• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hang động tối tăm, từng đợt mùi hôi thối và những tiếng gào thét kinh hoàng đang không ngừng phát ra từ khe nứt.

Trên đường đất ôm dọc vách đá, Bạch Tử - người vừa được nói "Cô sẽ không chết, nhưng cô không còn là chính mình nữa", vẫn đang dựa vào vách đá, nhưng vẻ bối rối trên khuôn mặt đã dần nhạt đi.

Cuối cùng, cô cụp mắt xuống, khẽ thở dài và thì thầm: "...Ừm, ra vậy."

Giọng điệu của Bạch Tử không mấy kích động, biểu cảm trên gương mặt cũng không thể gọi là "bi thương".

Lúc này cô giống như một du khách đang chơi ở khu giải trí, thì bất ngờ được nhân viên thông báo đã hết giờ hoạt động, và về sau khu giải trí này cũng sẽ đóng cửa vĩnh viễn.

Cách đây không lâu, công viên giải trí này đã rơi vào tình trạng hỗn loạn, do một sự cố bất ngờ.

Bạch Tử nhắm hai mắt lại.

Buồn bã và khó chịu là điều không thể tránh khỏi, mình cũng sẽ có một chút không cam tâm, nhưng mình sẽ không chạy đi khóc lóc khắp nơi.

Chỉ tiếc là mình vẫn chưa tìm được người anh trai bị mất tích ở khu giải trí, cũng như không dành nhiều thời gian hơn cho cha mẹ đã sớm rời đi trước khi khu vui chơi rơi vào hỗn loạn, càng thở dài rằng mình không có đủ thời gian để hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Mạnh Dĩ Lam trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì - Lần đầu tiên mình và cô ấy gặp nhau như thế nào, cả hai đã cùng nhau trải qua những gì - Bây giờ có lẽ đã quá muộn để tìm hiểu.

Suy nghĩ lung tung một hồi, Bạch Tử quay mặt về phía Du Vu Ý mỉm cười, như đang an ủi cô: "Tính ra, tôi còn sống thêm được một năm nữa, vậy là đủ rồi."

Đôi mắt Du Vu Ý ngấn nước nhìn chằm chằm Bạch Tử, lại không nhịn được cười khẽ một tiếng, kiên định nói: "Nhóc thỏ hoang, yên tâm, tôi có cách cứu cô, tuy rằng không biết có thành công hay không, nhưng dù sao cũng nên thử một lần."

Bạch Tử nghe xong, cũng không quá để ý, gật gật đầu, sau đó hỏi: "Dựa vào trạng thái hiện tại của tôi, phải mất bao lâu mới hoàn toàn trở thành quái vật?"

Biểu cảm trên mặt Du Vu Ý hơi đông lại, sau khi suy nghĩ một lúc, cô trầm giọng nói: "Đại khái, khoảng nửa năm."

Nửa năm, dài hơn so với Bạch Tử tưởng tượng.

Trong nửa năm này, liệu mình có thể tìm được anh trai không? Có thể điều tra ra nguyên do gì cha mẹ lại qua đời? Hoặc là nói, liệu mình vẫn có thể tìm hiểu xem giữa mình và Mạnh Dĩ Lam đã xảy ra chuyện gì chứ?

"Cho nên," trái ngược với suy nghĩ của Bạch Tử, Du Vu Ý lại nghiêm túc khuyên nhủ, "Tốt nhất là cô nên đi cùng tôi càng sớm càng tốt, chúng ta tranh thủ thử nhiều phương pháp khác nhau, có lẽ mọi chuyện sẽ có thể thay đổi."

Bạch Tử nghe vậy, cũng không có trả lời rõ ràng, cô dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Mùi hôi thối và tiếng gầm rú trong khe nứt vẫn liên tục truyền đến, khiến cơ thể Bạch Tử cảm thấy buồn nôn, vì vậy bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Du Vu Ý còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu, dẫn Bạch Tử tiếp tục đi dọc theo vách đá.

Tuy Bạch Tử vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai người không còn trò chuyện thoải mái như lúc đi trong đường hầm, bầu không khí có chút trầm xuống bao bọc họ như một tấm lưới vô hình.

Tiếng gầm dần dần nhỏ đi, nhưng cùng lúc đó, từ đâu lại mơ hồ truyền đến một động tĩnh kỳ lạ khác.

Nó hoàn toàn khác với tiếng gầm gừ của dị nhân trong khe nứt vừa rồi, âm thanh này rõ ràng hơn, hơi giống tiếng gió thổi mạnh, nhưng so với tiếng gió lại nặng nề hơn.

Hai người đi được khoảng trăm mét, thì ra khỏi vách đá và xuống mặt đất bằng phẳng, sau đó lại leo lên mấy tảng đá khổng lồ, tiến vào không gian rộng hơn một chút.

Cùng lúc đó, âm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn, Bạch Tử không cần tận mắt nhìn cũng có thể đoán được đó là cái gì.

Quả nhiên, khi hai người rẽ vào góc đường, thì nhìn thấy một dòng suối chảy xiết trước mặt, chiều rộng không quá dài, chỉ ước chừng mười mét.

Nước không ngừng xô đá chảy về phía trước, cuối cùng chảy xuống phía bên phải hai người khoảng năm mươi mét, tạo thành một thác nước.

Âm thanh dồn dập và rõ ràng mà Bạch Tử vừa nghe được, chính là phát ra từ đó.

"Trừ cô ra, còn có ai tới nơi này sao?" Bạch Tử hỏi.

Du Vu Ý lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi không biết, nhưng cho đến bây giờ, nơi này vẫn giống như lần trước tôi đến, hầu như không có gì thay đổi."

Như thể cố ý gây đối nghịch, vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền đến từ phía đối diện hai người.

Chưa kịp phản ứng, họ đã nhìn thấy một cánh cửa sắt trên bức tường đá, đối diện suối nước.

"Cánh cửa này là các người..." Bạch Tử còn chưa kịp nói hết câu, Du Vu Ý lập tức cảnh giác lắc đầu: "Không, trước kia nơi đó không có cửa."

Theo như Du Vu Ý biết, ở đây hoàn toàn không có khả năng có bất kỳ công trình nhân tạo nào.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, một bà lão vội vàng bước ra.

Bà ấy trông có vẻ hoảng sợ, tay trái ôm một đứa bé mới vài tháng tuổi, tay phải cầm đèn pin.

Sau khi ra khỏi cửa, bà lão nhìn quanh bờ suối, khi nhìn thấy Bạch Tử và Du Vu Ý ở đối diện, bà ấy lập tức bị doạ sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

Du Vu Ý bối rối tiến lên một bước, nhưng bà lão như thể nhìn thấy dã thú, liền ném chiếc đèn pin đi, ôm đứa bé lao về phía thác nước, lại vô tình giẫm phải đá vụn, ngã nhào xuống đất.

Đứa bé trong tay bà lão liền bị văng ra ngoài, rơi xuống dòng suối, chỉ trong vài giây, đứa bé đã bị dòng nước chảy xiết cuốn về phía thác nước, rất nhanh sắp biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

"Tiểu Bảo!" Trong lúc bà lão kêu lên hoảng hốt, Bạch Tử liền nhảy xuống suối, vung tay bơi theo hướng dòng nước, rất nhanh liền bơi đến bên cạnh đứa bé.

Nhưng tại thời điểm Bạch Tử ôm chặt đứa bé vào lòng, thì cô đã bị dòng nước kéo lao về phía trước, không tự chủ được bị cuốn rơi xuống thác nước.

Cảm giác mất trọng lượng khiến toàn thân Bạch Tử chới với, nhưng cô lại không dám thả lỏng chút nào, ôm chặt đứa bé vào lòng.

Cũng may mắn là thác nước không cao lắm, khoảng chừng hai mươi mét, Bạch Tử theo dòng thác rơi xuống một cái hồ, cô nín thở đạp nước, cùng đứa bé nhanh chóng nổi lên.

Hồ nước được bao quanh bởi một vùng đất bằng phẳng tương đối rộng, Bạch Tử nhìn không thấy bất kỳ con người hoặc dị nhân khả nghi nào khác.

Nhưng khi vừa mới đặt đứa bé lên bờ, chân Bạch Tử đang ở trong nước đột nhiên bị nắm lấy một cách thô bạo, sau đó, ngay lập tức cô bị kéo xuống nước.

Bạch Tử cố gắng hết sức nhưng không thể thoát ra được, trong lúc đang bối rối quay đầu lại, cô nhìn thấy một dị nhân ở dưới nước đang gắt gao nắm lấy gót chân cô, như thể đang cố gắng kéo cô xuống đáy hồ.

Lúc này, Du Vu Ý thấy Bạch Tử đã lâu không trở lại mặt nước, liền từ trên đỉnh thác nhảy xuống, giống như là cá heo lao xuống hồ, sau đó nhanh chóng bơi về phía Bạch Tử.

Nhưng cô còn chưa kịp đến gần, thì dị nhân đó bất ngờ trồi lên cắn vào bắp chân của Bạch Tử, một lúc sau, một dòng máu đỏ lan khắp mặt hồ.

Bạch Tử nhân cơ hội giữ chặt lấy cổ dị nhân, muốn dùng chân còn lại đá văng nó đi, nhưng cô ở trong nước lại không dùng được chút sức lực nào.

Ngay khi dị nhân cố gắng kéo Bạch Tử xuống đáy hồ một lần nữa, Du Vu Ý đã bơi đến bên này, cô cầm con dao găm trong tay, hung hăng đâm mạnh vào cổ của dị nhân.

Trong khoảnh khắc dị nhân quay lại đáp trả Du Vu Ý, Bạch Tử nhân cơ hội tránh thoát ra, cô và Du Vu Ý trái phải lần lượt kéo tên dị nhân vào bờ.

Lúc này, bà lão đứng trên thác nước không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên dưới, nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, bà ấy chỉ có thể lo lắng gọi đi gọi lại tên đứa bé, sau đó còn định trèo xuống vách đá cạnh thác nước.

Sau khi lên bờ, Bạch Tử nhìn thoáng qua đứa bé đang khóc, sau đó quay lại xác nhận Du Vu Ý đã thành công chặt đầu dị nhân, cô liền hét lên với bà lão phía trên thác nước: "Yên tâm đi, đứa bé không sao, chúng tôi đưa nó về ngay!"

"Cảm ơn," bà lão quỳ xuống mép vách đá, khóc lóc dập đầu mấy lần, "Cảm ơn các cô!"

Ngay khi Du Vu Ý đem cái đầu bị chặt của dị nhân ném xuống hồ, Bạch Tử liền cảm thấy trên bắp chân đau nhức, cúi đầu nhìn xuống mới thấy đó chính là nơi dị nhân vừa cắn mình.

Vết thương không có cấp tốc khép lại như thường lệ, cô hơi nghi ngờ, nhưng sau đó lại nhạy bén cảm nhận được cảm giác nóng ran đang lan tràn khắp cơ thể, đồng thời, một cảm giác nóng nảy bồn chồn quen thuộc đang dần dâng lên.

"Cô bế đứa bé lên trước đi." Bạch Tử tựa hồ đã dự liệu được gì đó, quay đầu lại nói với Du Vu Ý.

Du Vu Ý đang ôm đứa bé, nghe vậy, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi muốn nghỉ một chút." Bạch Tử nghiêng người sang, tránh cho đối phương nhìn thấy vết thương trên chân mình.

Tuy rằng còn muốn hỏi thêm, nhưng từ trong thác nước mơ hồ truyền đến tiếng kêu của bà lão, Du Vu Ý gật gật đầu, dùng dây thừng buộc đứa nhỏ vào người, rồi nhanh chóng leo lên đỉnh thác.

Bạch Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được toàn thân run rẩy, cô cắn chặt răng quỳ rạp xuống bên hồ, sau đó vùi đầu thật sâu vào trong hồ, cố gắng đem bản thân tỉnh táo lại.

Du Vu Ý hoàn toàn không hề nhận ra có gì bất ổn, nhanh chóng bế đứa bé quay lại chỗ bà lão, khi đối phương đang bế đứa bé, cách đó không xa một luồng ánh sáng chói lóa từ cổng sắt truyền đến, cùng với tiếng hét của một người đàn ông vang lên:"Không được cử động!"

Du Vu Ý quay đầu lại, nhìn thấy hai cảnh vệ mặc đồng phục đang đứng ở cửa, đây rõ ràng là người của chính phủ.

Du Vu Ý còn chưa kịp nói chuyện, bà lão bên cạnh đột nhiên ôm đứa bé trong tay, quỳ xuống cầu xin: "Làm ơn, hãy để chúng tôi đi! Con trai tôi đã làm việc ở đây được mấy tháng, mấy ngày trước đã bị rơi từ vách đá xuống chết rồi, tôi bây giờ chỉ là cái thân già mang theo một đứa bé... Công việc nặng nhọc tôi làm không nỗi, xin các người từ bi hỷ xã để chúng tôi được sống!"

Người cảnh vệ cầm đèn pin có chút thông cảm nhìn bà lão, nhỏ giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Con trai của bà già này đã chết, hay là chúng ta cứ thả bà ấy đi..."

"Nói đùa cái gì chứ," một cảnh vệ khác nghiêm nghị hét lên, "Nếu các người kể lại những gì đã xảy ra dưới mặt đất, cuối cùng không phải là mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu chúng tôi hết sao?!"

Nói xong, hắn ta hét vào mặt bà lão và Du Vu Ý: "Mau đến đây! Nếu không tôi sẽ giết hết các người!"

Phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, hình như sau cánh cửa còn có nhiều cảnh vệ đang tiến về phía này.

Đúng lúc này, một bóng người leo lên vách đá cách Du Vu Ý không xa.

Tiếp theo đó là âm thanh thở hổn hển và gầm rú quen thuộc.

Một trong những cảnh vệ chĩa súng về phía sau Du Vu Ý, kêu lên: "Dị nhân!"

Đúng như lời hắn nói, lúc này Bạch Tử người ướt sũng đang đứng khom lưng bên thác nước, con ngươi trắng nõn nhỏ hẹp trong mắt khiến người ta rùng mình, cô gầm gừ, nhìn thẳng về phía này, bộ dáng không khác gì những dị nhân ở khe nứt kia.

Du Vu Ý quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau, vô thức nhẹ giọng gọi: "Nhóc... Thỏ hoang?"

Đột nhiên, một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua ngực Bạch Tử, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Lại một tiếng động lớn vang lên, Bạch Tử bị bắn vào bụng.

Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến Du Vu Ý hoàn toàn không kịp phản ứng, cô nhìn Bạch Tử cách đó không xa bị bắn hai phát, nhưng vẫn đứng ở rìa vách đá như không có chuyện gì xảy ra.

Du Vu Ý nhìn thấy hai vết thương do đạn bắn trên người Bạch Tử đang không ngừng tuôn ra máu tươi, vết thương đã không còn nhanh chóng khép lại như trước nữa.

Sau một khắc, Bạch Tử tựa hồ hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, cô nằm trên mặt đất, sau đó tuyệt vọng thở hổn hển như báo ghê-pa, mắt phải chăm chú nhìn mấy người cách đó không xa.

Tên cảnh vệ lại đặt ngón trỏ lên cò súng, nghiến răng nhắm ngay đầu Bạch Tử.

*Leng keng!*

Cái ly rơi xuống sàn, ngay lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.

Mao Mao đang ghé vào kính của bể nước làm mặt quỷ với lũ cá heo, bị doạ sợ đến mức lập tức xoay người, hai mắt tròn vo ngơ ngác nhìn Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trên ghế sofa trong góc.

Khác với Mạnh Dĩ Lam vốn luôn bình tĩnh và tự chủ thường ngày, lúc này đầu cô đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển.

Sau đó, cô lại cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái ly vỡ mà cô không cẩn thận làm rơi sau khi tỉnh dậy, trong đầu cô lúc này vẫn cứ nghĩ về cảnh tượng vừa thấy trong giấc mơ.

Lại là ở bệnh viện, lại là Bạch Tử đang đứng trước cửa sổ.

Nhưng lần này giấc mơ còn trọn vẹn hơn trước.

Bắt đầu giấc mơ, Mạnh Dĩ Lam đứng ở bên trong cửa phòng bệnh, bên ngoài phòng không ngừng vang lên giọng nói của ai đó "tội phạm giết người".

Bạch Tử vẫn còn đứng ở bên cửa sổ, sau đó Mạnh Dĩ Lam lại như trước nói: "Không sao, sự tình đã sáng tỏ, đừng sợ..."

Sau đó Bạch Tử quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam, mắt trái được băng gạc quấn quanh.

Lần này giấc mơ không có kết thúc ở đây, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tiếp đến nhấc chân bước lên bệ cửa sổ.

Sau đó, thân thể cô đột nhiên nghiêng ra ngoài.

"Tiểu Tử!" Mạnh Dĩ Lam kinh hoảng kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, vươn tay giữ chặt lấy cánh tay đối phương, nhưng do không đủ sức nên bị đối phương kéo ra ngoài cửa sổ, cả hai cùng từ cửa sổ rơi xuống.

Cảm giác nhất thời mất đi trọng lực khiến Mạnh Dĩ Lam giật mình tỉnh dậy, giấc mơ cũng dừng lại vào lúc hai người ngã xuống.

Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng tâm tình phức tạp vẫn khiến cô có chút choáng váng.

Cô không thể tin được, cũng không dám suy đoán, rằng cảnh tượng xảy ra trong giấc mơ đó có thể đã diễn ra ngoài thực tế.

Cách đây không lâu, lúc đang ở bãi rác, khi Du Vu Ý lần đầu tiên tắt bộ đàm, Mạnh Dĩ Lam tưởng rằng hai người đã xảy ra chuyện gì đó, suýt nữa không nhịn được mà lấy thiết bị leo núi ra, nghĩ tự mình xuống đó để cứu Bạch Tử trở về.

Sau đó, khi Du Vu Ý lại lần nữa tắt bộ đàm với lý do "tiết kiệm pin", Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng ý thức được, rằng không phải là tín hiệu xấu, mà là người phụ nữ họ Du kia đã lấy cớ để ngăn cản mình và Bạch Tử nói chuyện.

Sau khi ý thức được điều này, Mạnh Dĩ Lam suýt chút nữa đã giơ chân đá chiếc xe máy chở đầy các loại thiết bị leo núi dự phòng xuống đất, Mao Mao sợ đến mức một hồi lâu cũng không dám đến gần Mạnh Dĩ Lam.

Vào thời khắc ấy, cô cuối cùng cũng nhận ra, rằng mình vốn luôn bình tĩnh nhưng sau khi bị chuyện của Bạch Tử chọc tức, lại trở nên cáu kỉnh như vậy.

Loại tâm tình này kéo dài cho đến khi đến nhà tiến sĩ Ngô, khi đối mặt với Ngô phu nhân, cô vẫn không thể nở được nụ cười lịch sự.

Chẳng lẽ sở dĩ bản thân có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với Bạch Tử và luôn vì đối phương mà mất bình tĩnh, là vì mối quan hệ giữa hai người thực sự không bình thường?

Mạnh Dĩ Lam tập trung lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, sau đó muốn ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ của cái ly, lại nghe thấy tiếng *rè rè* từ bộ đàm trên bàn cà phê.

Sau đó, giọng nói có phần hoảng hốt của Du Vu Ý truyền đến: "Mạnh tiểu thư, kế hoạch có biến... Tôi và Bạch Tử không cách nào đến chỗ cô được, chúng tôi sẽ tạm thời rời thành phố B đi nơi khác, bảo trọng."

Nói xong, không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, bộ đàm lại bị ngắt liên lạc.

Lúc này, có hai tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Ngô phu nhân bước vào, nhìn sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tái nhợt, lại phát hiện mảnh vỡ thuỷ tinh trên mặt đất, nghi ngờ hỏi: "Dĩ Lam, sao vậy?"

Mạnh Dĩ Lam ngồi bất động trên sofa, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Kế hoạch có biến."

"Có biến?" Ngô phu nhân nhíu mày.

"Họ nói không có cách nào tới đây được." Mạnh Dĩ Lam thở dài nói, sau đó mím môi từ trong ba lô lấy ra thiết bị theo dõi cũ kỹ đã được chuẩn bị từ lâu: "Vậy điều duy nhất tôi có thể làm là... Tự mình xuống dưới để tìm họ."

Trên màn hình máy theo dõi, một chấm đỏ đang nhấp nháy, đó chính xác là vị trí của Du Vu Ý lúc này.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!!!

Nóng quá, nóng quá, sao nóng quá!!!

Canh gà trích lời hôm nay:

Thời tiết nóng quá, nhớ uống nhiều nước nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK