Mặc dù không mang theo vũ khí nhưng Mạnh Dĩ Lam không để ý đến sự cản trở của Thạch Lỗi, dùng đôi chân dài nhanh chóng đi trước mọi người.
Nỗi bất an bấy lâu nay vướng víu trong lòng cô ngày càng lớn, dường như sẽ bùng nổ trong giây tiếp theo.
Đi hết chặng đường tàu điện ngầm dài dằng dặc, Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc cũng đến được toa tàu cuối cùng.
Cánh cửa gỗ nguyên vẹn đã bị đập vỡ thành nhiều mảnh, ổ khóa đã bị cắt và vứt sang một bên, trên mặt đất ngổn ngang các loại mảnh vụn.
Trong toa tàu, cửa sổ hai bên bị đóng chặt giống như một cái lồng sắt khổng lồ, tràn ngập bầu không khí u ám và quỷ dị.
Tuy nhiên, cửa lồng sắt đã mở, con mồi lẽ ra bị nhốt bên trong đã biến mất.
Chỉ có Bạch Tử ngồi xếp bằng ở trong cùng, vẻ mặt nhàn nhã nhìn Mạnh Dĩ Lam đứng trước cửa.
Không hiểu sao nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy trái tim mình như bị xẻ làm đôi.
Một nửa trái tim cô bị sốc đến tức giận, nhưng cũng lại mang chút khó chịu.
Một nửa còn lại không hề ngạc nhiên về điều này, thậm chí còn coi đó là điều hiển nhiên.
Đồng thời, Mạnh Dĩ Lam còn cảm nhận rõ ràng trái tim cô vốn đã treo lơ lửng từ khi Bạch Tử rời đi, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Cô còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân đằng sau cảm giác này, Thạch Lỗi đã cầm súng chạy tới, tức giận chỉ vào Bạch Tử và hét lên: "Bà điên này! thật là âm hồn bất tán, Mạnh tiểu thư đã thả cô đi rồi. Cô còn..."
Hắn còn chưa kịp chửi xong, một người đàn ông đứng sau Mạnh Dĩ Lam đã hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Anh ta là người đàn ông vừa nói chuyện với Thạch Lỗi ở ga tàu điện ngầm, khoảng ba mươi tuổi, đôi mắt một mí thon mảnh, trên cằm có một vết sẹo nhàn nhạt.
"Không có gì," Thạch Lỗi vội vàng cười lớn, chỉ vào Bạch Tử nói: "Lưu tiên sinh, cô ấy là..."
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói: "Người đó bỏ chạy, giao dịch bị hủy bỏ."
Thạch Lỗi sửng sốt, ngây ngốc tại chỗ.
Nhưng Bạch Tử đã đứng dậy và nói: "Tôi là 'hàng' mà các người muốn."
Người đàn ông họ Lưu nhướng mày, cẩn thận nhìn người phụ nữ trẻ xa lạ trước mặt.
Anh chưa bao giờ gặp ai có thể thừa nhận rằng mình miễn dịch một cách tự tin như vậy.
Tình huống đặc biệt này khiến nam nhân họ Lưu có chút choáng váng, vô thức siết chặt khẩu súng bên hông, ngay cả đôi nam nữ đứng sau lưng cũng lộ ra vẻ cảnh giác.
"Xin lỗi," Mạnh Dĩ Lam quay người, mặt lạnh lùng nói với mọi người: "Chờ tôi mấy phút, tôi cần nói chuyện với một mình cô ấy."
Thạch Lỗi xấu hổ đến gần Mạnh Dĩ Lam: "Cái này, cái này có hơi không thích hợp ah?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời mà chỉ liếc nhìn Thạch Lỗi, người sau do dự hồi lâu, cuối cùng bất lực quay người lại, nhỏ giọng nói với những người còn lại rồi dẫn họ ra ngoài.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam quay người lại, chạm phải ánh mắt của Bạch Tử.
Họ chỉ mới không gặp nhau được một thời gian, nhưng tâm lý của họ đã hoàn toàn khác nhau.
Mạnh Dĩ Lam khẽ cau mày: "Bạch Tử..." Rõ ràng cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cô chỉ gọi tên đối phương, lại dừng lại, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng Bạch Tử lại rất tỉnh táo, sẵn sàng đưa ra câu trả lời: "Tôi nói rồi, tôi nguyện ý."
"Là để khiến tôi càng thêm áy náy sao?" Mạnh Dĩ Lam hỏi.
Cô vẫn không thể tin rằng Bạch Tử đã làm tất cả những điều này mà không mong đợi bất kỳ điều gì.
Hoặc là nói, cô đã tin vào điều đó nhưng cô chỉ là đang từ chối thừa nhận.
"Áy náy?" Bạch Tử trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác.
Phản ứng trong sáng như vậy khiến "sự khó chịu" trong lòng Mạnh Dĩ Lam càng thêm mạnh mẽ, thậm chí lấn át cả "sốc" và "tức giận".
Bạch Tử suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Tôi chỉ muốn khiến mình vui vẻ thôi."
Mạnh Dĩ Lam cười khẽ: "Ý cô là gì? Nếu dùng chính mình để đổi lấy Lâm Khúc Vi, cô có vui không?"
Bạch Tử lắc đầu: "Nhìn thấy chính mình có thể giúp cô cùng người quan trọng nhất gặp lại, tôi sẽ vui vẻ."
Không phải Du Vu Ý hay người nào khác miễn nhiễm với virus mà là chính cô ấy.
Cảm giác thỏa mãn khi đích thân làm cho Mạnh Dĩ Lam đạt được tâm nguyện của mình, chính là cảm giác mà Bạch Tử theo đuổi suốt mười năm qua.
"Tại sao?" Mạnh Dĩ Lam hỏi: "Tại sao lại là tôi, tại sao không phải là người khác?"
Bạch Tử sửng sốt, cuối cùng cười nhẹ: "Tôi không phải đã nói cho cô biết rồi sao? Lý do này đối với cô không quan trọng, chẳng phải cô nói bọn họ chỉ muốn dùng tôi tiến hành một ít thí nghiệm kháng thể, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của tôi."
"Cô cho rằng làm như vậy sẽ khiến tôi yêu cô sao?" Mạnh Dĩ Lam không ngừng hỏi, trong giọng nói có chút khinh thường và miệt thị: "Nhưng chẳng phải trước đây tôi đã nói với cô rồi sao..."
Đôi mắt trong veo của Bạch Tử đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói: "Cô không yêu tôi, cũng không có khả năng sẽ yêu tôi," khóe miệng lại nhếch lên nhưng không hề nở một nụ cười: "Ngay cả tôi cũng không thể yêu chính mình chứ đừng nói gì đến cô."
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam bàng hoàng nhận ra cô và Bạch Tử giống nhau đến mức "tự ghê tởm" bản thân.
Đó không phải là mặc cảm tự ti, hay không thể chấp nhận một hoặc hai khuyết điểm của mình, mà là sự ghê tởm bản thân nói chung.
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam cũng nguyện ý hoàn toàn tin tưởng tất cả những gì Bạch Tử làm mấy ngày nay thật sự không phải vì "cục xương" trong tay cô.
"Tôi muốn biết nguyên nhân," Mạnh Dĩ Lam bướng bỉnh hỏi, "Tại sao lại là tôi?"
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam rất kiên quyết, như thể đối phương không nói cho cô biết câu trả lời, cô sẽ vĩnh viễn ở lại đây.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy trong con mắt phải vốn trong trẻo của Bạch Tử hiện lên một chút hơi nước.
"Bởi vì," Bạch Tử hai mắt hơi đỏ lên, nhưng vẫn cong khoé môi cười nói: "Cô là 'ánh sáng' của tôi."
Trong những ngày đen tối như luyện ngục, chính ánh sáng của Mạnh Dĩ Lam trong bóng tối đã dẫn đường cho cô tiến về phía trước.
Cho nên cô không ngừng tiếp tục tiến gần hơn đến ánh sáng ấy, dẫu rằng cô cũng chưa bao giờ mơ mộng một ngày nào đó... ánh sáng ấy sẽ yêu mình.
Nhưng Bạch Tử cũng biết rất rõ, nếu một ngày ánh sáng ấy dần tắt đi, cô cũng sẽ bị bóng tối nuốt chửng.
"Khi tôi nhìn thấy tia sáng này dần dần mờ nhạt, tôi sẽ cảm thấy buồn bã," Bạch Tử nói, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, "Nhưng nếu bằng năng lực của bản thân, tôi có thể để cho tia sáng này tiếp tục tỏa sáng, tôi sẽ cảm thấy... đây là một điều rất hạnh phúc."
Những lời này giống như một cơn bão bất ngờ đổ bộ vào đồng bằng, khiến Mạnh Dĩ Lam mất cảnh giác.
Bởi vì Mạnh Dĩ Lam nhớ rõ rằng nhiều năm trước cô đã làm một bộ phim tài liệu đặc biệt, nói về mối quan hệ giữa con người với nhau trong xã hội, đồng thời đề cập đến những vấn đề trừu tượng về "bóng tối" và "ánh sáng".
Để thực hiện báo cáo này, Mạnh Dĩ Lam đã cống hiến hết sức mình.
Khi ấy cô còn là một người trẻ tuổi non nớt, có chí khí cao trào, hoàn toàn khác biệt với Mạnh Dĩ Lam hiện tại.
Mà hiện tại, Bạch Tử kỳ thực đang dùng những lời nói mà chính mình từng viết ra để trả lời vấn đề này.
Sau khi nhận ra điều này, đầu óc Mạnh Dĩ Lam dường như trống rỗng, tràn ngập những cảm xúc không rõ đan xen lẫn nhau khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn vươn tay chạm vào Bạch Tử, thậm chí ôm cô vào lòng.
Ngay trước khi cô chuẩn bị duỗi tay ra, giọng nói của Thạch Lỗi lại vang lên: "Mạnh tiểu thư..."
Thân thể Mạnh Dĩ Lam lập tức cứng đờ tại chỗ, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tử, không có phản ứng gì với Thạch Lỗi.
Nước mắt Bạch Tử rơi xuống đất, sau đó trên mặt chỉ còn lại nụ cười thuần khiết, nỗi buồn hiện lên trong cuộc trò chuyện vừa rồi dường như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Thấy Mạnh Dĩ Lam không có phản ứng, Bạch Tử chủ động quay đầu nhìn Thạch Lỗi: "Chúng tôi nói chuyện xong rồi."
Vừa dứt lời, Thạch Lỗi lại dẫn những người khác lên toa tàu.
Người họ Lưu liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam, thấy cô vẫn im lặng, liền quay lại nhìn đôi nam nữ đi theo mình. Người đàn ông rất cao, cao hơn Mạnh Dĩ Lam một cái đầu, nhưng dáng người gầy gò, người phụ nữ búi tóc, trên mặt có vài vết tàn nhang, dáng người hơi béo.
Cô gái có tàn nhang từ trong ba lô lấy ra một chiếc mặt nạ và vòng điện đeo cổ, nhìn Bạch Tử.
Bạch Tử hơi giật mình, chiếc mặt nạ và vòng điện đều quá quen thuộc với cô.
"Đây là cái gì?" Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng hỏi.
"Mạnh tiểu thư, đây là thiết bị bảo vệ để ngăn cản họ làm hại người khác." người đàn ông họ Lưu nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông cao lớn và người phụ nữ có tàn nhang nhanh chóng hành động.
Nhưng khi hai người cố gắng tiếp cận Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lại nói: "Không cần."
Hắn cau mày, rất không hài lòng với thái độ của Mạnh Dĩ Lam: "Nhưng, theo quy định..."
"Cô ấy bình thường," Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, kiên định nói: "Ngoại trừ khả năng miễn dịch với virus, cô ấy không khác gì chúng ta cả."
Hắn nheo mắt cười nói: "Trong trường hợp này, chúng tôi chỉ có thể hủy giao dịch như cô nói, cô Mạnh."
Nam nhân họ Lưu mặc dù biết thân phận của Mạnh Dĩ Lam, nhưng không khách khí xoay người rời đi, sắc mặt Thạch Lỗi đột ngột thay đổi, đang định ngăn cản thì thấy Bạch Tử chủ động nhặt chiếc mặt nạ trên người cô gái có tàn nhang lên, khéo léo đeo nó lên mặt.
Sau đó, trong ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử nhắc nhở cô gái mặt tàn nhang đeo vòng điện: "Còn cái kia."
Cô gái có tàn nhang nhìn lại người đàn ông họ Lưu, còn hắn thì nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam cau mày, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra rất nhiều tức giận, nhưng hiển nhiên cảm xúc này không phải hướng về Lưu tiên sinh mà là do Bạch Tử gây ra.
Nhưng ngay sau đó, cô kìm nén cơn tức giận, mặt vô cảm quay người bước nhanh ra khỏi toa tàu, không khác gì lúc liều mạng đi về phía này.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam bước đi, Thạch Lỗi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô gái mặt tàn nhang nhanh chóng hành động.
Bạch Tử lập tức bị đưa vào vòng điện giật, sau đó giống như áp giải tù nhân, người đàn ông cao lớn và cô gái có tàn nhang lần lượt nắm lấy tay trái và tay phải của Bạch Tử, đưa cô trở lại sân ga.
Trong ga tàu điện ngầm, Phì Thu, người từng hét lên về dị nhân, đã biến mất từ lâu, Thạch Lỗi đá vào lều vải của Phì Thu, sau đó lo lắng bảo mọi người thu dọn đồ đạc.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam không bao giờ tới gần Bạch Tử nữa.
Trước khi mọi người rời ga tàu điện ngầm, nam nhân họ Lưu giải thích ngắn gọn về lộ trình hành động: "Đi bộ khoảng nửa tiếng sẽ đến rìa đường cao tốc. Chúng tôi có hai chiếc ô tô, có lẽ chúng ta sẽ đến nơi vào sáng sớm ngày mai".
Trong rừng rậm, ngoại trừ ánh sáng đèn pin, xung quanh đều tối đen như mực.
Thạch Lỗi và người đàn ông họ Lưu đi phía trước, Mạnh Dĩ Lam và Hoa tỷ đi ở giữa, cuối cùng là Bạch Tử được người đàn ông cao lớn và cô gái có tàn nhang hộ tống.
Có lẽ thái độ của Bạch Tử quá ngoan ngoãn, sau khi cô rời đi không bao lâu, nam nhân cao lớn và cô gái mặt đầy tàn nhang không còn thô bạo ôm lấy cơ thể cô nữa, mà chỉ lần lượt đi ở hai bên trái phải của Bạch Tử.
Đeo mặt nạ che miệng mũi, còn cổ thì đeo vòng điện giật giống như vòng của chó, Bạch Tử dường như đã quay trở lại những ngày luyện ngục sâu thẳm đó.
Có vẻ như mọi thứ đã trở lại như cũ.
Tuy nhiên, Bạch Tử không hề cảm thấy hối hận.
Nửa giờ hành trình rất ngắn ngủi, khi mọi người đang chuẩn bị ra khỏi rừng rậm thì một bóng dáng gầy gò đột nhiên lao về phía Bạch Tử.
Người đàn ông cao lớn lập tức rút dao găm định đâm vào nó, thấy Bạch Tử không hề hoảng sợ, thậm chí còn khéo léo bắt lấy "bóng dáng" nhảy vào trong ngực mình.
"Bóng dáng" đó không khách khí chút nào, nó tóm lấy vai Bạch Tử, nhanh chóng trèo lên lưng Bạch Tử, sau đó không hề tỏ ra yếu đuối nhe răng hướng về phía người đàn ông cao lớn đang cầm dao.
"Đó là một con đười ươi đã được thuần hóa," Mạnh Dĩ Lam bước nhanh về phía người đàn ông cao lớn, "Đừng làm nó bị thương."
Người đàn ông cao lớn do dự cất con dao xuống, nhưng nói: "Mạnh tiểu thư, người miễn dịch phải được cách ly riêng, kể cả động vật."
Sau khi Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn Bạch Tử, cô đưa tay về phía Mao Mao: "Mao Mao!"
Giọng cô nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Mao Mao lập tức nhận ra Mạnh Dĩ Lam, nó thu lại bộ mặt cố ý hù dọa kẻ địch, nhưng lại do dự một chút, không chịu động đậy.
Lúc này, Bạch Tử giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay dài của Mao Mao.
Sau đó, Mao Mao "goo~" một tiếng, nhảy khỏi vai Bạch Tử, chống một tay xuống đất rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
"Mạnh tiểu thư" Thạch Lỗi cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Cô muốn mang nó về thành phố B sao?"
Sắc mặt có chút dịu dàng của Mạnh Dĩ Lam lại lạnh lùng, cô không để ý đến Thạch Lỗi, tiếp tục dẫn Mao Mao đi về phía trước.
Chỉ trong vòng vài phút, mọi người đã đến ven đường rộng rãi.
Dưới tấm biển phủ đầy dây leo, có hai chiếc ô tô đang đậu, rõ ràng xe này đã được sửa đổi một chút.
Người đàn ông cao lớn và người phụ nữ có tàn nhang đưa Bạch Tử lên một chiếc xe Jeep, ra hiệu cho cô ngồi vào ghế sau.
Sau khi Bạch Tử lên xe, cô lập tức cảm thấy ghế sau của xe, giống như toa tàu điện ngầm trước đó, nó là một "chiếc lồng" chuyên dùng để giam cầm tù nhân. Ghế lái và ghế sau được ngăn cách bằng song sắt, cửa sổ hai bên thì được lót bằng lưới sắt.
Bạch Tử còn chưa kịp nhìn kỹ hơn, người đàn ông cao lớn đã mở cửa bước vào trong xe.
Người phụ nữ có tàn nhang thì bước lên chiếc xe còn lại, cũng giống như người đàn ông cao lớn, cô cũng chịu trách nhiệm lái xe.
Nam nhân họ Lưu giơ tay ra hiệu cho Mạnh Dĩ Lam, Thạch Lỗi và Hoa tỷ lên xe: "Mạnh tiểu thư, ba người có thể ngồi chung xe với tôi, các vị thích ngồi phía trước hay phía sau?"
Lúc này, Bạch Tử ngồi ở ghế sau xe Jeep mới rời ánh mắt khỏi tấm lưng cao gầy của Mạnh Dĩ Lam, sau đó cởi chiếc mũ ngư dân ra, nhẹ đưa vành mũ đến trước mũi.
Trên nón vẫn còn có chút mùi hương của Mạnh Dĩ Lam, thoang thoảng, không biết là mùi gì, nhưng rất thơm.
Bạch Tử nghĩ rằng có lẽ đây sẽ là phần cuối cùng trong cuộc hành trình của cô với Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này Bạch Tử nghe thấy cửa ghế lái phụ mở ra.
Sau đó, có một tiếng "goo~".
Bạch Tử lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Mao Mao đầu tóc thưa thớt rối bù, cái đầu tròn tròn tựa vào lưng ghế, đôi mắt tròn xoe nhìn mình chằm chằm.
Bên cạnh là Mạnh Dĩ Lam, người đang quay lưng về phía cô.
Cô ấy không nói gì, thậm chí cũng không quay đầu lại.
Cửa xe đóng lại, nổ máy, chiếc xe Jeep bám theo xe phía trước phóng lên đường cao tốc.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Wow, hôm nay nóng quá.
Cảm ơn, cảm ơn các bạn đã ủng hộ!
Ở cuối chương, mọi người ở khu bình luận thở dài, tự hỏi chương này sẽ xảy ra chuyện gì?
Canh gà trích lời hôm nay:
Tâm tĩnh lặng chưa chắc đã khiến tâm trí bạn mát mẻ một cách tự nhiên, bạn có thể thử uống Coke đá.