• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mạnh Dĩ Lam gật đầu với Hầu Tắc Văn, cô nhìn thấy Bạch Tử ở trước mặt đột nhiên đưa một túi tài liệu lớn ra, nhẹ giọng nói: "Tôi đi nấu cơm trước."

Không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, Bạch Tử liền cõng Mao Mao bước nhanh vào phòng bếp.

Nhìn bóng lưng của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam nhíu nhíu mày.

Hầu Tắc Văn lập tức nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, hai người này, hình như lại... Cãi nhau?

Vừa định hỏi thăm, Mạnh Dĩ Lam đã xoay người đi về phía cầu thang.

Thời điểm Mạnh Dĩ Lam ngồi trong xe nghe thấy Bạch Tử nói "Chỉ còn lại một mình anh trai", cô cảm nhận được rất rõ ràng mình với Bạch Tử đã bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.

Tuy rằng hai người đều đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, nhưng bản thân lại bị Bạch Tử hoàn toàn xem nhẹ, tựa như không hề có quan hệ gì với nhau.

Kết quả là, Mạnh Dĩ Lam gần như không thể kiểm soát được nữa, cô bùng phát cơn giận ngay lập tức.

Cách trút giận của cô rất đơn giản - tăng tốc độ, liều mạng đạp chân ga mạnh nhất có thể.

Đây là thói quen đã hình thành từ khi cô còn nhỏ, cô dùng hành vi cực đoan lang thang bên bờ vực nguy hiểm, để dập tắt cơn tức giận trong lòng.

Mà lần này, điều thực sự khiến Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh lại, chính là hơi ấm từ lòng bàn tay của Bạch Tử.

Dư vị của sự ấm áp kia... Mạnh Dĩ Lam đứng trước cửa phòng làm việc, không khỏi thở dài.

Mình luôn dễ nổi nóng và luôn tỏ ra thờ ơ với người khác, liệu như vậy có làm cho mối quan hệ giữa mình và Bạch Tử ngày càng trở nên xa cách?

Mình có nên... Dịu dàng hơn một chút?

Giống như Du Vu Ý thích gọi Bạch Tử là "Nhóc thỏ hoang"?

Nghĩ đến người phụ nữ kia, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lại trở nên lạnh lùng hơn.

A, cô ấy quả thực là đủ dịu dàng.

Đang lúc Mạnh Dĩ Lam oán thầm trong lòng, thì giọng nói của Hoa tỷ từ phía sau đột nhiên vang lên: "Mạnh tiểu thư, cô đã về rồi."

Hoa tỷ mới chuyển đến tàu ngày hôm qua, dưới sự sắp xếp của Mạnh Dĩ Lam, cô ấy có một phòng riêng.

Trong tình huống hiện tại, trừ khi có tiền hoặc có quyền lực, nếu không thì rất khó để tìm được một nơi để ở.

Chuyện càng thế này, Hoa tỷ càng cảm kích sự chiếu cố của Mạnh Dĩ Lam dành cho mình, những gì bây giờ cô nhận được đã vượt xa "phần thưởng" mà cô mong đợi, kể từ khi quyết định theo Mạnh Dĩ Lam vào trại giam để cứu Bạch Tử.

Hoa tỷ đi đến trước mặt Mạnh Dĩ Lam, nhẹ nhàng nói: "Đã tìm được ứng viên thích hợp cho việc ở bảo tàng nghệ thuật."

Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Việc này không vội, bên Vĩnh Thái thế nào rồi?"

"Chính phủ đã phong tỏa hoàn toàn nơi đó, có lẽ phải mất hai đến ba ngày nữa, mới có thể liên lạc được với những người ở bên trong," Hoa tỷ chống tay lên hông, không quá chắc chắn nói thêm, "Tôi nghe nói những người tham gia vào hoạt động lần này của Vĩnh Thái, họ đều là những người không sợ chết và cũng tàn nhẫn nhất... Mạnh tiểu thư, tôi nghĩ cô không nên nhúng tay vào thì tốt hơn."

Sau khi biết anh trai của Bạch Tử cũng có liên quan đến hoạt động của Vĩnh Thái, Mạnh Dĩ Lam ngay lập tức cố gắng hết sức để liên lạc với những người ở Vĩnh Thái mà không nói cho Hoành Á biết, cuối cùng cô đã tìm tới Hoa tỷ.

"Cảm ơn cô đã vất vả." Mạnh Dĩ Lam gật đầu.

Hoa tỷ thấy Mạnh Dĩ Lam có vẻ hơi mệt mỏi, sau khi chào hỏi vài câu, cô liền biết ý xoay người đi xuống lầu, không làm phiền đối phương nữa.

Trở lại phòng làm việc, Mạnh Dĩ Lam tuỳ ý chất tài liệu sang một bên, sau đó có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa cạnh tường.

Một lúc sau, cô trực tiếp nằm xuống.

Sau khi nhắm mắt lại, Mạnh Dĩ Lam có chút buồn ngủ, nhưng trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ về biểu hiện khác thường của Bạch Tử ngày hôm nay.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên câu hỏi kia - giữa cô Bạch và con có quan hệ gì?

Mạnh Dĩ Lam chợt mở mắt ra.

Chẳng lẽ Bạch Tử đã nghe được cuộc nói chuyện giữa mình và cô mẫu?

Mà bên kia, Bạch Tử đang nấu ăn trong bếp, cũng không có nhiều thời gian để xem xét lại chuyện xảy ra hôm nay.

Cô không những phải đề phòng Mao Mao ăn vụng, mà còn phải chịu đựng Hầu Tắc Văn liên tục tra hỏi về Mạnh Dĩ Lam: "Hai người lại cãi nhau à? Tôi thấy gần đây tâm trạng của Lam Lam không được tốt, cô đừng làm phiền cậu ấy nữa."

Khói dầu nồng nặc khiến Bạch Tử không khỏi ho khan vài tiếng, bị sặc đến đỏ cả mắt.

"Cô khóc cũng vô ích thôi," Hầu Tắc Văn nghiêm túc khuyên nhủ, như thể cô ấy đã từng trải qua chuyện này rồi, "Chuyện tình cảm, không thể cưỡng cầu được."

Bạch Tử tắt lửa trên bếp, sau đó xoay người đẩy Mao Mao đang muốn nhảy lên bếp ra, tiếp đến cẩn thận bày đồ ăn ra đĩa cho Mạnh Dĩ Lam, cuối cùng, cô xoay người rời khỏi phòng bếp mà không thèm nhìn Hầu Tắc Văn.

"Chậc!" Hầu Tắc Văn xì khẽ một cái, cô bất mãn vì bị đối phương phớt lờ, đang định nói thêm vài lời, thì đột nhiên cảm thấy dưới chân đau nhức - Mao Mao lại cắn vào mắt cá chân của cô.

Hầu Tắc Văn tức giận đến mức muốn đá Mao Mao, nhưng tiểu hài tử đang bị thương đã sớm trốn mất tăm.

Bạch Tử mặc kệ ồn ào ở sau lưng, cô bưng đồ ăn lên lầu.

Đứng ở ngoài phòng làm việc, Bạch Tử như thường lệ nhẹ nhàng gõ cửa: "Mạnh Dĩ Lam, đến giờ ăn cơm rồi."

Không ai trả lời.

Lại chờ thêm một lúc, Bạch Tử đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào.

Cánh cửa mở ra.

Qua khe cửa, Bạch Tử nhìn thấy bàn làm việc chất đầy các loại tài liệu, Mạnh Dĩ Lam không ngồi ở chiếc ghế cạnh bàn làm việc như thường lệ.

Đẩy cửa ra thêm một chút, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang nằm nghiêng trên ghế sofa.

Người kia không biết từ lúc nào đã đem tóc đuôi ngựa thả xuống, mái tóc xoăn dài được xõa thành một lọn, che đi một nửa gương mặt, như thể đã ngủ quên.

Vì vóc dáng hơi cao, nên dù đôi chân dài của Mạnh Dĩ Lam có cuộn tròn lại, thì một phần chân vẫn lộ ra bên ngoài ghế sofa.

Sau khi Bạch Tử đặt đồ ăn lên bàn, cô nhanh chóng đi tới chỗ Mạnh Dĩ Lam.

"Mạnh Dĩ Lam?" Rõ ràng là muốn đánh thức đối phương, nhưng Bạch Tử lại không khỏi hạ giọng vì sợ làm phiền đối phương.

Thực ra Mạnh Dĩ Lam chỉ đang ngủ nông mà thôi.

Cô đã tỉnh dậy từ lúc Bạch Tử gõ cửa rồi.

Bạch Tử đi tới gần, cúi người thấp giọng nói: "Mạnh Dĩ Lam, đã đến giờ ăn cơm rồi."

Cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng mở mắt ra, nhìn Bạch Tử đứng cạnh ghế sofa.

Sau đó, cô vén mái tóc dài trên mặt ra sau tai, nhưng cũng không ngồi dậy, mà là di chuyển cơ thể về phía sau ghế sofa, sau đó dùng tay vỗ nhẹ vào khoảng trống trước bụng, rồi nói với Bạch Tử: "Ngồi đi."

Cô vừa mới tỉnh dậy, giọng nói rất khàn, lộ ra chút lười biếng cùng kiêu ngạo.

Lại là giọng điệu này, lại là thái độ này.

Giống như đang ra lệnh cho một... Con chó.

Nếu là trước đây, Bạch Tử nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhưng bây giờ, sau khi sửng sốt một lúc, cô không chỉ cau mày đứng thẳng dậy, mà thậm chí còn lùi về phía sau một bước.

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Tử, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam nhất thời có chút cứng đờ.

Bạch Tử cố ý không để ý đến vẻ mệt mỏi và nghi ngờ trong mắt đối phương: "Tôi xuống trước, cô..."

Mạnh Dĩ Lam thở dài, nhẹ giọng nói: "Tôi đã nhờ Hoa tỷ liên lạc với người ở Vĩnh Thái."

Nghe vậy, Bạch Tử sững sờ tại chỗ, sau đó cô lại nghe Mạnh Dĩ Lam tiếp tục: "Có lẽ mấy ngày nữa, sẽ có thể liên lạc được với Bạch Tang."

"Cô..." Bạch Tử có chút ngây ngốc há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Mạnh Dĩ Lam nhếch khóe miệng, lại vỗ vỗ ghế sofa, nói với Bạch Tử: "Ngồi đi."

So với vẻ nghi ngờ cùng mệt mỏi vừa rồi, hiện tại trong mắt Mạnh Dĩ Lam có chút dịu dàng, khiến Bạch Tử bỗng cảm thấy hồi hộp.

Cùng với lời đối phương vừa nói, Bạch Tử suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đầu hàng.

Cô ngồi trên ghế sofa như đối phương bảo - nhưng lại cương lấy thân thể, chỉ ngồi xuống nửa mông, cố gắng hết sức để cơ thể mình không chạm vào Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam vẫn đang nằm trên sofa, lộ ra nụ cười có chút gian xảo, nhưng Bạch Tử lại bỏ lỡ cảnh này vì đang bận cương lấy thân thể, chỉ nghe thấy người phía sau nhẹ nhàng nói: "Chuyện này, phía Hoành Á tạm thời chưa biết."

Phí nhiều công sức như vậy, Bạch Tử chắc chắn đã hiểu Mạnh Dĩ Lam làm việc này là vì ai.

Trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác rung động quen thuộc, Bạch Tử xoay người, nhẹ nhàng nói với Mạnh Dĩ Lam: "... Cảm ơn."

Mạnh Dĩ Lam nâng lên khóe miệng, nhưng không có trả lời.

Bạch Tử chợt nhớ ra điều gì, nhắc nhở: "Hôm đó, tôi nhìn thấy vị quan chức đầu trọc cô từng gặp cũng ở đó."

Mạnh Dĩ Lam hơi nhướn mày sau khi nghe điều này.

"Chuyện này có thể phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng," Bạch Tử có chút lo lắng căn dặn, "Cô nên cẩn thận một chút."

Rốt cuộc lại nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương dành cho mình, Mạnh Dĩ Lam nhịn xuống khóe miệng đang cong lên, gật gật đầu: "Ừm."

Sau khi tâm tình khá hơn, cô thậm chí còn ậm ừ nở nụ cười, dù thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được.

Cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra có gì đó không đúng, cô định thần lại, vẻ mặt lãnh đạm hơn một chút, sau đó vội vàng đứng dậy: "Nếu cô còn muốn ngủ tiếp..."

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam đang nằm trên sofa đột nhiên đưa tay ôm lấy bụng Bạch Tử.

Lực ôm khá chặt, người được ôm không hề chuẩn bị trước, liền sững sờ không thôi.

Sau đó, Mạnh Dĩ Lam giơ tay còn lại đặt lên vai Bạch Tử, chậm rãi ngồi dậy.

Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Dĩ Lam đã dùng sức ép sát thân thể vào lưng Bạch Tử, uể oải lười biếng tựa đầu lên vai đối phương.

Hương thơm quen thuộc bá đạo quấn quanh lấy Bạch Tử, giống như một cái lồng sắt vô hình không thể bị phá vỡ.

Bạch Tử bị mắc kẹt trong đó, không có cách nào tự thoát ra được.

Cơ thể ấm áp không ngừng truyền ra dòng nhiệt như một sinh mệnh còn sống, dây dưa cùng với hương thơm dịu dàng trên người Mạnh Dĩ Lam, hòa quyện làm một.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy vẫn chưa đủ gần, cô không khỏi ôm đối phương chặt hơn một chút, thậm chí còn áp má của mình vào cổ Bạch Tử.

Chỉ khi cảm nhận được mạch đập nhè nhẹ ở cổ Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam mới thư thái thở phào một hơi.

Những phiền muộn cả ngày hôm nay đã hoàn toàn được hơi ấm trong vòng tay cuốn trôi đi.

Đầu óc Bạch Tử trống rỗng, cô cảm nhận được thân thể mềm mại của Mạnh Dĩ Lam đang ôm chặt lấy mình, trái tim có chút tê dại, cảm giác chìm đắm ấy lần nữa giống như sóng biển bao phủ lấy cô từng chút một.

Tuy nhiên, lời nói của Mạnh Nguyệt vẫn còn vang vọng trong tiếng sóng - nếu nói nó là mèo, ta thấy nó càng giống một con chó hơn.

Còn có, ba chữ mà Mạnh Dĩ Lam đã trả lời - có lẽ vậy.

Thủy triều đột nhiên rút xuống, người trong vòng xoáy bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Bạch Tử cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất có thể, sau đó dùng lực mở bàn tay đang ôm chặt eo mình ra: "Không muốn... Thế này."

Lúc Mạnh Dĩ Lam kịp phản ứng, Bạch Tử đã đứng ở cửa.

Nụ cười của Mạnh Dĩ Lam dần dần nhạt đi, cô nhướn mày nhìn chằm chằm Bạch Tử, im lặng chờ đợi đối phương cho mình một lời giải thích hợp lý - tên tiểu lưu manh này, mỗi lần ngủ đều ôm chặt khiến mình thở không nỗi, bây giờ lại đột nhiên kháng cự cái ôm của mình đến như vậy?

"À..." Bạch Tử có chút xấu hổ, nhưng vẫn chính trực nói: "Tôi cùng cô không giống nhau, tôi thích phụ nữ."

Mạnh Dĩ Lam - người đã nhiều lần tuyên bố mình không thích phụ nữ, lúc này tỏ ra có chút mờ mịt, còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tử đã tiếp tục bổ sung: "Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, nên giữ khoảng cách thích hợp."

Cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng hiểu được ý của Bạch Tử, cô rất chắc chắn đối phương nhất định đã nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và Mạnh Nguyệt.

Dường như có một hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực của Mạnh Dĩ Lam, không thể lên xuống.

Mạnh Dĩ Lam sững người, vẫn nằm trên ghế sofa, bất động.

Bạch Tử cũng cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng nói: "Tôi đi cho Mao Mao ăn."

Sau đó không chút do dự, cô xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi ra khỏi cửa, Bạch Tử thở dài một hơi, tựa như vừa mới từ biển sâu trở về bờ.

Chỉ là đứng bên ngoài cửa phòng của Mạnh Dĩ Lam mà thôi, nhưng Bạch Tử lại có cảm giác như đang đứng trước bờ vực thẳm.

Cô không dám ở lại, càng không dám quay đầu, hít thêm một hơi thật sâu nữa, cô cương lấy thân thể rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi tình tiết này trôi qua, cả hai không hề chạm mặt nhau cho đến lúc đi ngủ.

Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, dường như cô ấy cũng không có phản ứng gì với lời Bạch Tử nói.

Mà ngược lại, Bạch Tử lại có hơi không được tự nhiên, cô cứ tìm thêm công việc, khiến mình bận rộn cả đêm trên tàu.

Nhưng trên thực tế, Mạnh Dĩ Lam tuy trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng không dễ chịu hơn Bạch Tử là bao.

Đặc biệt là sau khi trở về phòng ngủ, nhìn thấy tủ đựng trái cây màu xám trống rỗng, quần áo và các loại nhu yếu phẩm hàng ngày của Bạch Tử đều biến mất không dấu vết, Mạnh Dĩ Lam lại lần nữa mất kiểm soát cảm xúc.

Không cần nghĩ cũng biết, Bạch Tử đã chuyển hết đồ đạc của mình vào căn phòng trống dưới lầu mà Mạnh Dĩ Lam đã sắp xếp dự bị cho cô.

Mạnh Dĩ Lam cười lạnh một tiếng, cô hiểu được đối phương rõ ràng là muốn vạch ra ranh giới với mình.

Mạnh Dĩ Lam vốn vẫn còn đang rất mơ hồ, đột nhiên đưa ra kết luận - không, cô không thích Bạch Tử.

Không thích chút nào.

Nhưng kỳ thật, một giây trước đó, Mạnh Dĩ Lam đã cảm thấy bản thân mình thích Bạch Tử.

Chỉ là cô không quá chắc chắn loại yêu thích mình dành cho Bạch Tử là gì, cũng không biết nó đậm sâu đến mức nào.

Hơn nữa, Mạnh Dĩ Lam luôn cảm thấy sự biến hoá trong tình cảm của mình dành cho Bạch Tử, đã bị ảnh hưởng rất lớn bởi tấm ảnh cũ đó.

Cô suy đoán, có lẽ từ nhiều năm về trước, mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, thậm chí vượt xa sức tưởng tượng của Mạnh Dĩ Lam.

Có lẽ lúc đó, hai người đã có tình cảm với nhau.

Chính vì thế, nên sau này Bạch Tử mới "si mê" mình đến vậy, mà bây giờ, mình cũng không nhịn được lưu tâm Bạch Tử.

Nhưng vào phút giây này, Mạnh Dĩ Lam lại có một kết luận khác.

Bất kể mình có thích Bạch Tử hay không, bất kể thích người đó nhiều hay ít, thì giữa mình và Bạch Tử cũng không thích hợp ở bên nhau.

Nếu thật sự ở bên nhau, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy mình sẽ bị tên đáng ghét luôn tự mình đưa ra quyết định, chọc cho tức chết.

Cho nên, cô không thích Bạch Tử, cũng không muốn thích Bạch Tử.

Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam vốn định xuống lầu tính sổ với Bạch Tử, bỗng nhiên đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

Tiếng đóng cửa chói tai đến mức không chỉ khiến Hầu Tắc Văn ở hành lang đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi bị sốc, mà ngay cả Mao Mao đang nhảy nhót trong phòng Bạch Tử ở tầng dưới, cũng sợ hãi đến mức trốn dưới chăn, nằm bất động.

Bạch Tử không để ý tới tiếng cửa đóng lại, cô vỗ nhẹ vào mông Mao Mao, rồi đem chăn đoạt lại.

Dọn giường xong, Bạch Tử nhìn đồng hồ, vẫn còn mấy tiếng nữa mới đến thời gian phát tác tiếp theo.

Mặc dù đã muộn, mọi người trên tàu đều đã về phòng nghỉ ngơi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Bạch Tử quyết định đưa Mao Mao lên boong tàu hít thở không khí trong lành.

Mưa đã tạnh, đèn mới lắp trên tàu cũng đã tắt, xung quanh tối đen như mực, phi thường yên tĩnh.

Bạch Tử ngồi khoanh chân trên boong tàu, nhìn lên bầu trời tối đen, tuỳ ý để Mao Mao ngủ ngon lành trước ngực mình.

Kể từ khi cô nói rõ ràng với Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy như gánh nặng nhỏ trong lòng cô đã được trút bỏ.

Mặc dù cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng Bạch Tử lại không cảm thấy thảnh thơi cho lắm.

Bởi vì Bạch Tử phát hiện, những biểu hiện của mình hôm nay, đều bộc lộ sự oán giận khó quên đối với Mạnh Dĩ Lam.

Không phải cô trách đối phương xem mình như một con chó, mà là... Trách đối phương đã đối xử với mình tốt như vậy, trách đối phương vậy mà không có tình cảm đặc biệt hơn với mình.

Khi chân thành đối diện với chính trái tim của mình, Bạch Tử cảm thấy có chút đau khổ.

Có lẽ, sau một thời gian nữa, cô sẽ có thể hoàn toàn buông bỏ.

Nhưng nếu thời gian chỉ còn nửa năm...

Bạch Tử lại thở dài ngã người ra sau, thản nhiên nằm trên boong tàu.

Đừng nghĩ về chuyện đó vào lúc này, đừng tự giày vò mình.

Mọi thứ, rồi cũng sẽ kết thúc vào một ngày nào đó.

Bạch Tử nhắm mắt lại.

Thời tiết rất lạnh, nhưng trên người Bạch Tử lại rất ấm áp, Mao Mao trực tiếp nằm trên bụng Bạch Tử, ngủ rất thoải mái.

Ngay lúc Bạch Tử đoán chừng mình sắp phát tác, đang chuẩn bị trở về phòng thì đồng hồ của cô chợt lóe lên.

Khi cúi đầu xuống, cô thấy đó là tin nhắn của Mạnh Dĩ Lam - "Đau".

Chỉ có một chữ, lại làm toàn thân Bạch Tử chấn động.

Không chút do dự, Bạch Tử đẩy Mao Mao sang một bên, lao vào khoang tàu.

Chưa đầy mười giây, Bạch Tử đã đứng ở cửa phòng ngủ của Mạnh Dĩ Lam.

Lần này cô không gọi tên Mạnh Dĩ Lam, cũng không gõ cửa, mà là trực tiếp mở cửa bước vào.

May mắn thay, cánh cửa ngay lập tức mở ra, dường như cố tình không khóa để cho ai đó bước vào.

Bất quá, cho dù là có khóa, Bạch Tử cũng đã định sẽ đạp cửa mở ra.

Vừa vào phòng, Bạch Tử liền nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía cửa, trên người đang đắp kín chăn, không nhúc nhích.

"Mạnh Dĩ Lam?" Bạch Tử nhẹ nhàng gọi.

Không có trả lời.

Bạch Tử đóng cửa lại, nhanh chóng đi tới bên giường Mạnh Dĩ Lam.

Chỉ thấy lông mày của người kia hơi cau lại, đôi mắt nhắm nghiền, trên mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi, trông đối phương thực sự rất khó chịu.

Trong lòng Bạch Tử cảm thấy chua xót, cô nhẹ giọng hỏi: "Cô cảm thấy không khỏe sao? Đau ở chỗ nào?"

Rốt cuộc, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam trả lời: "Ừm..."

Cô biết người đang nằm trên giường này không sợ điều gì cả, nhưng lại sợ nhất là đau.

Bạch Tử cũng không để ý cái gọi là "giữ khoảng cách", cô trực tiếp nằm sấp xuống giường, khom người ghé sát vào tai Mạnh Dĩ Lam: "Sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu?"

Cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng hơi mở mắt ra, sau đó yếu ớt nhìn người trước mặt.

Trước đó không lâu, Mạnh Dĩ Lam gần như bị Bạch Tử làm cho tức chết đi được, cô ép mình đi ngủ sớm để tránh suy nghĩ lung tung vào ban đêm.

Nhưng trên thực tế, cô luôn hy vọng rằng Bạch Tử sẽ lên lầu tìm mình, nên đã tự lừa mình dối người, mở sẵn cửa.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng, người còn chưa đợi được, mà cô đã mê man chìm vào giấc ngủ.

Hơn nữa, cô lại gặp ác mộng, mơ thấy mình cùng Bạch Tử nhảy qua cửa sổ phòng bệnh.

Nhưng điều khác biệt so với trước đây chính là, sau khi tỉnh dậy, Mạnh Dĩ Lam không chỉ đổ mồ hôi lạnh, mà còn cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Nửa mê nửa tỉnh, cô lấy đồng hồ ra gửi tin nhắn cho Bạch Tử.

Trong toàn bộ quá trình, Mạnh Dĩ Lam không hề tỉnh táo cho lắm, thậm chí cô còn không biết mình đã viết gì trong tin nhắn.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy người trong mộng xuất hiện trước mặt, Mạnh Dĩ Lam theo bản năng đưa tay ra ôm Bạch Tử vào lòng.

Bạch Tử vẫn còn đang khom ở trên giường, bị người bên dưới kéo mạnh, cô liền trực tiếp nằm nghiêng bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.

Mặc dù đã ôm người vào lòng, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không quá chắc chắn, cô nghiêng người về phía trước hít hít - hương bạc hà xen lẫn chút ngọt ngào, mùi hương quen thuộc khiến Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Giống như người sắp chết đuối chộp được phao cứu sinh, cô dùng sức ôm Bạch Tử thật chặt, có thế nào cũng không chịu buông ra.

Bạch Tử lo lắng bản thân sẽ đè ép Mạnh Dĩ Lam, nên cứng đờ không dám cử động.

Lúc này, cô nghe thấy người trong ngực mình vô thức nói ra một cái tên, vừa xa lạ vừa có phần quen thuộc: "Tiểu Tử..."

Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Dĩ Lam đã chậm rãi tiếp tục: "Chị sẽ chứng minh em vô tội, em tuyệt đối không phải... Hung thủ sát hại cha mẹ mình..."

Chú thích:

Bạch Tử (白梓 - Bai Zi):

Tên nhân vật chính của chúng ta.

Tiểu Tử (小梓 - Xiao Zi):

Mình muốn giải thích một chút, đây là cách xưng hô thân mật ở Trung Quốc, mọi người thường thêm Xiao() trước tên một người để gọi cho cute thân mật, ví dụ như: Tiểu Ý, Tiểu Lam, Tiểu Bạch... chứ không phải ý chỉ Mạnh Dĩ Lam gọi Bạch Tử là "nhóc con" nha mọi người.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Tôi không hài lòng lắm với phiên bản tối qua.

Tôi sửa lại lần nữa, từ 9.000 từ lên hơn 10.000 từ.

Canh gà trích lời hôm nay:

Bận rộn quá!



Đôi lời của editor:

Vậy là bước sang ngày đầu tiên của năm 2024 rồi, chúc mọi người năm mới nhiều niềm vui và sức khoẻ nhé!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK