Một bàn tay to chặn ở trán cô, đầu óc Tô Thời Sơ trong nháy mắt cứng đờ.
“Sau này đừng cúi đầu, tổn thọ tôi.” Ân Dĩ Mặc nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng rút tay về.
Trán của cô vẫn có chút nóng lên, lẽ ra cô không nên nói sớm như vậy.
Tô Thời Sơ xấu hổ sờ sờ mũi, nghe lời gật gật đầu.
“Vậy thì tôi không cúi đầu nữa, nhưng vẫn là cảm ơn Ân tổng.” Tô Thời Sơ nghiêm túc cảm ơn Ân Dĩ Mặc từ đáy lòng.
Tuy nhiên, đây là những thỏa thuận mà họ đã thỏa thuận trước đó.
Ân Dĩ Mặc gật đầu, vẻ mặt đặc biệt thản nhiên: “Không cần cảm ơn, ngày mai cô sẽ có nhiệm vụ mới.”
Nhiệm vụ mới?
Tô Thời Sơ ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, cẩn thận mở miệng: “Nhiệm vụ mới gì?”
“Làm tổng thư ký, cô cảm thấy cô hiện tại mình có tư cách sao?”
Nếu như nói về độ quen thuộc của cô đối với chồng sách kia, vậy cô có đủ tư cách, cô cơ bản có thể làm được.
Để có thể nhớ ngược và vận dụng linh hoạt, nhưng trên thực tế, dù là năng lực hay kinh nghiệm thì quả thực cô còn xa mới là một thư ký chuyên nghiệp thực thụ.
Nhớ tới kỹ năng ăn nói không chê vào đâu được của Phương Tịnh Huyên khi đó và còn có khí chất luôn điềm tĩnh tự tin của cô ta, đúng là cô vẫn còn kém xa.
Ân Dĩ Mặc đút một tay vào túi, với tư thế kiêu ngạo: “Nếu chỉ là trợ lý thư ký trong cuộc sống, cô có thể làm tốt, nhưng những thứ tôi muốn ở cô, không chỉ có vậy.”
Ánh mắt Tô Thời Sơ bình tĩnh nhìn Ân Dĩ Mặc.
Môi Ân Dĩ Mặc mím thành một đường thẳng, nhìn thoáng qua Tô Thời Sơ: “Dựa theo thỏa thuận, tôi sẽ cho cô một số vốn nhất định để thực hiện quản lý độc lập trong tương lai, nhưng khả năng hiện tại của cô là không đủ.”
Nghe vậy, trái tim Tô Thời Sơ run lên, sau đó cô cảm thấy có chút chột dạ cùng áy náy.
Ban đầu cô nghĩ rằng công việc tốt mà Ân Dĩ Mặc đã nói lúc ấy, chính là làm thư ký cá nhân của anh, nhận một khoản tiền lương không thấp.
Nhưng xem ra bây giờ có vẻ như là cô nghĩ quá đơn giản rồi.
“Tôi sẽ không để cô ở lại bên cạnh tôi lâu dài.
Cô cần phải trở về cuộc sống vốn có của mình, chăm sóc Tô Thắng Quốc, trở lại đúng con đường ban đầu của cô.”
Ân Dĩ Mặc nâng cằm lên, mắt nhắm hờ, như thể anh đã nhìn thấy tất cả mọi thứ sau đó.
Không biết vì sao, trong lòng Tô Thời Sơ cũng không có vui sướng như vậy.
Vốn cô còn cầu nguyện cuộc hôn nhân hoang đường này có thể nhanh chóng qua đi, cô sẽ tránh xa vòng vây của Ân Dĩ Mặc và trở lại cuộc sống bình yên.
Mà giờ phút này, n.g.ự.c cô lại cảm thấy có chút ngột ngạt.
“Được, cám ơn Ân tổng.”
Tô Thời Sơ xua đi cảm giác mất mát trong lòng, chớp chớp mắt đáp ứng.
Nghe được câu trả lời máy móc mà cố định của cô, Ân Dĩ Mặc liếc nhìn Tô Thời Sơ một cái, không nhận ra được cảm xúc của cô, châm chọc hừ nhẹ:
“Cô là người máy sao, chỉ biết nói một câu này?”
Tô Thời Sơ còn không nghĩ tới những câu trả lời khác, Ân Dĩ Mặc đã phất tay: “Đêm nay cô nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu huấn luyện đào tạo chính thức.”
Đào tạo? Đào tạo cái gì?
Có lẽ là do buổi chiều ngủ quá lâu, nên buổi tối Tô Thời Sơ lại không ngủ được, trong lòng lại nghĩ đến những lời kia của An Dĩ Mặc.
Cho cô vốn và để cô hoạt động độc lập.
Khi đó, cô có thể đàng hoàng rời đi, sau này cũng có thể hưởng thụ cuộc sống.
Không thể không nói, giao dịch này cô cũng không chịu thiệt.
Tuy nhiên, sự ràng buộc giữa tình cảm của con người với nhau, không thể được đo đếm bằng vật chất, nó còn quý giá và khó có hơn cả tiền bạc.
Đợi đến khi Ân Dĩ Mặc hiểu được điểm này, thì đã quá muộn.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm ngày mùng một Tô Thời bị Lâm Hoài mang đi, ngồi trên xe, nhìn lịch trình khóa học đào tạo thư ký chuyên nghiệp hiển thị trên máy tính bảng, cô nuốt nước miếng.
Đúng vậy, quá trình đào tạo thực sự chỉ mới bắt đầu.
Từ các khóa học kinh doanh đến các khóa học về nghi thức xã giao, bao gồm cả các khóa học về mối quan hệ trong thế giới kinh doanh ngày nay, có thể nói là có tất cả mọi thứ mà người ta mong đợi.
Tất cả các khóa học chuyên ngành này, đều do Ân Dĩ Mặc cẩn thận sàng lọc qua, lựa chọn khóa học quan trọng nhất cũng có giá trị nâng cao nhất, càng có lợi cho sự tiến bộ của Tô Thời Sơ.
“Phu nhân, khóa học chuyện nghiệp dự kiến diễn ra trong nửa tháng.
Sau đó thông qua khảo hạch, ngài có thể trở thành một thư ký trưởng chuyên nghiệp, giúp đỡ Ân tổng càng tốt hơn.
Đối với sự phát triển tương lai của cá nhân ngài mà nói, cũng là phát triển và nâng cao rất lớn.”
Thì ra, Lâm Hoài cũng biết cô muốn đi.
Con ngươi của Tô Thời Sơ có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, lễ phép cúi đầu cười nói: “Được, cám ơn trợ lý Lâm, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Lâm Hoài nhìn ra được sự thay đổi trong tâm trạng của Tô Thời Sơ, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.
Những khóa học này đúng là rất có ý nghĩa, người bình thường căn bản sẽ không cơ hội được tiếp xúc tham gia với các khóa đào tạo như vậy, Tô Thời Sơ nên vô cùng vui mừng mới đúng chứ.
Hơn nữa, anh hẳn là không nói sai cái gì, nhưng vì sao anh lại cảm giác được, tâm tình Tô Thời Sơ có chút sa sút?
Như cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Hoài, Tô Thời Sơ vội vàng cúi đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, che mặt mình lại.
Cô ấy không cần sự cảm thông của bất cứ ai.
Lịch trình giảng dạy của khóa học bận rộn và đầy đủ đã bắt đầu.
Lịch trình cuộc sống và thời gian nghỉ ngơi của Tô Thời Sơ gần như chính xác đến từng giây, Lâm Hoài dựa theo sự phân phó của Ân Dĩ Mặc, mỗi ngày đều đưa đón cô đến lớp, tỉ mỉ giám sát cô.
“Phu nhân, phấn đấu mười lăm ngày, cô nhất định sẽ làm được!”
“Không đau khổ, không mệt mỏi, cuộc sống này thật vô vị.
Không liều mạng, không tranh đấu, cả đời này sống vô ích!”
Tô Thời Sơ: Tại sao cô lại có cảm giác như đang chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học vậy?
Tuy rằng mỗi ngày đều bận rộn như con quay, nhưng Tô Thời Sơ lại rất thích nó.
Khả năng học tập của cô là hạng nhất, phản ứng và chấp nhận cả cô rất cao, cộng với các khóa học này có tốc độ rất nhanh, nội dung chất lượng cao, làm cho kiến thức và khả năng của cô phát triển nhanh chóng.
Trong vòng chưa đầy một tuần, cô đã nắm vững gần như tất cả các quy tắc nội bộ của ngành công nghiệp mà cô nên biết với tư cách là một thư ký chuyên nghiệp.
Tuy rằng học được nhiều, nhưng cũng thật sự mệt mỏi, huống chi còn có tiết học hình thể cùng khí chất, bởi vì quá mệt mỏi khiến cô gầy đi một tầng thịt.
Buổi tối hôm đó, sau khi khóa huấn luyện kết thúc, Tô Thời Sơ ngồi trên xe Lâm Hoài đến đón, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, cô nặng nề ngủ thiếp đi.
Lâm Hoài tập trung lái xe, chờ đến khi tới cửa nhà Ân Dĩ Mặc, anh mới chú ý tới, Tô Thời Sơ đã ngủ rất say.
Trong lúc nhất thời, anh thấy có chút khó xử, do dự có nên đánh thức cô dậy hay không.
Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Ân Dĩ Mặc đi tới, hai tay khoanh quanh trước ngực, hiển nhiên là tâm tình không tốt lắm: “Lâm Hoài, đang làm cái gì vậy?”
Thấy Ân Dĩ Mặc đi ra, Lâm Hoài lập tức đứng thẳng người, đứng ở bên cửa xe: “Ân tổng, phu nhân có thể là do quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trên xe.”
Ngủ thiếp đi?
Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng: “Ngủ thiếp đi thì đánh thức cô ấy dậy.”
Vừa nói, Ân Dĩ Mặc vừa mở cửa xe.
Trên ghế sau của xe, Tô Thời Sơ đang ngủ rất yên tĩnh.
Thân thể cô mềm nhũn tựa lưng vào ghế, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp che đi nửa khuôn mặt, một đôi mắt ẩn nấp trong làn tóc, môi cũng hơi mở ra, thở đều đều.
Ân Dĩ Mặc cúi xuống gần hơn, nhìn thấy lông mi mảnh khảnh của cô đang theo hô hấp mà khẽ run rẩy, giống như cánh bướm, đổ bóng lên mí mắt.
Giống như đang mơ một giấc mơ rất ngọt ngào..
Danh Sách Chương: