• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông họ Lưu đang đứng trước cửa sổ, hắn không mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu tình hình hiện tại, sau đó quay lại nhìn Mạnh Dĩ Lam đang đứng trước cửa phòng.

Lúc này, nụ cười trên mặt đối phương giống như hoa hồng có gai, đẹp đẽ nhưng khi đâm vào sẽ làm hắn đau tận đỉnh đầu.

Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn ta nở nụ cười gương gạo với Mạnh Dĩ Lam, sau đó quay sang người đàn ông cao lớn nói: "Ngươi đứng đó ngơ ngác làm gì? Sao không nhanh giúp Mạnh tiểu thư bế cô ấy xuống đi?"

Người đàn ông cao lớn hơi lung lay, sau đó quay người ngoan ngoãn đi về phía Mạnh Dĩ Lam, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, như thể hắn dám chạm vào Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lập tức bắn vào đầu hắn ta.

Người họ Lưu ho nhẹ một cách lúng túng, sau đó hắn đưa tay ra hiệu "mời" với Mạnh Dĩ Lam.

Từ lúc Mạnh Dĩ Lam ôm Bạch Tử bước ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, sắc mặt lạnh lùng như bị sương giá bào mòn, toàn thân tản ra một cỗ áp lực âm trầm có thể khiến người ta ngạt thở.

Kể từ khi biết Mạnh Dĩ Lam rời đi rồi quay trở lại, sắc mặt Thạch Lỗi vô cùng trắng bệch, khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ôm Bạch Tử như một đứa trẻ, trong lòng hắn lập tức nhận ra rằng mình nhất định đã bước vào đại họa.

Trong khi đi theo mọi người xuống lầu, Thạch Lỗi vẫn luôn tìm cơ hội trốn thoát, nhưng hắn lại không cam lòng.

Một năm qua, hắn đã theo Mạnh Dĩ Lam vượt núi non trùng điệp, trải qua đủ loại gian khổ, giờ đây cuối cùng hắn cũng quen được người họ Lưu, thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với hắn ta, thậm chí còn tạm thời tìm được một ngôi nhà ổn định ở nơi này.

Nếu bây giờ dễ dàng trốn đi như vậy, thì không những công sức bỏ ra sẽ trở nên vô ích, mà những ngày sau này cũng sẽ không dễ dàng hơn chút nào.

Khi nhìn thấy Bạch Tử hôn mê, Thạch Lỗi lại cảm thấy may mắn, hắn thầm cầu nguyện Bạch Tử đừng nói cho Mạnh Dĩ Lam những việc mình làm mấy ngày nay, như vậy, có lẽ tạm thời có thể cứu được mạng sống của hắn.

Ở độ cao năm tầng, Mạnh Dĩ Lam từ đầu đến cuối đều ôm chặt Bạch Tử trong lòng, kỳ thật cô cũng không tốn nhiều sức lực, nhưng điều này không phải vì Mạnh Dĩ Lam thể lực cường tráng, mà là vì Bạch Tử quá nhẹ.

Nó nhẹ đến mức Mạnh Dĩ Lam cảm thấy đau lòng.

Mặc dù tên họ Lưu dẫn đường, nhưng Hoa tỷ vẫn không dám xem nhẹ, cầm súng đi theo Mạnh Dĩ Lam, may mắn thay, trên đường họ đi đến cổng trại giam không có ai dám tiến đến ngăn cản.

Ngoài cổng, hơn chục chiếc xe tải đậu trên đường giống như một bức tường thành màu đen, mỗi chiếc xe đều đã được sửa đổi cẩn thận, ngoại trừ ở giữa đội xe, có hai chiếc Limousine sang trọng chưa hề được sửa đổi gì, một chiếc màu đen và một chiếc màu trắng, nhìn như mới vừa lấy từ xưởng xe về.

Trong thế giới nơi người biến dị ẩn nấp khắp nơi này, hai chiếc xe ấy tỏ ra vô tâm, thái độ quả thực có chút kiêu ngạo.

Đứng trước chiếc xe màu đen là một người đàn ông tóc bạc trắng, chắc phải hơn năm mươi tuổi, nhưng cạo râu sạch sẽ, dáng người cao ráo, khuôn mặt hiền lành, nhìn trẻ hơn tuổi, toát ra khí chất nho nhã.

Sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ôm Bạch Tử ra khỏi cổng trại giam, ông ấy nhanh chóng bước tới và nhỏ giọng nói: "Mạnh tiểu thư."

"Chú Hồng." Mạnh Dĩ Lam hướng đối phương nhẹ gật đầu, hai người tựa hồ đã quen biết từ lâu.

Chú Hồng muốn ôm người giúp Mạnh Dĩ Lam nhưng bị từ chối, ông chưa kịp nói thì cửa ghế sau của chiếc ô tô màu đen đột nhiên mở ra, một cô gái trẻ mặc áo khoác da bước xuống xe.

Cô gái trang điểm lộng lẫy, mái tóc xoăn dài nhuộm vàng, hưng phấn chào hỏi Mạnh Dĩ Lam: "Chị!"

Mạnh Dĩ Lam cũng hướng đối phương gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Vũ Đình."

"Lần cuối chúng ta gặp nhau đến giờ, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?" Cô gái tên Vũ Đình không giấu được sự phấn khích, cô định nói thêm vài lời nữa, nhưng khi nhìn thấy người mà Mạnh Dĩ Lam đang ôm, mặt cô biến sắt liền hỏi, "Bạn của chị? Mau, bế cô ấy lên xe trước," sau đó quay sang chú Hồng ở bên cạnh và nói: "Chú Hồng, kêu Mã tỷ qua xem cô ấy đi. "

Mạnh Dĩ Lam bế Bạch Tử vào ghế sau của chiếc xe màu đen, lúc này có người ngồi ở ghế lái phụ đưa cho Mạnh Dĩ Lam một chiếc chăn nhỏ.

Đó là một cô gái trông giống hệt Liêu Vũ Đình, nhưng cô ấy ăn mặc hoàn toàn trái ngược, mái tóc thẳng đen dài, chiếc áo khoác len màu xám đơn giản, cùng một khí chất hoàn toàn khác.

"Chị." Đối phương nhẹ nhàng gọi, thậm chí giọng nói của cô còn dịu dàng hơn cả Vũ Đình vừa rồi.

Mạnh Dĩ Lam cầm lấy chăn: "Vũ Nhu."

Vũ Đình và Vũ Nhu, là hai chị em sinh đôi.

Mạnh Dĩ Lam và hai người từng là bạn chơi cùng khi còn nhỏ, tuy lớn lên giữa họ ngày càng ít liên lạc, nhưng trước khi Mạnh Dĩ Lam chính thức bỏ nhà đi, hai chị em vẫn chủ động đến gặp Mạnh Dĩ Lam trong những dịp lễ tết hoặc ngày nghỉ.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam đắp chăn cho Bạch Tử, chú Hồng đưa nữ bác sĩ họ Mã đi cùng lên xe, cô kiểm tra thân thể Bạch Tử, rồi giải thích với Mạnh Dĩ Lam một cách ngắn gọn: "Mạnh tiểu thư, thân thể của bạn cô không có vấn đề gì, nhưng có lẽ bây giờ cô ấy quá mệt mỏi, nên vẫn chưa thể tỉnh lại được."

Sau khi thấy Mạnh Dĩ Lam thả lỏng hàng lông mày, Vũ Đình đưa khăn giấy ướt ra: "Chị, đừng lo lắng, mẹ tôi đã nhiều lần dặn dò phải đưa chị về thành phố B an toàn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì."

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tử nằm ở ghế sau xe, một lúc sau mới quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cách đó không xa chú Hồng và người họ Lưu đang nói chuyện.

"Xin hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy." Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, mở cửa xuống xe, đi về phía người họ Lưu và chú Hồng.

Vũ Đình và Vũ Nhu nhìn nhau, trong ấn tượng của họ, Mạnh Dĩ Lam là một người cô độc và chưa bao giờ có một người bạn thân nào đặc biệt.

Nhưng bây giờ, sau nhiều năm không gặp, một người như vậy đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, hai người không khỏi tò mò nhìn Bạch Tử đang ngủ say.

Ở ngoài xe, chú Hồng nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam tới gần mình, lập tức đứng thẳng: "Mạnh tiểu thư."

"Mạnh tiểu thư," người đàn ông họ Lưu nhẹ nhàng nói, nhưng nụ cười lại hơi cứng ngắc, "Cô yên tâm, tôi đã làm rõ ràng hết rồi. Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"

Mạnh Dĩ Lam nhướng mày, liếc nhìn chú Hồng rồi nói: "Không phải là hiểu lầm đâu."

Chú Hồng và người đàn ông họ Lưu cùng lúc sửng sốt, Mạnh Dĩ Lam tự nói thêm: "Thực xin lỗi, Lưu tiên sinh. Tôi đã bất cẩn và phạm sai lầm trong giao dịch, dẫn đến 'hàng' bị thất lạc."

Nụ cười trên mặt người họ Lưu càng lúc càng cứng ngắc: "Ý của Mạnh tiểu thư là gì?"

"Đã giao nhầm hàng, nên bổ sung hàng..." Mạnh Dĩ Lam nói, nhìn Thạch Lỗi đang đứng sau cổng lén nhìn qua đây.

Người đàn ông họ Lưu nhìn theo ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam, quay đầu lại, khi nhìn thấy Thạch Lỗi, hắn lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Thạch Lỗi nhìn thấy hai người đồng thời nhìn mình chằm chằm, trong lòng hắn có một loại dự cảm không lành, đang định quay người bỏ đi thì Mạnh Dĩ Lam lại nói: "Lưu tiên sinh, 'hàng' mới này, có thể muốn chạy mất."

Người đàn ông họ Lưu dường như hiểu ý của Mạnh Dĩ Lam, nhanh chóng giơ tay lên, cho người giữ Thạch Lỗi đang chuẩn bị bỏ trốn.

"Mạnh tiểu thư, ý của cô là..." hắn sai người đỡ Thạch Lỗi đến trước mặt, sắc mặt hơi khó coi, hiển nhiên đã đoán được ý đồ của Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam khẽ mỉm cười: "Giao anh ta cho anh, coi như có thể bù đắp cho lỗi lầm trước đây của tôi."

"Mạnh tiểu thư," Thạch Lỗi hoảng sợ, muốn thoát ra nhưng lại bị người nào đó giữ lại: "Cô đang nói đùa đúng không?"

Mạnh Dĩ Lam không để ý tới Thạch Lỗi, chỉ giơ tay bắt lấy tay phải của hắn: "Vết cắn của anh ta ở cổ tay phải."

Người đàn ông họ Lưu cau mày, quay đầu lại, nhờ người kéo ống tay phải của Thạch Lỗi lên, quả nhiên nhìn thấy hai hàng dấu răng cực kỳ sâu.

Mặt Thạch Lỗi đỏ bừng vì hoảng sợ, hắn điên cuồng hét lên với người họ Lưu: "Không... Đây không phải là bị dị nhân cắn!"

Càng lo lắng, hắn càng không biết phải giải thích thế nào, tuy là vết cắn, nhưng đó là vết sẹo mà Bạch Tử đã cắn hắn khi cùng giằng co ở bến tàu hơn một năm trước.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam biết điều này, nhưng cô cố ý dùng nó để vu khống hắn, Thạch Lỗi hiểu rõ, lần này hắn hẳn là không có đường thoát.

"Vừa rồi tôi ở trên đó," Mạnh Dĩ Lam nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói với người họ Lưu, "Tôi nghe nói khi phẫu thuật cho những người như vậy, không chỉ là tiêm thuốc, mà còn phải rạch da. Tôi rất có hứng thú. Trước khi đi, tôi muốn xem qua quá trình phẫu thuật có được không?"

Nghe được lời của Mạnh Dĩ Lam, Thạch Lỗi nhất thời nói không nên lời, chân run rẩy, đứng không vững.

Người đàn ông họ Lưu cuối cùng cũng hiểu ý của Mạnh Dĩ Lam, biết đối phương cố ý tra tấn Thạch Lỗi, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: "Đương nhiên, có sự tham gia của cô là vinh hạnh của chúng tôi."

Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam chuẩn bị theo người đàn ông họ Lưu về trại giam, chú Hồng muốn đi theo nhưng bị Mạnh Dĩ Lam ngăn lại: "Tôi đi một lát rồi quay lại." Nói xong, cũng không quay đầu lại, cô bước vào trong, còn toàn thân yếu ớt của Thạch Lỗi cũng bị kéo vào.

Cùng lúc đó, Bạch Tử nằm ở trong xe màu đen, tỉnh lại.

"Cô tỉnh rồi à?" Vũ Đình là người đầu tiên nhận ra Bạch Tử đã mở mắt.

Dù đã tỉnh lại, nhưng cơ thể Bạch Tử vẫn không có chút sức lực nào, nghe thấy có người hỏi, cô quay đầu lại nhìn người đó, nhưng lại nhíu mày vì mùi nước hoa nồng nặc.

"Bác sĩ nói cơ thể cô không có vấn đề gì cả," Vũ Đình tự nhủ, "Chỉ là quá mệt mỏi nên mới hôn mê."

Bạch Tử cố gắng nhớ lại trước khi hôn mê đã xảy ra những gì, cô nhớ trong phòng phẫu thuật, cơ thể cô đã bị Thạch Lỗi đâm vô số nhát, cô cũng nhớ có người đã lén lút vào phòng phẫu thuật và cho cô uống máu. Cô còn nhớ mình đã bẻ gãy chiếc vòng điện giật quanh cổ, rồi chiến đấu suốt từ tầng ngầm thứ hai đến tầng năm.

Và cuối cùng, khi cô trốn vào một căn phòng, có người nhẹ nhàng gọi tên cô, người đó...

"Cô cùng chị của tôi có quan hệ gì?" Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, cô gái bên cạnh lại hỏi.

Bạch Tử sửng sốt, cô không biết "chị của tôi" mà đối phương đang nói đến là ai.

"Đình Đình, đừng hỏi, để cô ấy nghỉ ngơi đi." Một giọng nữ khác vang lên từ ghế lái phụ.

Bạch Tử đứng dậy, muốn ngẩng đầu nhìn ghế lái phụ, nhưng lại choáng váng ngã xuống ghế phía sau.

Bạch Tử cắn chặt lưỡi, ép mình không được ngủ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, tự hỏi đây là nơi như thế nào.

Khi nhìn thấy cổng trại giam ngoài cửa sổ xe, Bạch Tử cau mày, cô đưa tay ra định mở cửa xe.

"Làm gì vậy chứ?" Vũ Đình lập tức đóng cửa xe lại, "Chị của tôi sẽ sớm quay lại. Đừng lo lắng, hãy giữ sức khỏe. Tôi sẽ sớm đưa cô trở lại thành phố B."

Khi Bạch Tử nghe thấy "thành phố B", cô đột nhiên rất chắc chắn rằng "chị của tôi" mà người kia nhắc đến, chính là Mạnh Dĩ Lam.

Không biết tại sao, sau khi ý thức được điều này, Bạch Tử không còn chống cự cảm giác chóng mặt và mệt mỏi dâng lên từ nơi sâu nhất trong cơ thể, cô thả lỏng người nằm ở ghế sau, nhìn chằm chằm vào nóc xe, chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Dĩ Lam trở lại chiếc xe màu đen, bộ quần áo bảo hộ trên người cô đã được cởi ra không biết từ lúc nào, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đằng sau cô là một tiểu hài tử.

"Chị," Vũ Đình hạ cửa sổ xuống, ngáp dài nói: "Em và chị hai sẽ giúp chị chăm sóc cô ấy. Chiếc xe màu trắng phía sau rộng rãi hơn. Chị qua đó đi..." Khi cô nhìn thấy con đười ươi phía sau Mạnh Dĩ Lam, cô lập tức đứng hình tại chỗ.

"Không," Mạnh Dĩ Lam thấp giọng từ chối, cũng không giải thích về con đười ươi, "Hai chị em qua xe trắng đi."

Cặp chị em song sinh lại một lần nữa ngạc nhiên trước hành động của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cả hai đều không dám lộ ra ngoài, chỉ im lặng làm theo lời của đối phương rồi xuống xe.

Hoa tỷ cũng ngồi trong chiếc xe màu trắng, còn Mạnh Dĩ Lam thì im lặng ngồi cạnh Bạch Tử vẫn đang ngủ, Mao Mao vui vẻ nhảy lên xe, rúc vào chân Bạch Tử.

Chú Hồng rất sáng suốt, không nói nhiều lời, ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam và con đười ươi, sau đó nói vài câu trên bộ đàm, chẳng bao lâu, cả đoàn xe trên đường lần lượt đều xuất phát, chuẩn bị lái xe rời khỏi trại giam.

Mạnh Dĩ Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt tay phải thành nắm đấm.

Vừa rồi trong phòng phẫu thuật, cô đã đích thân cầm con dao mổ, rạch lên cơ thể Thạch Lỗi cả trăm vết, không hơn không kém.

Trước khi rời khỏi phòng phẫu thuật, cô hỏi Thạch Lỗi một câu hỏi, mà lẽ ra cô nên hỏi vào hơn một năm trước.

Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam nhìn vào gương chiếu hậu, liếc nhìn chiếc xe màu trắng phía sau.

Nhưng bây giờ không phải là lúc giải quyết vấn đề đó.

Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam quay đầu nhìn Bạch Tử bên cạnh.

Đối phương sắc mặt bình tĩnh, giống như đã ngủ say, đây là lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử như vậy.

Cô nhặt chiếc chăn rơi lên, lại đắp lên người Bạch Tử, nhưng khi đang sửa sang quần áo quanh eo có chút lộn xộn, cô đột nhiên bị tay đối phương đang bất tỉnh nắm lấy.

Đó chỉ là một lực giữ yếu ớt, Mạnh Dĩ Lam có thể thoát ra chỉ bằng một lực kéo nhẹ.

Nhưng lúc này, Mạnh Dĩ Lam rõ ràng cảm giác được, trên mặt mình đang tỏa ra hơi nóng do sự tiếp xúc thân thể giữa hai người.

Cô chột dạ ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, chú Hồng đang chăm chú lái xe, nên không để ý đến cảnh tượng ở hàng ghế sau.

Mạnh Dĩ Lam kinh ngạc nhận ra phản ứng của mình có gì đó không ổn, cô định rút tay ra, nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy gương mặt của Bạch Tử, trước tiên cứ nắm tay cô ấy như vậy cho đến khi cô ấy tỉnh lại đi.

Nếu không, lỡ khi xe phanh gấp, mà Bạch Tử lại không thắt dây an toàn, sẽ bị ngã xuống do quán tính, quá nguy hiểm.

Huống hồ hiện tại cô ấy yếu ớt như vậy, nhất định cần có người ở bên, hơn nữa Bạch Tử còn xem mình như "ánh sáng", một sự tồn tại quan trọng như vậy, nếu cô có thể tạm thời nắm tay Bạch Tử, nhất định sẽ khiến cô ấy bình phục nhanh hơn một chút.

Mạnh Dĩ Lam nghĩ như vậy, càng nắm chặt tay Bạch Tử hơn một chút.

Chú thích:

Mạnh Dĩ Lam là biểu tỷ của Vũ Đình và Vũ Nhu. Cha của Mạnh Dĩ Lam là anh/em của mẹ cặp song sinh này nha mọi người.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Mọi người vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình nhé!!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy bổ sung nhiều vitamin C khi bị cảm!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK