò ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn người đang rơi về phía mình.

Ngay lúc cô tưởng rằng người kia sắp ngã chết ngay trước mặt mình, thì nhìn thấy người đó đột nhiên từ thắt lưng rút ra hai chiếc móc sắt, sau đó cắm vào thân cây bên cạnh.

Một tiếng cào mạnh vang lên, tốc độ rơi xuống của người đó chậm lại rất nhiều.

Sau đó, Bạch Tử nhìn thấy đối phương thẳng người bám vào thân cây, trượt xuống phía dưới như trượt tuyết, tiếp theo đột nhiên nhảy lên, trực tiếp rơi thẳng trước mặt cô.

Người tới không phải là lão Hắc, cũng không phải người cao lớn thần bí mà Bạch Tử luôn nghĩ đến.

Đối phương quay đầu, vặn vặn cổ tay, vuốt lại mái tóc rối lộn xộn, sau đó quay đầu nhìn Bạch Tử, lầm bầm như đang phàn nàn: "Được rồi, chúng ta phải trực tiếp thực hiện cách thứ hai."

Bạch Tử ngơ ngác mở miệng: "Du Vu Ý?"

Nhưng Du Vu Ý chưa kịp trả lời, một giọng nói quen thuộc từ bộ đàm bên hông cô vang lên: "Bạch Tử?"

Là Mạnh Dĩ Lam.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Wow, cuối cùng cũng xong rồi T_T

Hòn đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất.


Canh gà trích lời hôm nay:

Đừng mờ mịt khi thấy người khác tỏa sáng, chỉ là thời điểm bạn tỏa sáng sẽ khác nhau mà thôi.




Đôi lời lảm nhảm của editor:

Eo ôi chương hôm này dài xỉu T_T

Vẫn kịp up trước 12h đêm ahihi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK