Dù gì thì lão cũng là người từng đứng trên đỉnh cao một đời, lại càng là lão quái sống ngoài ngàn năm, mức độ hiểu biết cũng như kinh nghiệm của lão ta, không phải một vài quyển sách khô khan có thể sánh bằng.
Đầu tiên phải nói đến, chính là sự tình xem như quan trọng nhất sắp tới mà bằng mọi giá Tiểu Thần buộc phải tham dự.
Bá Địa!
Nói là buộc, bởi vì từ miệng lão tiết lộ, Bá Địa chẳng những là vùng đất trong mơ của mọi kẻ có chung mục đích trên con đường trở thành người mạnh, mà nó còn là một trong nhưng điều kiện tiên quyết để sau này đột phá cảnh giới cao hơn.
Chưa kể, theo như những gì lão đề cập, ở đó có thể dễ dàng tìm kiếm được một loại khí tức Nguyên Thủy hóa thành thảo dược, đặc tính chung của những loại thảo dược đó chính là kéo dài sinh mạng cho con người. Đồng nghĩa với việc, chỉ cần sau khi sử dụng, dù là người phàm mắt thịt không trải qua tu luyện, cũng có thể thoải mái sống thêm vài trăm năm tuổi khỏe mạnh.
Đây mới chính là điều Tiểu Thần vừa kinh hãi, vừa vui mừng, bởi lẽ, hắn đang nghĩ tới những vị thúc bá của mình.
Bọn họ không thể tu hành, tuế nguyệt vô tình sẽ chẳng chừa một ai, rốt cuộc cũng có ngày họ nằm xuống. Đương nhiên Tiểu Thần không phải có ý nghĩ tìm kiếm bất tử bất lão cho họ, hắn biết đó là viễn vông là điều phi lý, thế nhưng chỉ cần sống thêm một vài trăm năm cũng đủ, đủ để hắn hoàn thành lời hứa, sau đó quay lại sống cùng tất cả, trải qua một cuộc đời bình an tự tại.
Cũng coi như để hắn hoàn thành bổn phận của kiếp này, phụng dưỡng sáu người thúc bá vẹn toàn, nếu có một ngày họ nằm xuống, hắn cũng không hối không tiếc.
Song song với đó, việc thứ hai mà hầu hết thời gian còn lại Tiểu Thần đặt hết tâm trí, chính là cố gắng hoàn thiện môn yếu quyết mà hắn tự nghĩ ra dựa trên những Pháp môn của bản thân.
Bá Địa vô cùng nguy hiểm, thêm một đòn sát thủ, tương đối mà nói, có thể vào lúc cận kề sinh tử sẽ đồng nghĩa với thêm một cái mạng, thêm một lần được sống thì có ai lại chê nhiều?
Bởi vậy Tiểu Thần không dám qua loa.
Vùng đất ấy, vốn là giấc mơ của toàn thể kẻ tu hành sống trên Thần Nam, thế nhưng ở đó cũng đồng thời là nấm mồ của nhiều giấc mơ bị chôn vùi vào vĩnh hằng năm tháng.
Vạn người đi vào, đem theo vạn giấc mơ, cuối cùng có mấy ai được toại nguyện.
Nguy hiểm ra sao thì Tiểu Thần chưa biết, mà ngay cả lão già cũng chẳng thể diễn tả một cách chi tiết được, chỉ nghe lão già nhắc tới vài ba sự việc có liên quan, đó là mỗi sáu mươi năm Bá Địa khai mở, đều khác hẳn so với tất cả những lần trước, không bất kỳ lần nào giống lần nào.
Chẳng qua, ngày khai mở Bá Địa thì không chỉ ở Hạ Nguyên Khu, mà Trung Nguyên Khu, Thượng Nguyên Khu, vùng Tây Bắc, bên ngoài hải dương, thủy chung chỉ cần là nơi có người tu hành sinh sống, ắt sẽ xuất hiện cánh cổng dịch chuyển để đi vào vùng đất kia.
Thêm nữa, ở đó không cố định hay là ràng buộc tu vi cảnh giới, ai ai cũng đều có thể tham dự, một nơi không hề có quy tắc ràng buộc. Thứ duy nhất xem như quy tắc không ngoài chuyện, mạnh được yếu thua, và thua chính là chết, là đem giấc mơ của bản thân mai táng cùng vạn vạn giấc mơ khác.
Bá Địa! Chung quy trở thành một canh bạc trong đời của mỗi con người có chung mục tiêu! Đã là canh bạc, người thua luôn chiếm phần đông!
Những ngày cuối cùng trước khi đến thời điểm Tiểu Thần phải rời đi.
Rốt cuộc hắn cũng thở phào một hơi, cảm thán nói.
- May mắn thật, có thêm lá bài tẩy này cảm giác tự tin hơn hẳn!
Nhìn hỏa cầu rực cháy trên tay, Tiểu Thần vô cùng hài lòng, ánh mắt chăm chú nhìn ngắm thật lâu.
Thoạt nhìn hỏa cầu trên tay hắn không có gì khác so với một thức Hỏa Cầu Thuật cơ bản. Thế nhưng, ở trung tâm của hỏa cầu đang cháy đỏ, không ngờ còn xuất hiện thêm vài chấm đen rất nhỏ đang liên tục xoay tròn, còn không ngừng va chạm lẫn nhau, sinh ra hàng loạt các phản ứng tựa như các vụ nổ.
Tuy nhiên, sau khi hình thành những vụ nổ bên trong hỏa cầu, tưởng chừng hỏa cầu sẽ tắt ngóm, thế nhưng trái lại với những gì người bên ngoài nhìn vào liên tưởng, từ đó lại một lần nữa sinh ra nhiều chấm đen hơn, lại tiếp tục xoay tròn, lặp lại vòng tuần hoàn liên miên.
Cứ như thế, cho đến khi những chấm đen cũ mất đi, những chấm đen mới hình thành thay thế, biến hóa toàn bộ hỏa cầu trở thành một hắc cầu đen tối, Tiểu Thần mới mĩm cười mãn nguyện thu tay.
Ngay khi ấy, lão già vẫn yên lặng từ đầu đến cuối, bất giác lên tiếng.
- Không nghĩ đến ngộ tính của ngươi tốt như thế! Tự sáng tạo được một thức công kích quá sức quỷ dị.
- Mạc lão quá khen, con đây cũng chỉ dựa trên nhưng thứ có sẵn, tuyệt không dám tự nhận là sáng tạo, cùng lắm chỉ xem như sửa đổi để thuận tay hơn một chút!
Thời gian qua, Tiểu Thần đã được lão già tiết lộ một phần danh tánh cũng như xuất thân của lão, tuy nhiên lão cũng chỉ hạn chế ở mức độ nhất định, với lý do nếu Tiểu Thần biết càng nhiều càng dễ dính vào vòng nguy hiểm.
Mạc lão vốn là người Thượng Nguyên Khu, tám trăm năm trước lão đã được toàn thể Thần Nam công nhận là khoáng thế kỳ tài, bởi vì mới hơn hai trăm tuổi chẳng những đột phá Liệt Nhật cảnh, còn sáng lập nên một môn phái vô cùng hùng mạnh.
Có điều sự đời luôn luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, khi lão tiếp tục đột phá đến Liệt Nhật trung kỳ mới biết bản thân đã lầm đường, không còn bất cứ cơ duyên nào để thay đổi, đời này dù không cam lòng thì cũng chỉ cắn răng dừng lại ở Liệt Nhật viên mãn.
Đó là tất cả những gì Mạc lão nói qua, chi tiết bên trong vì sao lão lại bị trúng phải ám thương, rồi chạy tới Khứ Trần Đảo thì lão không hề nhắc, chỉ luôn mồm đề cập đến việc khi nào Tiểu Thần đến Viên Nguyệt cảnh lão sẽ tiếp tục giải thích.
Sau thời gian mấy ngày, những thứ cần làm, Tiểu Thần đã làm, những thứ không cần làm hắn cũng đã làm.
Ở bên cạnh các vị thúc bá quây quần, có rượu uống rượu, có thịt cùng ăn, có vui vẻ, có tâm sự, có những chuyện đã từng không nói ra, đều được Tiểu Thần hết lòng bày tỏ.
Rốt cuộc cái gì đến cũng sẽ đến, hắn rời đi! Tuy nhiên, lần này là Vô Diện tiễn hắn.
- Tiểu tử! Những thứ cần cho ngươi biết ta đã đã nói hết, hãy nhớ cẩn thận, về sau nếu chạm mặt với những tồn tại vượt ra ngoài sự hiểu biết của bản thân, ngươi nên nhớ tránh được thì tránh, không tránh được cũng phải tránh! Những thứ các ngươi gọi là cảnh giới gì đó, đối với chúng ta đều không đáng một xu! Thời của chúng ta chỉ gọi chung là Thần Thông, Thần Thông ai mạnh người đó thắng.
- Con đã rõ! Thúc yên tâm, con tự biết chừng mực, sẽ tận sức tránh đi những phiền toái không đáng có. Nhưng mà, liệu trên đường con có gặp lại... “thứ kia” hay không?
Tiểu Thần chắp tay đứng bên mộc thuyền, đối diện hắn, lão lục Vô Diện vẫn một bộ dáng cứng đờ không chút biểu lộ bất cứ tình cảm gì trên khuôn mặt, lão nói.
- Ý người là Xương Cuồng? Ngươi không cần lo lắng, bản thể nó không ở đây, chỉ là đôi khi nó cảm nhận được ta hiện hữu mới tạo thành sóng gió mà thôi. Nó là nhắm vào ta! Cơ thể nó trúng phải cấm thuật của một vị Thần cổ đại, không được phép hoành hành đối với người vô tội, ta cùng nó có nhân quả cho nên nó mới tạo thành công kích đối với ta. Có điều, nó cũng chỉ là một trong những thứ mà ta nói thôi, từ từ sớm muộn ngươi sẽ nhận ra. Tốt rồi, không nhiều lời nữa, nhớ bảo trọng, có rãnh thì quay về gặp chúng ta... Mấy người kia tuổi thọ có hạn, không thể như ngươi...
- Con hiểu! Nhanh thì một năm, chậm thì ba năm con sẽ quay lại, nhất định sẽ tìm được Nguyên Thủy thảo dược!
- Ừm! Đi đi!
- Lục thúc bảo trọng!
Nói đoạn, Tiểu Thần phủ phục xuống, xá một xá với Vô Diện, sau đó lại quay về hướng xa, nơi có mái nhà tranh đã không thể nhìn vào trong tầm mắt, Tiểu Thần cúi đầu, miệng thì thào.
- Mọi người giữ gìn sức khỏe!
Xong đâu đấy, Tiểu Thần quay người, dứt khoát nhảy lên thuyền, giương buồm ra khơi.
- ----o0o-----
Mấy ngày sau, bên trong Vô Danh Lâm.
Tiểu Thần vừa đi vừa làu bàu.
- Đúng là không có Pháp khi phi hành thật bất tiện, một Đoạt Nguyên cửu tầng phải ngồi thuyền hết mấy ngày, thật mất mặt hết sức! Ài...
Mọi chuyện diễn ra không khác bao nhiêu so với những gì Tiểu Thần đã trải qua.
Vẫn loanh quanh khắp nơi, gặp vài ba yêu thú yêu trung nhất cấp, sau đó lại chứng kiến việc hai tên Tinh Đấu giai Huyết Ma Môn đồng quy vu tận, lại một lần nữa lấy được chiếc nồi đất.
Chỉ khác là Tiểu Thần có chạy loạn khắp nơi, cày tung cả vô danh lâm cũng không thấy bóng dáng Lam Nhãn Báo ở chỗ nào.
Điều này khiến cho hắn sinh ra hoảng sợ, là hoảng sợ cực độ.
Bởi vì nếu không để Lam Nhãn Báo nhận thức bản thân mình mang dòng máu Lạc gia nhất tộc, vậy sự tình Xích Quỷ Bảo làm sao có thể hoàn thành, không hoàn thành chuyện Xích Quỷ Bảo vậy thì làm sao trở thành nhóm Tam Tinh Ma Phỉ cùng hai con hàng Triệu-Yến?
Triệu Thanh hay Yến Nhất Phi thì cũng thôi đi, vì dù sao cũng sẽ gặp lại khi bản thân tiến vào Hạo Dương Phái.
Thế nhưng, không có sự việc đó thì chuyện đi vào Bất Hối Thông Đạo có hay không sẽ bị thay đổi? Đây là chuyện Tiểu Thần không dám đoán trước.
Mọi việc dần dần diễn biến lệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Dĩ nhiên Tiểu Thần cũng không thể tốn thêm thời gian ở đây để liên tục truy tìm tông tích Lam Nhãn Báo, không thể vì một chuyện lại khiến một chuyện nối nhau thành vấn đề càng lúc càng trở nên rối rắm.
Bởi vậy, ngay khi thời gian hết một tháng, hắn bất đắc dĩ phải rời khỏi khu rừng không tên này, thẳng hướng Thiên Long Thành, sau đó từ tốn leo lên Bất Hối Sơn, chờ gặp Lâm Tuyết Trần để “bị ném” vào Hạo Dương Phái.
Vẫn là những nấc tháng đó, vẫn là ba bóng dáng đang xôn xao từ xa.
Triệu Thanh cùng tên sư huynh mập mạp đang khúm núm đứng bên cạnh Lâm Tuyết Trần, nghe gã sư thúc bề ngoài hào hoa phong nhã phóng ra từng lời nói như rắm nổ thối um.
Rất nhanh, Tiểu Thần tiến đến, gây nên sự chú ý của Lâm Tuyết Trần, cuối cùng hắn cũng bị gã sư thúc kia xách cổ mặc cho đã có chuẩn bị từ trước.
Tiếp theo là một màn như cũ, vẫn là gặp qua Yến Nhất Phi, được Nguyễn Tề triệu kiến, tuy nhiên lần này Tiểu Thần đã là một Đoạt Nguyên cửu tầng, thế cho nên hắn không mang vấn đề thương thế để tạo thành vỏ bọc, mà là, hắn thoải mái nói rõ nguyên nhân được ân sư phái tới, đường đường chính chính đem phong thư đã chuẩn bị từ trước do Mạc lão đích thân viết giao tận tay cho Nguyễn Tề.
Bên trong bức thư chỉ ngắn gọn vài chữ.
“ Lão hủ Mạc Đĩnh Thiên! Đọc xong hủy thư!”
Nguyễn Tề trợn mắt cảm nhận được khí tức lưu lại trên lá thư, cả bàn tay như thể bị hàng trăm mũi kim nhọn đâm chích, ngay lập tức lá thư lóe sáng rồi đột ngột hóa thành tro tàn.
Sau đó hắn gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự hy vọng nhìn thẳng đến Tiểu Thần, lên tiếng.
- Tốt, hóa ra ân sư của tiểu huynh đệ là vị đó, Nguyễn mỗ từ lâu đã nghe qua danh tiếng! Từ nay ngươi là đệ tử của Hạo Dương Phái!
Nói xong, hắn để cho tất cả lui ra.
Mọi sự cứ như thể trở lại quỹ đạo ban đầu.
Trong căn phòng, Nguyễn Tề ngồi đối diện cùng ba vị Phong chủ. Hắn đưa bàn tay lên cho những người khác quan sát, sau khi nhìn rõ ràng, cả ba người kia đều giật mình vừa mừng vừa sợ.
Không ai dám tin, đường đường một vị cường giả Liệt Nhật cảnh như Nguyễn Tề lại bị một lá thư tầm thường cứa rách lòng bàn tay, tạo thành một chữ Hủy vẫn còn đang rướm máu.
- Tiểu tử kia có thân phận gì? Đích thân vị đó phái đến! Chậc... Không thể tiết lộ ra bên ngoài... Chuyện này... Chậc!
- Ta nghe nói, vị này đã mất tích nhiều năm... Hiện tại vì một thiếu niên mà đột nhiên xuất hiện trở lại!
- Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi! Là phúc hay họa thì thiếu niên này phải đảm bảo hắn tuyệt đối an toàn! Nếu không chúng ta gánh không nổi!
Nghe ba người bên cạnh lầm rầm bàn tán, Nguyễn Tề cười to, sau đó mới tiếp lời bọn họ.
- Ha ha! Tốt rồi, cứ tạm thời nhìn đến hắn thêm một thời gian, không cần biết vì nguyên nhân gì, thế nhưng ta cảm thấy hắn ta không có ác ý với Hạo Dương Phái chúng ta! Chỉ cần như vậy là đủ! Trái lại, ta còn cảm thấy thời cơ quật khởi của chúng ta đã đến!
- Vì sao?
- Chưởng môn có thể nói rõ hơn?
- ...!
- ----o0o-----
Vì sao Mạc lão không ngại nguy hiểm, chấp nhận tiết lộ danh tánh để Tiểu Thần thuận lợi hơn trong việc quay lại Hạo Dương Phái?
Bởi vì nếu Tiểu Thần quay lại khi đã là một Đoạt Nguyên cửu tầng, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức không đáng có, mặc dù Tiểu Thần hay là Mạc lão đều không ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, có thể hắn sẽ bị kẻ khác nghi ngờ sau đó nhẹ thì bị trục xuất, nặng hơn còn có thể bị người ta một tát đánh thành thịt vụn. Ai mà biết được trước chứ?
Tất cả nguyên nhân ấy, chỉ dùng một chút mạo hiểm để hạn chế rắc rối xuống mức thấp nhất, lão Mạc sẽ chấp nhận đánh cược.
Rốt cuộc, toàn bộ quá trình diễn ra tương đối hoàn chỉnh, về lý thuyết không có gì quá xa so với thực tế, càng không có thêm bất cứ vấn đề gì sản sinh gây nên sự bất thường so với dòng thời gian “trước kia”!
Tiểu Thần gặp Triệu Thanh, cùng nhau tiến vào Thiên Phạt Lâm!
Chỉ là hơi khác so với lúc trước, Tiểu Thần không mua bán gì với Thanh Vân Trai! Không bị bại lộ tung tích, cũng không có chuyện Diệp gia cùng Huyết Ma Môn truy sát. Tất cả dường như trở nên hoàn hảo hơn đối với những gì Tiểu Thần mong muốn.
Vẫn là chuyện ra tay với đám người Thiên Nguyệt Tông, nhưng mà lần này nhẹ nhàng qua ải, không hề có gì khó khăn.
- Đa tạ sư huynh ra tay giúp đỡ! Không nghĩ đến sư huynh lại chủ động gọi đệ đi hái quả, hắc hắc, thật trùng hợp, may mắn lúc sư huynh gia nhập môn phái để cho đệ gặp sư huynh trước... Ông trời thật tốt với Triệu Thanh đệ đây! Ha ha.
Tất cả đều cứ thế diễn biến theo một trình tự mà Tiểu Thần biết trước kết quả.
Cho tới khi Xích Quỷ Bảo hiện thế!
Khi toàn thể chúng nhân ở bên ngoài Thiên Phạt Lâm đối kháng với âm ba quỷ quái.
Thì đột nhiên, dị biến khác lạ phát sinh trên bầu trời, khiến cho Tiểu Thần xém chút tức hộc máu, mở miệng hét toáng lên.
- Con mẹ nó!