Nếu như ánh mắt hắn có thể giết người, chắc có lẽ Tiểu Thần đã chết đi trăm ngàn lần. Rốt cuộc cảm thấy tình hình ngày một bất lợi, hắn phẫn nộ, nghiến răng ken két quát lớn.
- Nói đi! Ngươi muốn gì để ngưng lại việc này?
Tiểu Thần thủy chung vẫn chưa từng nương tay, hàng trăm quang điểm nối đuôi nhau ào ào bắn thẳng công kích trực diện vào tấm màn phòng hộ, làm cho quang tráo rung lên không ngớt, chấn động như sóng nước chập chờn lan tỏa đến họ Quang, khiến hắn cứ mỗi lúc mỗi lùi lại, bước chân không thể tự chủ, đã có dấu hiệu muốn khụy xuống.
Đinh... Đinh... Đinh...
- Hắc hắc, vị đại ca này thật đừng quá tức giận, không nên như vậy chứ? Cái này là đại ca đây muốn ta nói, kỳ thực đại ca biết mà... Mấy cái trùng noãn* kia ta rất thích đó.
(*noãn: trứng)
- Cho ngươi!
Chẳng có chút ý tứ chần chờ hay phải suy nghĩ, gã cố gượng ép để cánh tay có thể di động, ném về phía trước một chiếc hộp gỗ đen đúa, sự quyết đoán của tên Quang sư huynh để lại ấn tượng khá sâu đối với Tiểu Thần. Thực tình hắn không thể không thầm khen ngợi trong lòng.
- Tên này! Không đơn giản...!
Có điều Tiểu Thần dụng tâm làm trò trước mặt gã, cũng không phải chỉ để đạt được bấy nhiêu lợi ích. Nhanh chóng liếc mắt về hướng hộp gỗ, bất ngờ ngay lúc đó một điểm ngân tinh chợt đổi hướng.
Cạch!
Nắp của hộp gỗ bị hất lên. Bên trong rõ ràng có hơn mười vật hình thù hơi tròn, nhẵn bóng lại ánh lên màu sắc như tro bếp, lớn hơn quả trứng gà một chút. Nhận định được đúng là trùng noãn của Hắc Thủy Ngô Công, Tiểu Thần hài lòng nhẹ gật đầu, cười nham nhở thu lại toàn bộ, đoạn cất tiếng.
- Thật ngại quá...! À! Nếu tiện hơn, đại ca có thể cho ta xem qua Ngũ Độc Quyết được chứ!? Tiểu đệ thật hết sức hâm mộ...
Lần này không như trước, Ngũ Độc Quyết vốn dĩ không phải là Pháp Môn tu luyện của Thiên Nguyệt Tông, mà là tên Quang sư huynh kia trong lúc vô tình đoạt được ở nơi khác. Chính xác là môn pháp quyết này là do gã giết người cướp của mà có.
Về sau, khi biết Ngũ Độc Quyết vô cùng lợi hại, gã đã âm thầm tu luyện đến tiểu thành, luôn coi nó là át chủ bài để gã tự tin trong đồng cấp khó có đối thủ, điều này cho tới tận bây giờ cũng không có mấy kẻ biết rõ. Đối với gã, thứ này thật sự quan trọng, tiền đồ về sau hầu như được gã đặt hết lòng tin vào. Bởi vậy ngay khi nghe Tiểu Thần muốn, thật sự gã đang âm thầm chửi cha mắng mẹ Tiểu Thần khốn kiếp. Chỉ là gã cũng thực sự đang nghi hoặc, vì sao tên tiểu tử này lại am hiểu những thứ liên quan đến trùng thuật.
Bất quá, có nghi ngờ gì đi chăng nữa gã cũng sẽ không nói ra, chỉ âm thầm cân nhắc, cũng như đang tính toán tìm cách phá vỡ cục diện trước mắt.
Dường như hiểu được trong lòng của Quang sư huynh đang còn nghĩ điều gì, Tiểu Thần nháy mắt, thản nhiên nói, điệu bộ như đang tự nói với bản thân.
- Chà! Tính ra thời gian cũng khá lâu rồi, Hắc Thủy Ngô Công cũng nên quay trở lại!
Vừa nghe mấy chữ Hắc Thủy Ngô Công, họ Quang chợt rùng mình, ánh mắt đảo liên tục nhìn khắp mọi nơi, nuốt ực một ngụm nước bọt. Sự sợ hãi lan tràn khắp mọi nơi trên cơ thể. Ấp úng cất giọng run run.
- Con bà ngươi! Ngươi đứng đây như vậy cũng làm thức ăn trong miệng yêu trùng thôi, nhanh thả ta đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!
- Ngại quá! Đa tạ đại ca quan tâm! Tiểu đệ ngoài bổn sự chạy trối chết, còn lại đều tầm thường! Hắc hắc...!
Tiểu Thần đỏ mặt, có chút ngượng ngùng trả lời.
- Ngươi!...
Biết tên trước mặt đang cố đùa bỡn mình, nhưng thật sự ngoài chuyện tức đến muốn ói máu thì Quang sư huynh không thể làm gì hơn.
Không khí trầm xuống, chỉ còn lại những tiếng đinh đinh đang đang do Ngân Tinh Đạn bắn vào quang tráo, không ai thèm lên tiếng. Tình trạng quỷ dị như vậy nhất thời giống như cả hai đang thi gan với nhau xem ai lớn hơn.
Ngoài mặt Tiểu Thần thoạt nhìn có vẻ vẫn giữ vững sự bình thản, nhưng mà hiện tại trong lòng hắn cũng không khỏi chần chừ, chưa biết có nên bỏ qua, quay mặt chạy trước, nếu còn kéo dài đợi đến lúc thực như hắn nói, Hắc Thủy Ngô Công quay về thì không phải chuyện tình đơn giản như biểu hiện nữa rồi.
Thình thịch...!
Thoáng chốc suy nghĩ điểm lợi hại trong đó, họ Quang chỉ còn nước ngậm ngùi cắn răng, lật tay lấy ra một đoạn xương ngũ sắc, hình thù thoạt nhìn khá giống với xương đùi của một loại thú nào rất lớn. Ánh mắt căm hận nhìn thật sâu như thể muốn khắc ghi bóng hình tên khốn trước mặt, rồi có chút không nỡ ném đoạn xương về hướng Tiểu Thần.
Sau khi cẩn thận quan sát, đánh giá vật vừa được Quang sư huynh quăng ra, ngoài sự cổ quái thì hình như không có điều ám muội bên trong, Tiểu Thần cười cười hồn hậu, chẳng hề khách sáo nhanh chóng thu vào thủ trạc.
Bất quá ngay khi vừa thu hồi, Tiểu Thần cũng không hề có ý định dừng tay, mà bỗng nở rộ một nụ cười thân thiện, nụ cười nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân. Có điều lọt vào mắt gã Quang sư huynh thì lại trái ngược hoàn toàn! Gã sợ hãi kinh hô.
- Ngươi... Ngươi muốn nuốt lời!
- Bậy rồi! Đại ca lại nghi ngờ tiểu đệ đây sao? Thật làm tổn thương lòng đệ! Đệ đây làm người quang minh lỗi lạc, chính khí lẫm nhiên, nào có chuyện nói lời không giữ lời! Chẳng qua... Khụ khụ...! Đại ca cũng biết, tiểu đệ...
Tiểu Thần ho khan vài tiếng, đoạn thở dài, dáng dấp ra vẻ có nỗi khổ tâm.
- Tiểu đệ bên trong Hạo Dương Phái có chút khó khăn, đại ca biết mà! Ta trên có mẹ già, dưới còn em nhỏ, huynh đệ tỷ muội trong nhà vẫn đang chờ ta đem chút tiền về mà đong gạo... Hầy... Thật khó khăn lắm...!
Quang sư huynh vừa nghe mấy lời ca cẩm của Tiểu Thần, sau ót hắn bất giác gân xanh nổi lên, thở hồng hộc đến méo cả mặt. Cái gì mà quang minh chính đại, con bà nó, đây là bỉ ổi vô sĩ mới đúng. Lại còn trên có mẹ già, dưới còn em nhỏ, xạo chó không biết ngượng, đã là kẻ tu luyện Đoạt Nguyên khó khăn gì chuyện kiếm lấy ít vàng bạc thế tục.
Đây là trắng trợn làm tiền, là gian dương đại đạo mới đúng.
Chỉ là, dù trong thâm tâm đang nguyền rủa Tiểu Thần nhưng ngoài mặt, gã họ Quang cũng đành nuốt giận, lên tiếng.
- Vậy... Vậy ngươi... Đệ cần gì, chỗ này ta không có vàng bạc... Chỉ còn chút Nguyên thạch... Ngươi... À... Đệ xem cầm đỡ xem như...!
- Ngại quá... Ngại quá!
...
Thiên Phạt Lâm, nơi hoang dã bao quanh bởi những dãy núi cằn cỗi, không gian yên tĩnh thê lương như nấm mồ tồn tại suốt qua nhiều tuế nguyệt năm tháng.
Nhưng mà ngày hôm nay thì lại khác. Ở đây lúc này văng vẳng từng tràng thanh âm có đôi chút ngượng ngùng, có đôi chút phẫn nộ.
- Cho ngươi! Con mẹ ngươi, hết rồi... Ta thực sự không còn gì!
- Ngại quá... Ngại quá!
- Tiểu tổ tông, Hắc Thủy Ngô Công gần quay lại rồi... Ngươi tha cho ta... Đây... Đây là vật cuối cùng... Ta thề... Thủ trạc cũng cho ngươi...
- Ngại quá... Đại ca thật rộng lượng! Nhất định trời cao sẽ chiếu cố người tốt như đại ca... À, ta thấy bộ y phục trên người...
- Tổ cha ngươi...! Ta liều mạng với ngươi!
...!
- Thật ngại ghê gớm...!
- --o0o---
Quay trở lại thời điểm Tiểu Thần rời khỏi Thụy Vân Phi.
Bên này Triệu Thanh tạm thời nâng cao được tốc độ phi hành, tựu chung chỉ cần cố gắng chạy trối chết liền có thể nắm chắc bảy phần thoát khỏi nguy cơ.
Bất kể là loại yêu trùng hay là yêu thú nào, đều có giới hạn phạm vi hoạt động, cái này không phải nói tới việc chúng chỉ ở quen một chỗ, mà giữa những loài yêu thú với nhau, đều rất quan trọng vấn đề địa bàn cư ngụ. Hay nói cách khác, giữa chúng luôn có khái niệm phân chia lãnh địa cực kỳ rõ ràng, ít có loại nào chủ động xâm phạm lẫn nhau.
Bởi vậy Triệu Thanh một mặt vừa cố gắng tăng nhanh tốc độ Thụy Vân Phi, một mặt luôn chú ý đến địa hình xung quanh, hy vọng tìm được điều kiện thích hợp để tiện bề chủ động kéo dài thời gian, giúp Tiểu Thần hái Liệt Hồng Quả, cùng với cơ hội để mình thừa dịp thoát thân.
Trong lúc song nhãn đảo lia lịa, bất chợt từ khá xa, hắn thoáng trông thấy bóng dáng hình như có đội ngũ nào đó khoảng chừng bảy tám người, đang di chuyển về phía sâu trong Thiên Phạt Lâm.
Ngay lúc này, Triệu Thanh cười cười, trong đầu nảy sinh ra một kế hoạch, không nói không năng, tăng hết tốc lực nhằm hướng đội ngũ kia lao tới. Cách hắn chỉ ngoài trăm trượng về phía sau, Hắc Thủy Ngô Công vẫn ầm ầm theo sát, hàng trăm cái chân rết di chuyển cày nát mặt đất, xới tung từng phiến đá cuốn bay tất cả lên mù mịt.
Đến khi chỉ còn cách đám người độ chừng vài dặm, Triệu Thanh đã có thể nhìn rõ phục sức của chúng, đồng dạng là thanh y trước ngực thêu một thanh kiếm màu tím, mũi kiếm hướng xuống dưới.
- Người của Phạm Gia Vạn Kiếm Trang! Lũ khốn kiếp này vừa kết minh với Bách Thư Môn!
Dẫn đầu là hai kẻ khoảng mười tám mười chín tuổi, một tên lưng hùm vai gấu, thể trạng có thể nói cực kỳ cường trán, tên còn lại mái tóc vàng kim, không giống với bình thường, ánh mắt lại càng kỳ dị hơn, rõ ràng sâu bên trong là màu xanh thăm thẳm.
Thời điểm Triệu Thanh nhận thức được những người này, thì đồng thời bọn họ cũng đã phát hiện ngay phía trước có người đang di chuyển rất nhanh về phía mình.
Tên thanh niên cường trán lập tức đưa tay ra hiệu cho nhóm người dừng lại, âm thầm cảnh giác đoạn cất tiếng.
- Mọi người cẩn thận, hình như pháp khí phi hành của hắn có chút quen mắt! Ha ha, là đệ tử Hạo Dương Phái! Huynh đệ, muốn bắt rùa hay không?
- Bắt con mẹ ngươi!
Triệu Thanh dõng dạc mắng to, rồi điều khiển Thụy Vân Phi tạo thành hình vòng cung trên bầu trời, độn quang kéo dài nhanh chóng lượn vòng qua bọn chúng, ngay khi cảm thấy khoảng cách khá an toàn, hắn mới dừng lại đối diện với đám người đang dùng ánh mắt xem thường quan sát bản thân.
Nhất thời thế cục tạo thành bây giờ, là mấy tên Vạn Kiếm Trang đang xoay lưng lại với hướng đi ban nãy của Triệu Thanh cũng tức là phía sau chúng Hắc Thủy Ngô Công đang điên cuồng chạy đến.
- Ha ha ta còn tưởng là ai! Hóa ra ngươi là tên củi mục đúng không? Tưởng thay đổi áo quần là người khác không biết? – Tên thanh niên cường tráng vỗ đầu đánh bốp, cười lớn nói.
- Ồ! Đại sư huynh biết gã? - Một tên phía sau nghi hoặc dò hỏi.
- Hừ! Hai năm trước tên nay chính là bị Bách Thư Môn gạch tên, không nhận vào, nên mới chạy tới Hạo Dương Phái, lần đó đại ca cùng ta đồng thời có mặt chứng kiến.
- Ra là vậy! Hóa ra củi mục phế vật, lại chui vào con rùa phái! Thật xứng nha!
Từng tiếng cười đùa cợt nhã, tiếng châm biếm thóa mạ, bất quá ngoại trừ ánh mắt có chút nhíu lại, thì Triệu Thanh không hề nói lời phản bác, hay tức giận mà ra tay. Hắn chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng nói.
- Ta không được nhận vào Bách Thư Môn! Ha ha hiện tại ta thật cảm ơn, bởi vì nếu hôm nay ta là đệ tử của một môn phái bỉ ổi như vậy, lại còn chung đường với đám bợ đít các ngươi thì thật xấu hỗ!
- Khốn kiếp! Ngươi nhắc lại xem? – Đám người Vạn Kiếm Trang giận dữ quát.
- Nhắc lại sao? Chậm rồi! Chết đi... Hủy Thiên Diệt Địa...
Triệu Thanh không chờ cho đám người kia kịp thời hiểu, hắn gầm lên, cả đôi tay đưa lên trời cao, Nguyên khí bản thân ào ào dũng động tạo thành lốc xoáy ngay trên đỉnh đầu. Bất chợt hắn hét to, rồi đẩy lốc xoáy tới.
Bên kia, cả đám đang động nộ, vừa hốt hoảng vừa nghi hoặc, mặc kệ cái tên Hủy Thiên Diệt Địa ra sao, chỉ cần thấy lốc xoáy như long quyển phong cũng quá đủ sợ hãi, lại xem tên củi mục tựa hồ đang muốn quyết tâm sống chết, nhất thời tất cả hít một hơi, lập tức vận dụng nào là phù lục, pháp khí, đồng thời tế lên, chuẩn bị ứng chiến.
Liu xiu... Liu xiu...
Chẳng có cái gì gọi là thiên băng địa liệt, trời sập đất lở như tưởng tượng, đến cả cọng lông cũng không lung lay, lốc xoáy nhìn ghê gớm vừa bay ra đã toán loạn, tiêu thất vào hư không. Thân ảnh Triệu Thanh thì đã bay ra ngoài trăm trượng.
Xấu hổ muốn ói máu, tên thanh niên cường tráng đỏ mặt, giận dữ rống lớn.
- Chó chết, dám hí lộng ta... Đuổi...
Chữ đuổi chưa kịp thời ra khỏi cửa miệng, phía dưới bất thình lình có tiếng rít chói tai, tiếng đất đá bị chấn vỡ răn rắc, lại thêm một mùi tanh tưởi buồn nôn dày đặc khắp nơi.
Tuyệt nhiên không ai trong nhóm người hiểu chuyện gì, chỉ giật mình liếc xuống.
Đến khi nhận ra thứ đó, cả đám hồn vía như lên mây, sống lưng lạnh lẽo mồ hôi đầm đìa, mạnh ai nấy chạy. Có điều, không phải tên nào cũng đủ bình tĩnh hay thời gian để phản ứng.
Phụt... Xèo xèo...
Một đoàn độc dịch đen xì phóng thẳng lên cao, chạm phải món pháp khí hình dáng cự kiếm dưới chân của tên cuối cùng trong nhóm, khiến y rơi thẳng xuống, luống cuống tay chân thế nào, đã hét thảm, thân thể thành hai khúc đứt đoạn.
- --o0o---
Quay lại thời điểm hiện tại.
Lúc này đây Tiểu Thần đang hòa mình vào cơn gió, bản thân nhẹ nhàng di chuyển không gây ra sự chú ý cho bất cứ thứ gì xung quanh.
Sau khi một hơi làm đạo tặc, cướp sạch gã Quang sư huynh đến cái quần cũng không để lại, rốt cuộc hắn cũng giữ lời, không ra tay dùng Nhất Tâm Lôi giết người. Thực ra không phải Tiểu Thần ngu ngốc hay có long từ bi như kẻ xuất gia, lại dám để kẻ thù bị mình làm nhục có cơ hội trả thù. Mà hắn trải qua cân nhắc, thủy chung Hạo Dương Phái dù sao nếu gặp các tông môn khác cũng là người chết ta sống, vậy thì có thù hay không có thù, sau này gặp lại cũng là chém giết. Bởi vậy, việc gì phải tốn hao đi một con bài bảo vệ tính mạng như Nhất Tâm Lôi.
Ai biết được về sau có hay không lại xuất hiện tình cảnh như ngày đó ở ven biển, dù sao để lại một thứ như Nhất Tâm Lôi chắc chắn sẽ không sai lầm.