Mục lục
Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Thiết, nói thì nói vậy, chẳng lẽ ngươi lại không muốn ta đối xử tốt với ngươi? Ân, thứ phương thức sủng vô biên vô hạn vô pháp vô thiên này, ngươi lại không nghĩ muốn?” Long Mặc đơn giản nằm bên cạnh Nghiễn Thai, thưởng thức những sợi tóc đen tán loạn trên gối của Nghiễn Thai.



“Không nghĩ. Nếu ngươi có thể để ta tự do một hai ngày, ta mới cảm tạ trời đất đó.” Nghiễn Thai cười ha hả, một phen hất tay Long Mặc ra.



“Hừ, ngươi không nghĩ cũng không được. Ta nói sẽ sủng ngươi, thì nhất định sẽ sủng ngươi, ai cũng không ngăn được, đến ngay cả ngươi cũng không ngăn được.” Long Mặc bá đạo kéo Nghiễn Thai qua, lại hạ một nụ hôn lên mặt hắn, rồi mới nhìn hắn với ánh mắt đầy nghiêm túc, nói: “Nghiễn Thai, ta rất yêu ngươi, ta sẽ thực sủng thực sủng ngươi, cho dù sông cạn đá mòn, cho dù địa lão thiên hoang, tình này không đổi.”



“Ngươi...... Đang yên đang lành sao đột nhiên nói những lời này.” Mặt Nghiễn Thai hơi hơi đỏ, oán trách liếc nhìn Long Mặc, trong lòng lại vì câu tình thoại tưởng chừng vô cùng giản dị lại vô cùng khoa trương này mà dâng lên cảm giác ngọt ngào không gì sánh bằng.



“Nghiễn Thai......” Long Mặc thâm tình trao người dưới thân một nụ hôn, rồi mới kề sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Cho ta đi Nghiễn Thai, ta nhịn không được, ai biểu ngươi mỹ vị như thế, khiến ta tựa như một con hôi lang bị bỏ đói suốt ba ngày, thấy ngươi liền khống chế không được nước miếng.”



“Ngươi......” Nghiễn Thai tức giận thật muốn một phen đẩy ra gia khỏa vô liêm sỉ này, nhưng không biết vì sao, tay lại mềm nhũn nâng không nổi, lưng chừng nửa đẩy nửa kéo, y phục sớm rải rác trên đất, cuối cùng, ngay cả màn cũng rơi xuống, che khuất cảnh xuân kiều diễm bên trong.



Sau khi mây mưa, Nghiễn Thai lười biếng dựa vào ***g ngực cường tráng của Long Mặc, nhẹ giọng nói: “Long Mặc, ngươi nói Nhiếp Chiêu không có việc gì chứ? Ma Phong kia có thật là đối với y hữu tình không? Mong là Ma Khác không gạt chúng ta, bằng không lỡ như Nhiếp Chiêu xảy ra chuyện gì, ta nhất định không tha y.”



“An tâm đi, bên họ đã có lão cha ta canh chừng rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Long Mặc miễn cưỡng nói: “Cha cùng nương lại không giống chúng ta tân hôn yến nhĩ, khắc chế không được. Giờ này đương nhiên sẽ không giống chúng ta đang làm chuyện kiền sài liệt hỏa thế này, huống hồ thối xà kia là hảo bằng hữu của lão cha, cũng không phải của chúng ta, ngươi không cần lo lắng.”



(tân hôn yến nhĩ: hình dung cuộc sống tân hoan khoái hoạt)



“Ngươi thật còn dám nói, đừng quên Ma Phong chính là do ngươi dẫn về. Nhỡ đâu Nhiếp Chiêu xảy ra chuyện gì, Long Triển nhất định giận đến không thể không lột da ngươi.” Nghiễn Thai lắc đầu, nghĩ thầm long thái tử như vậy sao lại sinh ra một nhi tử vô lại nhường này? Nhìn xem lời nói ra hùng hồn biết bao, hoàn toàn đem chuyện bản thân cũng liên can phủi sạch không còn một mảnh.



Bất quá nghĩ đến chuyện ngày xưa, lại nhịn không được bật cười. Long Mặc truy hỏi hắn, hắn mới nhịn cười nói: “Không có gì, ta chỉ là bỗng nhớ tới quãng thời gian trước đây. Nghe Như Mặc nói, hắn giúp cha ngươi chắn thiên lôi hôn mê thật thật nhiều ngày, rồi mới vừa tỉnh lại, cha ngươi hiện ngay trước mặt hắn, cũng hắn nói gì mà không thể vì ân tình này, ỷ vào nó đòi gả cho y.”



Câu chuyện xưa này quả thật Long Mặc không biết, nghĩ thầm được a, quá trình cha cùng nương tương luyến thú vị thế a. Y nổi lên hứng thú, để Nghiễn Thai gối đầu lên tay mình, cười ha hả hỏi: “Sau đó thế nào? Sau đó nương đồng ý không? Nương nghe thấy lời này, nhất định rất thương tâm hả?”



“Thương tâm cái rắm.” Nghiễn Thai nhịn không được phun ra một câu thô tục, khinh thường liếc Long Mặc nói: “Ngươi cũng không ngẫm lại, đó là lần đầu tiên Như Mặc gặp Long Triển, ngoại trừ tôn kính yêu quý đối với long thái tử ra, có thể có tình cảm gì khác sao? Huống hồ thời điểm hắn hạ sơn, vốn là tìm kiếm đáp án phi tiên, còn muốn ngày sau cùng các huynh đệ phi tiên nữa là, đâu thể nào đi yêu Long Triển.”




“Nguyên lai là vậy à, vậy sau đó thì sao? Sau đó nương vì sao lại yêu cha ta? Có phải vì cùng cha ta chung sống một thời gian, người bị cao lớn uy vũ anh tuấn tiêu sái của cha ta chinh phục hay không?” Long Mặc càng cảm thấy hứng thú, chòm người qua dùng lưỡi liếm mặt Nghiễn Thai một cái, mới lại cười quay về chỗ cũ.



“Còn không phải Long Triển, thời điểm chân chính nghe được Như Mặc nói không yêu y, gia khỏa chưa từng chịu qua đả kích này trong lòng không thể chấp nhận. Ngươi nói Như Mặc yêu Long Triển trước, quả thật là bậy bạ, ngươi cũng không ngẫm lại Như Mặc ngốc thành dạng gì sao, hắn có thể có thứ tâm tư đó sao? Đều là Long Triển, đến sau này không biết cớ gì lại càng ngày càng thích bổn thảo long này, dùng đủ loại thủ đoạn dối gạt lừa bịp giữ Như Mặc lại bên cạnh y. Haiz, kỳ thật Như Mặc chính là ngốc, nếu sớm trốn đi, giờ đã sớm phi tiên rồi.”



“Không ngốc không ngốc a, nương ta mới là đại trí giả ngu chân chính.” Long Mặc cười ha hả nói: “Nghiễn Thai, ngươi cũng không ngẫm lại, phi tiên có gì thú vị a? Cho dù tiên cảnh có đẹp thế nào đi nữa, nhưng một mình cô đơn, thì có gì thú vị chứ? Sao có thể so với hiện tại người cùng cha ta là một đôi thần tiên quyến lữ, huống hồ long giới chúng ta cũng không kém gì tiên cảnh kia.”



Y bên nói, bên trong lòng làm một động tác lau mồ hôi, nghĩ thầm nguy hiểm thật a, may mắn nương ta ngu ngốc cho nên bị cha ta vừa giữ liền giữ được, nếu không đừng nói Nghiễn Thai động lòng người này, ta giờ đầu thai ở đâu cũng không biết nữa, ân, đúng là nguy hiểm thật.



Hai người dựa sát vào nhau trò chuyện, chỉ cảm thấy tình ý miên man lưu chuyển bên trong, tốt đẹp ngọt ngào nói không nên lời.



Đang lúc tâm hồn say sưa, chợt nghe thấy từ tiền thính truyền đến một cỗ ma khí ngập trời, tiếng rống to của Ma Phong giống như sét đánh vọng lại: “Long Mặc, ra đây, ngươi ra đây cho ta. Hải xà tinh...... Y đây là xảy ra chuyện gì?”



Long Mặc cùng Nghiễn Thai trở mình bò dậy, tay chân luống cuống mặc y phục vào, một cái thuấn di đã tới tiền thính, lại thấy Long Triển cùng Như Mặc cũng đã có mặt ở đó, bất quá xem chừng là vừa mới đến thôi.



“Nhiếp Chiêu xảy ra chuyện gì?” Long Triển thấy Ma Phong trong đại thính, hoàn toàn không còn ý khí phong phát lãnh đạm kiềm chế như ban nãy nữa, mà là trong lo âu hiển hiện một cỗ mờ mịt cùng sợ hãi, đến cả thân thể hắn cũng đã hơi hơi run rẩy. Y từng bước tiến lại gần, lại nhìn thấy rõ Nhiếp Chiêu trong lòng Ma Phong xong hoàn toàn im lặng.



Lúc này Long Mặc cùng Nghiễn Thai cũng nhìn thấy hải xà tinh biến về nguyên hình thô to nằm trong lòng Ma Phong, chỉ thấy thân thể y thật sự giống như là ma hoa quấn bện vào nhau, ngay cả đầu nhìn khắp cũng không thấy, lại nhìn kỹ hơn, nga, nguyên lai là xoắn ở dưới người, nhất thiết phải cúi đầu, mới có thể thấy cái đầu tam giác bị kép dưới nách của Ma Phong.



“Ta...... Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Nói là cùng y luận bàn, nhưng ta phát hiện công lực của y cũng không tiến bộ gì, cho nên..... Cho nên đã nghĩ là truyền cho y một ít. Nhưng...... Nhưng y chưa được một trăm chiêu đã thua rồi, ta...... Ta bất quá giễu cợt y vài câu, y sinh khí, bỗng cả người phát run, rồi...... Rồi biến về nguyên hình, ta vốn còn tưởng rằng đây là ma hoa thần công y luyện được, nhưng...... Nhưng ai ngờ chớp mắt một cái, y liền như vầy thẳng tắp ngã trên mặt đất.”



Thời điểm Ma Phong nói những lời này, vừa vội vừa nhanh, biểu hiện đầy đủ lo âu cùng sợ hãi trong nội tâm của hắn, hắn gắt gao ôm lấy hải xà vẫn không nhúc nhích, giống như làm vậy có thể truyền hết khí lực toàn thân cho Nhiếp Chiêu, giúp y sống lại vậy.



Long Mặc cùng Long Triển hai phụ tử liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ khó hiểu. Long Mặc chần chừ nói: “Ma Phong, đây...... Đây chính là ma hoa thần công đi? Ngươi...... Ngươi xem thân thể y kìa, xoắn...... Không phải xoắn so với ma hoa không sai biệt mấy sao? Nga, ngươi từng ăn qua ma hoa chưa? Thứ điểm tâm này chính là hình dạng.....”



“Sao có thể là ma hoa thần công chứ? Lại nói qua, tốt xấu gì cũng là thần công của danh nhân, y không thể còn chưa kịp xuất chiêu đã gục vậy chứ? Các ngươi...... Các ngươi mau tìm đại phu có kinh nghiệm đến xem, có phải do y ở ma giới thời gian dài, cho nên...... Cho nên quay về khí hậu không hợp hay không, rốt cục...... Rốt cục có cấp bách lắm không?”



Long Triển thẳng đến giờ phút này, mới chân chính tin tâm ý của Ma Phong đối với Nhiếp Chiêu. Không chỉ thế, y nghĩ thầm này là phải yêu đến mức nào rồi, mới có thể khiến ma hoàng tử luôn luôn lãnh đạm cường đại trở nên ngu ngốc thành thế này. Cũng không ngẫm lại Nhiếp Chiêu đã sinh hoạt ở long giới thời gian dài biết bao, nếu như khí hậu không hợp đã sớm không hợp, còn phải đợi tới hôm nay sao?



Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Long Mặc đương nhiên cũng cùng một ý tưởng với lão cha, y cúi đầu nhìn đầu Nhiếp Chiêu, nghĩ thầm hay là hải xà tinh này cuối cùng thông suốt, biết dùng chiêu vờ xỉu này sao? Không giống a, nếu giả vờ, lúc này thấy cha ta ở đây, còn không sớm sống lại, khóc kêu để cha ta làm chủ cho y sao? Vậy chuyện là sao đây, hay là nói ma hoa thần công của y kỳ thật chưa luyện thành nhỉ? Cho nên tẩu hỏa nhập ma?



Đang lúc mọi người trăm điều không giải được, mà ma hoàng tử cũng sắp muốn lâm vào thời điểm bạo phát, chợt thấy hải xà thô to trong lòng Ma Phong uốn éo a uốn éo thân thể, rồi một tiếng rên rỉ vang lên.



Điều này nhưng lại khiến Ma Phong cao hứng chết được, vội đặt Nhiếp Chiêu xuống đất, chỉ thấy hải xà tinh chậm rãi giãn thân thể ra, sau một hồi lâu, mới nới lỏng hết vặn xoắn, rồi y mới dùng hình dáng hải xà thoáng cái đứng lên.



“Ngươi rốt cục xảy ra chuyện gì a?” Long Triển mặt trợn ngược, nghĩ thầm này không phải rất tốt sao? Nhìn lực hông này, chỉ sợ cũng không thua ta, sao vừa rồi liền bộ dáng dở sống dở chết kia?



“Đừng nói nữa, mẹ xà nó thật xui xẻo, uống ngụm nước lạnh cũng có thể nghẹn.”



Nhiếp Chiêu nổi giận đùng đùng nhìn Ma Phong, giương nanh múa vuốt hét lớn: “Đều là do ngươi hỗn đản này, dù sao gặp ngươi là biết không tốt lành gì mà, ngay cả ta muốn sử dụng thần công, kết quả thiếu chút dùng quá mức, mẹ nó......” Y nói tới đây, mới ý thức được đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, vội vàng ngậm mồm không nói.



Nhưng mọi người đời nào chịu tha cho y, đều ép hỏi chuyện gì xảy ra, cuối cùng Nhiếp Chiêu nhịn không được, mới thở hồng hộc dậm chân nói: “Còn có thể chuyện gì nữa? Ta đánh không lại hỗn đản này, muốn dùng ma hoa thần công, kết quả quá nôn nóng, xoắn người quá lợi hại, nên nhất thời không thở được, tạm thời ngất đi, ai biết hắn liền ôm ta chạy tới chỗ các ngươi, mẹ nó ngay cả mất mặt cũng làm ta mất hơn người, ngươi hỗn đản này quả thật là môi tinh của ta mà.”



(môi tinh: môi = nấm mốc, tinh = ngôi sao ‘ ‘~)



Mọi người nghe thấy những lời này, đồng loạt im lặng. Chợt nghe Ma Phong âm trầm băng lãnh nói: “Ngươi nói là gì của ngươi? Môi tinh? Hải xà tinh, lá gan của ngươi quả nhiên là càng lúc càng lớn.”



Lời này vừa nói ra, mọi người liền cảm giác giống như là trong phòng đất bằng nổi lên một trận âm phong, đến cả Long Mặc cũng không khỏi run lên.



Nhiếp Chiêu cũng ý thức được bản thân vì nhất thời háo thắng miệng mồm nhanh nhẩu, thế nhưng đã quên lợi hại của tên sát tinh này, không khỏi nhảy thình thịch, nhưng chợt nhớ tới đây là long cung, một long thần ngay bên cạnh mình, sợ gì chứ. Thế là khôi phục tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu nói to: “Đúng vậy, ta..... Ta đã nói, ngươi có thể làm gì ta hả?”




Ma Phong thâm sâu nhìn y, trong đôi con ngươi kia thế nhưng ngoài ý muốn không có phẫn nộ cùng khinh bỉ, chỉ là ngược lại càng thêm thâm thúy, thâm thúy đến cả hải xà tinh đều nhìn không ra tình tự che giấu dưới gương mặt ấy.



Bản năng Nhiếp Chiêu liền cảm thấy nguy hiểm, vừa định cước để mạt du mau lẹ đến bên cạnh Long Triển, lại không dự đoán được đã muốn chậm rồi. Không đến một cái nháy mắt, thân thể y lại lần nữa rơi vào trong tay Ma Phong, nghe hắn cất cao giọng nói: “Quấy rầy thái tử điện hạ đã lâu, chúng ta giờ xin cáo từ.” Nói xong, hắn xách đại hải xà không ngừng ngọ nguậy giãy dụa đơn giản nghênh ngang mà đi.



Tiếng kêu thê thảm của hải xà từ ngoài cửa vọng vào: “A, Long Triển, ngươi này gia khỏa không có nghĩa khí, ngươi...... Ngươi thế nhưng không cứu ta. A, buông, báo cho ngươi biết, chúng ta...... hải xà chúng ta cũng có kịch độc, ta cắn chết ngươi, a a a...... Ngươi dám bẻ răng của ta, ngươi nếu dám bẻ răng của ta, ta liền liều mạng với ngươi...... A a a......”



Thanh âm của Ma Phong từ xa xa vọng lại: “Không sao cả, không phải trước nay ngươi luôn nói năng lực tái sinh của bản thân rất mạnh sao?” Theo sau những lời này, là không gian yên ắng không còn bất kỳ tiếng động nào nữa, chắc là trực tiếp thuấn di quay về ma giới rồi.



Trong đại sảnh nhất thời có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, bốn người đều ngơ ngác nhìn ngoài cửa. Thật lâu sau, Long Triển bỗng hừ một tiếng: “Ta lại để cho một ma tộc ngay trước mặt ta đem hảo hữu của ta gô đi, Mặc nhi, ngươi nói thế này không phải có điểm rất mất thể diện ta đường đường long thần sao?”



Long Mặc giật mình, quay đầu lại cười hì hì nói: “Không có a, cha, ngược lại thì có, ta cảm thấy ngươi thật vĩ đại. Tục ngữ nói, thà phá mười tòa miếu không phá một gia hôn a, đây chính là một chuyện công đức vô hạn.”



Long Triển hừ một tiếng, phất ống tay nói: “Xú tiểu tử, ít ở trước mặt ta nịnh nọt, ta biết, hết thảy họa này đều do ngươi gây ra. Ngươi chính là vì Nhiếp Chiêu làm lỡ mĩ sự của ngươi cùng Nghiễn Thai, mới cố ý chạy tới ma giới mời kẻ thù của y tới, có phải thế không?”



Nghĩ cũng biết, Long Mặc cùng Nghiễn Thai sao có thể thừa nhận, hồ loạn qua loa mấy câu, liền cước để mạt du chuồn mất. Đợi chúng đều chạy không thấy bóng dáng, Như Mặc mới dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía ái nhân nhà mình: “Triển, ngươi lợi hại quá, thế nhưng ngay cả chuyện này cũng biết a, ta thậm chí còn không biết.”



Long Triển đại khái tiếp nhận khích lệ cùng sùng bái của ái nhân ngờ nghệch, khẽ cười nói: “Này có đáng gì, chỉ chút suy luận là biết ngay. Nói thật ra thì, thực chất lần này Long Mặc cùng Nghiễn Thai làm việc vẫn rất sạch sẽ gọn gàng. Hải xà tinh kia mấy ngày nay càng ngày càng lộ rõ bản tính, chỉ sợ tiếp tục ở lại, long cung này của chúng ta cũng sắp bị y lộn ngược, giờ y bị mang đi ma giới, ha ha, để cho y ở đó gây họa đi, chúng ta lại có thể thanh tĩnh, cớ sao không làm.”



Như Mặc thoáng lảo đảo, kinh ngạc nhìn về phía Long Triển, sau một hồi lâu mới lắp bắp nói: “Triển, ngươi...... Ngươi thật xấu a, hơn nữa ích kỷ, vạn nhất...... Vạn nhất hải xà tinh bị ma đầu kia tra tấn thì sao? Không được, chúng ta tới cứu y về.”



“Ai da, ngươi yên tâm đi mà, chẳng lẽ không tin tưởng ánh mắt của phu quân về phương diện này sao? Lúc trước lúc Chương Du đi ma giới, lúc đó chẳng phải cũng không muốn sao, kết quả ra sao? Giờ hạnh phúc biết bao a. Hơn nữa Nhiếp Chiêu cùng Chương Du không giống nhau, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, thực chất Nhiếp Chiêu đối với Ma Phong cũng không phải là vô tình, bằng không y sao có thể an phận thời gian dài như thế, thần thái có đôi khi lại kỳ quái, hơn nữa y vốn am hiểu nhất chính là độc công, nhưng y lại vẫn không dùng trên người Ma Phong......”



Long Triển thao thao bất tuyệt, Long Mặc một bên đã sớm choáng váng, huống hồ hắn đối với trượng phu từ trước đây nay đều là tin phục sùng bái, thế nên chỉ có thể đứng tại chỗ gật đầu, đến cuối gật đầu liền giống như gà mổ thóc.



Long Triển thấy vậy, không được, không thể nói thêm gì nữa, nói thêm gì nữa, đầu ái nhân sẽ rớt mất. Thế nên vội vàng ngậm miệng, kéo tay Như Mặc đi vào hậu thính thân mật, còn cách thức thân mật thế nào, ha hả, trong lòng mọi người hiểu rõ là được rồi, không cần phải nói ra.



Nhiếp Chiêu cứ vậy bị Ma Phong bắt về ma giới, từ đó về sau rốt cục không lộ diện. Long Triển trong lòng vẫn có chút không yên, phải gởi thư hỏi Ma Khác cặp đôi kia rốt cục tình hình sao rồi.



Hồi âm của Ma Khác ước chừng có đến mấy chục trang, sâu sắc kể lể từ lúc đệ đệ cùng hải xà tinh trở về, ma cung liền lâm vào trong nước sôi lửa bỏng. Về sau đến lúc mọi người không chịu nổi nữa, ngay bên ngoài ma cung thay họ xây dựng phủ đệ, ai ngờ phủ đệ kia ba ngày hai đầu đã bị phá mất, mỗi một lần đều kinh thiên động địa. Đến sau cùng, Ma Khác thật sự bất đắc dĩ, liền tiếp ở ngoại thành ma đô thay họ xây mấy chục tòa phủ đệ, từ đó về sau rốt cục nhắm mắt làm ngơ.



Cuối thư đặc biệt nhắc tới mấy chục tòa phủ đệ kia hiện giờ chỉ còn lại mấy tòa, hơn nữa thương lượng có thể để họ tới long tới ở một thời gian hay không. Liền dọa sợ Long Triển, lập tức lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nghĩ thầm họ ở ma giới phá hoại là đủ rồi, long giới thật sự không chịu nổi cách thức gây sức ép của họ.



Mới nháy mắt đã ba năm trôi qua, trong ba năm này, Long Mặc cùng Nghiễn Thai ngày càng ân ái hơn. Long Triển cùng Như Mặc lặng lẽ quan sát họ, cảm thấy Nghiễn Thai cũng thật tình tiếp nhận Long Mặc rồi, thế nên làm cha làm nương cũng nên bắt đầu quan tâm, nghĩ thầm cứ thể này, qua hai năm nữa, đợi Mặc nhi trưởng thành thêm chút, thì thay họ lo liệu hôn sự vậy.



Long Mặc không ý kiến, Nghiễn Thai lại kiên quyết phản đối, hắn nghĩ thầm làm gì mà phải cử hành hôn lễ a, đều là đại nam nhân, mẹ nó ta lại phải dùng thân phận nương tử gặp người, hừ, ta mới mặc kệ đó. Ngươi Như Mặc bổn đản này đừng so sánh ta với ngươi, ngươi tưởng rằng ta và ngươi giống nhau gia khỏa lòng không chí lớn thích ứng trong mọi tình cảnh lấy gà theo gà lấy vịt theo vịt sao?



Nhớ tới là nổi nóng. Nghiễn Thai nghĩ thầm lúc trước đáng lẽ không nên lên thuyền của Long Mặc mới đúng, ô ô ô, giờ đã qua ba năm, tu vi của ta tiến bộ so với rùa đi còn chậm hơn, y thì ngược lại, tiến bộ thần tốc a, chỉ trong chớp mắt, đã muốn bắt đầu tu luyện long thần, ô ô ô, cứ tiếp tục như vậy, lúc nào ta mới có thể phản công a.



Đúng vậy, Nghiễn Thai của chúng ta là thanh niên vô cùng nhiệt huyết, tuy rằng vì chênh lệch thực lực, hắn vẫn luôn luôn tuyệt đối ở thế hạ phong, nhưng đều này cũng không chứng tỏ hắn cam tâm an phận với hiện trạng, hắn cùng chủ nhân Như Mặc của hắn là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Chẳng qua theo thời gian sự chênh lệch của hai người càng lúc càng lớn, con đường phản công dường như càng ngày càng không thấy đích.



Vào một ngày đang ở hoa viên hít thở tu luyện, vẫn là trong sơn động nhỏ lúc trước hắn hóa thành hình người. Nghiễn Thai thích ở trong này tu luyện, đại loại nguyên do là vì ở đây hóa hình, nơi này gần giống như nơi hắn sinh ra vậy, vậy nên tuy đã hóa hình, nhưng Long Mặc cũng không phá bỏ nơi này, mà tiếp tục để cho Nghiễn Thai sử dụng.



Thời điểm Nghiễn Thai điều tức đến lần thứ hai mươi bốn, liền cảm giác phía trước mình hình như có chút khác thường. Tuy rằng Long Mặc có đôi khi mê thứ trò chơi này, nhưng khí tức này cũng không phải của Long Mặc, may mà không có ý đồ công kích gì.



Hắn chậm rãi phân tán nội tức đến kinh mạch trong cơ thể, vào trước lần thứ ba mươi sáu thì mạnh mẽ thu hồi, vừa mở mắt, liền sợ tới mức thiếu điều thét chói tai.



Chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc tươi cười ngay tại chỗ cách mặt mình chưa tới nửa thước, đôi mặt luôn luôn lấp lánh tinh quang lúc này nhưng lại mang theo chút vẻ nịnh nọt, không phải Nhiếp Chiêu thì còn ai vào đây.



Nhiếp Chiêu mắt thấy Nghiễn Thai định thét lên, sợ tới mức vội vàng bưng chặt miệng hắn lại, dựng thẳng một ngón tay ngay trước môi, phát ra tiếng “Xuỵt”, nhẹ giọng nói: “Đừng lên tiếng.”




“Ngô ngô ngô......” Nghiễn Thai liều mạng gật đầu, nghĩ thầm vô nghĩa, chẳng lẽ ta không biết không thể lên tiếng sao? Với bộ dạng hiện tại của hai ta, nếu lọt vào trong mắt của Long Mặc vại dấm chua khổng lồ kia, ngươi nhất định bị y lột da, còn ta nhất định bị y ở trên giường lăn qua lăn lại đi hơn nửa mạng.



Nhiếp Chiêu nhẹ nhàng thở ra, hạ xuống tay đặt ngoài miệng Nghiễn Thai, bĩu môi nói: “Đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi sợ, nói ngươi biết, trong lòng ta cũng ôm một con thỏ đây, nếu để Ma Phong biết tay ta đụng ngươi, thế nào cũng không thể không đem miệng ngươi cắt xuống.”



Nghiễn Thai giận tới phun nước miếng, hét lên: “A phi, nên lo lắng cho móng vuốt của ngươi kìa, nếu để Long Mặc biết, còn không đem móng vuốt ngươi đập vỡ nát, hơn nữa, rõ ràng là móng vuốt của ngươi đụng vào ta, dựa vào đâu cắt miệng ta? Các ngươi còn biết nói đạo lý hay không hả?”



“Ngươi giờ mới biết gia khỏa kia không nói đạo lý sao? Nói qua nói lại còn không trách ngươi cùng Long Mặc? Thế nhưng cứ vậy nhẫn tâm nhét vào tay một gia khỏa dã man không nói đạo lý, cái đó và đem ta đẩy vào hố lửa có gì khác nhau sao.” Nhiếp Chiêu cũng bụng đầy oán giận.



“Đủ đủ rồi, hãy bớt sàm ngôn đi.” Nghiễn Thai cũng không cho rằng hôm nay Nhiếp Chiêu cố ý tới đây chỉ là vì oán giận: “Ngươi từ trong tay hố lửa nhà ngươi trốn tới đây, khẳng định là có chuyện gì đó? Đừng nói với ta là tới đây để ôn chuyện cũ hay đàm chuyện hữu tình gì gì đấy nha, ta cũng không cho rằng giữa chúng ta có hữu tình gì đâu.”



Nhiếp Chiêu hừ một tiếng, ngồi xuống nói: “Ngươi nói một chút cũng không sai, ta cũng cho là vậy. Sở dĩ tới tìm ngươi, là có một chuyện cực kỳ trọng đại muốn nói với ngươi, kỳ thật cũng là vì Ma Phong, bất đó, cái đó cùng Long Mặc nhà các ngươi cũng có liên quan.”



Chuyện đề cập tới Long Mặc, Nghiễn Thai sẽ không thể xem như không quan trọng, vội vàng bày ra dáng vẻ đang dụng tâm lắng nghe.



“Long Mặc nhà các ngươi, cũng bắt đầu tu luyện long thần chi long rồi nhỉ?” Nhiếp Chiêu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ uể oải: “Ma Phong nhà chúng ta cũng bất đầu tu luyện ma thần công, thật là, cớ gì đều phải tu luyện thần công chứ? Họ đã đủ lợi hại rồi, chẳng nhẽ chúng ta còn có thể phản công áp lại họ sao? Cả đám nhất định phải luyện tới cực đỉnh, đáng giận.”



“Vậy thì có sao đâu, ai chẳng muốn trở nên mạnh hơn chứ. Nhất là Ma Phong nhà các ngươi, gặp phải ngươi ái nhân như vậy, hắn không luyện ngày càng mạnh sao được?” Nhiếp Chiêu cao thấp đánh giá Nhiếp Chiêu vài lần, rất không nể mặt đâm chọt.



Nhiếp Chiêu cũng không để ý, hừ một tiếng nói: “Đừng ở đó châm chọc khiêu khích, ta báo ngươi biết, hai tên ngu kia, vì thành thần gì cũng không quản không ngó. Nhưng ta từ một quyển cổ thư thấy nói rằng, thời gian tu luyện thành thần, là phải đoạn tuyệt ***, ngươi nói hiện giờ hai người họ có hai chúng ta, đừng nói đoạn tuyệt ***, xin họ làm ít một lần còn chẳng được, còn thành thần gì nữa chứ.”



“Nếu không đoạn tuyệt ***, sẽ...... sẽ thành thế nào? Ta...... Ta thấy Long Triển cùng Ma Khác cũng thành thần. Họ...... Họ không phải cũng có ái nhân sao?” Nghiễn Thai thoáng chốc liền sửng sốt, nghĩ thầm ta sao chưa từng nghe qua chuyện này, Nhiếp Chiêu gia khỏa này, hẳn không phải là đang giở trò gì đi.



“Sẽ thành thế nào? Sẽ tẩu hỏa nhập ma hồn phi phách tán thôi. Hơn nữa a, vì Long Mặc nó là nhi tử của long thần, cho dù may mắn không bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng giả như nó trong suốt quá trình này đều cùng ngươi song tu, kết cục cũng sẽ bị cực đại thần kiếp đánh cho hồn phi phách tán, cho nên, ngươi nói sao cũng không thể cùng nó bên nhau.”



Nhiếp Chiêu bên nói, bên từ trong ngực lấy ra một quyển cổ thư: “Này, ngươi xem đi, ghi chép ngay trên trang này. Còn như ngươi nói Long Triển cùng Ma Khác, ngươi ngu quá a, hai người người ta là thành thần rồi mới yêu Như Mặc cùng Chương Du, Long Mặc cùng Ma Phong sao có thể so với họ chứ?”



Nghiễn Thai tiếp nhận quyển thư, lật tới tờ đã được Nhiếp Chiêu cố ý đánh dấu, liếc sơ mấy lần, sắc mặt liền một mảnh trắng bệch, hắn ngẩng đầu nhìn hướng Nhiếp Chiêu: “Ngươi...... Ý của ngươi là, chúng ta...... Chúng ta hiện giờ nhất định phải rời khỏi họ sao? Bằng không...... Bằng không......”



“Đúng vậy, hiện giờ phải rời đi, thừa dịp họ còn chưa lún quá sâu, Nghiễn Thai, hai gia khỏa kia đều là tử tâm nhãn. Hai ta đi rồi, họ nhất định sẽ không yêu người khác, như vậy mới có thể chuyên tâm hoàn thành tu luyện thành thần......”



(tử tâm nhãn: ý chỉ người cố chấp)



Lúc này không đợi Nhiếp Chiêu nói xong, Nghiễn Thai đã hét lên: “Tu luyện thành thần? Phải tốn bao lâu? Một trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một vạn năm, ngươi để ta...... Ngươi để ta......” Nói đến sau này, nghĩ đến cùng Long Mặc chia ly lâu như vậy, suýt nữa đến cả nước mắt cũng rơi xuống.



Nhiếp Chiêu bình tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau bỗng thở dài, cười khổ nói: “Tuy rằng ngươi la hét thế, nhưng kỳ thật ngươi đã ra quyết định rồi không phải sao? Thật ra Long Mặc cũng có thể vì ngươi mà không tu luyện thành thần, nhưng ngươi nguyện ý sao? Nó cùng Ma Phong giống nhau, đều là cường giả, họ đang yêu chúng ta, đồng thời cũng theo đuổi danh vọng cường giả, với cá tính của Long Mặc, có thể nào cam tâm bản thân không phải long thần? Ma Phong cũng không thể, cho nên, ta quyết định rời đi, ta quyết định chờ......”



“Ngươi...... Đó là vì tình cảm của ngươi đối với Ma Phong không sâu đậm......” Nghiễn Thai giống như đang đấu tranh lần cuối, tình thiên phích lịch này giáng xuống quá đột ngột, hắn nói sao cũng không thể tiếp thu được.



“Ngươi nói tình cảm của ta đối với hắn không sâu đậm? Ngươi hiểu rõ ràng buộc giữa chúng ta sao? Ngươi cho là, dưới bề ngoài đối nghịch náo loạn của chúng ta, xúc động dâng trào đó là gì? Quên đi, ta không nói với ngươi, quyết định ta cũng phải rối rắm suốt ba ngày mới quyết được, không thể ép ngươi, ta ngay tại chỗ ở cũ của Chương Du chờ ngươi một ngày, ta không thể chờ hơn nữa, Ma Phong sắp xuất quan, mà cũng sắp xuất quan, ngươi nếu suy nghĩ xong rồi, thì tới tìm ta.”



Nhiếp Chiêu lưu lại những lời này, thân ảnh liền bỗng biến mất, Nghiễn Thai muốn gọi y lại, cuối cùng lời vẫn không nói ra được. Hắn chỉ ngơ ngác nhìn quyển cổ thư Nhiếp Chiêu lưu lại, cuối cùng nước mắt từ từ nối tiếp nhau rơi xuống, làm ướt cả trang thư cổ xưa kia.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK