• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tháo gỡ chút ít những khúc mắc còn vướng bận, lúc này mặc dù chưa dám nói là hoàn toàn tin tưởng để giao lưng của mình cho đối phương, thế nhưng trong bất tri bất giác giữa ba người dần dần đã nhen nhóm thành khái niệm ban đầu của sự tín nhiệm lẫn nhau.

Trong bóng tối, ba thân ảnh như con thoi, liên tục tung lên hạ xuống nhanh chóng lao về hướng Xích Quỷ Bảo.

Từ xa nếu có người trông đến, rõ ràng giữa màn đêm đang xuất hiện ba vệt đen như nét bút vạch ngang trên trang giấy, đang không ngừng lướt đi, cảm giác như bóng tối mở ra một thông đạo để những tàn ảnh đó tiến tới, chẳng hề có chút gì ngăn trở.

Cho dù là ai cũng hiểu, hành tẩu trong Thiên Phạt Lâm nếu không thực sự cần thiết, thì không nên phi hành, đặc biệt là vào ban đêm. Bởi vì chỉ cần lộ ra chút dấu vết để yêu thú ở đây phát giác, nhất định kéo ra rất nhiều sự chú ý, từ đó sẽ dẫn tới vô cùng vô tận rắc rối.

Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh được lão Lam để vào lưỡng đạo tinh nguyên trong lồng ngực, thủy chung đối với những thứ âm ba quỷ quái xung quanh, bề ngoài nhìn như nguy cơ trùng trùng, kỳ thực ngay khi những thứ đó lại gần trong phạm vi ba trượng, lập tức đổi hướng như thể nhận ra đồng loại, nhiều nhất cũng chỉ xoay quanh vài vòng rồi tức khắc tránh xa. Cả đoạn đường hoàn toàn dùng từ hữu kinh vô hiểm để hình dung.

Về phần Tiểu Thần thì lại càng khoa trương hơn, hiện tại cho dù bất cứ kẻ nào nếu có thể tận mắt chứng kiến, chắc chắn từ sâu dưới đáy lòng nhất định dâng lên nỗi kinh nghi hoảng sợ.

Bất cứ là quỷ âm hay là cuồng phong xám xịt như giao long gào thét, ngay khi vừa đến bên cạnh hắn ta, mọi thứ tựa như có linh tính, nhẹ nhàng xao động một hồi, rồi như hóa thành bàn tay âu yếm, vuốt nhẹ trên gương mặt đang ngơ ngác ấy. Mãi lâu sau mới như thể quyến luyến không rời, bay khỏi, tiếp tục xông lên trên cao.

- Yến... Yến sư huynh! Huynh có thấy...! - Triệu Thanh rùng mình, đưa hai tay dụi dụi khóe mắt lên tiếng.

- Ta... Hình như cũng thấy! Con mẹ nó, tiểu tử kia có phải là quái vật, dụ chúng ta vào đây để... Ăn...! - Yến Nhất Phi nhất thời hồ đồ thốt lên, lấp lửng câu nói.

Liếc xéo hai gã sư huynh đang làm xàm đề cập tới chuyện của mình, đang tính mắng một câu, thì hai tên trước mặt cũng vì cái liếc đó, hốt hoảng nhảy bật lui lại, Triệu Thanh lập cập cất giọng van xin.

- Hức... Tiểu Thần sư đệ... Á không! Tiểu Thần đại ca, ngươi biết ta vo lại cũng đâu có bao nhiêu thịt, người thì toàn xương xẩu, ăn không ngon, không ngon đâu... Ngươi xem, Yến sư huynh lại khác nha, da trắng thịt thơm, khẩu vị nhất định tốt hơn... Hức hức...!

- Cái con bà ngươi Triệu Thanh!... Ta... Ta...

Yến Nhất Phi không giỏi mồm mép, nhất thời chẳng biết phải nói sao, ngập những mãi mới lên tiếng tiếp được.

- Ta... Ăn không ngon...!

Tiểu Thần triệt để bó tay, hắn thừa hiểu cả hai chỉ đang đùa cợt, chỉ còn cách lắc đầu, nói.

- Được rồi, chúng ta chỉ còn hơn hai canh giờ! Sáng mai không biết có bao nhiêu người xông vào!

Nhận thấy sự khẩn trương hiện rõ trong đôi mắt Tiểu Thần, Yến Nhất Phi âm thầm gật đầu, đoạn nhìn đến Triệu Thanh ra dấu.

Ca ba yên lặng đẩy nhanh tốc lực, chỉ chớp mắt thân hình đã khuất vào bóng đêm.

Nữa canh giờ sau!

Ba người đứng trước một tòa kiến trúc cổ xưa, hình thù như một tòa lầu các được tạo dựng từ vô số hắc thạch chồng chất, bên trên chạm trổ rất nhiều hình thù quái lạ, có giống như một bức tranh núi non hùng vĩ, có giống như biển cả bao la, lại càng không thiếu những loại Thú nào đó, ngoại hình cực kỳ cổ quái, giống vượn không phải vượn, giống sư không phải sư.

Đảo mắt quan sát khắp nơi, đến một góc thấp nhất ở cạnh hai cánh cửa, tựa hồ là lối vào của tòa lầu này, Tiểu Thần mở tròn song nhãn, há mồm định kêu tên Lam Nhãn Báo thì giọng nói Triệu Thanh đã hớt hải vang lên.

- Ở đây có kết giới!

Cùng lúc.

- Kết giới cao cấp! Làm sao chúng ta vào được! – Yến Nhất Phi chạm bàn tay vào lớp màn ánh sáng bên ngoài, đôi mắt khép hờ cảm nhận, lắc đầu nói.

- Không sao, đệ có biện pháp!

Tiểu Thần lên tiếng, chuyện Xích Quỷ Bảo có kết giới hắn đã biết, cũng như cách để phá bỏ. Đây hoàn toàn là những thông tin hình ảnh của lão Lam truyền vào thức hải cho hắn trước khi vào nơi đây.

Vừa dứt lời, Tiểu Thần bước tới, đưa tay khẽ đặt lên trên kết giới, trong bóng đêm xung quanh Xích Quỷ Bảo đột ngột như có từng làn sóng nước dập dìu quang mang, bao phủ toàn bộ phạm vi tòa lầu vào chính giữa.

Không chần chờ lâu hơn, Tiểu Thần bấm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi chảy ra, rơi lên quang tráo, lập tức từng thanh âm chấn động liên hồi, sau mấy hơi thở, kết giới bỗng nhiên tối sầm rối tiêu biến vào màn đêm.

- Nhanh thôi, kết giới hủy, đám người phía sau cũng vào được! Chúng ta cần mau chóng...

Nói đoạn, Tiểu Thần nhíu mày hơi đánh giá, quay sang bên cạnh gật đầu, liền tức tốc đẩy cánh cửa không chút trù trừ bước vào.

Mặc dù hai người Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh từ đầu tới cuối có rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu, thế nhưng cả hai vẫn không hề hé môi đề cập, sự tình muốn nói Tiểu Thần đã nói, không muốn nói thì có hỏi cũng vô ích.

- Sư đệ, mọi chuyện nên cẩn thận! – Yến Nhất Phi lên tiếng, đồng thời hất đầu ra hiệu cho Triệu Thanh, ngay tức khắc đi theo.

Phía sau cánh cửa không khí âm u lạnh lẽo, tưởng chừng như là hai thế giới khác biệt hoàn toàn so với bên ngoài. Trước mặt, dọc theo lối đi khá rộng rãi thì hai bên chẳng có gì khác ngoài mấy bức tường gồ ghề tĩnh lặng, loáng thoáng dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo không rõ từ đâu, chỉ thấy được lối đi này dường như đang có chiều hướng đâm sâu xuống lòng đất.

Cho dù ba tên đều là Đoạt Nguyên giả, ngày thường coi chuyện ma quỷ cũng không có gì lạ lẫm, tuy nhiên lúc này mặt mày tên nào tên nấy đã có dấu hiệu bắt đầu biến sắc, nuốt nước miếng nhếch miệng cười khan.

Bất quá đã vào tới đây rồi, cũng chẳng có ai muốn quay đầu bỏ cuộc, cắn răng nhìn qua nhau rồi nhấc chân cùng bước. Đoạn đường tựu chung không quá dài, rốt cuộc sau một ngã rẽ, phía cuối của thông đạo thình lình xuất hiện một căn phòng.

Ngay khi cả ba người đã hoàn toàn tiến vào bên trong, lập tức đưa mắt quan sát khắp nơi.

Không gian ở đây tương đối rộng rãi, lại chẳng hề tối tăm như suy đoán, mà ngược lại, ánh sáng bao trùm toàn bộ mọi ngóc ngách. Trong tầm mắt, rõ ràng ánh sáng này đến từ phía trước, trên một chiếc bàn đá, ở đó đang lơ lửng hai kiện đồ vật ngoại hình tương đối giống nhau, duy chỉ màu sắc là có sự khác biệt rõ rệt.

Xem kỹ thì đó là hai chiếc vòng tay khá lớn, lớn hơn rất nhiều so với cổ tay người trưởng thành, một chiếc màu cổ đồng, một chiếc màu xám đen tựa như từ loại đá nào đó gọt đẽo mà ra. Cả hai món đồ thoạt nhìn thì tầm thường, tuy nhiên hào quang chúng phát ra lại vô cùng khủng khiếp.

Cặp mắt Yến Nhất Phi lẫn Triệu Thanh sáng rỡ, miệng thì thào không dám tin.

- Là Pháp khí sao?... – Triệu Thanh thở hổn hến nói.

- Không phải... Còn hơn Pháp khí... Pháp khí làm sao có thể tràn ra năng lượng dữ dội thế này? – Yến Nhất Phi lắc đầu, nhíu mày, tuy nhiên trong nhất thời không thể khẳng định được thứ đó là gì.

- Là Pháp Bảo! Nhưng chúng ta không lấy được!

Tiểu Thần cười khổ, tất cả những thứ này đều hiện rõ trong đầu hắn, mặc dù rất thèm muốn, thế nhưng lão Lam đã nhắc qua, với bản lĩnh của chúng hiện giờ đừng mơ chạm vào, không cẩn thận liền bị những Pháp Bảo đó chấn cho xương cốt thành bụi phấn.

- Cái gì! Là Pháp Bảo trong truyền thuyết! Không thể nào... Trời ơi... Nó... Nó nằm ngay trước mắt kìa, sao lại không lấy được... Ta không tin...

Triệu Thanh ngẩng mặt rống lên, hiển nhiên hắn ta đang cự kỳ bất cam, tay chân vung vẩy muốn lao đến chụp lấy.

- Sư đệ chắc đây là Pháp Bảo? Vì sao không thể lấy? - Yến Nhất Phi nghi hoặc nói, tay còn lại nắm cổ Triệu Thanh không cho con hàng này vọng động.

- Hai huynh xem!

Tiểu Thần không giải thích, mà lập tức ra tay chứng thực.

Tay hắn khẽ đảo, đột nhiên lấy ra vài hạt Ngân Tinh Đạn, ngay tức thì ném thẳng về phía hai chiếc vòng kia.

Ầm ầm!

Hai hạt Ngân Tinh cứng rắn đến cỡ nào, bất quá vừa chạm vào vầng hào quang liền nổ tung, một chút cặn cũng không còn thừa.

Hít hà...

Yến Nhất Phi hít một ngụm khí lạnh, liếc đến hạt Ngân Tinh trên tay Tiểu Thần, nhãn quang của hắn vừa nhìn đã biết thứ vừa rồi Tiểu Thần ném qua chính là ngân tinh đã trải qua tinh luyện, thập phần cứng cỏi, Đoạt Nguyên giả muốn phá vỡ là điều không thể nào. Vậy mà chỉ mới chạm vào đã bị phản chấn thành tro bụi, nếu bàn tay con người đụng phải, không phải nói càng thê thảm hơn sao?

Rốt cuộc dù muốn dù không, Yến Nhất Phi cũng chỉ đành thở dài tiếc nuối.

Về phần Triệu Thanh vẫn như thể chưa cam lòng, tuy nhiên hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc mà khinh xuất, có điều đôi mắt muốn khóc của hắn thủy chung không rời khỏi, mếu máo than thở gọi trời kêu đất.

- Đi thôi! Thứ chúng ta lấy được ở tầng ba!

Tiểu Thần nhanh chóng cất tiếng, bỏ qua sự ham muốn của bản thân đối với hai đồ vật bên kia, ra hiệu cùng Yến Nhất Phi cùng đi tới một góc khác trong căn phòng.

Trên một bệ đá khuất tận nơi sâu nhất ở đây, cư nhiên lại xuất hiện một vòng sáng bảy màu.

Đứng trước bệ đá, Tiểu Thần hơi ngập ngừng, chờ Yến Nhất Phi đang lôi tên Triệu Thanh xềnh xệch đến bên cạnh, mới nói.

- Cái này, hình như là lối vào tầng thứ hai!

- Khoan đã! Chờ chút ta nhớ lại xem!

Yến Nhất Phi đưa tay chắn ngang người Tiểu Thần, ánh mắt thủy chung dán chặt vào bảy luồng sáng, vầng trán nhăn tít tựa hồ đang nhớ lại vấn đề gì đó.

- Là... Không gian dịch chuyển! Cái này ta đọc được ở mấy quyển điển tịch tu luyện giới của sư phụ! Rất nguy hiểm, bước vào đó lỡ như nó đưa chúng ta đến một nơi hiểm địa... Ài...

- Sư đệ không tin lão Lam gạt chúng ta! Hai huynh đứng đây, ta vào trước...

- Chậm...

- Sư đệ...

Hai người vừa há miệng, thân hình Tiểu Thần đã nhảy tót vào giữa quầng sáng, nháy mắt biến mất.

- Con mẹ nó, tên tiểu tử này hấp tấp quá...

- Nguy to...

Đang chửi ầm lên, thì quầng sáng lại xao động, bóng dáng Tiểu Thần hiện ra, đưa tay ngoắc ngoắc, nhất thời làm cho cả hai tên còn lại há miệng hiểu rõ. Nhìn nhau rồi đồng thời nhảy bổ vào.

Bên này, ngay khi hai người Yến Nhất Phi lẫn Triệu Thanh xuất hiện, trước mắt bọn hắn bóng lưng Tiểu Thần đang đứng ở phía bên ngoài, dường như đang nhìn ngắm vật gì đó rất hứng thú.

Cả hai tên mau chóng đi ra, chạy lại gần. Đến lúc nhận rõ thứ mà Tiểu Thần đang quan sát mới vỡ lẽ.

Yến Nhất Phi cười khổ lắc đầu ngán ngẩm, Triệu Thanh thì khóc rống lên.

- Thôi, cái này không phải tự mình đi tìm đả kích hay sao? Về đi về... Con bà nó! Ta thấy lòng mình bị tổn thương... Hự hự!

Ngay trước mắt tất cả, vẫn là chiếc bàn đá như ở tầng thừ nhất, bên trên đang lơ lửng duy nhất hạt châu màu nhũ bạch. Mặc dù hào quang không đến mức kinh khủng như hai chiếc vòng, thế nhưng xung quanh hạt châu cư nhiên những đợt sáng lại biến hóa thành vô vàn những hình dáng khác nhau, có yêu thú há miệng nhe nanh, có quỷ quái móng vuốt sắc nhọn, lại có những hư ảnh của mấy cự nhân mình trần đóng khố, trên đầu vấn khăn cắm vào đó vài nhánh phượng vũ vô cùng xinh đẹp.

Liếc thấy hai tên kia đã tới, Tiểu Thần cố dằn cảm xúc, hừ hừ lên tiếng.

- Đi thôi, tầng thứ ba chúng ta nhất định có thu hoạch... Thật quá đả kích mà...

- Ài... Hy vọng là vậy, nếu không ta sẽ ói ra mấy ngụm máu mất thôi! – Triệu Thanh hằn học ca thán.

Sau một hồi loanh quanh kiếm điểm dịch chuyển, rốt cuộc cả ba tên đã bước vào tầng tiếp theo không có gì trở ngại, ở đây không có bàn đá, không có Pháp Bảo hay bất cứ đồ vật gì ghê gớm, tất cả chỉ là Nguyên thạch, cơ man là Nguyên thạch, Nguyên thạch đổ thành đống, chất thành những tòa núi nhỏ. Muốn đếm ư, vậy thì ngồi đó vài ngày mới tính được.

- Hơ... Hơ... Là... Thượng Phẩm Nguyên thạch... Sư đệ tát ta xem, ta có nằm mơ hay không...

Lần này không còn cái gì mà nước mắt lưng tròng hay là lắc đầu ngao ngán, Triệu Thanh vừa rên rĩ vừa ngoài người lao thẳng vào nằm dài trên một đám Nguyên thạch, mũi hít lấy hít để, miệng ngoác tới tận mang tai.

Yến Nhất Phi thủy chung vẫn giữ được nét bình tĩnh bên ngoài, thế nhưng giờ này ai đó đưa tay để trên lồng ngực của hắn ta mới rõ, nhịp tim nện từng tiếng phanh phanh, bàn tay đổ hết mồ hôi lạnh toát.

Tiểu Thần chẳng khác gì so với hai tên kia, nếu không muốn nói, bản thân hắn ta thấy từng này Nguyên thạch còn muốn kích động hơn vạn lần. Miệng há ra không khép lại nổi, hắn không nghĩ số lượng nhiều tới mức khủng bố thế này.

Chẳng ai nói gì, lập tức ha hả cười to nhìn nhau, đoạn tay chân liên tục khu động, có bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu, có bao nhiêu cơ hội thì đoạt lấy tức khắc.

Cho đến khi thủ trạc ai nấy đều chật cứng, mà đống Nguyên thạch vẫn chưa vơi hết phân nữa, đó là ba tên này đã lựa ra lấy đi hầu hết là những Nguyên thượng phẩm, còn lại bậc trung thì nhiều vô kể.

Chưa biết phải xử lý tiếp theo ra sao, thì Tiểu Thần cười khanh khách, lộn tay lập tức lấy năm chiếc thủ trạc ném qua cho mỗi tên một cái. Năm cái thủ trạc này phân biệt của hai tên đệ tử Diệp gia khi xưa, hai tên Huyết Ma Môn bên trong vô danh lâm, cái cuối cùng là của gã Quang sư huynh mà mấy hôm trước Tiểu Thần cường bạo cướp được.

- May mắn khi trước gom được vài cái...

- Ách... Ngươi... Ha ha giỏi lắm...

- Đa tạ sư đệ, hắc hắc ta không khách sáo.

Lại tiếp tục công việc lao công dọn dẹp, năm cái thủ trạc rốt cuộc cũng quét sạch số Nguyên thạch còn lại.

Triệu Thanh thở phào thỏa mãn, hai mắt lấp lánh tinh quang, xồng xộc xung phong đi kiếm điểm dịch chuyển tiếp theo. Nhìn dáng vẻ hắn ta, Yến Nhất Phi nhất thời rờ mặt, thì thào.

- Sao ta lại cảm thấy muốn làm như y... Không được... Không được... Quan trọng là thần thái... Khụ... Khụ! Sư đệ ta tới giúp ngươi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK