Ngay khi cả hai đang định rời khỏi, đột nhiên từ trên bầu trời, bồng bềnh đáp xuống một đám mây hoàng sắc, đứng phía trên chính là Yến Nhất Phi.
Nhận ra người vừa đến, Triệu Thanh cùng Tiểu Thần vội vàng bước tới, chắp tay đồng thanh chào hỏi.
- Yến sư huynh!
Cũng không nhảy xuống khỏi đám mây, Yến Nhất Phi khoát tay biểu thị không cần đa lễ, rồi lên tiếng.
- Ta đi tìm Tiểu Thần sư đệ nãy giờ, hóa ra đang cùng Triệu sư đệ đi dạo!
Tiểu Thần khá bất ngờ, thần sắc không khỏi nghi hoặc bởi vì hắn cùng Yến Nhất Phi vừa chia tay ngày hôm trước, hôm sau lại chạy đi tìm, không biết có sự tình gì lại khiến gã có vẻ vội vã như vậy. Chưa kịp mở miệng hỏi thăm, thì Yến sư huynh đã gấp gáp tiếp tục nói.
- Chưởng môn sư tổ có lệnh, triệu kiến Tiểu Thần sư đệ vào chánh điện!
Vừa nghe đến mấy chữ chưởng môn, mặc dù thoáng ngạc nhiên, vì không nghĩ đường đường vị đứng đầu môn phái chỉ đích danh muốn gặp mình, một kẻ vừa mới tập tọe bước vào con đường tu luyện.
Bất quá, Tiểu Thần cũng không tỏ ra chút gì quá đỗi lo lắng, ngay từ đầu hắn đã đoán chừng, sớm muộn cũng phải ra mắt cao tầng tông môn, chỉ là hắn không thể ngờ lại là do đích thân chưởng môn muốn gặp, thời gian còn sớm hơn một chút theo như điều hắn dự trù trước đây.
Cảm thấy thần sắc nôn nóng, không muốn để Yến Nhất Phi phải chờ đợi lâu, Tiểu Thần đã quay sang Triệu Thanh chủ động nói lời cáo từ.
- Đa tạ Triệu sư huynh đã hướng dẫn mọi việc, chuyện ban nãy đợi sau khi đệ quay về động phủ, lập tức đưa ra câu trả lời cho sư huynh.
Xua tay lắc đầu, Triệu Thanh đáp lời.
- Không vấn đề, đi gặp chưởng môn sư tổ quan trọng hơn! Về hãy bàn sau!
Khẽ gật thay cho lời đồng ý, Tiểu Thần cũng không nhiều lời thêm, tung mình nhảy lên đóa tường vân hoàng sắc, đứng ngay sau lưng Yến Nhất Phi. Đợi Tiểu Thần hơi ổn định thân hình, Yến Nhất Phi lập tức điều khiển món pháp khí phi hành từ từ bay lên cao, thoáng chốc đã mất hút.
Chỉ còn lại bóng dáng Triệu Thanh bên dưới đang ủ rũ cúi đầu, thở dài một hơi rồi hắn cũng quay lưng phản hồi, lòng ngẫm nghĩ.
- Vị sư đệ mới này thật quá cẩn thận, ta thực cũng bất đắc dĩ muốn kiếm thêm ít điểm cống hiến mà thôi... Đoạt Nguyên bát tầng...!!!
- -o0o--
Trong khí đó, ở trên cao, đón lấy từng đợt gió mạnh, ào ào thổi tung tà áo, Tiểu Thần rốt cuộc không nhịn được, mở miệng dò hỏi.
- Yến sư huynh, huynh có biết nguyên nhân chưởng môn sư tổ triệu kiến đệ vì việc gì hay không?
Không làm ra vẻ bất ngờ với câu hỏi này của Tiểu Thần, Yến Nhất Phi thoải mái trả lời.
- Sư đệ đừng lo lắng, năm xưa ta gia nhập bổn môn cũng y như đệ, còn không có vẻ trấn tĩnh như đệ bây giờ nữa cơ.
Ngưng lại giây lát, tựa hồ Yến Nhất Phi đang nhớ đến ngày đầu tiên mà bản thân hắn vừa bước chân vào Hạo Dương Phái, đoạn tiếp tục nói.
- Bất cứ đệ tử nào mới gia nhập, ngoài việc thông qua khảo hạch cơ bản, thì còn cần kiểm tra tâm tính một chút...
- Kiểm tra tâm tính? Cũng không nhất thiết phải là chưởng môn sư tổ chứ? - Tiểu Thần nghi hoặc hỏi lại.
Cười khổ, Yến Nhất Phi lắc đầu đáp.
- Đúng vậy! Bình thường thì chỉ cần thông qua chấp sự là được! Nhưng hiện giờ có đôi chút khác biệt, kỳ thực nói kiểm tra tâm tính, chi bằng nói là kiểm tra lòng dạ tân đệ tử thì đúng hơn. Đệ có biết vì sao môn phái chúng ta mặc dù xuống dốc, cả trên dưới chỉ còn không quá năm trăm chúng nhân, nhưng thủy chung vẫn sừng sững tồn tại suốt mấy trăm năm trở lại đây mà không ngã?
- Xin sư huynh chỉ giáo! – Tiểu Thần chắp tay cung kính lắng nghe.
- Có vài nguyên nhân bên trong, bất quá ngoại trừ cao tầng thì ta đây cũng không rõ ràng được bao nhiêu, nhưng chung quy thì có hai điểm quan trọng mà ai cũng hiểu. Một là chưởng môn sư tổ đã đạt tới Liệt Nhật cảnh giới sơ kỳ, hai là bổn môn luôn luôn cẩn trọng đối với người mới.
Đang nói đột nhiên Yến Nhất Phi ngừng lại, quay sang nhìn đến Tiểu Thần chăm chú, cười cười rồi nhấn mạnh từng chữ.
- Để tránh cho việc có gian tế trà trộn vào Hạo Dương Phái ta gây rối, thường thì vẫn do các trưởng lão âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của đệ tử mới. Nhưng mấy năm nay bổn môn không hề có ai đến gia nhập, lúc này tự nhiên sư đệ như ngươi đột ngột nhảy ra, khiến chưởng môn rất có hứng thú nên tự mình muốn nhìn thấy đệ một chút.
- Chỉ như vậy? - Tiểu Thần bất giác mở miệng.
- Đúng vậy! Chỉ thế thôi! - Yến Nhất Phi nhàn nhạt đáp lời.
Nghi vấn trong lòng được giải đáp, Tiểu Thần thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hắn ban đầu hơi có cái suy nghĩ khá là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn đây đêm qua vừa đạt được một kiện bảo vật kinh người, lại ẩn ẩn sợ đầu sợ đuôi có người phát hiện, nên thủy chung trong lòng đôi chút cảm thấy bất an.
Nói thì nói vậy, nhưng nguyên tắc của Tiểu Thần luôn là lấy cẩn thận làm đầu, cho nên dù bất cứ tình huống nào nhỏ nhặt nhất, hắn cũng nhất quyết phải chủ động, ít nhất là sự suy tính chủ động, không thể để bản thân rơi vào cảnh người khác hỏi gì đáp đó, mặc sức thao túng.
Thoáng nhìn thần sắc Tiểu Thần không có gì khác thường, chỉ hiện lên vẻ ngoài căng thẳng chút ít, đây cũng là điều bình thường của tất cả, Yến Nhất Phi hài lòng gật nhẹ, rồi cũng không nói gì tiếp, chỉ yên lặng điều khiển tường vân một mạch đi đến ngọn chủ phong, nơi Chính điện của Hạo Dương Phái tọa lạc.
Dãy Bất Hối Sơn phạm vi vô cùng rộng lớn, từ chỗ ban đầu ở Bách Bảo Lâu, đi tới chủ phong cũng tương đối xa, mặc dù pháp khí tường vân có thể phi hành, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một loại pháp khí bình thường nhất, tốc độ không cao, cho nên cũng không phải nhất thời nữa khắc liền có thể đến được.
Đây là lần thứ hai Tiểu Thần được bay lượn trên không trung, nói hắn không thích thú thì tuyệt nhiên đó là lời nói dối, sau khi không còn đề cập tới nguyên nhân chưởng môn muốn gặp, Tiểu Thần liền tập trung hứng thú của mình lên khóm mây hoàng sắc dưới chân nhiều hơn.
Liếc mắt nhìn ra sự hiếu kỳ của gã, Yến Nhất Phi cười ha hả, lớn giọng.
- Đệ không cần phải quá mức quan tâm đến loại pháp khí hạ phẩm này, nó có tên gọi Thụy Vân Phi, kỳ thực không phải là mây trên trời, mà là do một loại vật liệu được luyện hóa thành pháp khí. Rất dễ dàng đổi được bằng vào điểm cống hiến, mấy chuyện này sau hôm nay sẽ có người chỉ bảo tận tình cho đệ.
Nghe được lời của Yến Nhất Phi làm Tiểu Thần bất giác ngại ngùng, không còn sờ sờ nắn nắn khóm mây nữa, gãi gãi đầu cười hắc hắc.
Rốt cuộc sau chừng thời gian tàn thêm nén hương, cả hai đã dừng lại ở ngọn sơn phong cao nhất dãy Bất Hối Sơn. Chờ Tiểu Thần nhảy khỏi đóa tường vân, Yến Nhất Phi lật tay thu hồi pháp khí, đoạn lên tiếng.
- Sư đệ đứng đây chờ ta chốc lát, ta vào bẩm báo chưởng môn!
Nói xong hắn lập tức đi vào bên trong chính điện, lúc này Tiểu Thần mới có thể đưa ánh mắt quan sát khối kiến trúc phía trước mặt.
Chính điện được xây dựng cực kỳ to lớn, xung quanh không rõ được cấu tạo bằng loại chất liệu gì, có chút giống đá nhưng lại mang màu sắc đỏ hồng óng ánh của kim loại, từng ô cửa điêu khắc bằng nhiều hoa văn tinh xảo, ẩn ẩn còn có thể thấy hỏa quang lập lòe giữa các ký tự hoa văn ấy.
Hơn mười cái thạch trụ dựng đứng, năm sáu người trưởng thành cũng không thể ôm hết một vòng, chống đỡ lấy mái hiên, lại không ngờ đều là từ một loại đá đồng nhất gọt dũa mà thành. Không khác gì có người nào đó, nhất đao bửa núi thành lưỡng phiến, rồi dùng sức mạnh vô song cắt thành từng cây trụ giống nhau như đúc.
Đang há hốc mồm nhìn lại bản thân quá nhỏ bé, thậm chí so với hai cánh cửa chính của đại điện này thì chẳng khác gì con chuột đang đứng dưới một căn nhà bình thường. Tiểu Thần chậc chậc cảm khái đúng là đại tông môn dù là loại có đang xuống dốc, thì truyền thừa cũng không thể xem nhẹ.
Đột nhiên cánh cửa hé mở, một thanh niên phục sức như Tiểu Thần, có vẻ là đệ tử khác từ trong đó đi ra, không thèm liếc mắt, lớn tiếng.
- Người nào tên Tiểu Thần, đi vào gặp chưởng môn sư tổ!
Nhíu mày, trong lòng Tiểu Thần hơi khó chịu đối với thái độ của kẻ vừa xuất hiện, có điều hắn cũng không quan tâm nhiều cho lắm, dù sao người ta cũng là đệ tử lâu năm, dưỡng thành tính nết ma cũ ma mới là điều khó tránh khỏi. Vội sửa sang lại quần áo, Tiểu Thần nhanh chân bước theo bóng lưng gã đó.
Sau khi dọc theo một lối đi thẳng tắp, chân trước chân sau vừa bước vào một gian đại sảnh, Tiểu Thần đã hít một ngụm hơi hết hồn. Ở đây đâu chỉ có một vài người như hắn suy đoán. Ngoài Yến Nhất Phi cùng tên đệ tử ban nãy yên lặng lui về sau, thì thậm chí hai gã Lâm Tuyết Trần cũng Vũ Văn Chính đồng dạng có mặt ở đây.
Ngồi ở chỗ cao nhất, vị trung niên nam tử đang dùng ánh mắt thâm sâu đánh giá Tiểu Thần từ xa, hai bên là hai hàng người, độ chừng trên dưới mười sáu mười bảy vị, có cười nói, có âm trầm, có lẳng lặng quét mắt tới lui trên người hắn.
Tựa như xuất hiện luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, Tiểu Thần rùng mình bước đến, mỗi bước chân lại như thể có lực lượng vô hình đang áp bách tâm thần.
Đột nhiên Đoán Thể Quyết tự hành vận chuyển khắp cơ thể, giúp Tiểu Thần ngạnh kháng lại áp bức phải thừa nhận, hắn chắp tay cúi đầu, thanh âm rõ ràng, kính cẩn nhưng không siểm nịnh.
- Đệ tử Tiểu Thần ra mắt chưởng môn sư tổ! Ra mắt các vị tiền bối!
Vẫn không ai lên tiếng, thủy chung cứ để Tiểu Thần cúi đầu đứng đó, khiến lòng hắn mới rồi còn bất an giờ lại hiện lên sự dở khóc dở cười, nghĩ thầm.
- Phô trương quá không nhỉ? Làm ra tràng cảnh đồ sộ này, mấy lão quái vậy tính chơi trò gì đây?
Một lúc sau, tinh quang mới lóe lên trong ánh mắt Nguyễn Tề chưởng môn, giống như vừa rọi thấu mọi bí mật cất chứa trong đầu Tiểu Thần, hắn cười cười lên tiếng, xóa tan bầu không khí quỷ dị.
- Thú vị, dưới áp lực như thế vẫn có thể đứng yên không dị động. Ngươi gọi là Tiểu Thần?
- Khởi bẩm chưởng môn, đúng là đệ tử! - Tiểu Thần chuẩn mực lễ độ, cúi đầu đáp lời.
Liếc mắt đến xung quanh, Nguyễn Tề lại tiếp tục nói.
- Các ngươi thấy sao?
Lúc này hai hàng người bên dưới, sau khi chăm chú quan sát Tiểu Thần hồi lâu, mới chịu mở miệng cười nói, thái độ đã khác xa ban nãy một trời một vực.
- Tiểu tử này chắc không có vấn đề! Không có chấn động dị thường trong lời nói.
- Ta cũng thấy vậy! Có điều gương mặt tên này không được đứng đắn như ta...
- Nguyên khí không có đặc thù, ngược lại rất cô đọng tinh khiết... Chứng tỏ Pháp Môn tu luyện của hắn chỉ là hàng cơ bản nhất.
- Sao nhìn hắn đen vậy nhỉ, ở nhà trước đây làm nghề bán than à?...
Đủ loại lời nói đánh giá, khen chê đều có, nhưng tựu chung là thầm nhận định Tiểu Thần không có dị tâm.
Nghe ra thì đơn giản, nhưng thực tế không hề như những lời nói qua loa ấy, phải biết ở đây ngoài chưởng môn Nguyễn Tề là tồn tại đỉnh cấp pháp lực thông thiên, còn lại cũng không phải dạng đầu đường xó chợ. Hầu như bốn phần trong số người này đều là Viên Nguyệt cảnh giới, thấp nhất cũng như Lâm Tuyết Trần cùng Vũ Văn Chính đồng dạng là Tinh Đấu hậu kỳ, kẻ sống ít nhất cũng đã hai ba trăm tuổi, chuyện có thể qua mắt mấy lão quái vật này thì thật rất khó.
Nghe xong mấy lời này, Tiểu Thần mướt hết mồ hồi, rủa thầm trong bụng.
- Con bà nó, ta mà không đứng đắn?
Hắng giọng ra hiệu mấy kẻ bên dưới trật tự lại chút, Nguyễn Tề cười khổ với cái đám này.
- Tiểu Thần sư điệt, vì sao ngươi muốn gia nhập Hạo Dương Phái chúng ta?
Vừa nói Nguyễn Tề vừa liếc mắt qua Lâm Tuyết Trần cười cười.
Tiểu Thần há mồm không biết phải trả lời làm sao, mặc dù hắn cũng dự tính đến đây, nhưng rõ rành rành là bị người ta bắt cóc ném vào thì đúng hơn. Khẽ nhìn thoáng qua khuôn mặt Nguyễn Tề, Tiểu Thần bây giờ ít nhiều cũng đã có nhận thức sơ bộ về người này. Rất có phong phạm vô liêm sĩ nha, lại còn hỏi tại sao người khác vì cái gì muốn vào đây. Còn không phải vì quá yếu nên bị núm lấy như một con gà sao.
Bất quá, Tiểu Thần cũng không dám đại khái hàm hồ nói bậy, nếu so sánh những kẻ này với bản thân, Yến Nhất Phi như một bức tường, Lâm Tuyết Trần lại như một ngọn núi thì Tiểu Thần so với Nguyễn Tề chỉ là một hạt cát, nằm giữa lòng đại dương mênh mông vô tận.
Vội vàng ổn định lại tâm tình, Tiểu Thần quyết định nói thật.
- Khởi bẩm chưởng môn sư tổ! Đệ tử bị người khác ám toán!...
- Ách!... – Lâm Tuyết Trần giật mình thất thố.
Mĩm cười tinh ranh Tiểu Thần tiếp tục.
- Trong thân thể đệ tử có một đạo Mộc nguyên khí do kẻ thù đánh vào! Trưởng bối ở nhà ép buộc đệ tử phải đi tới đại môn đại phái mới có thể tu luyện đến Đoạt Nguyên lục cấp...
Sau khi nói xong, Tiểu Thần vẫn nhất mực cung kính đứng yên. Đối diện phía trên cao Nguyễn Tề hơi ngạc nhiên về lý do này, hắn không nghĩ tới điều Tiểu Thần nói ra, lại đơn giản như vậy. Thường thì những đệ tử mới không ton hót tung Hạo Dương Phái lên tận mây xanh, thì cũng cái gì mà quyết tâm cầu đạo, một lòng vấn đỉnh, vì dân trừ bạo, phát dương quang đại, nói chung là thối không thể tả. Chứ ai lại đi nói bái sư học đạo là vì nguyên nhân bị người khác bắt buộc, không phải là quá nhảm nhí hay sao?
Xung quanh hầu hết tất cả cũng trợn tròn mắt, không kẻ nào ngờ đến cái vấn đề hỏi ra lại được một câu trả lời quá mức bình thường. Tu luyện Nguyên đạo là cướp đoạt, là làm trái với quy tắc thiên địa, phải là những kẻ có tâm trí cực kỳ kiên định mới dám đi con đường này, ấy vậy mà qua miệng tên tiểu tử kia chỉ như gió thổi mây bay.
Bất kể là ai, ngay cả chưởng môn Nguyễn Tề cũng đang chờ nghe câu gì đó khí khái một chút từ miệng Tiểu Thần, sau đó cả đám chuẩn bị hàm hàm hồ hồ tán dương hắn một phen, nào là thiếu niên có tương lai, hãy cố gắng hơn, rồi đuổi ra bên ngoài coi như xong chuyện.
Giờ thì hay rồi, thằng khốn trước mắt nói nghe có vẻ thật thà bình bình đạm đạm, làm mấy câu khen ngợi đang tính trào ra buộc phải nuốt trở lại nghẹn họng.
Lại còn không phải đây chính là kêu bọn hắn một tay giúp đỡ giải trừ mầm họa trong người sao? Chẳng lẽ đường đường cao tầng môn phái nhìn đệ tử bị kẻ khác ám hại, há có thể giương mắt nhìn đệ tử ngồi đó mà không tỏ ra chút ý tứ quan tâm.
Yến Nhất Phi chính là tiếp xúc với Tiểu Thần so ra nhiều nhất ở đây, bây giờ hắn đang thở dài không thôi, không khỏi phải đánh giá tên tiểu tử này lần nữa.
Nguyễn Tề lắc đầu cười khổ, hắn lại liếc sang Lâm Tuyết Trần, bộ dáng chính là ngươi đưa đến thì ngươi ra tay đi.
Thật ra mà nói, cái gọi là mầm họa của của Tiểu Thần đối với bọn họ chỉ là một lần nhấc tay, không đáng để bàn tới. Vấn đề chính, là cái tên khốn tiểu tử này thật biết mượn gió bẻ măng, mặt không đổi sắc, lợi dụng đến chuyện dò xét cuối cùng trở thành việc có lợi cho bản thân. Lại không thể khiến cho bất kỳ ai cảm thấy như mình bị lừa dối hay bất mãn.
Nguyễn Tề nhìn nhìn đến Tiểu Thần tựa hồ rất thưởng thức, việc này bất giác làm Tiểu Thần giật này cả người thầm hô trong lòng.
- Ta có chơi hơi quá không nhỉ? Chỉ là phủi tay một lần là xong, có cần phải hằm hằm người ta như vậy?