Khi cô vừa ngồi xuống, người đối diện hé mở cánh môi, thanh âm dịu dàng: “Rất hân hạnh được gặp lại Tô tiểu thư!”
Người đối diện kia, thoạt nhìn qua tuổi tác tương đương, làn da trắng nõn, thậm chí có chút bạch tạng.
Lớp trang điểm trên mặt rất thanh thuần, cô đeo khăn choàng nhỏ màu trắng, áo khoác lông thú màu kaki, còn có một chiếc váy dài chiffon, cả người tiên khí phiêu phiêu, còn mang theo vài phần yếu đuối.
“Minh Lang phu nhân.” Tô Thời Sơ mỉm cười, trong lòng lại không hiểu được một câu “Gặp lại” này của cô ta là có ý gì.
“Cô nhầm rồi, Minh Lang là mẹ của tôi, tôi là con gái của bà.” Người phụ nữ đối diện tươi cười điềm tĩnh, mái tóc dài màu hạt dẻ buông xuống phía sau, cả người thanh thuần tươi trẻ.
Cô ta lấy ra một tấm danh thiếp, dùng ngón trỏ đẩy tới trước mặt Tô Thời Sơ.
Tống Thanh Thanh.
Đôi mắt Tô Thời Sơ đảo qua, nhẹ nhàng chớp chớp mi mắt dài, chỉ mím môi.
“Vậy xem ra, tôi và Tống tiểu thư đây đúng là đã gặp lại.”
Lần trước, là trong văn phòng của Ân Dĩ Mặc.
Trước đó, cô quả thật nghĩ tới sẽ cùng Tống Thanh Thanh gặp mặt, nhưng thế nào cũng không ngờ tới, lại là trên thương trường.
Nhìn Tô Thời Sơ vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, Tống Thanh Thanh ngược lại có chút ngoài ý muốn, bất động thanh sắc sửa sang lại mái tóc, tươi cười ngọt ngào:
“Không hổ là người Dĩ Mặc lựa chọn, ngay cả diện mạo cùng khí chất cũng ưu tú như vậy.”
Cách xưng hô thân mật này khiến Tô Thời Sơ bất giác siết chặt ngón tay, nhẫn kim cương trên ngón áp út cọ xát vào da thịt làm cô đau đớn.
“Nhờ Ân tổng đối với tôi hết sức ưu ái tín nhiệm, mới có cơ hội để tôi phát triển như ngày hôm nay.” Tô Thời Sơ cũng không kém cạnh, mỗi chữ đều nhấn mạnh, trên mặt lại tươi cười vân đạm phong khinh.
Trong lời nói của cô mang theo cái gai, trực tiếp chọc nát tư thế giễu võ dương oai của Tống Thanh Thanh.
Nực cười, Tô Thời Sơ cô cũng không phải là quả hồng mềm, sao có thể để mặc cho người ta bóp nát!
“Nếu là Tống tiểu thư thay phu nhân tới đây, vậy chúng ta hãy nói về chuyện hợp tác đi.”
Tô Thời Sơ một giây cũng không muốn nán lại, đối mặt với tình nhân nhỏ bé của Ân Dĩ Mặc, cô chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Đúng vậy, cô đã biết rõ tình cảm của Ân Dĩ Mặc đối với Tống Thanh Thanh, tại sao lại ngu ngốc mà rung động trước anh ta?
Nghĩ đến đây, lúc trước Tô Thời Sơ đối với Ân Dĩ Mặc có rung động cùng vui sướng đều lập tức chìm xuống đáy lòng.
Cô lắc lắc đầu, gạt đi toàn bộ không vui trong lòng, mở túi tài liệu ra, chuẩn bị công việc.
Đúng lúc này, Tống Thanh Thanh lại đẩy về văn kiện Tô Thời Sơ đưa tới, trong mắt ý cười lộ rõ: “Không cần, nếu là Tô tiểu thư phụ trách việc này, tôi rất yên tâm.”
Tô Thời Sơ ngẩn ra, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn Tống Thanh Thanh.
“Dù sao, cô cũng là người sinh con giúp tôi và Dĩ Mặc, tôi đương nhiên tin tưởng.”
Trong nháy mắt, Tô Thời Sơ giống như bị một chậu nước lạnh đổ từ đầu xuống chân, nụ cười hoàn mỹ trên mặt suýt nữa vỡ vụn, trở nên cứng ngắc.
“Tôi không hiểu ý của Tống tiểu thư.” Tô Thời Sơ muốn khống chế cảm xúc của mình, nhưng hiển nhiên là không kịp, hốc mắt mơ hồ phiếm hồng.
Tống Thanh Thanh nhạy bén nắm bắt được cảm xúc trên mặt cô, khẽ cười nói: “Tô tiểu thư, tôi có thể hiểu cho cảm xúc bây giờ của cô.”
“Nhưng mà, Dĩ Mặc là của tôi!”
Một câu ngắn ngủi, nhưng từng chữ như lưỡi kiếm, sắc bén cắm vào n.g.ự.c Tô Thời Sơ, cô rầu rĩ nói không nên lời.
“Tô tiểu thư là người thông minh, dựa theo những gì quy định trong bản hợp đồng giữa cô và anh ấy, cô hẳn là nên rõ ràng bổn phận của mình!”
Tống Thanh Thanh thoạt nhìn nhu thuận thanh thuần, nhưng lời nói ra lại thực sự vô tâm sắc lạnh.
Tô Thời Sơ loạng choạng ra khỏi quán cà phê.
Rõ ràng đầu giờ chiều còn là ánh mặt trời rực rỡ, không biết từ lúc nào lại đổ cơn mưa lớn.
Mưa mùa thu, từ trước đến nay đều mang theo hơi lạnh lẽo như kêu gào tuyên bố một mùa đông sắp tới.
Tô Thời Sơ đứng dưới mái hiên trú mưa, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm dòng người tấp nập đi lại trên đường phố.
Sắc trời càng ngày càng tối, mưa không có ý định dừng lại.
“Lạnh quá, hay là bắt xe về nhà.” Tô Thời Sơ xoa xoa tay, lẩm bẩm, vẫy tay gọi taxi, nhưng lại nhanh chóng rụt trở về.
Về nhà? Trở về nhà nào?
Cô vốn dĩ không có nhà.
“Đừng đứng ở cửa, chắn đường người khác!” Phía sau bỗng nhiên có một thanh âm không kiên nhẫn, một tay đẩy cô vào trong mưa.
Tô Thời Sơ không có phòng bị, loạng choạng vài bước, trực tiếp ngã ra đường, nhất thời cả người bị mưa lớn xuyên thấu, khiến cô tỉnh táo trở lại.
Mưa to đến mức cô không mở được mắt, mái tóc dài màu đen cũng dính vào mặt, trên cổ, bộ dạng chật vật đến đáng thương.
Hai tay cô ôm chặt lấy mình, hàm răng run lập cập.
Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy, tất cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của cô, khi Tống Thanh Thanh nói ra câu kia, đều đã bị giẫm đạp chà nát.
Cô ta nói không sai, trong khoảng thời gian này cùng Ân Dĩ Mặc ở chung quá vui vẻ, thế cho nên Tô Thời Sơ thiếu chút nữa đã quên, những thứ này vốn không phải thứ mà cô nên mơ tưởng.
Kết thúc đi!
…
Để tránh không bị cảm sốt, Tô Thời Sơ về đến nhà trước tiên liền nuốt thuốc hạ sốt. Sau khi tắm xong liền sấy khô tóc, thay quần áo khô ráo sạch sẽ, cuộn mình trong chăn.
Mỗi khi gặp chuyện cần trốn tránh thì tốt nhất là đi ngủ.
Vì dầm mưa ngoài đường, Tô Thời Sơ rất nhanh đã buồn ngủ, hơn nữa cô ép buộc đầu óc mình trống rỗng nên rất nhanh liền tiến vào giấc mộng.
Trước khi đi ngủ cả người rét run, nhưng càng ngủ cô càng cảm thấy cả người khô nóng, giống như ôm một cái lò sưởi lớn, làm cho cả người đổ mồ hôi, vô cùng khó chịu.
“Nóng quá!”
Cô cố gắng tỉnh lại từ trong giấc mơ, nhấc mí mắt nặng nề lên, muốn đạp chăn ra cho bớt nóng, nhưng lại cảm giác được sức lực mạnh mẽ áp chế thân thể cô, không để cô giãy dụa.
“Đừng đá lung tung, cô phát sốt rồi.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bỗng nhiên vang lên, khiến tô Thời Sơ cả người run rẩy, cô lập tức mở mắt, phát hiện mình đang bị Ân Dĩ Mặc gắt gao ôm vào trong lòng.
“Ân...” Cô mở miệng, lại cảm thấy cổ họng khản đặc, nói không nên lời.
Ân Dĩ Mặc thấy Tô Thời Sơ tỉnh lại liền làm ra bộ dáng bị ủy khuất, nhịn không được cúi đầu cười:
“Làm sao thế, chiều nay đàm phán không thành liền buồn tới phát sốt sao?”
Buổi chiều hôm nay không nhìn thấy cô, Lâm Hoài nói là cô đi gặp đối tác. Nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô một mình đàm phán hợp đồng, Ân Dĩ Mặc thức thời không quấy rầy, cho Tô Thời Sơ không gian riêng tự mình phát triển.
Ai biết người phụ nữ ngốc nghếch này lại trở về liền phát sốt, một chút cũng không làm cho người ta yên tâm được.
Cánh tay anh siết chặt một chút, xoa xoa cô gái nằm bên trong, giọng nói trầm ấm vang lên: “Đã uống thuốc chưa?”
Người nói thì vô ý, nhưng người nghe lại để tâm.
Mấy ngày nay, cô quả thật không uống thuốc tránh thai, vạn nhất trúng thưởng, đó cũng không phải là đùa giỡn.
“Cám ơn Ân tổng quan tâm, hôm nay tôi không khỏe, tôi muốn ngủ một mình.”
Cô không muốn quá thân mật với Ân Dĩ Mặc.
Tô Thời Sơ đẩy vòng tay Ân Dĩ Mặc ra, từ trên giường đi xuống, khoảnh khắc chân trần giẫm lên sàn nhà, cô còn tưởng rằng mình đang đứng trên bông gòn, thật là đầu nặng chân nhẹ.
Chết tiệt, chẳng lẽ thuốc hạ sốt hết hạn rồi?
Tô Thời Sơ cắn răng, kiên quyết di chuyển đến phòng khách, chậm rãi khóa cửa lại.
Lại như thế này?
Ân Dĩ Mặc mặt mày méo mó, chuẩn bị liên lạc với Lâm Hoài lần nữa tìm người mở khóa.
Đột nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng động lớn đập xuống đất.