• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vui vẻ ăn cơm trưa xong, Tô Thời Sơ cẩn thận nhớ lại những lời Ân Dĩ Mặc nói lúc rời đi, không khỏi hưng phấn.

Dùng tay tính toán, cô làm việc cho Ân Cẩu cũng gần một tháng.

Đây là kỳ lương đầu tiên của cô kể từ khi cô là thư ký trưởng của Quốc Tế Huy Hoàng.

Tuy rằng không biết số tiền cụ thể nhưng cô có thể đoán được, hẳn sẽ không thấp.

Ân Cẩu quả thật không phải là người tốt lắm, nhưng ít nhất cô sẽ không bị trả lương thấp.

Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ vừa ăn uống no nê, tràn đầy năng lượng, lập tức dồn hết tâm sức vào công việc của công ty, mong muốn hoàn thành toàn bộ công việc trong một ngày.

Điên vì công ty, cống hiến vì công ty, cố gắng vì công ty!

Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, Tô Thời Sơ mới rút mình ra khỏi công việc, tranh thủ lúc đi tới phòng trà, cô háo hức cầm điện thoại lên, bắt đầu kiểm tra tình hình tiền lương của mình, cô cẩn thận bấm vào màn hình.

Mười tám triệu, tám trăm tám mươi tám mươi tám ngàn, một con số rất may mắn.

Khóe miệng Tô Thời Sơ co giật, nghiêm túc nghi ngờ mình nhìn lầm, cô dụi dụi mắt, tập trung nhìn…

Vẫn là mười tám triệu, tám trăm tám mươi tám mươi tám ngàn, không thêm một xu, không bớt một xu.

Sau khi xác nhận đây là tiền lương của mình, trái tim Tô Thời Sơ hoàn toàn lạnh đi.

Tại sao cô lại điên vì công ty, cống hiến vì công ty, cố gắng vì công ty! Bây giờ cô chỉ muốn tìm một quả bom, một quả pháo, phá hủy Quốc Tế Huy Hoàng!

Tuy rằng tiền lương hơn mười tám triệu không tính là ít, nhưng tuyệt đối cũng không phải là nhiều.

Đây là Thượng Thành, là nơi tấc đất tấc vàng, hơn tám triệu chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng được sinh hoạt bình thường ở đây, muốn tích góp được tiền? Đơn giản là không thể.

Hơn nửa, số tiền mà Tô Thời Sơ nợ không phải chục triệu hay trăm triệu. Mà là con số lên tới hơn ba mươi tỷ!

Nếu tính như vậy, cô phải làm công cho Ân Dĩ Mặc hơn một trăm năm, trong lúc đó còn phải không ăn không uống thì mới có thể trả lại!

Mẹ kiếp, quả thật miệng đàn ông là quỷ lừa gạt!

Ân Cẩu ngoài miệng nói thỏa hiệp nhưng trên thực tế căn bản không có ý định để cho cô thực hiện được!

Không, cô muốn được tăng lương!

Tô Thời Sơ đập bàn một cái thật mạnh, căm phẫn đi tới cửa phòng làm việc của Ân Dĩ Mặc, dùng tay đẩy mạnh cửa phòng anh ra, gây tiếng động thật lớn.

Có vẻ như Ân Dĩ Mặc đã sớm có dự liệu nên chờ sẵn cô.

“Có chuyện gì vậy?” Dáng vẻ biết rõ còn hỏi của anh khiến Tô Thời Sơ tức giận, nhưng cô không còn cách nào khác đành phải kiên nhẫn nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Ân tổng, chúng ta thương lượng một chút đi.”

Thấy cô muốn tức giận nhưng lại không dám nổi giận, Ân Dĩ Mặc mím môi thật chặt, nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạm: “Chuyện công việc sao?”

“Xem là vậy đi.” Tô Thời Sơ hơi do dự, vào phòng làm việc.



Ân Dĩ Mặc ngồi trên chiếc ghế da màu đen, khuôn mặt góc cạnh, bàn tay phải của anh đang chơi đùa với một cây bút, đôi mắt hẹp dài ung dung nhìn cô.

Tô Thời Sơ dũng cảm nghênh đón ánh mắt Ân Dĩ Mặc, hít sâu một hơi: “Ông chủ, tôi muốn tăng lương.”

“Tăng lương?” Ân Dĩ Mặc khẽ mở môi, lặp lại hai chữ này một lần nữa, cố ý nhấn mạnh giọng điệu:

“Cô muốn tăng lương?”

“Vâng.” Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, hạ quyết tâm.

Ân Dĩ Mặc nhún vai, nhíu mày, trên gương trên khuôn mặt nghiêm nghị nghiêm nghị có chút mỉm cười:

“Theo quy định của công ty, hiện tại cô đang trong thời gian thử việc, không có tư cách tăng lương.”

Thời gian thử việc là sao? Đầu óc Tô Thời Sơ choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác: “Thời gian thử việc của tôi không phải đã...”

“Đó là thời gian khảo sát năng lực của cô.”

Ân Dĩ Mặc dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên bàn, giọng nói lạnh lùng và thờ ơ:

“Với tư cách là thư ký trưởng của Quốc Tế Huy Hoàng, hoàn thành mọi công việc trong vòng ba ngày là năng lực cô cần đạt được. Về phần thời gian thử việc thì vẫn dựa theo quy trình chính quy mà tính.”

“Nhân tiện, tôi muốn thông báo với cô rằng thời gian thử việc của Quốc Tế Huy Hoàng dài hơn so với các công ty khác, thời gian thử việc là mười hai tháng.”

Lúc này, Tô Thời Sơ thực sự nghe được thanh âm tan nát cõi lòng.

Một năm?

Kế hoạch ban đầu của cô là một năm sau hoàn toàn rời khỏi Ân Dĩ Mặc, đưa Tô Thắng Quốc mở ra cuộc sống mới. Nhưng thực tế một năm sau cô mới thành nhân viên chính thức?

Thật là một câu chuyện hài hước!

Tô Thời Sơ im lặng, giọng điệu mất đi vẻ nịnh nọt vừa rồi: “Ân tổng, anh đang đùa với tôi à?”

Không cho cô làm thêm, cũng không cho cô đi nhờ cậy giúp đỡ, chẳng lẽ thật sự muốn cô hít không khí sống, mỗi ngày cười ha ha?

Cô không thể cười được.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiếm thấy vẻ ủ rũ của cô, Ân Dĩ Mặc mím môi, không muốn thực sự chọc giận cô:


“Nếu cô thực sự muốn kiếm thêm tiền, cũng không phải không được.”

Tô Thời Sơ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Ân Dĩ Mặc khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi vào thân hình mảnh khảnh duyên dáng của Tô Thời Sơ, giọng nói trầm thấp gợi cảm:

“Đến chỗ tôi làm thêm, số tiền tôi trả cho cô tuyệt đối nhiều hơn tiền cô kiếm được ở quán bar.”

Nói xong, anh dùng ngón giữa gõ mạnh lên bàn hai lần, hàm ý khó tả.



Cảm nhận được ánh mắt ác ý và ẩn ý trong lời nói của anh, Tô Thời Sơ lập tức đỏ mặt, khó tránh khỏi thẹn thùng, nói một cách chính trực:

“Ân tổng! Tôi không bán thân!”

Thấy phản ứng của cô, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, bỗng nhiên hiểu được cái gì, anh cười lạnh một tiếng, nhếch môi châm chọc:

“Tô Thời Sơ, cô nghĩ nhiều quá rồi.”

Nói xong, Ân Dĩ Mặc giơ tay lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo ra, tùy ý ném lên bàn.

Tô Thời Sơ mờ mịt.

“Dự án đảo lần trước đàm phán với ông Thương, cô đi theo.” Ân Dĩ Mặc nhéo nhéo mi tâm, giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi:

“Hạng mục này nếu thuận lợi hoàn thành, cô có thể lấy được ba phần trăm.”

Vừa dứt lời, anh nhận thấy trong mắt ai đó tràn ngập ánh sáng, giống như hai mặt trời lấp lánh.

“Anh nghiêm túc chứ?”

Mặc dù cô không biết chi tiết về dự án này, nhưng nhìn chung cô cũng biết rằng thu nhập cuối cùng của dự án này có thể đạt ít nhất ba trăm năm mươi tỷ.

Ba phần trăm thì ít nhất cũng là mười tỷ!

Tuy vẫn còn một khoảng cách nhất định với hơn ba mươi tỷ cô nợ. Nhưng có thể cho cô mười tỷ cũng đã quá béo bở rồi.

Nhìn vẻ mặt kích động của cô, khóe môi Ân Dĩ Mặc hơi cong lên:

“Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí có thể tăng thêm một cách thích hợp.”

Anh rất biết nắm bắt lòng người, biết Tô Thời Sơ muốn cái gì nhất.

Quả nhiên nghe được câu này, Tô Thời Sơ kích động suýt nữa thét chói tai ở trong phòng làm việc của Ân Dĩ Mặc, nhưng cô vẫn kìm nén cảm xúc, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, tiến lên vài bước, cầm lấy hợp đồng:

“Cam đoan không phụ sự kỳ vọng của Ân tổng!”

Khi cầm hợp đồng rời đi, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm như sắp bay lên.

Thứ trong tay này không phải là tờ giấy bình thường mà là mười tỷ!

Nhìn cô vui mừng như trúng xổ số, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, chỉ cảm thấy thú vị.

Người không biết gì thì không sợ hãi, trước khi cô muốn lấy được số tiền khổng lồ này, điều đầu tiên cô nghĩ đến nên độ khó của việc này.

Có vẻ như cô vẫn cần phải luyện tập.

Vẻ mặt Lâm Hoài ở bên cạnh cũng mang theo lo lắng: “Ân tổng, dự án đảo Huỳnh, ngài thật sự định để phu nhân...”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK