Ân Dĩ Mặc hơi xoay người lại, người phụ nữ kia vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, quái dị nhếch miệng hai cái, không biết cô đang mơ giấc mơ đẹp đẽ gì.
Khóe miệng hắn giật giật, cúp điện thoại.
Đầu dây bên này của điện thoại.
Lục Cảnh Thâm đang ngồi trên giường lớn trong khách sạn, trong đầu hắn hết lần này đến lần khác, tua đi tua lại những vết bỏng rát trên lưng Tô Thời Sơ.
Trên đời, thật sự có sự trùng hợp như vậy sao?
Nhớ lại phần đẹp đẽ sâu thẳm trong ký ức, Lục Cảnh Thâm nhếch đôi môi mỏng. Đôi lông mày và mái tóc gãy che đi khuôn mặt hắn, lộ ra một chút mềm mại.
Đó là hơn mười năm trước, năm hắn mười tuổi, Tống Thanh Thanh lúc ấy năm tuổi.
Lục gia bọn họ và Tống gia vốn là thế giao, một người xuất thân trí thức, một người xuất thân từ y học, dinh trạch của hai nhà cách nhau không xa, ở chung rất hoà thuận.
Bởi vì sinh ra trong một gia đình có truyền thống về y học, nên Lục Cảnh Thâm từ khi còn nhỏ, đã tuân theo gia huấn, một mực nghiên cứu các kỹ năng y tế. Đao gồm các phương thuốc cổ điển của Đông y, hóa chất dược phẩm của Tây y, trung tây sáp nhập, hắn không bỏ lại một thứ gì.
Cô con gái út năm tuổi của nhà họ Tống – Tống Thanh Thanh, từ nhỏ tính cách đã đơn thuần hướng ngoại, trong khi Lục Cảnh Thâm từ nhỏ đã là một bộ dáng lão luyện, ít nói kín đáo.
Tống Thanh Thanh cũng không quan tâm, thường xuyên đi theo phía sau hắn. Giống như một cái đuôi nhỏ, một tấc cũng không rời nhìn hắn lật xem sách cổ y học, nhìn hắn chơi đùa ống thí nghiệm thuốc, xem vô cùng vui vẻ.
Hai nhà cũng ôm tâm lý trêu đùa, nói là muốn đính hôn từ nhỏ cho bọn họ, đợi bọn họ lớn rồi kết hôn.
“Anh Lục, dì Lục nói, sau này em chính là cô vợ nhỏ của anh nha!”
Tống Thanh Thanh mặc một chiếc váy cổ ren màu trắng, giọng nói như sữa, lời nói ngọng nghịu, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
Lục Cảnh Thâm lúc đó mới mười tuổi, hắn bị những lời nói này làm phiền, lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhíu lại:
“Em không phải là cô dâu của tôi.”
“Vậy em chính là vợ của anh.”
“Em không phải là vợ của tôi.”
“Vậy em chính là bà xã của anh.”
“…”
Lục Cảnh Thâm tuổi còn nhỏ, hắn thấy ầm ĩ không chịu nổi, liền tức giận dậm chân, phất tay áo rời đi.
Thấy hắn muốn rời đi, Tống Thanh Thanh cũng sốt ruột bước chân ngắn, nhấc làn váy lên, cô liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
Người lớn nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy, đều cười đến không khép miệng lại được.
Lục Cảnh Thâm thật sự rất ghét Tống Thanh Thanh, một ngày nọ khi đang chơi đùa, hắn lừa cô nói muốn chơi trốn tìm, kết quả hắn lại khoá trái cửa nhốt cô trong phòng thí nghiệm hoá học, nơi hắn điều chế thuốc, rồi xoay người quay trở lại thư phòng xem sách kinh điển Đông y.
Chờ đến khi hắn nhớ lại, thì đã là đêm khuya.
Hắn hoảng sợ chạy đến phòng thí nghiệm, mới phát hiện Tống Thanh Thanh thế nhưng lại đang ôm đầu gối của mình, ngồi ở trong góc tường ngủ thiếp đi.
Khi những tia sáng đầu tiên trong phòng chiếu vào, bàn tay nhỏ bé của Tống Thanh Thanh dụi dụi mắt, đôi mắt cô tròn và sáng như viên ngọc trai đen, cô lúc đầu vẫn còn choáng váng, sau đó lại mừng rỡ, lảo đảo nhào vào trong n.g.ự.c hắn, không khóc cũng không nháo, thậm chí cô cũng không đi nói lại với người lớn.
Cô nói: “Anh Lục, trò chơi trốn tìm đã kết thúc chưa ạ?”
Lúc ấy, hắn thật sự có chút hối hận.
Sau đó, trong một thí nghiệm hoá học, hắn không khống chế tốt được sự biến đổi của thuốc, khiến cho ống thí nghiệm nổ tung, tia lửa thiêu đốt trực tiếp b.ắ.n tung tóe lên lưng của Tống Thanh Thanh đang mặc váy hoa nhỏ.
Lục Cảnh Thâm nhớ rất rõ, lúc ấy mẹ Lục sờ vào tấm lưng đã được băng bó của Tống Thanh Thanh, bà tiếc nuối thở dài nói:
“Sau này, Thanh Thanh của chúng ta sẽ không mặc được váy đẹp nữa.”
“Không sao, sau này anh Lục sẽ bảo vệ tốt cho con, anh ấy sẽ không ghét bỏ.”
Tống Thanh Thanh lúc ấy mới năm tuổi, lại rất hiểu chuyện mà đi dỗ dành dì Lục, cô còn không quên nháy mắt với Lục Cảnh Thâm:
“Đúng không?”
Lúc ấy hắn, thật sự lại phá lệ mà gật đầu với cô.
Hắn nghĩ, vậy trước tiên cứ ở cùng cô đi, chờ đến khi cô lớn lên, sẽ có người mà cô thích.
Nhưng Lục Cảnh Thâm cũng không ngờ rằng, hắn không lớn lên cùng cô, cả nhà hắn chuyển sang nước ngoài để nghiên cứu y học, hắn không còn gặp lại Tống Thanh Thanh nữa.
Chớp mắt, đã là hơn mười năm.
Gặp lại nhau, hai người vô cùng xa lạ, nhưng hắn lại nhớ rõ vết bỏng khi còn bé của cô, còn có Tống Thanh Thanh khi đó đuổi theo sau lưng hắn nói muốn làm vợ của hắn.
“Anh Lục, em muốn gả cho Ân Dĩ Mặc.” Cô ta nói.
Lục Cảnh Thâm từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghi ngờ Tống Thanh Thanh Hắn vẫn luôn cho rằng cô vẫn là cô bé luôn đeo bám trong trí nhớ của hắn.
Mặc dù vậy, nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Thế nhưng, đêm nay khi hắn nhìn thấy vết sẹo trên lưng Tô Thời Sơ, hắn chợt cảm thấy có chuyện không ổn.
Khuôn mặt tuấn lãng của Lục Cảnh Thâm trở nên nghiêm túc. Hắn đột nhiên bật dậy khỏi giường, không muốn dừng lại một giây phút nào, hắn lái xe một mạch đến Vận Uyển.
“Lục thiếu gia, sao ngài lại tới trễ như vậy…” Là người dưới trướng của Ân Dĩ Mặc vẫn ở lại bên này, nhìn thấy Lục Cảnh Thâm chạy tới đây vào lúc nửa đêm, ai nấy đều rất căng thẳng.
“Tôi đến để kiểm tra bệnh tình của Thanh Thanh một chút.” Lục Cảnh Thâm nói xong câu này, hắn cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng vào nhà.
Tống Thanh Thanh ngủ còn chưa được bao lâu, cô ta bỗng nhiên nghe được tiếng động, chậm rãi ngồi dậy.
“Anh?” Giọng nói Tống Thanh Thanh trước sau vẫn dịu dàng tinh tế như trước, còn có chút ngọt ngào nói: “Buổi tối anh tới đây…”
“Thanh Thanh, cởi quần áo ra.” Lục Cảnh Thâm thản nhiên mở miệng, trong giọng nói hắn không chút gợn sóng.
Nghe vậy, trên mặt Tống Thanh Thanh xẹt qua tia kinh ngạc: “Anh, anh muốn làm cái gì?”
“Cho anh xem lưng em một chút.” Lục Cảnh Thâm nhìn cô ta đang do dự, trên gương mặt anh tuấn không chút gợn sóng hay cảm xúc nào, nhưng giọng nói lại có chút lạnh lùng vô cớ.
Sắc mặt Tống Thanh Thanh khẽ biến, cô ta làm như không muốn nói: “Anh Lục, anh xem lưng em làm cái gì?”
Tối nay, dựa theo kế hoạch, Lục Cảnh Thâm phải đi xử lý Tô Thời Sơ mới đúng, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ của cô ta?
Trong nháy mắt, Tống Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nội tâm cô ta lo sợ bất an.
“Cởi ra!” Giọng Lục Cảnh Thâm đột nhiên trở nên nghiêm khắc, mang theo sự uy nghiêm không thể phản kháng.
Hắn hiện tại rất muốn biết, rốt cuộc ai mới là Tống Thanh Thanh chân chính năm đó!
Dường như đã bị Lục Cảnh Thâm dọa sợ, Tống Thanh Thanh im lặng, cô ta lặng lẽ xoay người, chậm rãi cởi áo ra.
Ánh mắt Lục Cảnh Thâm sắc bén đảo qua lưng Tống Thanh Thanh, trong nháy mắt khi hắn vừa chạm đến vết sẹo trên vai cô ta, hắn lập tức đảo mắt.
“Mặc quần áo vào đi.” Lục Cảnh Thâm đau đớn xoa xoa mi tâm, trong hắn lại càng thêm phiền não không thôi.
Tống Thanh Thanh nhanh chóng mặc quần áo xong, cô ta cài lại nút áo, mới xoay người lại, trong giọng nói mang theo chút uỷ khuất nói:
“Anh Lục, là Thanh Thanh đã làm sai chỗ nào sao?”
Nghe được câu này, tim Lục Cảnh Thâm run lên, trong lòng tràn ngập sự hối hận, khiến hắn chua sót không thôi.
Tống Thanh Thanh khi còn bé cũng như vậy, từ trước đến nay đều rất cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, tìm mọi cách để lấy lòng hắn, chỉ vì để cho tiểu thiếu gia như hắn vui vẻ.
Nhưng bản thân hắn, bây giờ lại đang làm cái gì đây?
Hắn dùng hai tay vuốt mặt, trong nháy mặt sụp đổ.
“Anh xin lỗi, Thanh Thanh, là anh xúc động.” Lục Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, hắn xoay người lại nói:
“Kế hoạch thất bại rồi, Ân Dĩ Mặc đã cứu Tô Thời Sơ đi.”