Lúc này Ung Chánh mới liếc mắt về phương hướng nơi Phạm gia đang chiếm đóng, thủy chung không nghĩ đến tên Phạm Duy ngày thường luôn thể hiện là một kẻ coi trời bằng vung, hồ đồ hiếu sát, hiện tại đang co đầu rút cổ như con rùa ngoan ngoãn, cúi đầu giả tảng như thể đang tìm thứ gì đó trên mặt đất, miệng huýt gió tựa hồ không quen không biết bất cứ người nào. Làm cho lão nổi một đám gân xanh đầy mặt, cũng chỉ đành câm nín thở dài, tự nhủ thôi thì cứ chờ mấy nhân vật cao tầng trong môn phái chạy đến, rồi sau đó mới nói chuyện phải quấy, bây giờ mà làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ, lạng quạng đến cái mạng già cũng không giữ nổi.
Về phần mấy tên tộc nhân Diệp gia cho dù ấm ức đến cỡ nào, cũng chỉ có thể nuốt giận chẳng dám hé răng nữa lời đôi co, thậm chí sát khí trong mắt cũng được chúng tận lực thu liễm, lặng lẽ chạy đến đỡ lấy Diệp Thiên Hào quay về đội ngũ, cẩn trọng xem xét vết thương có nguy hiểm đến tính mạng hay không mà thôi.
Ai ai cũng ý thức được vấn đề quan trọng hiện thời, nhất định phải xuất hiện người có bối phận bằng vai phải lứa với vị nữ La Sát hỷ nộ thất thường kia, mới đủ tư cách nói đến đạo lý.
Bên này, Ngô Thi Âm cười nhạt, lạnh lùng ngó lơ, thủy chung việc vừa rồi chỉ như nhấc tay nhấc chân, nữa điểm bận tâm cũng không hề có, cũng chẳng thèm đoái hoài đến chuyện có hay không mấy đại môn đại phái gì đó sắp sửa xuất hiện, tựa hồ nàng ta chưa từng nghĩ qua việc xuất thủ lại cần phải sợ đầu sợ đuôi, còn việc đánh chó phải ngó mặt chủ lại càng không có trong nhận thức của nàng.
Tiểu Thần bây giờ đích xác có thể nói là đã kiến thức được cái gì gọi là bá đạo, chỉ dùng một tiếng hừ lạnh đủ để đánh trọng thương người khác, lại bằng vào một câu “có bao giờ nói lý lẽ” chấn nhiếp toàn trường. Bố láo! À không, là bá khí chân chân chính chính nha, người bình thường dám nói câu đó không phải ngại sống lâu hay sao. Cái gì là Tinh Đấu, cái gì là Viên Nguyệt, tất cả chỉ là rác rưởi dưới mắt cường giả thực sự, còn không phải có rắm cũng không dám phóng?
Bất quá hiện tại nếu như có người nào đi ngang, biết được suy nghĩ của Tiểu Thần, chắc có lẽ người đó chỉ thở dài xoa đầu hắn rồi cảm khái răn dạy một câu. “Tiểu bằng hữu thật trẻ người non dạ chưa trải sự đời, không nói lý lẽ là bản lĩnh vốn có của nữ nhân rồi, có gì đặc biệt lạ chứ?”
Cả hai người Triệu Thanh lẫn Tiểu Thần vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì diễn biến cứ liên tục nảy sinh rồi thay đổi xoành xoạch, mọi biến cố cứ như được bàn tay vô hình sắp đặt sẵn, bỗng bên tai đã văng vẳng giọng Ngô Thi Âm.
- Hai tên tiểu tử thối ngươi là đệ tử Hạo Dương Phái? Nói ta nghe lão khọm nào là sư phụ các ngươi?
Nghe Ngô Thi Âm hỏi đến, giọng điệu đối với bản phái dường như có giao tình không tệ chút nào, cảm tưởng như nàng ta cũng là một phần bên trong, khiến Tiểu Thần không thể không có chút thầm nghi hoặc, lên tiếng đáp.
- Đa tạ tiền bối ra tay, vãn bối đúng thật là đệ tử Hạo Dương Phái, đây là sư huynh Triệu Thanh!
Nghe Tiểu Thần nhắc đến mình, Triệu Thanh mới dám mở miệng, cung kính tiếp lời.
- Vãn bối Triệu Thanh ra mắt tiền bối, đa tạ tiền bối xuất thủ. Về phần hai người vãn bối đây chưa thực sự làm môn đệ bất kỳ Phong nào!
- Cái gì? Chậc chậc, ta thấy mấy lão già hồ đồ lăn tới lăn lui mục xương ở Bất Hối Sơn lâu quá, nhãn quang đã tệ đến mức này sao? Thật hết sức ngu xuẩn... Nói! Có muốn làm đệ tử ta hay không?
Giọng nói đầy tiếc hận của Ngô Thi Âm vang lên, không ngại ngùng hay sợ hãi đào luôn góc nhà người khác.
- Cái này... Kính xin tiền bối thứ lỗi, vãn bối được Hạo Dương Phái thu lưu, đời này không có ý định thay đổi!
Triệu Thanh không chần chờ, dõng dạc ưỡn ngực lớn tiếng, một bộ dáng tráng sĩ không khuất phục.
- Thôi thôi, ngươi dẹp m... Khụ... Khụ cái kiểu cách buồn nôn ấy đi, ta thấy đám Hạo Dương Phái các người mười tên như một... Ngu ngốc, cứng đầu!
Ngô Thi Âm dường như đã đoán trước được câu trả lời, tấm lụa che mặt hơi run run, cảm tưởng như nàng đang bĩu môi khinh bỉ, đoạn quay sang nhìn Tiểu Thần chờ hắn quyết định.
- Vãn bối sao? Khụ, thật ra vãn bối... Đã có sư phụ, bất quá không phải là người Hạo Dương Phái, cho nên... Kính mong tiền bối thứ lỗi!
- Có sư phụ bên ngoài? Là người phương nào? Nói! Ta đây chạy đến một tát xong chuyện, kế đến ngươi theo ta, thấy thế nào?
Ngô Thi Âm nhàn nhạt cất giọng, hiển nhiên không phải là nàng thực sự có ý như vậy, cùng lắm bông đùa với hai tên này vài câu, tuyệt nhiên không bao giờ có chuyện nàng thực sự thu nhận đệ tử. Cho nên không để Tiểu Thần đáp lại, nàng cười lên khanh khách rồi lắc đầu tiếp tục.
- Ta thu hai tên các ngươi không phải chọc cho tên họ Nguyễn kia liều mạng hay sao! Quên đi! Nhưng mà phải công nhận các ngươi rất có phong thái của ta năm xưa, hắc hắc... Không quậy thì thôi, đã quậy là phải làm cho trời long đất lỡ...
Hiểu được trong ánh mắt Ngô Thi Âm đang đùa cợt, Tiểu Thần mới thả lỏng tâm tình thở phào nhẹ nhỏm, bất quá khi nghe mấy lời tự kỷ kia cũng khiến hắn nhe răng cười khổ, không biết phải ứng phó với nữ ma đầu này thế nào mới phải. Rốt cuộc cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mấy câu vuốt mông ngựa, rồi mau chóng quay đầu quan sát tiếp tình hình trên bầu trời Thiên Phạt Lâm, bởi lẽ hắn ẩn ẩn cảm giác ở nơi đó dường như có một loại lực lượng đang kêu gọi bản thân.
Phút chốc không gian nơi đây cũng coi như tạm thời hòa hoãn không phát sinh thêm sự tình gì đáng kể, chỉ còn ở phía xa âm thanh đì đùng do từng đợt công phá của hàng trăm đoàn vụ giao gây nên. Thế nhưng rõ ràng đã không như lúc ban đầu liên miên bất tuyệt, hiện tại cứ cách một đoạn thời gian ngắn, bảy luồng sáng buộc phải dừng lại, tựa hồ cần tích súc lực lượng cho đợt tiếp theo.
Sau thời gian ngắn lặng lẽ quan sát dị tượng, Ngô Thi Âm bỗng dưng giật mình dường như nhớ lại điều gì quen thuộc, tự thì thào trong miệng.
- Cửu Tinh Liên Châu? Lời của cha năm xưa đã ứng nghiệm! Không lẽ... Thời đại cường nhân xuất thế đã đến!
- Cửu Tinh Liên Châu? Thật hoang đường! – Lão già với khuôn mặt đầy mụn thịt bất giác lên tiếng ngờ vực.
- Hừ! Hạ lão! Ngài không biết về Thiên Cơ Thuật, nhìn sao đoán vận há lại có thể nói rằng chuyện hoang đường!
Ngô Thi Âm tức giận quay sang, không chút khách khí mắng to.
Bất quá điều đó không hề làm lão già kia có chút tức giận, chỉ hàm hồ nói tiếp.
- Tiểu nha đầu ngươi luôn như thế! Hầy... Nóng tính quá sẽ không tốt!
- Ngươi câm mồm đi, suốt ngày nói linh tinh, lão chủ nhân khi trước còn sống chính là nhờ Thiên Cơ Thuật mà nổi danh... Hức... Hức... Nhắc tới ta lại nhớ ngài rồi!
Lão già còn lại vừa trách cứ vừa mếu máo gõ lên đầu tên kia, rồi ngồi phệt xuống đất, bưng mặt khóc ngon lành như đứa trẻ, làm Ngô Thi Âm không thể không đưa tay lên vuốt trán kêu trời.
Lão già họ Hạ chẳng những không lấy làm kỳ quái với biểu hiện của lão bằng hữu, ngược lại hậm hực thì thào.
- Mẹ nó, bộ ta không nhớ lão chủ nhân sao? Nếu Thiên Cơ Thuật của lão nhân gia ngài có tác dụng, sao không đoán được vận mệnh của chính mình...
Nghe mấy người bên cạnh đang tranh luận cái gì mà Cửu Tinh rồi Thiên Cơ, làm Tiểu Thần cùng Triệu Thanh không nhịn được hiếu kỳ dỏng tai lên hóng hớt, lại vô tình hữu ý liếc đến gương mặt dữ tợn của lão già đang khóc. Ban nãy thực tình bọn hắn đều không ai dám nhìn đông ngó tây, cộng thêm hai lão này thủy chung luôn cúi gầm xuống, cho nên hiện tại mới có dịp quan sát dung mạo bọn họ.
Không thấy thì thôi, thấy rồi mới biết bản thân sai lầm đến cỡ nào, không phải do người ta xấu xí mà kinh sợ, cũng không phải người ta già cả ngồi khóc lại kỳ quái. Mà bởi vì, trần đời lần đầu chứng kiến điệu bộ ngồi khóc của lão nhân gần đất xa trời, lại thủy chung ngồi bết xuống đất, hai chân duỗi thẳng vung tay vung chân chẳng khác gì tiểu cô nương vòi vĩnh cưng chiều, quả thực ai da... Khó có thể miêu tả.
Đang khi hai tên này còn chưa kịp hoàn hồn vì sự tình hiếm thấy trên đời như vậy, bất giác Ngô Thi Âm nhíu mày, lẩm bẩm.
- Rốt cuộc đã đến!
Chốc lát khi Ngô Thi Âm nói xong, thời gian mấy hơi thở trôi qua còn chưa ai kịp hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, bất thình lình Tiểu Thần ngẩng mặt vô ý liếc đến một phương hướng phía xa, làm cho nàng ta không khỏi giật mình ngẫm nghĩ.
- Tiểu tử này...!
Lại trôi qua tiếp mấy hơi thở, bên phía Huyết Ma Môn, Ung Chánh mới kịp ngước lên nhìn trời, đoạn cất tiếng.
- Là Thiên Nguyệt Tông!
Nháy mắt khi thanh âm của Ung Chánh còn chưa biến mất khỏi tai người bên cạnh, thì một đoàn người đã đáp xuống chính giữa khoảng đất.
Đứng đầu là một vị phụ nhân chừng bốn mươi, da dẻ trắng hồng, gương mặt tinh mỹ, một thân bạch y thướt tha yểu điệu, nhìn sơ cũng biết nàng ta thuộc vào hạng người rất biết chú trọng ngoại hình.
Không như ban nãy lúc nhóm người Ngô gia tới, khi đôi chân mỹ phụ Thiên Nguyệt Tông vừa tiếp đất, lập tức mấy thân ảnh của đám Ung Chánh, Phạm Duy còn đi theo phía sau bốn năm bóng dáng của mấy tiểu thế lực khác nhao nhao chạy đến bái chào, tỏ rỏ ý tứ dựa hơi.
- Tham kiến Tử Nguyệt phu nhân!
- Ung Chánh ra mắt Tử Nguyệt Tiên Tử!
- Phạm gia tộc nhân! Phạm Duy bái kiến Tử Nguyệt phu nhân!
- Diệp gia tộc nhân! Diệp Thiên Khải bái kiến Tử Nguyệt phu nhân!
Đưa đôi mắt ướt át như nước hồ thu nhìn ngang mọi người vây quanh, vị gọi là Tử Nguyệt tiên tử khẽ nghiêng người đáp lễ, đoạn lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng khiến người nghe như thể lâng lâng, song nhãn si ngốc nhìn đến nàng.
- Chư vị khách sáo rồi! Tam môn lưỡng tộc chúng ta đồng khí liên chi, hà tất phải lấy lễ đối mặt, cứ như huynh muội trong nhà không phải dễ dàng hơn sao?
- Ha ha, đúng vậy, Tiên Tử thật là người có khí độ...
- Phu nhân thật sự là người hiểu chuyện đáng kính...
Bất thình lình, từ phía bên kia, Ngô Thi Âm nhổ toẹt một bãi nước bọt, lớn tiếng.
- Ta khinh! Ả đàn bà như ngươi là người khí độ, là người hiểu chuyện...? Nực cười!
Ngay lúc này phía sau Tử Nguyệt bước lên một thân ảnh, âm trầm không có chút sợ sệt phản bác.
- Ngô gia chủ, dù sao ngài cũng đường đường đứng đầu Ngô Gia, sao lại có thể buông lời hạ thấp thân phận! Lại nói, nếu nhắc tới chuyện có khí độ, có hiểu biết lý lẽ hay không thì ta thấy mọi người ở đây ai cũng đã có câu trả lời!
- Ngươi...! – Ngô Thi Âm há miệng không biết nói gì hơn.
Thật đúng vậy, nàng ta từ xưa đến nay nổi tiếng không thích giảng đạo lý, hôm nay nói ra lời này đúng là khó bề đối chất, khác gì đang tự thóa mạ bản thân. Thế nhưng nàng là ai chứ, nàng là La Sát Nữ, cũng không cần tiếp tục hơn thua miệng lưỡi, lập tức động thủ.
Khóe miệng Ngô Thi Âm nhếch lên, lầm rầm mấy từ khó hiểu, đột nhiên quát lớn.
- Diệt
Trên không trung, từ trong hư không chữ Diệt kia lại rõ ràng hình thành, từ vô hình hóa hữu hình. Chẳng khác gì chuyện phát sinh ban nãy do quỷ âm hóa thành, nhưng ở đây lại không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước, cứ như vậy xuất hiện một ảo ảnh chữ Diệt rực cháy hỏa diễm lao thẳng đến nhóm người Thiên Nguyệt Tông.
- Là Ngũ Tự Diệt Tuyệt Ngôn* của Ngô gia sao! Bản tiên tử cũng muốn lãnh giáo!
(*Ngũ Tự: năm từ - Diệt Tuyệt: giết hết – Ngôn: lời nói)
Tử Nguyệt hất tay che chắn trước tên thanh niên ban nãy, đoạn cười nhạt bước tới hai bước.
Từ trên tay nàng xuất hiện một bức tranh cuộn tròn, không nói không năng ném thẳng lên đón đầu Diệt tự chân ngôn kia.
Một màn phát sinh khó ai có thể tưởng tượng. Bức tranh bỗng nhiên chói lòa quang mang, đồng thời mở rộng ra bao quanh chữ Diệt, bên trong bức tranh vẽ sơn hà ngay lúc này đều hiển hóa thành hàng trăm ngàn ngọn núi con sông.
Núi cao che trời hạ xuống như Thái Sơn áp đỉnh, sông sâu uốn lượn tuôn thành dòng nước lũ, tất cả đổ dồn về phía Diệt tự ngôn.
Lúc này hỏa diễm của chữ Diệt một mực khó có thể tiếp tục chống cự, thế nhưng Ngô Thi Âm chẳng hề lộ ra vẻ gì lo lắng, chỉ cười cười, lên tiếng.
- Ha ha, chỉ là một món phỏng chế* Sơn Hà Cẩm Tú Đồ lại ngang nhiên dám áp chế Diệt tự ngôn? Ngươi tìm chết sao?
(*phỏng chế: hàng fake)
Lời nói vừa dứt, không khác so với ý tứ đó là mấy, chữ Diệt ngay khi ảm đạm tới một mức độ nhất định, tựa như hồi quang phản chiếu, bất ngờ bộc phát nổ tung thành trăm ngàn ngọn lửa, phủ khắp bất kể là sông suối ao hồ bên trong ảo ảnh sơn hà, đốt cháy vạn vật, tựu chung không chừa lại thứ gì. Núi cao sạt lở, sông ngòi cạn khô, Sơn Hà Đồ mặc nhiên không thể chống đỡ bị thiêu thành bụi phấn.
Gương đôi mắt âm hàn liếc đến Ngô Thi Âm, Tử Nguyệt rốt cuộc cũng không tiếp tục ra tay, dù sao Diệt tự ngôn sau đó cũng đã biến mất, nàng ta nhẹ nhàng nói.
- Ngô gia Ngũ Tự Ngôn quả nhiên danh bất hư truyền! Tiểu muội đã lãnh giáo, kính mong Ngô đại tỷ thu tay!
- Tiểu muội? Lại còn Ngô sư tỷ? Con bà ngươi, ngươi gọi ai là đại tỷ! Rõ ràng ngươi lớn hơn ta! – Ngô Thi Âm giận dữ quát.
Thở hồng hộc, cố vuốt cơn giận khiến lồng ngực đang phập phồng, Ngô Thi Âm không muốn nói nữa, luận về miệng lưỡi mồm mép nàng xách dép cũng không theo kịp người khác. Chỉ lạnh lùng nhìn đến tên thanh niên ban nãy, đột nhiên cười, nụ cười đầy quỷ dị.
Ngay tức thì, Tử Nguyệt hốt hoảng nhoáng người che chắn trước người thanh niên kia, đồng thời la lớn.
- Lý Mục, nhanh phong bế thần thức!
- Hự! Ọc...
- Tiện tỳ họ Ngô kia ngươi muốn chết!!! - Tử Nguyệt giận dữ quát.
Trong bất giác, Ngô Thi Âm lại thi triển thủ đoạn hạ thủ chẳng khác gì với Diệp Thiên Hào ban nãy, một trong ngũ ngôn chuyên môn ám hại trong vô hình. Pháp tự ngôn!
- Lên! Đại chiến với bổn gia chủ ba trăm hiệp! – Ngô Thi Âm hừng hực khí thế vận chuyển Nguyên lực ào ào chấn cho đất đá xung quanh vỡ nát.
Đúng lúc này, tên thanh niên đang quỵ xuống không ngờ không ngất đi như tên Diệp Thiên Hào, chỉ đưa tay giữ lại Tử Nguyệt, lắc đầu hàm ý không nên hơn thua, đoạn hắn hướng ánh mắt sâu như đáy vực nhìn tới Ngô Thi Âm, cất giọng.
- Tại hạ bất tài, không phải đối thủ của tiền bối, đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình!
Không có cái gì mà nhớ kỹ chuyện hôm nay hay là hẹn ngày sau đòi lại, mặc dù hắn biết rõ có nói ra mấy lời như thế, thì hiện tại Ngô Thi Âm cũng chẳng thể làm gì được hắn nữa rồi. Tất cả chỉ vẻn vẹn một câu đa tạ đơn giản, bất quá đơn giản với người bàng quang nhưng với Ngô Thi Âm lại khác.
Nàng nhíu mày, không nhịn được lên tiếng.
- Ngươi gọi là Lý Mục?
- Đúng vậy! – Lý Mục bình thản đáp lời.