Sắc mặt Ân Dĩ Mặc trầm xuống, không chờ Lâm Hoài nữa.
Chân dài của anh hung hăng đạp cửa phòng, sức lực mỗi lúc một mạnh hơn!
Tô Thời Sơ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng, chỉ cảm thấy bên ngoài ồn ào, đầu óc đã không còn nghe lời cô, căn bản không thể giữ gìn thanh tịnh.
Bỗng nhiên trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy đầu đau đến phát điên. Đau đến nỗi cô gần như muốn kêu lên tiếng. Nhưng lại bởi vì sốt mà cổ họng không phát ra được một chút âm thanh nào.
Tô Thời Sơ tự nhủ sau này sẽ không bao giờ dầm mưa nữa. Thật đáng xấu hổ!
Rất nhanh, “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đạp văng ra.
Ân Dĩ Mặc hai mắt âm trầm thâm sâu, nhìn thấy Tô Thời Sơ nằm sõng soài trên mặt đất, lông mày hung hăng nhíu lại, vội vàng ôm lấy cô đưa đến bệnh viện.
Lần trước bác sĩ cũng dặn dò, đầu Tô Thời Sơ vốn đã bị thương. Nếu để bị sốt rất dễ dẫn đến một loạt biến chứng nguy hiểm, nghĩ đến đây, trên mặt Ân Dĩ Mặc phủ lên một tầng sương lạnh.
Sau khi hạ sốt, Tô Thời Sơ chậm rãi tỉnh lại.
“Thích nằm viện như vậy, tôi làm cho cô một cái thẻ tháng nhé?”
Thanh âm lạnh lẽo của người đàn ông truyền tới, trong giọng nói mang theo sự trào phúng.
Nếu như là trước đây, Tô Thời Sơ chắc chắn sẽ không nhịn được mà ầm ĩ một trận với anh.
Nhưng trong nháy mắt tỉnh lại, kí ức về buổi chiều lập tức ùa vào trong đầu, nhớ tới cô gái với chiếc khăn trắng kia, cuối cùng một lời cũng không thể nói ra.
Nhìn cô im lặng như vậy, Ân Dĩ Mặc ngược lại có chút không được tự nhiên, anh ho hai tiếng:
“Sao vậy, sốt đến phát ngốc rồi? Hay là chuyển đổi giới tính?”
Tô Thời Sơ vẫn tiếp tục im lặng.
Trong đầu cô, thân ảnh kia xua đi không được, giống như cơn ác mộng, làm cho cô hô hấp không nổi.
“Thật ngại quá, Ân tổng, mang đến phiền toái cho anh rồi. Cám ơn.”
Tô Thời Sơ vừa mới hạ sốt, thanh âm mềm nhũn, toàn thân không có một chút khí lực, nhưng cảm giác xa cách trong lời nói rất rõ ràng.
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc trầm xuống, ánh mắt tối tăm không rõ: “Tôi thấy cô vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt đâu!”
Anh không màng đêm tối đưa người phụ nữ này đến bệnh viện, lại thức trắng đêm ở bên cạnh chờ cô tỉnh lại, cuối cùng nhận lại một câu cảm ơn xa lạ như vậy?
Người phụ nữ ngu xuẩn này quả nhiên vĩnh viễn không biết tốt xấu, cho cô sự chiều chuộng vô vàn, cô lại được nước mà lấn tới!
Cố ý bỏ qua sự âm lãnh trên mặt Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ ngồi dậy, dựa vào đầu giường phòng bệnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.
Cô mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, cổ áo rộng rãi lộ ra xương quai xanh của cô, phía trên mơ hồ còn có dấu vết tình yêu lúc trước, tuyên bố minh chứng thân mật giữa hai người.
Mà Tô Thời Sơ của hiện tại, lại một mực muốn cùng anh rũ sạch quan hệ.
Trên đời này có lẽ không có ai vô tình như cô.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, vẫn là Tô Thời Sơ chớp lấy thời cơ, mở miệng trước: “Ân tổng, tôi có một thỉnh cầu.”
“Nếu như là lời ngu ngốc, vây thì cô đừng nói.”
Ân Dĩ Mặc đưa tay lên day day thái dương, anh có dự cảm Tô Thời Sơ miệng chó không thể nhả ngà voi.
“Tôi muốn hủy bỏ thỏa thuận!”
Nhìn thấy người kia không có động tĩnh gì, Tô Thời Sơ cắn răng, cố sức rống lên một tiếng, trong nháy mắt lời đã thốt ra, cô chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị rút sạch.
Trong lòng có chút chua xót nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo: “Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chiếu cố, nhưng tôi năng lực có hạn, nhiệm vụ này khó có thể đảm nhiệm!”
“Về phần bố tôi trong khoảng thời gian này được anh giúp đỡ, tôi cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ đền đáp gấp bội.”
Tô Thời Sơ bề ngoài thoải mái nói những lời đẹp đẽ này, tâm tình lại đặc biệt áp lực.
Bản thân cô cũng không biết cho tới bây giờ chi phí trị liệu của Tô Thắng Quốc cụ thể tốn bao nhiêu.
Tuy nhiên, xét về sự hào phóng của Ân Dĩ Mặc, đó hoàn toàn có thể là một con số trên trời, và cô sẽ phải dùng cả đời này để trả nợ.
Dù là như vậy thì Tô Thời Sơ cũng chấp nhận.
Đôi mắt hẹp dài của Ân Dĩ Mặc tản ra hào quang lạnh lẽo bức người, nhiệt độ quanh thân cũng lập tức giảm xuống, làm cho người ta lạnh run.
Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng, mắt phượng hẹp dài giống như lưỡi d.a.o sắc bén, nhìn thẳng vào mặt Tô Thời Sơ.
Thời gian trầm mặc, đại biểu cho giới hạn khoan dung với Tô Thời Sơ.
Thân thể cao lớn của Ân Dĩ Mặc đứng thẳng ở cuối giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống cúi đầu liếc cô một cái, nhếch môi:
“Quả nhiên là bệnh đến hồ đồ rồi, Lâm Hoài, gọi bác sĩ đến tái khám cho phu nhân.”
Dứt lời, anh cất chân dài định rời đi.
“Tôi không có bệnh! Ân Dĩ Mặc! Tôi không muốn làm Ân phu nhân nữa! Tôi muốn ly hôn!”
Nhìn Ân Dĩ Mặc muốn trốn tránh, Tô Thời Sơ lúc đầu hoảng hốt, ở sau lưng anh hét lớn, người đàn ông nghe được hai chữ ly hôn, thân hình khựng lại trong một giây, nhưng cũng không dừng bước, sớm đã rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng vắng lạnh của anh ta biến mất, Tô Thời Sơ thất hồn lạc phách, thân thể xụi lơ.
Cơ thể mềm nhũn cuộn mình trong chăn, phảng phất như bị người rút đi linh hồn, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Lâm Hoài đứng ở đầu giường, nhìn Tô Thời Sơ quấn trong chăn, trong lúc nhất thời có chút không đành lòng.
“Phu nhân, tối hôm qua Ân tổng một đêm không ngủ, sợ cô lại phát sốt.”
“Hôm nay Ân tổng còn có một hội nghị, đối với Quốc Tế Huy Hoàng rất quan trọng.”
“Đối tượng hợp tác buổi sáng đã đến, nhưng Ân tổng đột ngột yêu cầu thay đổi thời gian, cho nên...”
Lâm Hoài lời nói ngập ngừng, tuy rằng một chữ cũng không trách cứ Tô Thời Sơ, nhưng cũng là đang ám chỉ cô không nên cố tình gây sự như vậy.
Dù sao thì người thức trắng chăm sóc cô cả một đêm, là Ân Dĩ Mặc.
“Ai cần anh ta quan tâm.” Thanh âm rầu rĩ của Tô Thời Sơ từ trong chăn truyền ra, tâm tình càng thêm phiền não.
Thấy cô căn bản không nghe lọt lời khuyên của mình, Lâm Hoài thở dài: “Phu nhân chờ một chút, tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô.”
“Anh cũng cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề có phải hay không?” Đầu Tô Thời Sơ từ trong chăn thò ra, ánh mắt sâu kín:
“Trợ lý Lâm, hiện tại tôi rất tỉnh táo, hy vọng anh có thể giúp tôi khuyên nhủ Ân Dĩ Mặc, sớm chấm dứt cuộc hôn nhân hoang đường này!”
“Xin lỗi phu nhân, tôi không làm được. Ân tổng luôn có quyết định của riêng mình.”
Tô Thời Sơ: “Đừng gọi tôi là phu nhân.”
Lâm Hoài: “Nhưng mà cô chính là phu nhân...”
Tô Thời Sơ: “...”
Cô cuối cùng cũng hiểu được, sở dĩ Lâm Hoài đi theo Ân Dĩ Mặc lâu như vậy, trở thành một trợ thủ đắc lực, xem ra không chỉ bởi vì tài năng xuất chúng.
Lời hai kẻ này nói ra đều đê tiện như nhau, thật khiến người khác bất lực.
Không đợi cô bắt đầu suy nghĩ từ đâu kiếm được một khoản tiền lớn để trả lại cho Ân Dĩ Mặc. Trong phòng bệnh xuất hiện một người đàn ông quen thuộc, lúc trước khi đến nhà họ Ân cô đã gặp qua một lần, hình như là thủ hạ của An Nhược Tình.
“Thiếu phu nhân, tôi là A Lượng, lão phu nhân nói muốn gặp người.” Người đàn ông lớn tuổi, thanh âm trầm ổn hữu lực lại mang theo uy nghiêm.