• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương lão nghe vậy cũng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tô Thời Sơ một cái: “Thời Sơ, là như vậy sao?”

Tô Thời Sơ bĩu môi, vừa định mở miệng phủ nhận thì một bàn tay to lớn đặt bên hông cô, hung hăng nhéo cô một cái, lời vừa đến miệng đành phải sửa lại:

“Đúng vậy, Thương lão, Ân tổng đúng là bạn nam tôi đưa theo, đem lại phiền phức cho ngài rồi, thật ngại quá.”

Lúc Tô Thời Sơ nói những lời này, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt dò xét của những người xung quanh.

Tô Thời Sơ nuốt nước miếng, bên ngoài vẫn thể hiện bộ dáng bình tĩnh, không sợ hãi.

Nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt của Thương lão dường như có ý gì đó, nhàn nhạt nói: “Tôi vốn muốn giúp cô ghi thù, không nghĩ đến chính cô còn không thèm để ý việc này, đều là tôi xen vào việc riêng của người khác rồi.”

Thì ra, Thương lão vẫn luôn trách Ân Dĩ Mặc lần trước không cho người bảo vệ cô thật tốt ở đảo Huỳnh.

Trong lòng Tô Thời Sơ cảm thấy ấm áp, ánh mắt mang theo sự cảm kích, giọng nói nhu hòa: “Cám ơn Thương lão đã quan tâm, lần trước là do tôi sơ sẩy, không trách Ân tổng được.”

“Được rồi, được rồi, chuyện của người trẻ tuổi các người, cứ tự giải quyết là được, không cần báo cáo với tôi.” Thương lão xua tay, khuôn mặt vừa rồi cố ý cứng nhắc cũng giãn ra, nở nụ cười hiền lành.

Tô Thời Sơ mỉm cười với Thương lão, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kiên định.

Thiện ý của trưởng bối làm cho cô cảm thấy rất ấm áp, không còn sợ hãi và khẩn trương như vừa rồi.

Chờ Thương lão rời đi, ánh mắt Ân Dĩ Mặc nheo lại đầy nguy hiểm, giọng nói trầm thấp: “Cô biết Thương lão chưa được bao lâu, bây giờ đã được ông ấy coi là người của mình rồi?”

Thương lão không phải người bình thường, bề ngoài hiền lành ôn nhu như vậy nhưng thực tế trong lòng ông tính toán điều gì, không ai biết được.

Ông ấy đột nhiên đối tốt với Tô Thời Sơ như vậy, chắc chắn là có ý đồ khác.

Tô Thời Sơ ngược lại không cho là như vậy, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Chứng tỏ lão nhân gia rất thích tôi.”

Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, lười biếng trả lời cô: “Ngu ngốc như cô, bị người ta bán đi nói không chừng còn phải đếm tiền giúp người ta.”

“Điều đó cũng chứng tỏ tôi rất có giá trị, mới có thể bán được tiền.” Tô Thời Sơ ưỡn n.g.ự.c trả lời.

Ân Dĩ Mặc cúi đầu, nhìn chằm nhằm vào khuôn mặt vô hại của cô, đột nhiên khẽ quát một tiếng: “Quả nhiên, đầu óc của cô vẫn được xem là đáng giá nhất.”

Không đợi cô đặt câu hỏi, Ân Dĩ Mặc đã tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì căn bản là không dùng đến cho nên vẫn còn mới.”

Tô Thời Sơ: “...”

Lúc trước Ân Dĩ Mặc còn nói miệng cô rất độc, bây giờ xem ra, anh mới là người độc mồm độc miệng nhất, vòng vo một hồi chính là mắng cô đầu óc ngu ngốc.

Tô Thời Sơ tức giận trừng mắt nhìn anh, không muốn tiếp tục nói chuyện với Ân Dĩ Mặc nữa, dậm chân xoay người rời đi.



Thấy cô giận dỗi như vậy, khóe môi Ân Dĩ Mặc hơi cong lên, tạo thành một đường cong đẹp mắt, chuẩn bị đuổi theo cô, kết quả lại thấy người phụ trách doanh nghiệp Minh Huy đi đến.

“Ân tổng, thật vinh hạnh được gặp anh ở nơi này.”

Đối phương thể hiện sự kính trọng, hiển nhiên là muốn nói chuyện với anh: “Lần trước chúng ta nói chuyện…”

Thấy mình bị ngăn lại, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, ngoái đầu nhìn theo hướng Tô Thời Sơ vừa rời đi, sau đó mới quay đầu lại.

Đây là hội trường của Thương lão, canh phòng nghiêm ngặt, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, chậm rãi thu hồi ý cười nhàn nhạt trên môi, khôi phục bộ dạng lạnh lùng thường ngày:

“Nói tiếp đi.”



"Truyện này đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"

...

Đến khi nói chuyện xong với người phụ trách thì thời gian đã trôi qua hai mươi phút.

Người phụ trách đàm phán hợp tác thuận lợi, vui vẻ rời đi, trước khi đi còn không ngừng cảm ơn.

Ân Dĩ Mặc đứng dậy, quét mắt nhìn lướt qua toàn bộ hội trường, nhưng không phát hiện được bóng dáng xinh đẹp của chiếc váy dài màu lam ở đâu.

Trong lúc nhất thời, Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Gương mặt tuấn mỹ tinh xảo của người đàn ông trầm lãnh vài phần, hơi thở càng lúc càng lạnh, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.

Có người vừa rồi nhìn thấy Minh Huy đàm phán thành công nên nóng lòng muốn đến gần, cùng Ân Dĩ Mặc nói chuyện trên thương trường.

Một tiếng “Choảng” vang lên nặng nề mà đầy uy lực, là âm thanh của chiếc cốc bị Ân Dĩ Mặc ném lên bàn, động tác không mạnh nhưng lại khiến cho lòng người cảm thấy run rẩy.

Người nọ nhất thời co rúm, không dám tiến lên.


Không ít người xung quanh cũng quay đầu nhìn về phía anh, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Lâm Hoài.” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc nhàn nhạt vang lên, ngay lập tức có một bóng dáng đen kịt bước ra từ trong đám đông, đứng trước mặt của Ân Dĩ Mặc.

“Ân tổng xin phân phó.”

“Lập tức bao vây hội trường, tìm kiếm phu nhân.” Đồng tử Ân Dĩ Mặc co rút lại, toàn thân phát ra khí lạnh, môi mỏng mím lại, nhận ra có điều gì đó không đúng.



“Vâng.”

Chỉ sau vài phút, một đám người cao to mặc áo đen lập tức tiến vào khách sạn Đỉnh Minh, bao vây toàn bộ hội trường, vệ sĩ có danh tiếng đều vô cùng ngạc nhiên, nhịn không được mà che miệng lại.

Lại có người dám gây náo loạn ở hội trường của Thương lão? Ân Dĩ Mặc thật sự điên rồi!

Mấy tổ chức ngầm do Lâm Khâu đứng đầu ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên, ngồi trong góc ung dung nhìn trò khôi hài này.

Ân Dĩ Mặc là người như thế nào? Đừng nói là buổi tiệc chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám của Thương lão, ngay cả sự kiện của Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng phải để cho Ân Dĩ Mặc được ba phần mặt mũi.

Thì ra ngay từ đầu, Ân Dĩ Mặc đã có sự chuẩn bị, chẳng qua là do nể mặt Thương lão nên mới không gây ra động tĩnh gì lớn.

Bây giờ Tô Thời Sơ mới xảy ra chuyện, tất nhiên anh cũng sẽ không tiếp tục bình tĩnh được nữa.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Thương lão lập tức được mọi người dìu ra.

Ông ấy đã lớn tuổi, nhìn thấy cục diện trước mắt như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, giọng nói nghiêm khắc: “Ân Dĩ Mặc, cậu muốn làm gì?”

Ân Dĩ Mặc quay đầu, đôi mắt híp lại, giọng điệu vẫn nhàn nhạt lạnh lùng như trước:

“Thương lão, thật là có lỗi, phu nhân nhà tôi biến mất rồi, tôi phải tìm cô ấy một chút.”

“Phu nhân nhà cậu biến mất, cậu làm loạn ở chỗ tôi làm gì!” Thương lão tức giận, quát lớn, ho khan một tiếng. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, ông nhanh chóng hỏi:

“Phu nhân của cậu? Chẳng lẽ là…”

“Đúng, chính là Tô Thời Sơ.” Trong lòng Ân Dĩ Mặc phiền não, căn bản không muốn đối phó với Thương lão nữa, anh chỉ muốn lập tức tìm được Tô Thời Sơ!

Nghe được câu trả lời của anh, ánh mắt của Thương lão hiện lên vài phần kinh ngạc, rất nhanh đã ra lệnh cho cấp dưới: “Phối hợp với Ân tổng, nhanh chóng tìm ra con bé cho tôi.”

Thương lão đột nhiên thay đổi khiến cho những người khác trong hội trường này cũng phải kinh hãi.

Thương lão vậy mà không trách tội Ân Dĩ Mặc, ngược lại còn cùng anh tìm người? Điều này cũng thật hư ảo!

Nhìn thấy phản ứng của Thương lão, ngoài mặt Ân Dĩ Mặc không bày tỏ bất kì cảm xúc gì, trong lòng ngầm hiểu rõ.

Hôm nay Tô Thời Sơ mất tích xem ra không có liên quan đến Thương lão, nói không chừng là do người khác làm.

Đúng lúc này, Lâm Hoài dẫn theo vài người ngay lập tức xuất hiện trước mặt anh, tiến lên báo cáo: “Ân tổng, đã tìm được phu nhân.”

Nói xong, cậu tiến lại gần Ân Dĩ Mặc, hạ thấp giọng nói: “Ở lầu bảy của khách sạn Đỉnh Minh, là Đoàn Ngọc Trì mang đi, bất quá, chúng tôi đến rất kịp thời, không có xảy ra…”

Nơi này có rất nhiều người, nếu như để truyền ra ngoài phu nhân của Ân Dĩ Mặc ở cùng một phòng với người đàn ông khác, cho dù không phát sinh ra chuyện gì xấu nhưng lan truyền ra cũng gây ra những điều không tốt với thanh danh của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK