Nghiễn Thai ngẩng đầu, nhìn nhìn chương ngư tinh lanh lợi đáng yêu đang cầm bồ câu nhai, lại nhìn nhìn Long Mặc uy vũ suất khí tựa như thiên thần hạ phàm đang ngồi cạnh mình, tương phản quá lớn với câu thúc thúc kia làm hắn nảy sinh ớn lạnh. Thầm nghĩ chương ngư tinh quả thật dám nói a, tiểu tử cuồng này gọi ta một tiếng ca ca còn không chịu, dựa vào hình tượng của ngươi, mà muốn y gọi thúc thúc à.
“Ngươi đừng ăn thịt hoài vậy, cũng nên ăn chút rau.” Ma Khác ôn nhu gắp hai miếng nấm hương bỏ vào chén của Chương Du, một bên quay qua cười với Long Mặc nói: “Cuộc sống ở ma giới của Tiểu Du tốt lắm, không hề kém hơn so với cuộc sống ở Đông Hải, ngươi quay về nói Long Triển Như Mặc an tâm đi, ta từng nói sẽ bảo hộ hắn sủng ái hắn, ta quyết sẽ không nuốt lời.”
Long Mặc liều mạng gật đầu, lại đưa mắt nhìn qua Chương Du đang ngồi đó cao giọng nói “Ta không ăn rau, không thích ăn, cho ta bồ câu, a, còn có cánh gà......”, mồ hôi lạnh của y ngấm ra trán, thầm nghĩ cuộc sống này, không chỉ không tồi, căn bản là quá tốt nhỉ? Khó trách chương ngư tinh đều vui đến quên cả trời đất. Bất quá ta nói, ma thái tử điện hạ, ngài sủng ái có cần hơi thái quá vậy không? Lão cha ta sủng nương ta, cũng bất quá là cách người sủng ái người thôi, nương ta khả ái biết bao chừng mực biết bao, này như hắn......
Vừa nghĩ tới đây, lại nghe Ma Khác cười trầm thấp hai tiếng, thản nhiên nói: “Đúng rồi, về còn phải thay ta cảm tạ Long Triển, cảm ta y ngày trước đồng ý gả Tiểu Du cho ta, nhiều năm rồi, ta vẫn muốn tự mình cùng y nói cậu cảm tạ, chẳng qua chính vụ bận rộn, nên ngoại trừ bồi Tiểu Du về chương ngư gia tộc ra, vẫn chưa đăng môn (viếng thăm)long cung, chờ ngày nào đó rảnh rỗi, ta ắt sẽ mang trọng lễ tự mình đăng môn nói lời cảm tạ.”
“Đăng môn...... Không cần đâu......” Long Mặc khụ hai tiếng, thầm nghĩ ngươi ngàn vạn lần đừng đăng môn, một hải xà đã khiến ta đau cả đầu, nay nếu thêm một chương ngư béo, hảo thôi, có thể nhìn cảnh náo nhiệt ở long cung chúng ta rồi.
Y đối Ma Khác lộ ra tươi cười chân thành: “Lòng cảm tạ của điện hạ, ta xin nhận thay cha nương, sau khi quay về ta cũng nhất định chuyển lời cho họ, điện hạ là vì chính vụ bận rộn, ma giới lại không thể một ngày không có chủ, những lễ nghi rườm rà này, cần gì phải để ý, chỉ cần ngươi đối xử tốt với Chương Du, cho rằng thú hắn không uổng đời này, không phải cha ta cố ý hại ngươi, vậy cũng đủ rồi.”
“Này, Tiểu Mặc, sao ta nghe lời ngươi hình như có điểm không thích hợp a.” Chương ngư tinh nghi hoặc dừng miệng đang cắn xé thịt bò, ánh mắt không tín nhiệm bắn về phía Long Mặc: Ân? Gì bảo là cho rằng thú hắn không uổng đời này, gì bảo là không phải cha ta cố ý hại ngươi? Chẳng lẽ nó cảm thấy Ma Khác thú mình, thì uổng phí đời này sao? Chẳng lẽ nó hoài nghi Ma Khác sẽ cho rằng thú mình là do Long Triển cố ý hại y sao?
“Hừ, năm đó chính là Ma Khác tự mình cầu Long Triển gả ta cho y, hơn nữa ta mới không hiếm lạ gì y, nếu không phải vì hạnh phúc của thiên thiên vạn vạn người của long tộc cùng ma tộc, ta sẽ không hi sinh bản thân tới ma giới, Tiểu Mặc ngươi phải làm cho rõ a.”
Chương ngư tinh hung hăng dùng đũa gõ gõ lên bàn, ngay sau đó, thấy sắc mặt ái nhân nhà mình biến đen, vội vàng chồm qua hôn một cái, hắc hắc cười nói: “Bất quá giờ thì không như xưa nữa, hiện tại là ta thật sự thích ngươi a Khác, ta là vì ngươi mới có thể ở lại đây.”
“Oa, ai nói chương ngư tinh ngốc chứ? Hắn...... Hắn căn bản một chút cũng không hề ngốc nha.” Nghiễn Thai ở dưới bàn lôi kéo góc áo của Long Mặc, chỉ chỉ hai người đang thâm tình nhìn nhau cho y xem: “Ngươi xem kìa hắn lung lạc tâm tư bình tĩnh biết bao của Ma Khác, không được, ta về phải hỏi thăm Long Triển, chương ngư tinh năm đó, thật sự không phải phẫn trư ăn lão hổ chứ?”
“Ngô, nếu Ma Khác đối chương ngư tinh trở về nguyên hình, cũng có thể lộ ra một bộ thâm tình chân thành như vậy, thì ta thật khâm phục y.”
Long Mặc nhớ tới bạch tuộc khổng lồ trong tửu lâu, có phần cảm khái, ngay lúc đó, y nghe chương ngư tinh đắc ý nói: “Vậy ngươi khâm phục đi, Khác đối với nguyên hình của ta, cũng tốt vậy đó, hơn nữa y chưa từng để tâm ta vào thời điểm nào thì trở về nguyên hình, không như những người khác, hừ......”
Long Mặc thật sự rất muốn hỏi kể cả thời điểm trên giường, Ma Khác cũng không để tâm điều này sao? Bất quá rốt cục hắn vẫn còn chút da mặt, tuy rằng rất ít.
Huống hồ Ma Khác xem như cùng phụ thân ngang hàng trưởng bối, những câu này vẫn không nên hỏi ra miệng. Mắt thấy tình ý liên miên hoàn toàn dập dờn giữa hai người, vẻ mặt kia ăn một miếng cơm thì có thể truyền cho nhau ba lần tình ý rồi, y cũng không phải không hiểu phong tình, thế nên gấp rút ăn mấy miếng cơm, rồi kéo Nghiễn Thai cáo từ ngay.
Cung điện Long Mặc cùng Nghiễn Thai nghỉ ngơi có ngự hoa viên nằm ở góc đông bắc, một khúc sân nho nhỏ. Vào lúc Ma Khác chỉ vào thủy tinh cầu cho họ xem, Nghiễn Thai vừa liếc mắt đã hợp ý nơi này, vì thế còn bị chế nhạo một phen, nói không ngờ tới một thanh phi kiếm cũng hiểu phong minh nguyệt lãng tình hoài, tức tới nỗi Nghiễn Thai thiếu điều úp nguyên tô canh lên đầu y rồi.
Bất quá lúc này đi dạo trong ngự hoa viên xa hoa, cơn tức của Nghiễn Thai liền tiêu tan hết. Hoa viên này cùng hoa viên ở long giới thập phần bất đồng, hoa viên ở long giới tuy rằng đẹp, nhưng thập phần hùng vĩ, còn nơi này lại có vẻ thập phần kỳ ảo phiêu dật, khiến Nghiễn Thai thoáng chốc lại nhớ tới Vụ Ẩn Sơn, địa phương thanh tú nơi hắn sinh ra.
“Long Mặc, ngươi làm gì mà đi gấp vậy? Tên Ma Khác kia rất đáng giận, ta thật muốn lôi kéo Chương Du nói chuyện thâu đêm, hừ hừ, cho y chết.” Nghiễn Thai một bên say sưa thưởng thức mãn viên phong quang, một bên rất không phúc hậu nói xấu chủ nhân nơi này.
“Ngươi cho rằng Ma Khác sẽ có kiên nhẫn tốt vậy sao? Nếu làm không tốt y cảm thấy người gây trở ngại tới hạnh phúc của y, y sẽ trực tiếp đuổi người.”
Long Mặc sủng nịch mỉm cười, một bên nắm lấy tay Nghiễn Thai, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hơn nữa hôm nay mới vừa gặp Chương Du, trời ạ, ta vừa nghĩ tới long giới gả chương ngư tinh này tới ma giới, trong lòng chung quy cảm thấy hơi chột dạ, hơi xấu hổ, sách sách, chương ngư tinh quá ngốc a, còn tùy hứng, còn lộ si, tới giờ, một chút phong độ quý tộc cũng không có......”
“Thiết, ngươi hao tâm làm gì, Ma Khác người ta cảm thấy cao hứng là được rồi.” Nghiễn Thai mất hứng, dẫu môi nghiêng mắt, khiêu khích nhìn về phía Long Mặc: “Sao hả? Ngốc, tùy hứng, lộ si, không có phong độ quý tộc thì ngươi chịu không nỗi? Vậy ta cũng có những khuyết điểm này, ngươi cớ gì còn bám theo ta a?” Bên nói, bên tức giận tới run cả tay, hất cánh tay của Long Mặc ra.
“Di? Ngươi có khuyết điểm đó sao?” Long Mặc đuổi lên đằng trước, cười hì hì lần nữa giữ chặt Nghiễn Thai: “Ta sao lại không cảm thấy a, ta chỉ cảm thấy Nghiễn Thai của ta có điểm tốt nói không hết a, thật kỳ quái, Nghiễn Thai, ngươi nói vì sao ta lại cảm thấy mặc kệ là khuyết điểm gì trên người ngươi, đều đáng yêu vậy chứ, tuy rằng ngươi hơi ngốc, lại hơi tùy hứng, đại khái còn là lộ si, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi so với bạch tuộc ngốc kia tốt hơn không biết mấy ngàn lần mấy vạn lần?”
“Ngươi nói bậy gì đó? Nói ra những lời này, cũng không ngại buồn nôn. Còn dám nói ta ngốc, tùy hứng, lộ si, hừ, ngươi mơ tưởng sau này ta lại để ý tới ngươi.” Nghiễn Thai hung hăng nói, hất đầu, vênh mặt tiến về phía trước, bỏ Long Mặc lại sau lưng.
Long Mặc lau một phen mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nghĩ làm tiểu công quả không dễ a, nhất là làm tiểu công của thụ ương bướng thì lại càng không dễ, bất quá...... Hắc hắc, Nghiễn Thai thế nhưng biết giận dỗi với ta, có phải ý muốn nói, trong lòng hắn đã dần dần tiếp nhận ta hay không?
Long Mặc càng nghĩ lại càng thấy rất có lý. Thầm nghĩ đây đúng là hiện tượng quá tốt a, thời điểm đang nhảy nhót vui sướng, chợt nghe Nghiễn Thai ở đằng trước hô lốn: “A, Long Mặc, ngươi mau tới đây xem, nơi này cũng có hoa hoan hỉ, thật xinh đẹp a, so với gốc hoa trong tẩm cung của Chương Du còn đẹp hơn.”
“Hoa hoan hỉ?” Long Mặc biến sắc, vội vàng chạy tới, chỉ thấy Nghiễn Thai sáp lại gần một gốc hoa – to như cái tô, hình dạng thì như hoa của mẫu đơn – ở trước mặt, đang ngửi hương khí của hoa.
Danh Sách Chương: