- Khốn kiếp! Súc sinh! Các ngươi là dẫn sói vào nhà! Ta một mực luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng hôm nay lão nương đây quyết định thay trời hành đạo, mặc kệ Tứ Phương Tỏa Thiên Trận có hay không người chủ trì, giết hết đám khốn các ngươi mới hả cơn tức này!
- Khặc khặc! Ngươi làm không được! Mặc dù ta phải công nhận, không ngờ Việt Châu nhỏ bé cũng xuất ra được một cường giả như ngươi, tuy nhiên có ta ở đây, ngươi đừng hòng động đến bọn hắn!
Âm Cốt Thượng Nhân nhẹ nhàng lên tiếng, lắc lắc đầu rất tự tin không để ý đến chữ “Tịnh” trên cao, tựa hồ thứ đó đối với hắn không có bao nhiêu uy hiếp.
Ngô Thi Âm nhếch miệng, cười gằn liếc sang khuôn mặt hốc hác như thể chỉ có da bọc xương của y, sát khí nổi lên cất giọng đầy hàn ý.
- Thế thì chưa biết, đỡ được hẵng nói sau! Tịnh!...
Ù ù ù ù
Ngay lúc chữ “Tịnh” chấn động bạo phát tất cả năng lượng, chẳng khác gì một ngọn núi chứa đầy thuốc nổ, rơi thẳng xuống hướng Âm Cốt Thượng Nhân.
Ở phía xa, quay lại khoảng thời gian Ngô Thi Âm vừa dùng uy thế khiến mấy tên như Đoạn Trường Tâm hết hồn kinh hãi, thì Ngạc lão như có sự sắp đặt từ trước, nắm chặt bàn tay vội vàng cất tiếng.
- Hai tiểu tử các ngươi tự lo cho tốt, ta phải quay lại, sự tình tiểu chủ nhân giao phó chính là thời điểm này.
- Ngạc lão cẩn thận! – Triệu Thanh chắp tay, lo lắng mở miệng.
Đến hiện tại rốt cuộc Triệu Thanh đã biết thì ra sự cẩn thận phân phó ban đầu của Ngô Thi Âm chẳng phải từ nguyên nhân lo sợ đám người Tử Nguyệt, thủy chung nàng muốn đem tất cả bọn chúng áp chế một lần, tạo thành cục diện hỗn loạn mà thôi.
Còn vì sao nàng ta muốn như vậy thì hắn một chút cũng không đoán ra nổi. Rõ ràng Ngô Thi Âm hoàn toàn có thể dễ dàng chiến thắng đám người kia, vậy hỗn loạn để làm gì? Không phải dư thừa sao? Không phải mâu thuẫn với sự tình ngay bây giờ sao? Không phải chỉ cần nàng muốn thì đưa người đi lúc nào mà không được. Ai dám ngan cản? Cớ gì nhất định phải giả thành bộ dáng đó để kẻ khác chê cười?
Càng suy nghĩ, Triệu Thanh càng lâm vào bế tắc, lắc lắc đầu thật mạnh mặc kệ đám này muốn chơi trò gi, cũng không liên quan đến bản thân mình, bất giác hắn quay sang nhìn đến Tiểu Thần, cười khổ lên tiếng.
- Tiểu Thần! Ngươi còn đứng đó mất hồn? Nhanh theo ta rời khỏi đây thôi.
- Không cần đi nữa, chưởng môn cùng rất nhiều trưởng lão đang ở phụ cận!
Tiểu Thần nhắm mắt, hướng về phía xa ẩn giấu đâu đó trong hư không mĩm cười nhẹ nhàng rồi bình thản nói.
- Cái gì? Ngươi đừng có giả ma giả quỷ! Ở đây người nào cũng tu vi cao hơn ngươi, lại có một đám lão quái vật Liệt Nhật cảnh!...
Triệu Thanh hốt hoảng xen lẫn nghi hoặc phun phèo phèo từng lời vào mặt tên tiểu tử bộ dáng như cao nhân trước mặt. Thế nhưng sau khi nói xong, hắn nuốt ực một ngụm nước bọt đoạn có chút không chắc chắn hỏi dồn.
- Ngươi nói thật? Nói ta nghe làm sao ngươi biết?
- Gió! Là gió nói cho ta nghe! – Tiểu Thần nhún vai đáp lời.
- Con bà ngươi! Không nói thì thôi, lại còn...! – Triệu Thanh hậm hực ngẩng đầu quay chỗ khác.
- Ta mơ hồ đoán ra mục đích của Ngô gia chủ rồi! – Tiểu Thần lại tiếp tục bộ dáng buồn nôn, tay chắp sau đít ngẩng cao đầu tựa cười chẳng cười.
Liếc sang tư thái muốn ăn đạp của gã, Triệu Thanh bĩu môi, thế nhưng ánh mắt vẫn dán vào người Tiểu Thần chờ xem hắn múa miệng ra sao.
- Ngô gia chủ muốn diễn một vở kịch rối tinh rối mù, thứ nhất có khả năng một tay che trời, nhưng lại làm cho người khác cảm giác đang lo sợ đến an nguy của tộc nhân. Ngươi nghĩ xem, một Liệt Nhật cường giả sẽ dễ dàng lộ ra tâm tư cảm xúc cho người khác biết hay sao? Câu trả lời chính là Ngô gia chủ muốn hạ thấp sự cảnh giác của kẻ nào đó!
- Cũng có lý, bất quá ta vẫn không hiểu vì sao cần phải như vậy? Không phải một tát đánh bay bọn chúng liền khỏi đau đầu! – Triệu Thanh rờ cằm tựa hồ ẩn ẩn nghĩ tới chuyện gì đó.
- Đúng vậy, tuy nhiên đó chỉ là thứ nhất! Thứ hai, Ngô gia chủ nhất định cùng chưởng môn của chúng ta đã có liên lạc! Thời điểm liên lạc ta không chắc, nhưng cam đoan hai người bọn họ đã âm thầm trao đổi. Hai người bọn họ là muốn... Một lưới hốt sạch! Câu trả lời thứ hai tức là phân tán sự chú ý của tất cả... Mục tiêu của bọn họ không nhắm vào nhất tông, lưỡng môn, nhị tộc!
- Một lưới hốt sạch! - Triệu Thanh bịt mồm kinh hãi, lặp lại từng lời, lâu sau mới lấy lại sự bình tĩnh hắn mới tiếp tục.
- Thế tại sao lại phải chần chờ đến bây giờ?
Tiểu Thần gãi đầu, cười hắc hắc rồi lên tiếng.
- Chuyện này ta không rõ, ta mới Đoạt Nguyên lục tầng thôi, có vài thứ ở cảnh giới cao ta làm sao đoán ra! Tuy nhiên, ta chỉ khó hiểu vấn đề duy nhất, chính là nếu như Ngô gia chủ cùng chưởng môn chúng ta có giao hảo, Ngô gia chủ đã khủng bố như vậy, thì tại sao đến giờ vẫn để đám người tông môn kia liên tục trèo lên đầu lên cổ xem thường khinh miệt? Ban đầu ta tưởng rằng thực lực không sai biệt cho lắm, nên mới hình thành chuyện Hạo Dương Phái thảm hại như hôm nay. Bởi vậy rõ ràng chuyện này còn quá nhiều nội tình bí mật bên trong.
- Nghĩ ra thì đúng như ngươi nói! Mặc dù ta nhập môn sớm hơn ngươi hai năm, nhưng kỳ thực ta cũng không biết được nhiều chuyện! Ai da... Chả hiểu mấy lão quái này chơi trò gì đây nữa? Thôi bỏ đi... Cũng không liên quan đến chúng ta, cứ cố gắng đạt tới viên mãn Đoạt Nguyên, sau đó kiếm đại một đạo Thiên Tuyệt Khí tấn cấp là ổn! Có thêm hai trăm năm thọ nguyên khi đó mới có đủ thời gian lo thứ khác.
Triệu Thanh thản nhiên bỏ hết những khúc mắc trong lòng, tiếp tục dõi mắt quan sát trận chiến của những cường giả đỉnh phong bên kia, chẳng mấy khi có được cơ hội như thế này, phải biết tận dụng mới là tốt nhất.
Nghe những lời từ miệng Triệu Thanh vừa nói, Tiểu Thần đột nhiên dâng lên trong lòng suy tư, tự nhủ.
- Hai trăm năm thọ nguyên! Hai trăm năm...! Các vị thúc bá thì sao? Ta có thể nhẫn tâm nhìn họ hao hết tuổi thọ nằm xuống hay không?
Trong lúc Tiểu Thần đang hồi tưởng đến việc khác, chẳng ai hay biết thân ảnh hai vị Hạ Ngạc trưởng lão hộ vệ của Ngô Thi Âm, đang âm thầm chia ra tạo thành thế gọng kìm, ẩn nấp khí tức chực chờ điều gì đó.
Không gian xung quanh bất chợt có chút xao động kỳ lạ.
Quay trở lại thời điểm hiện tại, ngay khi Ngô Thi Âm gằn lên, dùng toàn bộ lực lượng thức thứ ba trong Ngũ Tự Phá Diệt Ngôn tấn công trực diện xuống gã Âm Cốt Thượng Nhân.
Trời đất như quay cuồng, sơn lâm run rẩy.
Cách đó không xa, Âm Cốt Thượng Nhân cười khinh thường hai tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước, đột nhiên bên trong ống tay áo rộng thùng thình của gã, xuất hiện hai đoàn khí vụ xám xịt như hai ống khói trào ra, chỉ nháy mắt liền hóa thành cự nhân khổng lồ, tựa như được tạo thành từ sương mờ lúc ẩn lúc hiện.
Kế tiếp hắn chắp tay, miệng lẩm nhẩm những câu chú ngữ khó hiểu, rồi nhanh chóng vung tay lên cao hét lớn.
- Khởi!
Lập tức cự nhân đột ngột run lên, từng luồng khí xám như thể có sự sống nhao nhao chuyển động. Bất thình lình, cự nhân hơi cúi người xuống tạo thành tư thế thoạt nhìn như những võ giả thế tục đang đứng tấn, rồi đột ngột nhắm hướng chữ “Tịnh” xuất ra nhất quyền cực mạnh.
Ầm! Choang...
Không có bất kỳ phát sinh gì ghê gớm như vụ nổ của trận chiến lúc trước, hay là ít nhất cũng khiến chữ “Tịnh” văng ra xa. Duy nhất chỉ có thanh âm chấn động, ngay sau đó liền nghe được những tiếng vụn vỡ như thủy tinh ném mạnh vào tường đá.
Ngô Thi Âm hít một hơi thật dài, hai chân đạp vào hư không, liên tục lui ngược về phía sau, đôi bàn tay chớp nhoáng tạo thành vô số thủ quyết, mỗi cái chớp mắt trước mặt nàng lại có một bức tường tinh thể lấp lánh như sao trời dựng đứng che chắn dọc theo đường rút lui.
Cùng lúc khi “Tịnh” bị nhất quyền của cự nhân chấn vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ lả tả rơi xuống, năng lượng không kịp bộc phát đã triệt tiêu thành hư vô. Vẫn không dừng lại, quyền ảnh tựa hồ còn dư lực, ầm ầm nặng nề kích thẳng về Ngô Thi Âm.
Bang... Bang... Bang
Rất may nàng đã có sự đề phòng tạo thành liên miên lớp phòng vệ, quyền ảnh đi tới đâu những bức tường chắn ngang vang lên âm thanh loảng xoảng tới đó, rồi tiêu thất vào không khí như thể chưa từng tồn tại.
Thế nhưng cho dù không thể một hơi chặn đứng được nắm đấm khổng lồ kia, thì cứ sau mỗi lần chạm phải tường tinh thể, quyền ảnh lại chậm đi nữa nhịp, đồng thời xu thế tiến tới đã có dấu hiệu muốn dừng.
- Hừ! Có bản lĩnh! Bất quá cũng chỉ như vậy!
Âm Cốt Thượng Nhân hừ lạnh, đoạn khu động hai cánh tay gầy rộc như hai đoạn xương lên xuống thành một quy tắc nào đó rất kỳ quái.
Chỉ chớp mắt, cả thân thể hắn phát ra quang mang xám xịt, màu sắc chẳng khác gì với cự nhân đang tấn công Ngô Thi Âm.
Ngay lúc đó, hắn cười lên khằng khặc, tiếng cười như hai mảnh xương khô gõ lộp cộp vào nhau khiến người nghe không khỏi ớn lạnh. Bất thình linh, cự nhân đang ở xa cũng nhếch miệng làm theo, bộ dáng với Âm Cốt thoạt nhìn vô cùng tương đồng tựa như hai mà một.
Thoáng thấy Ngô Thi Âm dường như yếu thế, Diệp Chấn Thiên cùng bọn Hạ Chính Nhiên, Tử Nguyệt, Phạm Nhất Kiếm liếc nhau rục rịch muốn động. Duy chỉ có Đoạn Trường Tâm đã bị thương do đấu pháp lưỡng bại khi nãy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện giờ còn đang nhắm mắt xếp bằng ngồi yên lặng.
- Khặc khặc, Ngô gia chủ thử xem Ma Vụ Thánh Công của lão phu!
Âm thanh Âm Cốt Thượng Nhân vừa vang lên, tức thì gã biến mất tại chỗ, cùng lúc lại bất ngờ xuất hiện ở đỉnh đầu vụ khí cự nhân cách Ngô Thi Âm không xa.
Phía dưới đám người Tử Nguyệt đồng dạng gật đầu, liền như tại thời điểm đó tất cả đều xông lên chia ra bốn cánh vây Ngô Thi Âm vào chính giữa.
Không đợi cho nàng ta làm ra bất kỳ sự chuẩn bị nào, Âm Cốt đã ra tay trước tiên.
Vụ khí cùng gã ta bây giờ đã như hợp nhất, mọi hành động của Âm Cốt chính là hành động của cự nhân. Chỉ thấy gã liên tục xuất thủ, hàng trăm quyền ảnh như mưa sa chớp giật không ngớt rơi vào quang tráo lưỡng sắc trên người Ngô Thi Âm. Cả thân hình nàng run lên, mặc dù quang tráo đã chặn đứng sáu phần lực xung kích, nhưng bốn phần còn lại cũng đủ làm cho nàng choáng váng mặt mày.
Tại thời khắc còn chưa thể ổn định thân mình, từ chung quanh ào ào những tiếng động xé gió lao tới, rốt cuộc bốn gã kia cũng đã bắt đầu tấn công.
Có điều không như những gì đám người Tử Nguyệt tưởng tượng, bọn chúng mặc định Ngô Thi Âm một là kháng cự đến cùng, hai là quay lưng bỏ chạy, cho dù là trường hợp nào đi chăng nữa, kế tiếp chính là bọn chúng sẽ nhất quyết truy sát nhổ cỏ tận gốc. Không thể tiếp tục để cho Việt Châu tồn tại một nhân vật có thể hoàn toàn áp chế bản thân, điều đó khiến bọn chúng không thể tiếp nhận nổi.
Lại trái ngược như hai màu đen trắng so với dự liệu, Ngô Thi Âm không hề có dấu hiệu làm ra bất cứ hành động nào.
Liên tiếp bị chấn lui, nàng cứ lui dần về sau tựa như những quyền ảnh của Âm Cốt nếu không dừng lại, nàng sẽ lui cho đến tận cùng thế giới.
Chuyện khó hiểu không thể giải thích nảy sinh trong tâm trí tất cả, thậm chí Âm Cốt cũng nhíu mày ngẫm nghĩ, hình như có vấn đề gì không đúng cho lắm, nhưng nhất thời vẫn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Chẳng người nào hay biết, Ngô Thi Âm đang lui dần về một phương hướng cách địa điểm ban đầu chừng chục dặm, nơi những tên tộc nhân của nàng cũng xuất hiện gần đó. Cảm tưởng của người khác khi nhìn vào chính là nàng muốn lại gần nhờ sự hỗ trợ của hai vị bạch y lão giả đang dẫn đội chạy đến chỗ này.
- Hừ! Ta tưởng như thế nào? Hóa ra là muốn nhờ hai đầu yêu thú hóa hình! Ha ha, bọn chúng không giúp ngươi được. – Âm Cốt cười lên ha hả, càng tăng thêm lực đạo vào mỗi quyền.
- Ta cùng ngươi không thù không oán, cũng không liên quan gì tới Trung Nguyên Khu, cớ gì cứ một mực đuổi tận giết tuyệt... – Ngô Thi Âm mở miệng, giọng điệu có chút hòa hoãn có ý tứ muốn giảng hòa.
- Không sai! Ngươi và ta không có gì khúc mắc, thế này đi ngươi đưa tay chịu trói, để chư vị ở đây quyết định! Thế nào? – Âm Cốt cười nhạt nói.
- Con mẹ ngươi! Như vậy là nói ta đưa đầu cho bọn súc sinh kia chém! Ngươi tưởng lão nương sợ ngươi? Hả tên lùn khốn kiếp!
Ngô Thi Âm tức giận quát lớn, không quên châm chọc tên Âm Cốt vài câu.
Điều này khiến Âm Cốt nổi đóa, giận dữ đến phập phồng cả cơ thể. Đối với tồn tại như bọn người Âm Cốt Thượng Nhân, dùng Nguyên lực biến hóa thành nam tử đầu đội trời chân đạp đất, hay phong lưu lãng tử gì đó không có gì khó khăn, dễ dàng như uống ngụm nước, nhưng đó là Nguyên lực thay đổi không phải bằng xương bằng thịt, chỉ cần người khác chú tâm dù không thể phát hiện cũng nhận ra sự biến hóa giả tạo. Bởi vậy tất cả đều là vô ích.
Cả đời Âm Cốt tung hoành, điều đau đớn nhất của hắn chính là trong lúc vô tình tu luyện một loại Ma Công khiến cơ thể ngày càng biến đổi, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Càng ngày chiều cao càng thấp lại, đến hiện tại hắn so với đứa trẻ bảy tám tuổi cũng còn không bằng, thế nhưng gương mặt lại chẳng có chút gì của thiếu nhi, mà là hốc hác trơ xương quỷ dị. Đây cũng chính là tâm ma trong lòng hắn suốt bao nhiêu năm,
- Chết đến nơi còn miệng lưỡi! – Âm Cốt gằn giọng, sát ý nổi lên.
Ngô Thi Âm không ngờ một câu nói bình thường lại đụng tới điểm mấu chốt của hắn, thật đúng là không thể hiểu nổi. Bất quá, nàng lại càng nhè vào điểm ấy, vừa chống lại những đợt quyền ảnh như núi đổ, đồng thời tập trung toàn bộ tinh thần né tránh những đạo kiếm quang, thủy lưu cùng âm ba công vô hình từ phía bọn người Tử Nguyệt, vừa múa mỏ chọc tức tên Âm Cốt.
- Một tên lùn mã tử như ngươi có thể động được đến mông lão nương hay sao? Ha ha, nếu khuôn mặt ngươi không buồn nôn, ta đây phá lệ nhận ngươi làm con nuôi cũng không phải không được!...
- Tổ cha ngươi họ Ngô kia, câm mồm cho ta!
Âm Cốt hét lên, điên cuồng vận toàn bộ sức mạnh vào quyền đầu, tấn công không một chút ngơi nghĩ, dường như muốn nhất kích xe toạc nữ nhân trước mắt.